Mấy ngày trước Miểu Miểu ham mát nằm ngủ ở đình hóng gió nên về bị cảm, y giả bắt mạch cho nàng vừa đi, trưởng công chúa đã nghiêm mặt cấm túc nàng.
Tần Miểu Miểu tự biết sai không dám cãi lại, nhăn mặt lạch bạch vào thư phòng.Hiện giờ là thời kỳ bất thường, thả ra một chút đồ râu ria còn được, chẳng may Miểu Miểu bị những gián điệp đó làm tổn thương thì không hay.
Thôi, không đi chơi cũng được, vừa lúc làm ổ ở nhà viết tiểu thuyết cho tử tế.Lúc hắn mở to mắt, ánh mắt vô cùng sắc bén nên cả người nhìn qua hết sức nghiêm túc, làm người ta không tự chủ được bỏ qua ngoại hình của hắn. Sau khi ngủ, vẻ sắc bén ấy vơi bớt, khuôn mặt góc cạnh nổi bật lên.Hoàn toàn không nghe thấy câu hỏi trưởng công chúa Phúc Thọ vừa hỏi.
Lần trước viết đến đoạn anh chàng thư sinh nửa đêm chui vào chăn của quả phụ bị nữ chính Tiểu Điệp phát hiện, Tiểu Điệp phẫn nộ chạy ra cầu muốn nhảy sông tự vẫn, lại được một công tử anh tuấn, dịu dàng nhà giàu cứu giúp…Tần Miểu Miểu ngồi cạnh hắn, thấy hơi chán nên bắt đầu ngắm nghía khuôn mặt hắn.“Quận chúa tính tình đơn thuần, lương thiện, phúc trạch thâm hậu, ông trời nhất định sẽ phù hộ cho Quận chúa.”
Tần Miểu Miểu cười ha hả, tiếp theo là câu chuyện tình yêu của nữ chính Tiểu Điệp và công tử nhà giàu Vương Ngọc.Trưởng công chúa Phúc Thọ nhíu mày, bà đã cố ý phân phó người dưới phải giấu Miểu Miểu những chuyện này, sao Miểu Miểu vẫn biết?Đỡ? Sợ lại đánh thức Đức Minh ca ca.
Thư phòng bên nàng câu chữ tuôn trào như suối, bên khác, Khương Thanh vì làm tặng Hoàng Hậu nương nương bài thơ hoa đào ở tiệc ngắm hoa trong cung mà thanh danh vang dội, dần dần có xu thế lấn lướt tài nữ đệ nhất kinh thành Huyện chúa Lý.Đến tận khi nghe thấy Úc Hương ngoài cửa nhẹ giọng nhắc nhở:
Huyện chúa Lý từ năm mười tuổi đã thể hiện tài năng, những năm gần đây có rất nhiều tác phẩm xuất sắc, nhiều người ủng hộ, Khương Thanh đột nhiên xuất hiện, dần uy hiếp đến địa vị của Huyện chúa Lý.“Từ nhỏ đến lớn, con bé có đúng một sở thích như vậy, lại còn thích lải nhải, sao ta có thể không biết được cơ chứ?”Nhưng gián điệp trong phủ vẫn phải thanh triệt một phen.
Hai người này đều có lòng toan tính, Huyện chúa Lý có chỗ dựa là phủ An Quốc Công và Hoàng Hậu nương nương, Khương Thanh lại là con gái của lão An Quốc Công, còn có thân phận là ân nhân cứu mạng của Thái Tử Đức Minh. Mỗi người đều có ưu thế riêng, lần nào cũng đấu đá đến hừng hực khí thế.
Dĩ nhiên, lúc này, Tần Miểu Miểu đang bị nhốt trong nhà viết tiểu thuyết không hiểu được chút nào.Hệt như meo! Tần Miểu Miểu thấu hiểu gật gật đầu, vỗ gốc đại thụ phía sau: “Đức Minh, chàng nằm đi, em canh người giúp chàng.”
Càng không thể biết Huyện chúa Lý và Khương Thanh dưới sự trợ giúp của Hoàng Hậu đã mấy lần tình cờ gặp được Thái Tử trong cung, làm Thái Tử không thể không đến gặp Thiên Thần đế, xin ông ban cho hắn một tòa phủ Thái Tử ở ngoài cung, hắn muốn dọn ra ngoài.Đây là kiệt tác meo tốn không biết bao nhiêu tâm huyết mới viết ra được, tuyệt đối không thể làm mất.Úc Hương: “Cắt ba ngày cá cũng bao gồm cả cá khô mà Thái Tử điện hạ cho người ạ.”“Mẫu thân, sao thế ạ?”
Thiên Thần đế bác bỏ thỉnh cầu của hắn, nhưng hạ chỉ xây thêm một bức tường vây giữa Đông Cung và hậu cung, từ đó Đông Cung hoàn toàn nằm trong phạm vi quản lý của Thái Tử, Hoàng Hậu không được can thiệp.
Hoàng Hậu nghe vậy mặt không đổi sắc nhưng âm thầm vò nát vài chiếc khăn.Cá này do lần trước Đức Minh ca ca gửi, nghe nói là cá khô tương tư chính gốc đất Bắc, meo ăn xong, thấy mấy ngày nay không ăn các loại cá khác cũng được.Lần trước viết đến đoạn anh chàng thư sinh nửa đêm chui vào chăn của quả phụ bị nữ chính Tiểu Điệp phát hiện, Tiểu Điệp phẫn nộ chạy ra cầu muốn nhảy sông tự vẫn, lại được một công tử anh tuấn, dịu dàng nhà giàu cứu giúp…
Bắt đầu đến thời điểm hội săn mùa xuân, Tần Miểu Miểu vẫn an nhàn viết tiểu thuyết của nàng, cốt truyện hiện tại đã tiến triển đến đoạn nữ chính Tiểu Điệp vì báo thù mà cố ý dụ dỗ công tử Vương Ngọc, nhưng lại bị hắn cự tuyệt, Tiểu Điệp đau lòng trở về nhà lại được báo rằng công tử phái người tới cầu hôn…
“Miểu Miểu, suy nghĩ gì thế con?” Trên xe ngựa, trưởng công chúa nhìn Tần Miểu Miểu đang ngẩn người, nhẹ giọng hỏi.Huyện chúa Lý từ năm mười tuổi đã thể hiện tài năng, những năm gần đây có rất nhiều tác phẩm xuất sắc, nhiều người ủng hộ, Khương Thanh đột nhiên xuất hiện, dần uy hiếp đến địa vị của Huyện chúa Lý.Hoàng Hậu nghe vậy mặt không đổi sắc nhưng âm thầm vò nát vài chiếc khăn.
Dạo gần đây, Lý Văn Huyên và Khương Thương nhảy nhót rất vui, hoàng đệ của bà không biết vì sao mà vô cùng dung túng cho hai nàng ta. Do vậy mà nhiều người suy đoán, Thiên Thần đế muốn ban các nàng cho Thái Tử điện hạ làm trắc phi.Tần Miểu Miểu dựa vào cây, nghiêng đầu hỏi lại chàng: “Chàng không đi săn thú sao ạ?”Trưởng công chúa Phúc Thọ hừ nhẹ, “Viết bao nhiêu tiểu thuyết như thế, không mệt mà được chắc?”
Chẳng lẽ đã có người nói gì với Miểu Miểu?Úc Hương lại gần giường, vén lại góc chăn đàng hoàng cho Quận chúa vừa đặt lưng xuống đã ngủ, sau đó nhẹ nhàng ra ngoài.Tần Miểu Miểu ngẩng đầu, kiềm chế lại ham muốn dùng tay chạm vào hàng mi dài của Đức Minh ca ca, nhẹ nhàng cào cào vỏ cây.
Trưởng công chúa Phúc Thọ nhíu mày, bà đã cố ý phân phó người dưới phải giấu Miểu Miểu những chuyện này, sao Miểu Miểu vẫn biết?Đứng trước cá khô, nghiệp lớn viết tiểu thuyết cũng chỉ là thứ nhỏ bé không đáng kể. Tần Miểu Miểu đáp ngay:
Xem ra những gián điệp bà cố ý giữ lại trong phủ phải thanh triệt một phen rồi.Nguyên Giác gật đầu, dựa vào cây chợp mắt.
Không biết trong đầu mẫu thân đã nghĩ đến nhiều chuyện phức tạp như thế, Tần Miểu Miểu sực thoát ra khỏi biển tiểu thuyết của mình, ngây ngốc nhìn mẫu thân.Bối rối ghê.
“Mẫu thân, sao thế ạ?”Đẹp ngoài sức tưởng tượng.Càng không thể biết Huyện chúa Lý và Khương Thanh dưới sự trợ giúp của Hoàng Hậu đã mấy lần tình cờ gặp được Thái Tử trong cung, làm Thái Tử không thể không đến gặp Thiên Thần đế, xin ông ban cho hắn một tòa phủ Thái Tử ở ngoài cung, hắn muốn dọn ra ngoài.
Hoàn toàn không nghe thấy câu hỏi trưởng công chúa Phúc Thọ vừa hỏi.“Đã ngủ rồi ạ.” Tần ma ma cười bảo, “Nghe Úc Hương nói, Quận chúa ngủ nhanh lắm.”
Trưởng công chúa Phúc Thọ: Thôi biết rồi, lại nghĩ ngợi tiểu thuyết chứ gì, chắc chắn không biết mấy việc linh tinh, rối loạn ấy rồi.
Nhưng gián điệp trong phủ vẫn phải thanh triệt một phen.Trưởng công chúa Phúc Thọ: Thôi biết rồi, lại nghĩ ngợi tiểu thuyết chứ gì, chắc chắn không biết mấy việc linh tinh, rối loạn ấy rồi.Không biết trong đầu mẫu thân đã nghĩ đến nhiều chuyện phức tạp như thế, Tần Miểu Miểu sực thoát ra khỏi biển tiểu thuyết của mình, ngây ngốc nhìn mẫu thân.
Hiện giờ là thời kỳ bất thường, thả ra một chút đồ râu ria còn được, chẳng may Miểu Miểu bị những gián điệp đó làm tổn thương thì không hay.Tần Miểu Miểu: Chẳng sao, ta có cá khô Đức Minh ca ca cho rồi (>