Thị thành,
Hôm nay là Xuân Phân
Tại nhà Lí Cánh Thần và Lí Khải Hiên
– “Ai, thế nào cũng không đúng, thật đáng ghét”
Nghe lời thân ái càu nhàu, Lí Khải Hiên giương mắt nhìn
– “Sao vậy?”
– “Cà-vạt anh thắt thế nào cũng không được”
Nói xong hắn bực bội giật cà vạt xuống, vứt qua một bên. Lí Khải Hiên biết tính tình thân ái nỏng này, liền nói: “Lại đây, em thắt giúp anh”
Bàn tay thon dài trước ngực mình thành thục thao tác, Lí Cánh Thần nhìn đến ngón tay kia
Cậu ấy vẫn là không đeo
Lí Khải Hiên ngước nhìn thân ái đang meo meo tươi cười, anh biết là chuyện gì liền im lặng tiếp tục thắt cà-vạt
– “Em khi nào thì đeo nhẫn?”– bị thân ái nhìn thấu tim đen, Lí Cánh Thần không ngượng ngừng hỏi thẳng
– “Rồi nói sau”
– “Nói sau tới khi nào. Em đã lần nói với anh “Rồi nói sau” rồi, kết quả là đến giờ vẫn không đeo nhẫn vào”
– “Rồi nói sau”
Nhìn bộ dạng thân ái, Lí Cánh Thần bất lực không làm gì được. Không lẽ trói cậu ấy lại rồi chính mình cầm tay đeo vào cho cậu ấy? Ừ, hắn không tỏ vẻ quá thất vọng, vì Lí Cánh Thần luôn biết rõ bản thân mình không cách nào có thể xuống tay miễn cưỡng thân ái được
– “Ai, không biết anh còn phải đợi đến khi nào….”
Lí Khải Hiên không chịu mang nhẫn là có lí do: đồng nghiệp trong trường đều biết anh đã li hôn, bây giờ đột nhiên xuất hiện nhẫn trên ngón áp út tất nhiên sẽ bị truy vấn. Bọn họ đều rất tinh quái nên chắc chắn anh không thể ứng phó được. Nghĩ đến cuộc sống hạnh phúc, giản dị hiện tại, anh không muốn lại có thêm bất kì sóng gió nào
Nhìn ánh mắt thân ái, Lí Khải Hiên có điểm tự trách mình. Việc này không sớm thì muộn cũng sẽ bị đồng nghiệp phát hiện, anh cũng không có ý định che dấu. Nhưng nghĩ trái lo phải, đến giờ vẫn do dự chưa đeo nhẫn
Tối đến, trong phòng ngủ người, một xem báo, một đọc sách
Lí Khải Hiên nhìn chiếc nhẫn trên tay thân ái, rồi lại nhìn đến vẻ mặt hắn. Biết người kia chăm chú nhìn mình, Lí Cánh Thần cười: “Hiên, muộn rồi, nghỉ ngơi thôi”
– “Ừ”
– “Em sao vậy?”
– “Nếu em vẫn không mang nhẫn, anh có buồn không?”
– “Sẽ không”
Lí Khải Hiên cẩn thận quan sát, trong đôi mắt đen tươi cười kia không biết đang suy nghĩ gì. Không đeo nhẫn anh cũng rất áy náy với thân ái
Sáng hôm sau, trước giờ đi làm, Lí Khải Hiên chủ động giúp thân ái thắt cà vạt
– “Để em giúp anh”
Lí Cánh Thần liếc mắt liền nhìn thấy chiếc nhẫn lấp lánh trên ngón áp út bàn tay trái thân ái
Hắn cái gì cũng không nói, chỉ một mực mỉm cười
Ở chung lâu ngày, có rất nhiều tình cảm không cần phải nói thành lời
Chính mình hẳn là đã dũng cảm hơn một chút!
Lí Khải Hiên nghĩ thầm trong lòng