Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Hai nha đầu: "...."
Chủ nhân, ngài không thể trợn mắt nói dối như thế được. Các nàng rõ ràng có tên nha, sao vào trong miệng ngài lại trở thành vốn không có tên rồi!!
Tử Tuyết Vi nhìn hai nha đầu đang quỳ, cười cười
- Vậy lần lượt là Lan Xuân Lan Hạ đi.
Hai nha đầu đồng thanh đáp
- Tạ tiểu thư ban tên!
Tử Tuyết Vi phất phất tay cho các nàng lui xuống, quay sang nhìn Tạ Lãnh Chi đang tựa tiếu phi tiếu nhìn nàng
- Nha đầu bên cạnh ta không hề thiếu, đệ đưa các nàng sang làm gì?
Nói xong Tử Tuyết Vi lập tức đưa tay hướng về phía gương mặt tuấn mỹ của Tạ Lãnh Chi, ý đồ trả thù chuyện lúc nãy hắn nhéo mặt của nàng. Nhưng ai ngờ Tạ Lãnh Chi trực tiếp bắt lấy tay nàng rồi áp lên mặt của chính mình, hắn mỉm cười, ánh mắt nóng bỏng nhìn nàng
- Nha đầu của tỷ không thiếu nhưng tỷ lại thiếu hộ vệ. Nếu lựa chọn nam nhân ở bên tỷ thì ta không yên tâm, vì thế ta đặc biệt huấn luyện các nàng đưa qua cho tỷ.
- Tiểu thư....A.... - Lan Ngân vừa lúc muốn đi vào thông báo, nhưng nhìn thấy tình cảnh trong phòng liền không nhịn được kinh ngạc la một tiếng. Cái này không đúng, tại sao nhìn hai chủ tử không giống như hai tỷ đệ mà lại giống như một đôi bích nhân nha....
Tạ Lãnh Chi lạnh lẽo liếc sang, Lan Ngân liền lắp bắp kinh hãi
- Nô...nô...tì...
Tử Tuyết Vi trong lòng cũng kinh hãi không thôi. Chẳng lẽ...
Tử Tuyết Vi bình tĩnh rút tay ra, trước ánh mắt đáng thương của Tạ Lãnh Chi quay sang nhìn Lan Ngân
- Có chuyện gì sao?
Lan Ngân ngơ ngác lúc gật gật đầu rồi lại lắc lắc đầu
Tạ Lãnh Chi thanh âm trầm thấp hướng nàng nói
- Không việc gì thì cút!
Lan Ngân sợ tới mức sắc mặt trắng bệch, vội để lại một câu nô tì cáo lui liền chạy trối chết
Tử Tuyết Vi giật giật khoé miệng
Lan Ngân hảo đáng thương nha....
- Đệ để nàng nói có việc gì đã chứ. Đệ xem, hù nàng sợ tới mức như thế.
- Ta có làm gì đâu... - Tạ Lãnh Chi yếu ớt lên tiếng
Tử Tuyết Vi bất đắc dĩ nhìn hắn
- Đệ bây giờ đã mười bốn rồi đấy, đừng có mà dùng cái giọng trẻ con đó nữa đi
Tạ Lãnh Chi không đáp mà đi đến bàn để điểm tâm. Lấy một quả lệ chi ( vải) cẩn thận lột vỏ, bỏ đi cả hột rồi ân cần đưa đến miệng Tử Tuyết Vi, giọng điệu dụ dỗ
- Ngoan, ăn đi!
Tử Tuyết Vi trợn mắt nhìn hắn
Cứu mạng! Hôm nay nàng đã bị dọa đến mức trái tim nhỏ bé sắp không chịu được nữa rồi a...
Nhưng Tạ Lãnh Chi vẫn kiên nhẫn chờ nàng há miệng, không hề có ý tứ thu hồi. Tử Tuyết Vi cực kì bất đắc dĩ nhìn hắn, mở miệng. Tạ Lãnh Chi mắt sáng lên, dịu dàng đút cho nàng, trong mắt chỉ phản chiếu ảnh ngược của nàng. Hắn định lấy thêm một quả nữa nhưng Tử Tuyết Vi vội ngăn cản
- Không cần, lúc nãy ta đã ăn no, không muốn ăn nữa!
Tạ Lãnh Chi tiếc nuối buông tay
Tử Tuyết Vi nhẹ nhàng thở một hơi.
Ôi mẹ ơi, để ôn thần này đút nàng ăn thì nàng sẽ bị tổn thọ mất! Ai đó cứu vớt tâm hồn yếu đuối của nàng mà rước tôn phật này đi đi!!