Năm Ấy Tui Mở Vườn Bách Thú

chương 8: nhóm khách tham quan đầu tiên (2)

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Triệu Bác rất quý con vẹt đậu trên vai mình, cứ một lúc là lại muốn liếc liếc, sờ sờ nó. Con vẹt cũng rất ngoan, lúc Triệu Bác vuốt ve mình, liền thuận thế cọ đầu vào tay cậu bé, khiến Triệu Bác vui ơi là vui.

Sau khi ra khỏi lán chim, các bạn nhỏ dung dăng dung dẻ đi xem khỉ.

Trong vườn bách thú có hơn mười con khỉ, trong đó bao gồm hai con khỉ con, đều là giống khỉ Macaca thường thấy. Vốn chúng gầy chỉ có da bọc xương, nhưng mấy ngày nay được ăn thức ăn cao cấp của hệ thống nên có tinh thần hơn nhiều.

Mấy chú khỉ này cũng được coi như là bạn cũ, có rất nhiều học sinh trước khi tới còn cố tình hái ngô, vặt táo trong nhà mình đi, chuẩn bị cho các chú khỉ ăn.

“Đừng, đừng cho ăn!” Đoàn Giai Trạch không đề phòng, thấy các bạn nhỏ ném đồ ăn qua khe hở rào chắn, muốn ngăn cũng không kịp.

Anh cũng mới bắt đầu học cách chăn nuôi động vật, biết trong trường hợp động vật mỗi ngày được ăn một thực đơn cố định, tốt nhất là không được để du khách cho chúng ăn lung tung.

Nhưng mà đám khỉ kia sau khi nhận được đồ ăn bị quăng vào xong, chúng không ăn luôn như bình thường, dù sao thì cũng không ngon bằng thức ăn mấy ngày qua chúng được ăn, ngay cả anh chủ có muốn cũng chẳng được cơ mà. Sau một hồi vẫy đuôi gãi đầu, dưới sự chỉ đạo của thủ lĩnh, chúng đều ném đồ ăn ra.

Hơn nữa tuyệt đối không phải tình cờ, tất cả đều ném về phía Đoàn Giai Trạch, cứ như biết anh là ông chủ vậy.

Thầy Triệu thấy vậy, không ngừng cảm thán: “Đám khỉ này thông minh quá!”

Trong mắt thầy Triệu, ở vườn bách thú Linh Hữu, ngay cả chim chóc, sư tử cũng được huấn luyện tốt như vậy, khỉ càng thông minh hơn, có thể làm vậy cũng không có gì kì quái.

Đoàn Giai Trạch cũng toát mồ hôi, duy chỉ anh biết, anh chưa từng huấn luyện bất cứ động vật gì. Từ sau khi anh thay đổi thực đơn hằng ngày, động vật trong vườn không chỉ dồi dào tinh thần, thể chất tốt lên, mà chỉ số thông minh cũng có vẻ cao hơn nữa.

Đương nhiên, bọn chúng vẫn chưa thông minh tới mức tự có thể làm ra hành động này, vẫn là nhờ lão Lục Áp ra lệnh cho.

Nhưng mà hành động của đám khỉ kia, cũng có thể nghĩ được ra. Đoàn Giai Trạch cho chúng ăn nhiều, có lẽ cũng vì vậy mà chúng đoán được địa vị của Đoàn Giai Trạch.

Theo như cách giải thích của Lục Áp, mấy thứ thức ăn này được hấp thụ nhiều linh khí hơn ở dưới trần gian, cho nên động vật ăn xong thông minh hơn một chút, cũng không phải chuyện gì quá kì lạ. Hơn nữa Đoàn Giai Trạch đã hỏi qua, tuy những thứ thức ăn này có thể giúp chúng thông minh hơn, nhưng chưa đến mức thành tinh được, ít nhất là trong một chu kỳ thì không được.

Mấy bạn nhỏ ở trường Đồng Tâm chơi cái gì cũng hứng thú hơn trước. Mà mấy chú khỉ này cũng năng nổ hoạt động hơn trước đây, không những biết ném đồ ăn về, mà còn biết bắt chước động tác của các bạn nhỏ nữa.

Có em học sinh xoay người trồng cây chuối, đám khỉ cũng bắt chước trồng cây chuối theo, nhưng động tác nhẹ nhàng linh hơn nhiều.

Dưới bầu không khí vui vẻ như vậy, thầy Triệu và thầy Diêm liền phổ cập kiến thức cho các bạn nhỏ, hiệu quả cũng tốt hơn trước.

Ngay cả ‘bá vương học đường’ như Triệu Bác, trước đây tham gia các hoạt động ngoại khóa chưa bao giờ chuyên tâm nghe giảng, giờ lại say sưa lắng nghe, còn liên tiếp giơ tay đặt câu hỏi, so với học sinh trường Đồng Tâm còn chăm hơn.

Ngắm khỉ xong, họ lại đi ngắm hươu sao.

Quá trình này không hề buồn chán, dù sao thì mọi người ai cũng có “bạn chim đồng hành”, có thể thỏa mãn trí tưởng tượng bay cao bay xa của các bạn trẻ.

Hai bạn học sinh may mắn có chim công làm bạn đồng hành càng đắc ý hơn, bạn đồng hành của họ là to nhất, ngoại hình ngầu nhất. Tuy rằng không thể đậu trên vai, nhưng mấy em đi đâu, chim công cũng theo đó, ngoan ơi là ngoan.

Trương Thuận thấy vậy thì vô cùng hâm mộ, trong đầu bé lóe lên ý tưởng, ném chú chim trên vai mình đi, sau đó chạy về phía trước, “Tới đây, tới đuổi anh đi.”

Chú chim di vằn bay trên không mấy vòng, sau đó chăm chú nhìn Trương Thuận, lại lao đầu bay xuống, đậu trên vai Trương Thuận.

Trương Thuận thấy bạn chim thực sự đuổi theo mình, vui cực kỳ luôn. Hành động của em cũng nhắc nhở các bạn khác, chỉ cần không làm bị thương các bạn chim, thì có thể chơi nhiều trò khác nhau.

Đương nhiên, dù mấy bạn nhỏ có muốn làm hại các bạn chim cũng khó. Sau khi mọi tiêu chuẩn được đề cao, loài chim vốn rất linh hoạt giờ lại càng nhạy cảm hơn. Huống hồ còn có ông tướng Lục Áp ở đây nữa.

Đến khi tới chuồng hươu, không đợi Đoàn Giai Trạch nói, Tiểu Tô đã thông minh nhắc nhở các bạn nhỏ, không được đưa đồ ăn linh tinh cho hươu nữa.

Trong chuồng có hai con hươu, là hai mẹ con, không biết con bố đã chết hay là thế nào.

Tiểu Tô là con gái, thích những động vật dễ thương, cũng như hai con hươu này, cô liền thò tay qua rào chắn, cầm cỏ khô lên gọi hươu.

Con nai con lon ton chạy tới, thò đầu ra ăn chỗ cỏ trong tay Tiểu Tô, Tiểu Tô sờ đầu nữa, nó cũng không tránh né, mở to đôi mắt nhìn, trên mặt lông màu nâu mềm mại có rất nhiều đốm sao.

Có không ít bạn nhỏ chạy tới kéo tay thầy Triệu, tỏ ý cũng muốn cho nai con ăn.

Thầy Triệu hỏi ý Đoàn Giai Trạch, sau khi nhận được câu trả lời đồng ý, liền chỉ hai em học sinh, để hai em cùng Tiểu Tô đút đồ cho nai ăn.

Cứ đi tham quan như vậy, vườn bách thú vốn không lớn chẳng mấy họ đã đi xong, hai người thầy dẫn theo học sinh chào tạm biệt đi về.

Thầy Triệu nắm lấy tay Đoàn Giai Trạch, không ngừng cảm ơn anh, còn tỏ ý đã được mở rộng tầm mắt, nói động vật ở đây thông minh như vậy, lại được thuần phục ngoan ngoãn, sau này nhất định sẽ giới thiệu mọi người tới.

Lần này họ dẫn các bạn nhỏ ra ngoài tham gia hoạt động ngoại khóa, vừa nói sau khi về phải viết văn, các bạn nhỏ trước đây nghe xong đều ca thán, lúc này lại hứng trí bừng bừng, hận không thể lập tức viết du ký. Còn không phải vì chơi ở Linh Hữu rất vui hay sao.

“Cũng nhờ có ‘anh’ giúp sức cả.” Đoàn Giai Trạch vỗ vỗ Lục Áp trên vai mình.

Lục Áp vỗ cánh bay lên trời, các bạn chim trên vai học sinh cũng vỗ cánh bay theo, quay trở về lán chim của mình, khiến các bạn nhỏ đều buồn bã rên rỉ tiếc nuối, nhìn chòng chọc bóng lưng chúng.

“Đại Hoa!” Trương Thuận còn đặt cả tên cho chú chim di vằn của mình, không nỡ chia xa một chút nào.

“Không sao đâu.” Triệu Bác nắm lấy vai em trai, “Để anh bảo mẹ anh lần sau đưa anh tới, cùng em quay về đây gặp tụi nó.”

“Vâng!” Trương Thuận ra sức gật đầu, sau đó vẫy tay chào, “Hẹn gặp lại nhé Đại Hoa!”

Các em học sinh cũng cùng nhau đồng thanh nói lời tạm biệt với các bạn chim.

Nhìn học sinh của mình lưu luyến tạm biệt với động vật như vậy, đột nhiên thầy Triệu thấy hơi cảm động, muốn nhân cơ hội này phổ cập kiến thức bảo vệ động vật cho các em học sinh, “Các em à——!”

Còn không đợi thầy Triệu lên tiếng, hai chú chim công thấy bầy chim bay xa dần, cũng giang đôi cánh vỗ phình phịch, nhưng cũng giống như gà nuôi trong nhà, còn chưa bay được đã tiếp đất…

Mọi người: “…………..”

Đám học sinh bật cười ha hả, bát canh gà của thầy Triệu bị nghẹn lại, đành lúng túng nói lời tạm biệt với Đoàn Giai Trạch.

Đúng là.. ngọc cũng có chỗ tì vết.. Đoàn Giai Trạch thầm nghĩ, nếu biết trước thì đã sắp xếp cách tạm biệt đẹp đẽ hơn rồi.

Sau khi vẫy tay chào các bạn nhỏ, Đoàn Giai Trạch thấy Tiểu Tô còn mải vùi đầu vào điện thoại, anh vỗ vỗ vai cô: “Đi thôi, Tiểu Tô, đi ăn trưa đi.”

“Hì,” Tiểu Tô ngẩng đầu, mặt hớn ha hớn hở, đưa điện thoại ra, “Anh à, anh xem đi.”

Đoàn Giai Trạch nhìn xem, hóa ra ban nãy Tiểu Tô quay lại cảnh tạm biệt kia, đăng lên group bạn bè của mình. Mới đầu trong clip quay cảnh các bạn nhỏ, những chú chim trên vai các bạn cất cánh bay, lúc này màn hình cũng chuyển đi theo, quay hình ảnh những chú chim cất cánh chao lượn trên không trung, trong clip còn vang lên tiếng các bạn nhỏ rầu rĩ nói lời tạm biệt.

Ngay sau đó, hai chú chim công to uỵch đột nhiên xuất hiện trên màn hình, nhổm cái đuôi nặng nề lên đuổi theo bầy chim, thi thoảng còn vỗ cách phình phịch.

Video mới đăng được mấy phút, đã nhận được rất nhiều like và bình luận, mọi người đều cười ha hả, còn có người hỏi Tiểu Tô đây là ở đâu, sao chim lại ngoan như vậy, có người lại nói hai con công kia hài ghê.

Đoàn Giai Trạch xem lại một lần nữa, cũng suýt chút nữa bật cười: “Sao em lại quay thế?”

“Đây cũng coi như là nhóm du khách đầu tiên của chúng ta mà, em muốn ghi lại làm kỉ niệm, không ngờ lại có chuyện hay như vậy.” Tiểu Tô lật thư viện ảnh cho anh xem, hóa ra cô còn chụp ảnh lúc các bạn nhỏ tham quan nữa, “Em định tiện thể quảng cáo với tụi bạn một chút, hề hề.”

“Em làm tốt lắm!” Đoàn Giai Trạch cất tiếng khen, “Anh đang định sau khi khai trương sẽ bỏ ít tiền ra tìm mấy công ty truyền thông làm quảng cáo, có thể dùng ảnh em chụp làm tư liệu.”

..

Sau khi tiễn khách đi, Đoàn Giai Trạch liền đi về lán chim, nhưng còn chưa tới nơi đã nghe thấy tiếng chim kêu “chít chít” ầm ĩ, anh nghe mà giật cả mình, thầm nghĩ chẳng lẽ Lục Áp không vui, đi bắt nạt tụi chim rồi?

Anh đi tới gần xem, mới phát hiện ra lũ chim trong lán đang đánh đuổi một đám chim sẻ hoang, hai bên bay lên bay xuống, đánh chiến đến là say sưa.

Nơi đây tựa vào núi Hải Giác, nên có rất nhiều chim sẻ, nhưng bình thường hai bên nước sông không phạm nước giếng, không biết sao lại đánh nhau ầm ĩ thế này.

Giờ anh thấy số lượng chim ở Linh Hữu không bằng đối phương, nhưng sức chiến đấu lại không thua kém chút nào, ngay cả mấy em chim di vằn mập mạp cũng lao tới mổ chim sẻ.

Lục Áp đã biến trở về hình người, đứng bên cạnh quan chiến.

Đoàn Giai Trạch giả lả đi tới thỉnh giáo: “Anh, này là sao vậy?”

Lục Áp: “Cậu có biết đây là gì không?”

Sao sao? Chẳng lẽ đây không phải chim sẻ thật?!

Đoàn Giai Trạch giật mình, “Chẳng lẽ đây là.. chim sẻ đã thành tinh?”

“Nhà ngươi nghĩ lung ta lung tung cái gì thế,” Lục Áp khinh bỉ liếc mắt nhìn Đoàn Giai Trạch, “Là trộm! Hừ, ban nãy vừa đi, mới lơ là không quan sát một chút, đám chim hoang này đã tới ăn trộm thức ăn của chúng ta.”

Đoàn Giai Trạch: “……….”

Đoàn Giai Trạch đổ mồ hôi như mưa: “Anh uy vũ như vậy, tụi chim sẻ kia mà thấy sẽ sợ chết khiếp luôn cho coi!” Việc gì phải để tụi chim nhọc nhằn chiến đấu như vậy chứ.

Lục Áp giận dữ nói: “Nhà ngươi dám kêu bản tôn đi đuổi chim sẻ?!”

“???!” Đoàn Giai Trạch nói, “Anh nghĩ quá nhiều rồi!!”

Nhưng Lục Áp nói vậy cũng đã nhắc nhở anh, Đoàn Giai Trạch đi tìm cây chổi, đuổi đám chim sẻ kia bay xa, đám chim hiếu chiến trong vườn lúc này mới vênh vênh váo váo quay về. Anh thầm nghĩ, tụi nó giống hệt Lục Áp ấy!

Truyện Chữ Hay