Editor: Endy.
An Sênh nhìn xe Phí Hiên biến mất, xoay người đi trở về.
Trên nửa đường liền đem lắc tay bỏ vào túi quần bò.
Thuận tay lấy di động, tra lại tên trên chiếc hộp đựng chiếc vòng tay, liền hiện ra kết quả “Ngọc thạch định chế cao cấp”.
An Sênh đưa tay sở sờ vòng ngọc phồng ra trong túi quần.
Chiếc vòng này rất đẹp, nhưng theo cách nói “không đáng giá bao nhiêu”, đây là rõ ràng là Phí Hiên lừa cô.
Không nói đến công việc cô làm, cả ngày phải ngâm trong nước, căn bản không thích hợp mang thứ này.
Chỉ cần là Phí Hiên đưa, cô mang cũng không thích hợp.
Nhưng là Phí Hiên yêu cầu, anh đưa cái gì cô đều phải mang.
An Sênh đã tính toán trước, cô sẽ cố gắng làm cho Phí Hiên chán ghét, đợi đến lúc anh muốn đá cô như thả rắm, An Sênh liền gói gém những thứ anh đưa cho cô trong thời gian này.
Sau khi về nhà, chuyện đầu tiên Phí Hiên làm là tìm chủ nợ nhà An Sênh.
Lúc trước không tìm thấy An Sênh, chuyện này chỉ muốn cho qua, hiện tại đã tìm được cô, chuyện này tất yếu phải đăng lên báo.
Dùng ba mẹ An Sênh uy hiếp cô, kỳ thật Phí Hiên chỉ nói vậy thôi, nếu anh thành chủ nợ nhà cô, cho dù anh không làm ra chuyện gì, An Sênh cũng sẽ không tuỳ tuỳ tiện tiện biến mất.
Mà giờ này, An Sênh đem số tiền kiếm được ngày hôm qua chuyển tiền vào thẻ ATM.
Nhìn con số trong thẻ từ bốn số lên năm số, cô u u thở dài.
Con đường cách mạng gian nan quá, trả hết nợ chắc cô phải bán thận a…
Tờ chi phiếu tên Thanh thiếu kia đưa cho cô có giá trị mấy chục vạn, ngược lại nhìn khả quan hơn, nhưng tiền này An Sênh không dám động.
Không tính đây là tiền bất nghĩa, tên họ Thanh kia cũng không phải người tốt lành gì, cô vô duyên vô cớ lấy tiền của hắn, còn hại hắn bị đánh, An Sênh sợ chó gấp cắn người, hắn sẽ không chịu bỏ qua cho cô.
An Sênh tính toán ngày nào đó Phí Hiên đến, cô thuận tiện đem chi phiếu đưa cho Phí Hiên, nhờ anh đưa lại cho tên Thanh thiếu, nói chuyện với hắn.
Đối với người có thể không chọc cô tuyệt đối không chọc, An Sênh cũng không thể trêu vào.
Vốn hôm nay cô định đưa cho Phí Hiên, nhưng lúc trên xe lại bị Phí Hiên ầm ĩ liền quên.
Buổi chiều, An Sênh như trước thành thạo làm cá, hết thảy nhìn giống như bình thường.
Bất quá khác biệt chính là trong túi cô lúc này có nhiều thêm một vòng hạt, lúc ngồi xuống luôn cọ vào đùi cô.
Phòng thuê cô không tốt, đồ đắt tiền như vậy để nơi khác cũng không yên lòng.
Cô lại đột nhiên phát hiện, cô bây giờ đến lóc vảy cá cũng không yên.
Tính thời điểm từ lúc Phí Hiên rời đi đến hiện tại không đến ba giờ, Wechat của An Sênh thông báo không ngừng.
Phí gia hoàng thái tử: Sênh Sênh, tôi ăn bánh nhân trứng rồi, rất ngon! Xoay quanh jpg.
An Sênh nhìn theo ngón tay, tiếp tục lóc vảy cá.
Không tới hai phút, bên kia lại truyền tới tin nhắn.
Hiên Hiên không chỉ: Tôi còn chưa từng ăn qua những món này.
Trước cổng chợ, những món khác nhìn cũng rất ngon, ngày mai em lại mời tôi ăn món khác được không? Bán manh jpg.
An Sênh muốn bốc hoả, chưa kịp hạ hoả này thì hoả khác lại đến, cô ném cá sang một bên.
Lại thấy người này sửa tên, gửi rất nhiều tin nhắn, nhất thời không nói gì.
Sênh Sênh không thôi: Mấy quán nhỏ như vậy đều có ở khắp nơi, tự anh đi mua.
Tôi không rảnh!
Di động cuối cùng cũng được yên tĩnh trong chốc lát, An Sênh mới làm xong một con cá, lau tay rồi cầm lấy di động, tin nhắn lại tới nữa.
Bình thường điện thoại cô đều mở suốt h, h đó đều an tĩnh, lần đầu tiên vang lên không dứt như vậy, cô không kịp thích ứng.
Mở ra vừa thấy, Phí Hiên đã gửi đến một icon biểu cảm.
Hiên Hiên không chỉ: Đối thủ chỉ jpg.
An Sênh tức giận cúp máy, đặt chế độ im lặng, ngay cả làm cá cũng không muốn.
Thật vất vả mới được yên tĩnh đến giờ tan việc, trở lại phòng trọ, An Sênh tắm rửa, ăn chút gì đó, nằm trên giường chuẩn bị nghỉ ngơi.
Một buổi chiều yên tĩnh khó có được, đột nhiên truyền đến tiếng điện thoại vidoe của Phí Hiên.
“Ting ting ting…ting ting ting…” An Sênh nhìn di động vẫn đang reo, lần đầu cóc chút muốn đem chiếc điện thoại này cho ngựa dẫm nát.
An Sênh từ chối cuộc gọi, vừa mở ra giao diện tin nhắn, liền thấy Phí Hiên không biết từ lúc nào đã gửi đến mọt đống tin nhắn.
Hiên Hiên không chỉ: Em nói ba lần sẽ đáp ứng tôi một lần.
Hôm nay em cự tuyệt tôi một lần, ngày mai đáp ứng tôi đi ăn, ăn một bữa cơm có được hay không?
Hiên Hiên không chỉ: Nếu ngày mai cự tuyệt, vậy ngày mốt em phải đáp ứng tôi.
Ngượng ngùng jpg.
Hiên Hiên không chỉ: Tại sao không nói chuyện, em đang bận sao?
Hiên Hiên không chỉ: Em không để ý đến tôi, ba lần phải để ý đến tôi một lần nha…
Hiên Hiên không chỉ: Em nói chuyện không giữ lời gì hết…
Hiên Hiên không chỉ: Khóc lớn jpg.
Hiên Hiên không chỉ: Thương tâm muốn chết jpg.
Hiên Hiên không chỉ: Được rồi, em hẳn là đang bận rộn, tối nay tôi sẽ gọi cho em.
Hiên Hiên không chỉ: Tôi đã lái xe đi nhìn, em không có bận.
Chợ thuỷ sản đã tan, em vì cái gì không để ý tới tôi..ô oa jpg.
Hiên Hiên không chỉ: Tôi đang dưới lầu phòng trọ, tôi mời em đi ăn cơm chiều được không?
Hiên Hiên không chỉ: Tôi rất đói bụng, lại tuột huyết áp, em mau ra đây.
Ngất jpg.
Hiên Hiên không chỉ: Em tại sao không trả lời? Em đang ở đâu? Có đây không? Có đây không?!
Hiên Hiên không chỉ: Tiếp video, nếu không tôi sẽ lên lầu.
An Sênh:…
An Sênh cảm thấy cả người một trận hít thở không thông, tóc loạn thất bát táo, trên mặt còn đắp một cái khăn mặt, tiếp nhận cuộc trò chuyện video.
Bên kia Phí Hiên đang ngồi trên xe, để sát vào màn hình, vừa mở ra chính là một gương mặt tuấn tú phóng đại, nhìn thấy An Sênh liền thả lỏng, sau đó lui về phía sau một chút, lộ ra một nụ cười nhẹ.
Anh đã thay một bộ quần áo khác, là một bộ đồ thể thao mềm mại, màu da cam.
Nếu là người thường mặc màu này, nhất định là rất khó coi, nhưng anh là Phí Hiên, là nam chính, mặc bộ này trên người liền khiến người anh như trái cam mềm.
“Tôi mời em đi ăn cơm?” Phí Hiên nói, “Bây giờ tôi đang ở dưới lầu chỗ em.”
“Làm sao anh biết tôi đang ở đâu?” An Sênh sớm đoán được anh đã điều tra, nội tâm không có gì kinh ngạc, biểu tình lại hết sức sắc bén, “Anh có biết như vậy là phạm pháp, anh đây là xâm phạm đời tư cá nhân .
Chạy đến dưới lầu chỗ tôi thuộc về tội theo dõi người bất hợp pháp!”
“Ăn cơm cái gì chứ, mau về nhà đi.
Bằng không, tôi sẽ báo cảnh sát.” An Sênh nói xong, cũng không đợi Phí Hiên đáp lời liền treo điện thoại.
Bên cạnh, một cô gái vừa tắm xong, nghe được lời An Sênh, vén màn cửa sổ nhìn xuống lầu, liền kêu lên một tiếng đầy sợ hãi.
Thanh âm quá mức thê lương, làm An Sênh hoảng sợ, quay đầu vội vàng hỏi, “Cô làm sao vậy?!”
“Xe xịn!” Cô gái chỉ dưới lầu, “Bạn trai tôi đi làm ở cửa hàng S, nói chiếc xe này ít nhất cũng vạn, vạn a.
Đời này tôi cũng không thể kiếm được nhiều tiền như vậy…”
Cô gái nhìn An Sênh bằng ánh mắt phức tạp, có chút khó tin hỏi, “Vừa rồi trong video hẹn cô xuống lầu là người trên chiếc xe này sao?”
An Sênh liền vội vàng lắc đầu, “Không phải không phải.” An Sênh nói, “Là một người đàn ông đã ly hôn làm trong chợ, cô không thấy được sao?”
Cô gái sờ sờ ngực, thở dài mội hơi, “Tôi còn tưởng rằng là người lái chiếc xe hào nhoáng dưới lầu kia.
Vậy khẳng định không thể đáp ứng a, người đàn ông ly hôn có cái gì tiền đồ, bạn trai tôi làm trong tiệm S, tôi sẽ nhờ anh ấy tìm giúp cô một người bạn trai.”
An Sênh cười cười, “Tiệm S rất tốt, cám ơn cô.
Nếu có người thích hợp, lưu ý giúp tôi nha.”
Cô gái lau tóc, đi về phía phòng mình ở.
An Sênh vừa nằm trên giường, di động lại vang lên.
Hiên Hiên không chỉ: Rơi lệ đến tử vong jpg.
Hiên Hiên không chỉ: Tôi sợ là không sống nổi jpg.
Hiên Hiên không chỉ: Tôi yêu em, em không yêu tôi jpg.
Hiên Hiên không chỉ: Em là một người phụ nữ vô tình jpg.
Di động An Sênh ong ong vang lên không ngừng.
Chốc lát sau cuối cùng cũng yên tĩnh, video trò chuyện lại gọi tới.
An Sênh không bắt máy, Wechat lại thông báo.
Sênh Sênh không thôi: Mắng jpg.
Sênh Sênh không thôi: Sinh không thể luyến jpg.
Lần này Phí Hiên không có trả lời tin nhắn của cô, bất quá chưa đợi An Sênh buông lỏng một chút, anh đã trực tiếp gọi điện lại đây.
“Em đang ở nhà sao? Tôi vừa thấy một cô gái kéo bức màn, là người ở chung với em đúng không?” Phí Hiên nói, “Nếu em không nguyện ý một mình theo tôi ra ngoài, em có thể gọi cô ấy đi chung.”
An Sênh không nói chuyện, Phí Hiên tiếp tục nói, “Em không nghe sao, tôi đang dưới lầu, cơm chiều tôi còn chưa ăn, hiện tại đói muốn ngất rồi, xe không mở được…”
“Đến xe còn không mở được, còn ăn cơm cái gì?” An Sênh thở dài nói, “Phí Hiên, đều là người trưởng thành, đừng làm rộn nữa.
Tôi đã ăn tối, không nghĩ sẽ ra ngoài, lúc này tôi cự tuyệt.
Anh thật sự rất phiền đó, không cần gọi điện thoại với nhắn tin Wechat cho tôi nữa, nếu hôm nay anh còn dám, tôi liền kéo anh vào danh sách đen!”
Sau khi An Sênh nói xong, Phí Hiên trầm mặc một lát, thanh âm có chút khổ sở nói, “Buổi tối tôi còn chưa ăn gì nha?”
“Cơm thừa!” An Sênh tức giận, “Tôi thực sự chán ghét anh như vậy, anh dùng ba mẹ tôi để uy hiếp, tôi chỉ cảm thấy anh bị bệnh thần kinh.
Anh cảm thấy như vậy có ý tứ sao?”
Điện thoại bên kia lại trầm mặc một hồi, thanh âm Phí Hiên vừa trầm vừa khàn, “Tôi không muốn dùng ba mẹ để uy hiếp em, tôi tìm em không thấy, nhưng tôi cũng không có làm gì…”
-Hết chương .-
Xĩu zới Phí Hiên lunnn~~~
Chương .:
Editor: Endy.
Bên kia truyền đến hô hấp run rẩy dồn dập của Phí Hiên, tựa hồ anh đang suy nghĩ, nhưng sau một lúc lâu cũng không có mở miệng.
“Đừng lãng phí thời gian nữa.” An Sênh nhẫn tâm nói tiếp, “Tôi không có khả năng ở cùng với anh.” Trừ phi cô không muốn sống nữa.
Điện thoại trầm mặc hồi lâu, cuối cùng An Sênh thở dài một hơi, chuẩn bị gác điện thoại, Phí Hiên ở đầu bên kia rốt cuộc mở miệng.
Tựa hồ anh thu liễm hết tất cả cảm xúc, thanh âm bình tĩnh nói một câu, “Tôi bây giờ là chủ nợ của em, ba em nợ tôi vạn.”
An Sênh hít một ngụm khí lạnh, một lát sau nói, “Anh thật thủ đoạn, nhưng anh càng như vậy tôi càng chán ghét anh.”
“Phí Hiên, rốt cuộc anh muốn làm gì? Trở thành chủ nợ của nhà tôi, nghĩ lấy chuyện này uy hiếp tôi?” An Sênh nói, “Anh có thể nói thẳng anh muốn làm gì, tiền tôi sẽ cố gắng trả.
Nếu trả không hết, cùng lắm tôi làm thuê, trả hết cho anh cho đến chết.”
Phí Hiên bên kia không nói lời nào, chỉ là hô hấp có chút nặng nề.
An Sênh cắn chặt răng, nhắm mắt nói ra lời tàn nhẫn, “Nếu anh muốn tôi ngủ với anh, không ngủ không cam lòng, không chịu bỏ qua cho tôi, vậy anh đưa ra cái giá đi.
Một lần bao nhiêu? Tôi con mẹ nó bán cho anh được không? Chờ anh thoả mãn, chúng ta đừng dây dưa với nhau nữa.”
An Sênh sau khi nói xong chuẩn bị treo điện thoại, cầm điện thoại muốn ấn nút tắt, tay có chút run run.
“Em giỏi lắm!” Phí Hiên khóc nói, “Tôi phải về nhà, tôi hiện tại…có chuyện…” Phí Hiên khóc thút thít nói, “Tôi…”
An Sênh cắn cắn môi, đôi mắt có chút hồng, Phí Hiên cúp điện thoại trước, đứt quãng hàm hồ nói, “Chờ…sẽ liên lạc lại, ngủ ngon…”
Cúp điện thoại, An Sênh ném di dộng sang một bên, nằm lỳ trên giường, chôn mặt trong gối đầu, không nhúc nhích.
Lần này nói đủ tuyệt tình, đàn ông để ý nhất là tôn nghiêm, bị tổn thương lòng tự tôn, lần này phỏng chừng anh sẽ không trở lại…
An Sênh nghĩ rằng, cuối cùng cũng có thể yên tĩnh một trận, cô cứ như vậy, mặc kệ tóc ẩm ướt nằm lỳ trên giường ngủ.
Sáng ngày thứ hai đi làm, theo thường lệ chuẩn bị mua một cái bánh ăn sáng, kết quả mới tới cổng chợ, liền nhìn thấy một bóng người quen thuộc, đột ngột lúc ẩn lúc hiện ở cổng chợ.
Nói đột ngột, là vì cơ hồ tất cả mọi người đều cố ý hay vô tình đánh giá anh.
Đây là một nơi ẩm ướt, đầy nước bùn, một thân quần áo màu trắng giống như bước ra từ trong vũng mực, muốn bao nhiêu chói mắt có bấy nhiêu chói mắt, muốn bao nhiêu không hợp có bấy nhiêu không hợp.
An Sênh nhìn người này trong nháy mắt, cảm thấy một loại hít thở không thông, ngay cả điểm tâm cô cũng không muốn ăn, dạ dày không những không cảm thấy đói mà còn có chút hoảng sợ.
Quay đầu bỏ chạy, bước chân vô cùng nhanh, kết quả vẫn không thể đào thoát, rất nhanh phía sau truyền đến tiếng bước chân, bả vai An Sênh bị đè lại, quay đầu đối diện với khuôn mặt của Phí Hiên, đang muốn buôn ra những lời ác độc, liền nhìn thấy hai mắt anh trũng xuống…
Môi nhếch thành một đường thẳng tắp, bộ dáng thập phần không vui.
Những lời nói vô tâm cứ như vậy bị ngăn ở bên miệng, An Sênh không thể nói ra.
“Em không thấy tôi sao…” Phí Hiên buông bả vai cô ra, trong tay nắm chặt chìa khoá xe, nhỏ giọng oán giận nói, “Tôi đợi em một buổi sáng rồi.”
Ngày hôm qua đã nói những lời như vậy, hôm nay lại vẫn có thể tới, tâm trí nam chính đều cứng cỏi vậy sao? Không cần mặt mũi sao?
“Thấy được.” An Sênh thản nhiên nói.
Một thân trắng sáng đẹp đẽ như vậy, xuất hiện trong chợ như hạc giữ bầy gà, nghĩ không nhìn cũng khó.
“Vậy tại sao không gọi tôi?” Phí Hiên muốn thầm oán An Sênh, lại không dám.
An Sênh nhìn anh, thần sắc hết sức phức tạp.
Đến bây giờ cô cảm giác mình vẫn chưa hiểu Phí Hiên, không biết đến cùng anh có bao nhiêu mặt cô chưa thấy qua.
Khống chế du͙ƈ vọиɠ là anh, bá đạo không cho người khác cự tuyệt là anh, soái khí giúp cô giải vây cũng là anh, tối hôm qua nghẹn ngào trong di động chính là anh, sáng sớm hôm nay không có việc gì một mình chạy đến tìm cô cũng là anh…
“Tôi gọi anh lại làm cái gì? Tôi cho rằng Phí tổng đi dạo.”
An Sênh thu hồi ánh mắt, xoay người tiếp tục hướng tới gian hàng của cô.
Phía sau không có tiếng bước chân, An Sênh nhịn xuống quay đầu lại nhìn, có chút nghi hoặc, cái này không quá phù hợp với khí thế bành trướng của anh a.
Đi đến quầy hàng, An Sênh bắt đầu thu thập, chuẩn bị mở bán.
Thu thập một hồi, chưa ăn điểm tâm, bụng đã bắt đầu đánh trống ầm ĩ.
Mỗi ngày cô đều ăn cơm đúng giờ, An Sênh sờ sờ bụng, đang cân nhắc có nên quay lại mua bánh ăn, một túi giấy toả hơi nóng liền đưa trước mặt cô.
“Bánh nhân trứng, dựa theo khẩu vị cũ của em, mua nhiều hơn một cái xúc xích.” Thanh âm Phí Hiên ôn nhu khiến người khác nổi da gà, “Em ăn nhanh đi, tôi giúp em sửa lại gian hàng.”
Nói xong đem túi giấy nhét vào tay An Sênh, xoắn tay áo, khom lưng bưng thùng cá.
An Sênh cầm bánh trong tay, nhiệt độ nóng bỏng theo lòng bàn tay truyền đến, mặt cô cũng có chút nóng lên.
Phí Hiên thế nhưng lại đi bưng thùng đồ, lập tức “Ai” một tiếng.
Bất quá cô phản ứng quá chậm, Phí Hiên một thân quần áo trắng tuyết, trên thắt lưng bị cọ một mảng đen thui.
Phí Hiên cúi người nhìn thoáng qua cũng ngẩn người, An Sênh đi đến nhìn thoáng qua, bất đắc dĩ thở dài, “Phí đại thiếu gia, đừng ở chỗ này náo loạn được không? Một bộ quần áo này của ngài, hai mươi thùng cá của tôi cũng không đủ đền…”
Biểu tình Phí Hiên cũng có chút bất đắc dĩ, cách vách một người đàn ông cũng dọn hàng, ngó đầu nhìn sang bên này.
Hắn vẫn luôn có ý tứ với An Sênh, mang tư tưởng “gần quan được ban lộc”, nhưng An Sênh không giống những cô gái bình thường, không dễ gì mềm lòng, làm hắn có chút nản lòng.
Bất quá giờ phút này nhìn đến Phí Hiên, trước tiên nhìn anh như nhìn “ngoại địch”, đợi đến lúc An Sênh trong lúc vô tình đối diện với hắn, hắn lập tức tươi cười mở miệng nói, “Tiểu sanh a, tiểu tử này là ai vậy? Ăn mặc như vậy mà đi dọn cá, chà đạp quần áo quá đi..”
An Sênh miệng ngậm bánh, nghe vậy hàm hồ nói, “Là một…người bạn.”
Người đàn ông này cô cũng không thân quen, bởi vì lúc vừa tới không cần chứng minh thư, An Sênh không giấu diếm chuyện gia đình, an gia suy tàn, có thể tra được ở tin tức Thân Thị.
Nhưng cô chỉ nói trong nhà suy tàn, không nhắc đến chuyện số nợ khổng lồ, bằng không cũng không có ai dám nhớ thương cô.
‘À…” người đàn ông ồ một tiếng, vừa cười cười, “Nhìn rất có tinh thần a.”
An Sênh không lên tiếng, quay đầu nhìn Phí Hiên một chút.
Phí Hiên đứng cách cô không xa, nhíu mày cúi đầu nhìn vết bẩn trên người.
An Sênh lại gặm một miếng bánh, đi đến trước mặt Phí Hiên nhỏ giọng nói, “Quần áo của anh phải nhanh chóng được giặt sạch, trở về đi.”
Phí Hiên không nghe lời cô nói, nhìn bờ môi bóng nhẫy của cô, hỏi, “Em muốn uống chút gì không? Ăn như vậy sẽ nghẹn.”
An Sênh đúng là có chút nghẹn, vuốt vuốt ngực một chút, lắc đầu với Phí Hiên, “Không nghẹn, anh mau chóng trở về đi.
Lát nữa cá sẽ được giao đến, thùng đó càng dơ bẩn hơn.”
“Bẩn liền bẩn đi.” Phí Hiên không để ý, vỗ lên vết bẩn trên quần áo, “Dù sao cũng đã dơ thành như vậy rồi.” căn bản anh không muốn.
An Sênh biết mình không khuyên được, Phí Hiên cố chấp lợi hại, bên trong này vừa dơ bẩn lại ẩm ướt, An Sênh chuẩn bị không để ý tới anh, anh ngốc trong này trong chốc lát liền cảm thấy vô vị, chính mình tự bỏ đi.
An Sênh ngồi nghỉ ngơi trên ghế nhỏ, không hề nói chuyện với Phí Hiên, chậm rì rì ăn bánh.
Không để ý trong chốc lát, Phí Hiên đứng ở đó quả thật xấu hổ, nhìn cô vài lần, chần chờ đi về phía cổng chợ.
An Sênh nhìn bóng dáng anh, cắn một ngụm bánh lớn, cũng không nghĩ anh đi nhanh như vậy.
“Là bạn trai của em sao?” người đàn ông bên cạnh hỏi, “Lớn lên đẹp trai như vậy, ngay cả kiếm sống cũng không làm được, có thể nương tựa vào được sao?”
An Sênh nghiêng đầu nhìn hắn một cái, vốn là không muốn nói gì, nhưng thấy người đàn ông này nhìn Phí Hiên có chút khinh thường, liền nói.
“Không cần thiết phải làm công việc này để sống, anh ta động động ngón tay, có thể mau được cả cái chợ thuỷ sản này.”
Người đàn ông sửng sốt, An Sênh đem bánh trong miệng phun ra, sau khi nói xong cũng có chút hối hận, phi thương hối hận.
Cô nói cái này làm caí gì chứ, cùng cô có quan hệ gì? Quả thực là bệnh thần kinh, An Sênh tổng kết cho bản thân.
Hắn ta cảm thấy chán, cũng không lưu lại nói chuyện.
An Sênh ăn quá nửa cái bánh, nghẹn lợi hại, chuẩn bị đi uống chút nước.
Phòng uống nước cách nơi này rất xa, lát nữa lại có người giao hàng.
Bình thường đều có người đàn ông bên cạnh giúp cô trông chừng, nhưng vừa rồi An Sênh nói chuyện không quá dễ nghe, giờ không biết ngượng đi nhờ vả.
Đứng dậy đang lúc do dự, liền thấy Phí Hiên tay đang cẩn thận bê cái gì đó, đi về phía cô.
An Sênh đứng tại chỗ nhìn anh, Phí Hiên đi vào, lúc này cô mới biết Phí Hiên bê cái gì, là một cốc giấy.
Trong ly là chất lỏng màu trắng sữa, theo bước chân Phí Hiên tạo ra từng gợn sóng nhỏ.
“Chỗ kia có máy pha cà phê, đổi tiền xu liền có thể mua được sữa tươi.” Phí Hiên đem cốc giấy đưa cho An Sênh.
Trên đường đi, anh sốt ruột, bị đổ một ít, sữa chậm rãi tí tách rơi xuống từ tay anh.
Ở nơi này làm gì có sữa tươi, máy pha cà phê đều là sữa bột pha chế rượu.
Nhưng An Sênh chưa nói, cô nhìn bộ quần áo dơ trên người anh, trên tay Phí Hiên còn quấn gạc bị thấm ướt, lần đầu tiên trong đời có loại cảm giác không biết cự tuyệt người khác như thế nào.
-Hết chương .-
Thương Phí Hiên quéeee
Chương .
Editor: Endy.
Nếu Phí Hiên chỉ là đối với cô nhất thời có hứng thú, muốn trêu chọc cô, thậm chí muốn lên giường, cô sẽ tìm cách ứng phó.
Nếu An Sênh thật sự ngại phiền, nói không chừng liền đáp ứng ngủ cùng anh một giấc, miễn cho anh không đạt được thứ gì liền nhớ thương.
Nhưng Phí Hiên không phải dạng người này, An Sênh cũng không phải người mù.
Cô thấy rõ ràng, anh đối với cô không có loại tâm tư lệch lạc kia, tình cảm trong mắt thậm chí còn mang theo ngây ngô.
Ngốc, ngây ngô… không biết phải làm như thế nào để lấy lòng một người, loại cảm giác này An Sênh đã từng trải qua.
Lúc trước, cô muốn duy trì đoạn hôn nhân kia, cũng từng cẩn thận đến gần một người.
Tuy nhiên, giữa hai loại tình huống này lại có sự khác biệt lớn.
An Sênh đã từng nỗ lực, nhưng giờ phút này nhìn vào mắt Phí Hiên, có một loại ánh sáng khiến người khác không dám nhìn thẳng.
Cô mới biết được, những cố gắng trước kia, cô tự cho là rất nghiêm túc lấy lòng, bây giờ thậm chí còn không bằng một ánh mắt của anh.
Loại ánh mắt chứa đầy sự chờ mong, ẩn chứa yêu thích, thật cẩn thận lấy lòng, mới là tràn ngập hào quang.
Không có hào quang, không có chân thành, kiếp trước lúc soi gương, cô chỉ thấy ánh mắt mình mờ mịt, cười rộ lên chỉ có chua xót cùng uỷ khuất.
Như vậy, ai sẽ thích xem, có thể đả động đến tâm người nào chứ?
An Sênh cũng hy vọng có được một phần tình cảm như vậy, vô luận là cô đối với người khác hay người khác đối với cô.
Nhưng cố tình, người đó lại là Phí Hiên, là nhân vật chính duy trì thế giới này.
Cô không muốn, căn bản cũng không dám muốn.
An Sênh rũ mắt, nhận cái cốc Phí Hiên đưa tới, cúi đầu uống một ngụm, vị ngọt lan đến đầu lưỡi.
Cốc giấy rất nhỏ, hơn nữa Phí Hiên còn làm sánh ra ngoài một ít, An Sênh uống mấy ngụm liền thấy đáy.
Càng uống càng thấy nhạt, thậm chí dưới đáy cốc còn có một lớp đường chưa tan.
An Sênh đều đổ vào miệng ăn, đem cốc giấy bóp lại, ném vào thùng rác bên cạnh.
Nhìn về phía Phí Hiên, phát hiện anh bắt chước người đàn ông bên cạnh, cầm chổi, bê thùng cá.
Một thân quần áo trắng đã muốn chật vật không chịu nổi, thậm chí gò má còn có vẩy cá, nhưng anh vẫn làm rất nghiêm túc, ánh mắt vẫn chú ý đến động tác của người đàn ông gian bên cạnh.
Một lúc sau thế nhưng lại thành thạo.
An Sênh đứng đối diện nhìn, cái này vốn là công việc của cô, nhưng An Sênh không có lên tiếng ngăn cản Phí Hiên.
Đứng trong chốc lát, ngồi vào ghế nhỏ, lần nữa cầm lấy cái bánh tiếp tục ăn.
An Sênh xoay người, động tác Phí Hiên hơi dừng lại một chút, khoé miệng giơ lên độ cong rõ ràng, sau đó xoắn tay áo, càng ra sức làm việc.
Ánh mắt người đàn ông bên cạnh thường thường dừng trên người Phí Hiên.
Trước mặt hai người là một thùng hàng lớn, Phí Hiên học lỏm của hắn, thế nhưng lúc sau, anh làm so với hắn còn nhanh hơn.
Cảm giác câu nói “người này không thể kiếm sống” thật có chút mất mặt.
Một thoáng chốc sau, chị gái bán tôm cách vách cũng tới, bày hàng bên cạnh.
Ánh mắt chuyển động trên người Phí Hiên, thật sự nơi này kiếm ra một người có ngoại hình ưa nhìn cũng không phải dễ dàng, nhất lại là người đẹp trai như vậy, quả thực lấy tiêu chuẩn của soái ca.
“A..An Sênh, đây là ai vậy?” Chị gái dọn chiếc hộp, cầm khăn tay lau, cả người cười có chút giống đoá hoa nở rộ, chỉ vào Phí Hiên hỏi.
An Sênh đã ăn bánh xong, đem bịch xốp ném vào thùng rác.
Phí Hiên vẫn còn làm việc, hai người phối hợp hết sức ăn ý.
“Bạn tôi.” An Sênh hàm hồ trả lời.
Cô trả lời xong, động tác Phí Hiên dừng một lát, chị gái bên cạnh vẫn còn đang đánh giá anh.
An Sênh tay cầm một cái thùng lớn, chân xê dịch một cái thùng khác, vì tiết kiệm không gian, một ngày cô chuyển thùng rất nhiều lần, thập phần dễ như trở bàn tay, có thể ném rất chuẩn xác.
Nhưng lúc cô vừa kiễng chân, chưa đợi dùng lực, thùng trên tay cô đã bị cầm đi, sau đó cả người cô bị ôm vào lòng.
Phí Hiên cứ như vậy ôm cô, lấy cái thùng đi.
Còn thập phần dối trá nói một câu, “Tôi bê là được, em cẩn thận…”
Thanh âm nhu tình như nước, An Sênh nghe xong tất cả tóc gáy đều dựng lên.
Không biết Phí Hiên đang làm cái gì, kinh ngạc nhìn về phía anh.
Anh không có lập tức rời đi, mà dùng một tư thế cực kì mập mờ cúi đầu, không có đụng mặt An Sênh, lại từ trên ống tay áo cô lấy xuống một vảy cá.
“Em nhìn xem…Em cứ việc theo bên cạnh tôi, mọi việc tôi sẽ làm…”
An Sênh:…Mẹ nó, tên này lại nổi điên rồi.
An Sênh bị Phí Hiên đẩy đến ngồi trên chiếc ghế nhỏ, sau đó mạc danh kỳ diệu nhìn Phí Hiên làm công việc của cô.
Cô có chút không hiểu rốt cuộc anh đây là đột nhiên muốn cái gì, nhưng nhìn đến vẻ mặt sáng tỏ của chị gái cách vách và sắc mặt khó coi của người đàn ông kế bên, An Sênh lúc này mới hiểu được, anh đây là đang diễn trò tình ái.
Giống một chó nhỏ đang biểu thị công khai chủ quyền…
An Sênh không nghĩ đến điểm này, làm cho anh thành công giương oai.
Cô có thể tưởng tượng được, không đến ngày mai, cả chợ thuỷ sản này đều biết cô có một người bạn trai một thân quần áo trắng khuân thùng cá.
An Sênh ngồi trên ghế nhỏ nhìn bóng dáng anh, hai tay nâng cằm, cảm giác cô hẳn là nên tức giận.
Bởi vì nếu xảy ra hiểu lầm sẽ gây khó khăn cho cô trong việc tìm bạn trai, người khác biết cô có bạn trai, liền chắc chắn sẽ không giới thiệu đối tượng cho cô.
Cô chỉ quanh quẩn trong chợ thuỷ sản, lại không quen biết bạn bè, nếu không thông qua giới thiệu, cô như thế nào mới có bạn trai được chứ?
Nhưng Phí Hiên thường thường quay đầu nhìn cô, cùng cô đối diện liền nở nụ cười ngây ngô, sau đó quay lại làm việc, thập phần hăng hái.
An Sênh có chút giận không nổi.
Đêm qua nói những lời khó nghe như vậy, Phí Hiên đường đường là lão đại của một nhóm phú nhị đại lại nghẹn ngào bên đầu dây kia.
Hôm nay những lời nói làm tổn thương người, đến bây giờ đều nghẹn trong cổ họng, một câu cũng không nên lời.
Người giao cá đến rất nhanh, bình thường đều có hai tiểu tử nói đùa cùng An Sênh, nhưng hôm nay lại thân thiết với Phí Hiên chỉ sau vài lần chuyển cá.
Phí Hiên chưa từng làm qua việc này, nhưng anh rất thông minh, bắt chước động tác của người cách vách.
Chị gái bên cạnh vẫn nhìn Phí Hiên lại xung phong trợ giúp.
Chờ làm xong hết thảy, trên người Phí Hiên triệt để bê bối.
Nửa ống quần dưới đều bị ướt, giày thể thao màu trắng đã muốn biến thành màu xám.
Nhưng trên gương mặt anh vẫn mang theo ý cười, lớp gạc trên tay đã sớm bị thấm ướt, anh đơn giản kéo xuống.
Ngâm nửa ngày nước, miệng vết thương chưa lành trên mu bàn tay bây giờ lại bị hở ra, trắng nhợt.
An Sênh an vị trên ghế nhỏ, nhìn anh bận rộn, nhìn anh quay đầu nhìn cô cười, nhìn anh mê hoặc khách hàng, sau đó ngốc nghếch cạo vảy cá.
An Sênh lúc này mới đứng lên, nhận lấy con cá còn đang nhảy nhót dưới dao Phí Hiên, cầm lấy dao, đập một cái trên đầu, con cá lập tức bất động.
An Sênh đẩy Phí Hiên sang một bên, thành thạo mổ bụng, không ngẩng đầu hỏi bác gái đứng đối diện, “Muốn cắt như thế nào ạ?”
“Lóc vảy, cắt khối lớn, đầu cá cắt làm hai.”
“Cô đợi chút.” An Sênh vừa nói vừa móc ruột cá, lấy trứng cá đem rửa sạch, kéo bong bóng cá.
Lại đổi sang một cái dao nhỏ, cắt một đường trên lưng cá, lóc da.
Tốc độ rất nhanh, không có chỗ nào bị lệch, thậm chí vảy cá sau khi lóc còn nằm ngay ngắn chỉnh tề.
Chặt xong đầu cá, An Sênh chuẩn bị quay đầu nhìn Phí Hiên.
Anh có chút cứng họng, nhưng rất nhanh phản ứng kịp, lấy một cái túi nilon sạch sẽ lại.
Bỏ cá vào túi nilon, đưa cho bác gái, bác gái đưa tiền rồi xách đi, Phí Hiên vẫn còn đứng đó sững sờ.
An Sênh rửa tay, nhìn miệng vết thương trên tay anh, có tâm muốn nhắc nhở anh băng bó lại một chút, nhưng lại vẫn không nghĩ sẽ mở miệng nói.
Hiện tại, cô rất mâu thuẫn, thậm chí có chút mờ mịt.
-Hết chương .-
Mấy nàng nhớ reaction để được bonus chương mới nheeeee
Chương .
Editor: Endy.
HIện tại cô rất mâu thuẫn, thậm chí có chút mờ mịt.
Cô hẳn là nên cự tuyệt Phí Hiên, nói một số lời khó nghe.
Nếu Phí Hiên mặc kệ mặt mũi, nhưng xung quanh nhiều người như vậy, bất đắc dĩ anh cũng phải bỏ đi.
Nhưng những lời này An Sênh vài lần mở miệng, vừa nghĩ đến cuộc điện thoại tối hôm qua, tiếng khóc của anh đè nặng truyền đến, cô dù thế nào cũng nói không ra.
Không nói được những lời làm tổn thương người khác, làm thế nào để cự tuyệt anh chứ?
Trực tiếp động thủ đuổi người sao?
Nhưng Phí Hiên bận rộn công việc một buổi sáng, chật vật thành dáng vẻ như vậy, không đứng không ngồi, còn ngồi xổm bên cạnh cô, nhỏ giọng nói, “Lần trước em nói lột da tôi không cần nửa giờ, là sự thật a…”
An Sênh hừ một tiếng, Phí Hiên chân chó cầm cánh tay cô, “Đừng a…nể tình tôi bận rộn một buổi sáng.”
Phí Hiên nói, “Buổi sáng tôi mua bánh cho em, tôi còn chưa được ăn.
Hiện tại rất đói bụng, cảm giác có thể ăn được một con trâu…”
Ánh mắt anh cong cong, nói chuyện không tự chủ mang theo làm nũng.
An Sênh lại nhớ đến thời gian anh nhắn tin Wechat cho cô tối qua, lúc ấy cô còn suy nghĩ có phải anh gặp vấn đề gì không, nhưng bây giờ sự thật đã sáng tỏ, Phí Hiên người này…chính là làm nũng.
Đường đường là lão đại một nhóm người, theo lý thuyết cách rất xa hai từ đó, nhưng anh làm rất tự nhiên, cảm giác rất chân thật, lại luôn luôn chọn quần áo màu sắc tươi sáng, ngược lại một chút cũng không phải không thích hợp.
“Tôi muốn tìm chỗ để thay quần áo một chút.” Phí Hiên nói, “Chân tôi đều ngâm trong nước phỏng chừng…”
An Sênh:…không chịu nổi.
Kỳ thật cẩn thận ngẫm lại, Phí Hiên nói chuyện tựa hồ vẫn luôn như vậy.
Chỉ là lúc trước, thời điểm hai người ở chung trong bệnh viện, An Sênh không lúc nào không nghĩ đến việc chạy trốn, mà phần lớn Phí Hiên nói chuyện đều là đọc “Tiểu Nghiễm Cáo”…
Nũng nịu cũng không nghe ra a.
“Phía trước có quầy bán quần áo…” An Sênh vừa mở miệng, thức thời đem lời nói nuốt trở lại.
Phí Hiên thân là hoàng thái tử Phí gia, tuy rằng hiện tại có chút chật vật, nhưng hoàng thái tử vẫn là hoàng thái tử, anh làm sao có khả năng mặc những loại quần áo rẻ tiền ở chợ.
Phí Hiên lại gật gật đầu, còn cẩn thận hỏi An Sênh hướng đi.
Có người đến mua cá, cô làm cá, anh liền đứng ở sau lưng cô, nhỏ giọng hỏi, “Em có đói bụng không?”
An Sênh không lên tiếng, nhấc mí mắt hỏi người mua cá đối diện “Muốn cắt như thế nào?”
“Lấy ruột cá, cạo vảy là được.”
Tay An Sênh lưu loát làm việc, không đáp lại lời Phí Hiên, bây giờ cô không biết nên dùng thái độ gì đối với anh.
Lời nói tổn thương tối qua như vậy mà anh cũng không bỏ đi, nói nhẹ, phỏng chừng chỉ là gió thoảng bên tai.
An Sênh nghĩ đến, kỳ thật cô suy nghĩ cả một buổi sáng, nhìn chằm chằm Phí Hiên mà suy nghĩ.
Nếu để anh bên cạnh cô một thời gian, cho anh hiểu rõ cô hơn một chút, nói không chừng anh liền không thích cô.
An Sênh tự nhận thấy cô là một người vô vị, lạc thú duy nhất là chơi game.
Ở kiếp trước, cô còn thích sản phẩm xa xỉ, thường thường sẽ đi dạo xem một chút.
Nhưng cuộc hôn nhân “hữu danh vô thực” kéo dài sáu năm, An Sênh tổn hao quá nhiều tinh lực, mặc dù cô được sống lại lần nữa, thân xác cô còn trẻ trung, nhưng cô cảm giác tâm mình đã muốn già đi.
Phí Hiên thì trái ngược, anh không lúc nào không giống mặt trời nhỏ, toả ra ánh nắng cực nóng, khí chất thanh xuân phấn khởi khiến cho người khác mở mắt không ra.
Người như thế, rốt cuộc vì cái gì lại thích cô?
Đây là lần đầu tiên An Sênh nghĩ đến vấn đề này.
Phí Hiên đến cùng vì cái gì thích cô?
Phí Hiên đến cùng vì cái gì thích cô?
Cũng bởi vì lần tai nạn xe cộ kia, cô cứu anh một lần? Lý do này nghe có vẻ gượng ép.
An Sênh còn đang cầm dao thất thần, Phí Hiên thấy cô thất thần, chọc cô một cái, nhưng An Sênh vẫn không nhúc nhích.
“Sênh Sênh?” Phí Hiên ghé sát vào tai cô gọi.
An Sênh cảm giác được một luồng hô hấp bên tai, lúc này mới hồi thần.
Cô né tránh Phí Hiên, rửa tay, lạnh nhạt ngồi trở lại ghế nhỏ, cầm di động chơi game.
Khoé miệng nhếch lên một buổi sáng của Phí Hiên lúc này hạ xuống, anh do dự đi đến bên người cô, ngồi xổm xuống, ôn tồn nói, “Giữa trưa em không ăn cơm sao? Em thích ăn cái gì, tôi đi mua.
Nếu không tôi canh hàng, em đi ăn…”
“Phí Hiên.” An Sênh đột nhiên kêu tên anh, Phí Hiên “Ân” một tiếng, ngồi xổm trên mặt đất.
Cô nhìn về phía anh, trong nháy mắt ảo giác anh dựng lên hai cái tai, một cái đuôi vô hình đang lắc lư.
Đến cùng anh thích cô ở điểm nào chứ?
An Sênh há miệng thở dốc, mở miệng lại nói một lời khác, “Cơm trứng, quả hồng Mộc Tu.”
“Tôi đi mua ngay.”
Phí Hiên đứng dậy , nhìn An Sênh một chút, hỏi “Em muốn uống gì?”
Đến mí mắt An Sênh cũng không nâng, nhìn chằm chằm chìa khoá xe Phí Hiên đặt trên bàn, “Hồng trà đi.”
Phí Hiên tuân mệnh, nhưng chìa khoá xe còn đặt trên bàn trà nhỏ, cô cũng không nhắc nhở anh, cũng không biết anh quên hay là cố ý đặt ở kia, tỏ vẻ anh vẫn chưa nguyện ý về nhà.
Giữa trưa, người không tính là nhiều, An Sênh kết thúc trò chơi, sau đó buông di động, đầu tựa vào đùi.
Hôm nay cô có điểm là lạ, An Sênh biết vấn đề ở đâu, nhưng cô không biết phải thay đổi như thế nào.
Từ tận đáy lòng vẫn có một loại âm thanh phản bác, nhưng An Sênh biết, cô có chút dao động.
Từng chút một.
Người giống Phí Hiên, đến cùng phải làm như thế nào anh mới chết tâm, chịu buông tay?
An Sênh có chút khủng hoảng, dần dần lan khắp cơ thể.
Cô sợ nếu cứ tiếp tục như vậy, không bao lâu nữa cô sẽ không chịu nổi.
Phí Hiên thật sự quá mệt nhọc.
Mà nếu nhịn không được, kết quả chờ đợi cô là…
An Sênh nhắm chặt mắt, nhớ tới thanh thép đâm xuyên qua ngực cô, rất đau, máu chảy dần đến cơ thể lạnh băng…
Phí Hiên rất nhanh đã trở lại.
Trên người vẫn là bộ quần áo kia, giày không biết mua ở nào, màu đen, nhìn sơ qua là kiểu tiện lợi.
Trong tay trừ đồ ăn cho An Sênh, còn mang theo một chiếc hộp khác.
Cô nhìn anh, anh đặt đồ trên bàn nhỏ, ngay cả đũa cũng được đặt ngay ngắn trên hộp cơm.
Sau đó, anh ngồi xổm đối diện bàn nhỏ, mở ra một hộp giống An Sênh, bên trong là phần cơm giống cô, sau đó một bên tách đũa, một bên nhìn sắc mặt cô.
Thích một người, thật sự có thể làm được dáng vẻ này sao?
Hiện tại, đầu óc cô toàn là dấu chấm hỏi.
Quá nhiều chuyện nghĩ không ra, đơn giản trước hết không muốn.
Buông ánh mắt, cầm đũa, mở hộp cơm, động tác dừng một chút, lại lần nữa nhìn về Phí Hiên.
Phí Hiên bị An Sênh nhìn đến cứng đờ, trên mặt lộ ra luống cuống, môi hơi mím chặt, chờ An Sênh mở lời đuổi người.
An Sênh liếm hạt cơm trên môi, trong lòng lặng im thở dài một hơi.
Đường đường là người thừa kế một tập đoàn lớn, là chủ nhân của thế giới này, bây giờ sao lại bày ra dáng vẻ kinh sợ như vậy chứ?
Cái này chính là tình yêu khiến người ta u mê trong truyền thuyết sao?
An Sênh cọ cọ mũi, từ dưới bàn lấy ra một cái ghế nhỏ, đưa cho Phí Hiên.
Phí Hiên đã sớm nhìn thấy cái ghế nhỏ, chỉ là An Sênh không cho anh, anh cũng không dám mở miệng muốn, rõ ràng đứng một buổi sáng, chân mỏi muốn đòi mạng.
An Sênh đưa cho anh, ánh mắt anh liền sáng lên, khoé miệng cười ấm áp không kiềm được, cầm lấy ghế nhỏ ngồi, đem cái trứng gà trong phần cơm của anh, đặt trong hộp cơm của cô.
An Sênh dừng động tác, Phí Hiên khẩn trương xiết chặt đôi đũa.
“Tôi còn chưa ăn đâu…”
Ngụ ý chính là không dính nước bọt của anh.
An Sênh chọc ghẹo anh một chút, gắp lên trứng gà, nhét vào miệng.
Ánh mắt Phí Hiên sáng như hai đèn pha, quét tới quét lui trên mặt cô, xem biểu cảm của cô.
“Ăn cơm!” An Sênh gõ gõ bàn.
Phí Hiên “Ai” một tiếng, đem trứng gà trong hộp cơm đều chuyển sang hết cho cô, lúc này mới bắt đầu ăn cơm.
Một đôi đũa mang theo một quả hồng lớn (mình không biết món này ), nhét vào miệng, tiếp đến động tác cứng lại, rồi sau đó sắc mặt nháy mắt vặn vẹo.
Toang!
Chua chua chua chua!!!
An Sênh ăn mấy quả trứng, ngẩng đầu liền nhìn thấy biểu tình của Phí Hiên, không nhịn được…cười sặc!.