Editor: Endy.
Hai người đang đánh nhau trong phòng nháy mắt dừng lại, Phí Hiên nhìn An Sênh đứng ở cửa, trên mặt không có kinh ngạc chỉ có mơ hồ mờ mịt.
“Là thật sao?” An Sênh đi vào nhìn Phí Hiên, ánh mắt nhìn anh không có khiếp sợ, không có phẫn nộ, thậm chí là bình thản.
Phí Hiên cuối cùng cũng kịp phản ứng, không trả lời An Sênh mà hỏi cô, “Tại sao em lại ở chỗ này?”
An Sênh đứng cách Phí Hiên không xa, trên tay còn đang cầm thịt xiên nướng, giơ về phía anh, “Hôm nay em không cần học làm bánh, thấy nhớ anh nên bắt xe tới, còn mua cho anh thịt xiên nướng mà anh thích.”
Phí Hiên đưa tay muốn nhận, lúc này Đồng Tứ từ trên mặt đất đứng dậy, chen vào giữa hai người, nói với An Sênh, “Đều là sự thật.
Chợ thuỷ sản là anh ta thu mua, công việc của cô là anh ta đưa tiền cho bà chủ để nhận cô, anh ta còn giật dây tên Thanh thiếu doạ cô, sau đó chơi trò anh hùng cứu mỹ nhân, còn dùng nước hoa để… a!”
Phí Hiên một tay nắm lấy tóc Đồng Tứ kéo ra, thúc đầu gối vào eo anh ta, sau đó hai người lại nhào vô đánh.
An Sênh thập phần trấn định, đứng ở bên cạnh, đầu óc rối bời rốt cuộc cũng đã rõ ràng.
Bởi vì những lời Đồng Tứ nói, có lẽ còn đặc sắc hơn nhiều, những cảnh trong giấc mơ đã sớm biểu hiện rõ ràng với cô.
Nhưng An Sênh chưa bao giờ tin, cô chỉ tin vào Phí Hiên cô nhìn thấy, cô cảm nhận được Phí Hiên, cô chỉ cảm thấy hệ thống đang tìm nhược điểm của cô thôi.
Mãi cho đến giờ này, nhìn Phí Hiên giống như điên rồi, vẫn đang ngăn cản Đồng Tứ nói chuyện, đấm lên mặt anh ta.
Đồng Tứ cũng như lên cơn, bị đánh đến mũi đầy máu cũng không ngăn được anh nói.
“An Sênh…Cô…Ách!” Đồng Tứ cong lưng, không biết bị Phí Hiên đánh vào đâu.
Nếu là bình thường, hai người cũng được xem như ngang tài ngang sức, Phí Hiên cũng không ăn được tiện nghi gì nhiều, nhưng hôm nay Đồng Tứ lại phá lệ như con gà ốm yếu, phun ra một ngụm máu, một hồi sau mới ương ngạnh nói, “Cách xa hắn ta một chút, nước hoa của hắn sẽ biến cô thành con chó chỉ biết theo hắn ta thôi!”
An Sênh không biết tâm tình lúc này của mình là như thế nào, bị cảnh trước mắt làm cho ngớ người, hơi cười ra tiếng.
Khuôn mặt Phí Hiên dữ tợn, một cước đá vào mặt Đồng Tứ, lớn tiếng quát, “Mẹ nó, mày câm miệng cho tao, tao gϊếŧ chết mày!”
Nhưng Đồng Tứ dù ói ra máu vẫn nói, “Hắn chính là tên biếи ŧɦái, muốn bắt cô làm tù nhân…”
Sắc mặt bây giờ của Phí Hiên, An Sênh chưa từng nhìn thấy, trên trán và hai bên thái dương đều là gân xanh, trong mắt đều là tơ máu đỏ rực, môi bị thương, vết máu còn vương trên đó.
Trong mắt anh là một mảnh thâm trầm tối đen, chứa đựng những tham lam và đòi hỏi không bao giờ có thể thoả mãn.
An Sênh không biết mình đã đứng đó bao lâu, lại nghĩ đến những miêu tả tâm lý vặn vẹo của Phí Hiên, cùng thần sắc hung dữ của anh giờ phút này nhập lại một chỗ, không có chỗ nào không thích hợp.
An Sênh không cảm thấy có gì khó hiểu, bởi vì đây mới chính là sự thật.
Cô cảm thấy từ lúc Phí Hiên bắt đầu tiếp cận cô, đối với những hành động của anh đều cảm thấy quá tốt đẹp, tốt đẹp đến hoàn mỹ, hoàn mỹ đến không chân thật.
Làm sao lại có một người đàn ông cẩn thận cùng ôn nhu đến mức khiến người khác cảm thấy xót xa, lại đối tốt với cô như vậy? Lại trùng hợp yêu cô đến cố chấp?
Nhưng những biểu hiện của anh thật sự quá tốt, mặc dù trong lòng An Sênh tràn đầy nghi ngờ, nhưng không khống chế được từng chút từng chút một sinh ra ý niệm tiếp cận.
Một người tốt cỡ nào, lại đối xử tốt với cô như vậy? Cả hai đời cô mới gặp được một người như vậy…
An Sênh đứng đó thất thần, Đồng Tứ đã bị đánh đến không nói nên lời.
Phí Hiên nhìn An Sênh vài lần, xoay người đi đến bàn làm việc, cầm lấy chậu hoa xanh tươi, không hề chần chừ đi đến chỗ Đồng Tứ, muốn ném vào đầu anh ta.
Chậu hoa này rớt xuống, khẳng định đầu Đồng Tứ không đập nát cũng từ tròn thành phẳng.
Tính cách Phí Hiên vốn cực đoan, giờ phút này ánh mắt anh đỏ rực như có một ngọn đuốc trong đó, đem lý trí của anh hoàn toàn thiêu đốt.
Anh biết, hết thảy đều đã xong, kế hoạch hoàn hảo của anh đều đã xong.
Anh nhìn phản ứng An Sênh, nhìn ánh mắt cô bình tĩnh chờ anh trả lời, trái tim như bị dẫm nát đến một mảnh vụn cũng không còn, chỉ còn lại máu.
Anh ở bên An Sênh, mỗi ngày đều theo dõi cô.
Anh thậm chí còn nhớ được những thói quen, hành động nhỏ mà chính cô cũng không biết.
Cho nên Phí Hiên biết, nếu bây giờ An Sênh kích động xông lên, đánh anh, mắng anh, thậm chí ném gói đồ kia vào người anh, hoặc là dùng bất cứ đồ vật nào đâm anh một nhát, Phí Hiên đều có thể cười ra tiếng.
Bởi vì tính cách của cô, Phí Hiên rất hiểu, chỉ cần cô phản ứng, bất kể là mắng chửi hay mỉm cười, đều chứng minh ít nhất cô vẫn còn đáp lại.
Nhưng lúc cô không đáp lại, dù cho có nhảy nhót thích thú trước mặt, có lẽ liên tục vài giờ, vài ngày cô đều có thể xem như không khí.
Sự lạnh nhạt của cô đối với Phí Hiên quá khắc sâu, mà lúc này nhìn An Sênh bình tĩnh, cảm giác bản thân đột nhiên qua trở về điểm xuất phát, thời điểm làm anh vắt hết óc để nghĩ cách vượt qua.
Mà An Sênh từ nay về sau, có lẽ sẽ không bao giờ cho anh cơ hội lần nữa để vượt qua.
Phí Hiên làm sao có khả năng không hận?!
Hận Đồng Tứ, hận đem An Sênh thả đi, hận An Sênh vì cái gì lại tan ca sớm, hận chính mình không có một chút phòng bị nào, cứ như vậy bất ngờ lại không có biện pháp khống chế, bị người khác vạch áo, đem những điều anh dấu kín đều lôi ra ngoài.
Anh quả thật giống một tên hề bị lột sạch quần áo, lang thang trong băng tuyết.
Mỗi ánh mắt của An Sênh đều giống như những cơn gió lạnh thấu xương, cắt qua da thịt, đông cứng cả thân thể, cũng triệt để lạnh thấu cả trái tim anh.
Cho nên anh điên rồi.
Trong đầu Phí Hiên bây giờ chỉ còn lại bạo lực không che dấu.
Anh cần một chút kíƈɦ ŧɦíƈɦ để trấn định chính mình----tỷ như đầu Đồng Tứ bị nát nhừ.
Anh quay lưng lại phía An Sênh, giơ chậu ngọc thạch lên, thời điểm muốn buông tay thì An Sênh đang đứng nhìn bỗng lên tiếng, “Anh còn nghĩ muốn gϊếŧ người trước mặt tôi sao?”
Anh còn nghĩ muốn gϊếŧ người trước mặt tôi sao?
Những lời này như lưỡi kiếm sắc lẹm đâm xuyên qua ngực Phí Hiên, khiến cả người anh đau đớn.
An Sênh dùng từ “còn”, chứng tỏ cô đã không cần nghe anh giải thích nữa rồi, cô đã tin lời Đồng Tứ nói.
“Trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường”, hiện tại chỉ cần bình tĩnh đứng một bên xem xét liền biết, mấy ngày nay quả thật là kỳ quái, nào có người nào xui xẻo đến mức ngay cả cái công việc dọn vệ sinh cũng không tìm được?
Cô chỉ đơn giản cho rằng hệ thống đang quấy phá, ngay cả An Sênh cũng không biết, rốt cuộc là cô theo bản năng né tránh những suy xét đó hay là cô thật sự bị tình yêu làm cho mụ mị.
Chuyện này không cần giải thích nữa, nhưng An Sênh vẫn muốn nghe Phí Hiên chính miệng nói ra, phải nghe chính anh nói, cái gì gọi là nước hoa có thể gây nghiện, còn có tên Thanh Nhạc Phi say rượu doạ cô…
Phí Hiên của cô, người mà cô nhìn thấy, không có gì là không ôn nhu hoàn mỹ, thật sự đáng sợ đến mức đó sao?
“Anh gϊếŧ anh ta cũng không có tác dụng gì.” An Sênh thở dài nói, “Tôi đã nghe hết rồi.”
Cả người Phí Hiên run lên, chậu ngọc thạch trong tay theo động tác của anh rơi xuống, “loảng xoảng” đập xuống đất, cách đầu Đồng Tứ vài cm, làm sàn nhà vị lõm xuống.
Lúc này người “nửa sống nửa chết”, là Đồng Tứ, lặng lẽ nhích người ra xa, không dấu vết thở dài một hơi, sau đó tiếp tục giả chết.
Phí Hiên từ từ quay đầu lại, đối diện với ánh mắt của An Sênh, giật giật khoé môi, lời nói chưa ra khỏi miệng, nước mắt đã rơi xuống.
An Sênh vẫn bình tĩnh nhìn anh nổi điên, giờ phút này trong mắt rốt cuộc cũng có dao động.
Phí Hiên chật vật lau nước mắt, sau đó nước mắt rơi càng nhiều, rất nhanh tiếng thút thít vang lên, ngón tay cũng run run như bị điện giật, tứ chi cũng bắt đầu không phối hợp, khóc giống như lâm bệnh nặng.
Anh run rẩy, bước nhỏ về phía An Sênh, nhưng rất nhanh bị ánh mắt của cô làm cho dừng lại, không dám tiến lên bước nào nữa.
“Tất cả là thật sao?”
-Hết chương .-
Đừng quên tym bài để ủng hộ Nhà Hươu nhe.