Nam chính tuyên chiến với Long Quân Dao. Và tất nhiên là cô sẽ không từ chối lời khiêu chiến của hắn.
Vô Khuyết vẻ mặt hung hăng rồi gọi ra một cái trượng trông có chút giống với cây trượng của Long Quân Dao.
Cây trượng của nam chính vừa xuất hiện thì mây đen lập tức kéo tới, trời bắt đầu nổi sấm như thị uy cho sức mạnh của món đồ ấy.
Cầm chặt quyền trượng trong tay, Vô Khuyết khi đó vô cùng tự tin vào sức mạnh của bản thân.
Lần này hắn có Hỗn Thiên khí hỗ trợ thì Long Quân Dao lần này khó mà có thể thắng được hắn.
Vô Khuyết nhếch mép cười đầy tự mãn.
Long Quân Dao có hơi ngứa mắt với nụ cười ấy của hắn.
Tuy cô sẽ đánh với hắn, nhưng nó không có nghĩa Hồ Huyên sẽ được toàn mạng.
Cô không giết được ả ta thì để kẻ khác thay cô giết ả.
Long Quân Dao bất động tại chỗ như tượng không động đậy, Vô Khuyết liếc mắt nhìn sang nhưng hắn vẫn không nhìn ra cô đang bày mưu gì.
Đang chăm chú nhìn thì bỗng cô cử động làm cho nam chính giật bắn mình và bắt đầu vào thế thủ sẵn sàng tấn công bất cứ lúc nào.
Lúc này trong bàn tay trống không của Long Quân Dao bỗng xuất hiện một cái gậy gỗ tầm thường, và ngay lập tức nó biến thành một thanh kiếm.
Nam chính cũng đã quá quen thuộc với cái hiệu ứng của thanh gỗ đấy rồi nên cũng chẳng còn lấy gì làm ngạc nhiên, hay hiếu kỳ nữa.
Thậm chí, hình dạng của thanh kiếm mà cô đang cầm cũng chẳng có gì mới mẻ nữa, và nó chính là thanh kiếm kỳ quặc lần trước cô đã dùng.
Trước khi trận chiến giữa cả hai bắt đầu, bỗng từ phía xa ở sau lưng của Long Quân Dao xuất hiện một cái bóng đen và lao như bay đến chỗ của Hồ Huyên và Hoa Nhược Y.
Nam chính nhanh tay lẹ mắt nên gần như ngay tức khắc nhìn thấy ý đồ của bóng đen, nên hắn liền nhanh như chớp lao tới muốn chặn cái bóng ấy lại.
Cứ tưởng sẽ chặn được cái bóng đen ấy, nhưng ai ngờ đâu kẻ đang chắn trước mặt hắn lại là Long Quân Dao.
Lưỡi kiếm và thân của quyền trượng va chạm làm xoẹt ra mấy tia lửa. Vô Khuyết dùng sức cố đẩy bật cô ra nhưng vẫn không tài nào được.
Hắn thật không rõ cô là cái quái gì mà lại mạnh đến thế?
Vô Khuyết nghiến răng cố dồn sức để hất Long Quân Dao ra, hắn khi đấy hít một hơi rồi lại đẩy một phát thật mạnh.
Long Quân Dao cuối cùng cũng bị nam chính đẩy lùi về sau.
Hắn khi đó mới chợt nhận ra cái bóng đen kia chính là người quen.
“T-Thần Phù?” Vô Khuyết vẻ mặt kinh ngạc lấp bấp nói.
Thần Phù nghe nam chính gọi tên nên cũng hơi quay đầu lại nhìn hắn rồi cô lại tiếp tục dời mắt đi hướng khác.
-------------------
Thần Phù cùng với hai người là Hoa Nhược Y và Hồ Huyên bắt đầu giao đấu cùng nhau.
Còn bên đây thì Vô Khuyết với vẻ mặt tràn đầy kinh ngạc rồi chuyển dần sang giận dữ và sau đó lại tiếp tục thay đổi thành lạnh nhạt như băng.
Có lẽ cơn giận đã lên đến đỉnh điểm, Vô Khuyết mặt mày lạnh như băng, hắn trừng mắt một cách hung tợn nhìn Long Quân Dao.
Siết chặt quyền trượng trong tay, Vô Khuyết nghiến răng nghiến lợi nói:
“Long Quân Dao, ngươi vậy mà lại dám mị hoặc Thần Phù lôi kéo nàng ấy về phe ngươi?”
“Mị hoặc? Ngươi hình như dùng từ sai rồi đấy. Cô ta chính là tự nguyện!”
Đáp lại xong, Long Quân Dao nhanh như cắt liền lao đến đâm mũi kiếm sắc bén về phía nam chính.
Né tránh một kiếm của cô, Vô Khuyết vẻ mặt vô cùng cao ngạo rồi gõ trượng xuống mặt đất.
Trượng vừa chạm đất thì ngay lập tức bề mặt của đất liền nứt toạc ra làm đôi và tạo ra một khe nứt sâu thăm thẳm.
Khe nứt rất nhanh đã chạm đến mũi chân của Long Quân Dao, cô khi đó vội vàng nhảy mấy bước về sau để tránh né.
Vô Khuyết cười nhạt một cái rồi mở cánh bay lên cao, hắn hướng đầu trượng về phía Long Quân Dao rồi lẩm nhẩm gì đó và kế tiếp là hô to:
“Huyết Kim Long Diệm!”
Dứt tiếng hô, trên đầu nam chính bỗng xuất hiện một con rồng to lớn thân mình đỏ như máu nhưng lại không ngừng phát ra kim quang, chẳng những vậy, xung quanh con rồng còn phát ra một luồn khí nóng rực như hỏa diệm.
Đôi mắt của Vô Khuyết ánh lên tia ngoan độc, hắn nghiêng nghiêng đầu khiến cho người khác khó mà quan sát được vẻ mặt của hắn khi đó.
Vô Khuyết giơ trượng hướng về phía Long Quân Dao, hắn phất mạnh trượng một cái thì ngay lập tức con rồng to lớn liền lao đến chỗ của Long Quân Dao.
Con rồng tỏa ra một luồn khí vừa nóng rực vừa đáng sợ, nó khi đó bay đến chỗ cô với dáng vẻ vô cùng dọa người.
Nó há to cái miệng ra không ngừng gầm gừ rồi xé toạc không khí lao đến phía cô, sau đó liền ngoạm một phát nuốt chửng cô và bay ngược lên cao.
Chứng kiến cảnh tượng ấy, hàng nghìn quân lính ở hai bên há hốc mồm kinh hãi.
Bọn người bên nam chính thì trong lòng mừng thầm, còn về bên Long tộc thì vẻ mặt ai nấy đều trở nên khó coi vô cùng.
Long vương không dám tin nhìn chăm chăm về phía con rồng lớn, đồng tử của ông khi đó co rút lại, nét mặt cũng dần biến thành một màu xám xịt.
Nữ nhi của ông...
Đứa nữ nhi duy nhất của ông...
Long vương vành mắt từ từ ửng đỏ không rõ là do đau buồn vì mất đi đứa con thân yêu hay là ông đang phẫn nộ.
Ông khi đó hai hàm răng cắn chặt vào nhau tạo ra một âm thanh ken két có chút chói tai.
“Vô Khuyết, ta quyết không tha cho người! Hãy đền mạng cho nữ nhi của ta!”
Nói xong, Long vương liền không chần chừ mà phốc một cái đã nhảy đến bên cạnh nam chính.
Tròng mắt của ông khi ấy giăng đầy tơ máu chằng chịt, Long vương hai mắt trợn trừng nhìn Vô Khuyết rồi giơ cao vũ khí trên tay muốn bổ xuống nam chính, nhưng nào ngờ hắn ta chỉ nhàn nhạt nhìn qua ông rồi gạt nhẹ tay một cái thì ông đã bị một luồn khí bí ẩn đánh cho văng xuống dưới đất.
Ngã mạnh xuống mặt đất, Long vương liền ọc ra một ngụm máu lớn, thế nhưng vẫn chưa từ bỏ, ông khi đó dùng vũ khí chống đỡ rồi chậm rãi đứng dậy.
Ông quyết liều chết với hắn ta!