“Thế này là thế nào”_Vũ Gia Việt đập bàn, khuôn mặt bừng bừng tức giận “Bố cho con đến trường là để học tập, kết bạn chứ không phải đánh bạn. Nói sao lại đánh nhau”
Nó đứng giữa nhà cúi đầu, lần này to chuyện thật rồi. Bố nó vốn rất yêu thương hai chị em nó, nhưng bù lại cũng rất nghiêm khắc
“Vì bọn nó gây chuyện trước”
“Còn cãi! có biết con vừa làm những gì không?”
“Con không sai!”_Nó ngẩn lên “Bố thường nói làm sai thì phải nhận nhưng con không sai con sẽ không giận”_Nó cương quyết
"Vẫn còn cãi”_Bố cầm chổi quật nó. Nó cắn răng chịu đựng, không chịu được nó quỳ xuống nhưng nó không xin lỗi
“Nói sao con đánh các bạn"_Bố quát, đôi mắt đỏ ngầu. Nó vừa sợ vừa đau, nó quỳ nắm tay thật chặt. “Con không sai”
“Con”_Vũ Gia Việt nghiến răng, cầm chổi đánh tiếp đến khi cây chổi đứt làm hai. Nó vẫn cúi đầu nhất quyết không than nửa lời
“Thôi ông! con nó biết lỗi rồi tha cho nó đi”_Mẹ cô mắt đỏ hoe đến khuyên bố. “Nhi con xin lỗi đi con”_Giọng mẹ nó gần như ngẹn lại nhưng nó vẫn cúi đầu quyết không than vãn kêu ca nửa lời
Bố thấy nó vẫn bướng, vào nhà lôi roi da ra quát “Đứng dậy, nay ta không dậy được con ta cũng không làm người nữa..Bà lui ra nay tôi phải dạy cho nó bài học, không thể tiếp tục vậy được”
Nó cắn răng đứng dậy, bố cầm roi quật vào bắp chân nó. Nó ngã xuống, chân nó rát nhưng vẫn kiên quyết đứng dậy. Không biết qua bao lâu, khi đôi chân nó rứa máu. Nó vẫn đứng dậy, mồ hôi chảy ra nó rất xót rất xót
“Bố”_Tuấn chạy vào, ôm chầm lấy nó hứng chịu một roi “Bố đừng đánh chị ấy nữa!"
“Thằng này tránh ra”
“Không bố muốn phạt chị ấy, để con chịu”_Giọng Tuấn kiên quyết, vẫn ôm chặt lấy chị gái mình.
Nó thở không ra hơi, mồ hôi chạy xuống dựa vào em trai. Em trai nó đã về rồi sao, nó đang thi học sinh giỏi mà! Sao lại về nhanh như vậy được
Bố thấy hai chị em ôm nhau, nhìn thấy nó xót có xót, thương có thương, hối hận có hối hận, giận..vẫn giận. Đương nhiên xót nhiều hơn giận, nhìn con mình, ông thấy rất xót nhưng vì làm một người cha đôi khi phải nghiêm khắc vì vậy giọng ông vẫn rất lạnh lùng “Bố cho con thời gian suy nghĩ xem con có sai hay không, nếu chưa nghĩ ra được đừng đi học nữa”
Bố quay lưng đi, Tuấn và mẹ vội đến đỡ nó thì ông quát “Bỏ ra! nó phải tự đứng dậy”
Tuấn không nghe, quỳ xuống cõng nó bước từng bước lên cầu thang.
“Chị có sao không?”
Nó uể oải, cả người nó chỗ nào cũng là vết đánh, cả người đau.
“Chị không sao”_Nó mỉm cười, cố gắng từ lưng em trai mình ngồi xuống
Tuấn vào phòng tắm bê ra một chậu nước sạch quỳ xuống bên chân nó, lấy khăn lau vết thương trên mặt
“Xấu chết đi được”_Tuấn lầm bẩm nhưng vẫn rất nhẹ nhàng
“Để chị làm!”_Nó lấy khăn mặt từ tay Tuấn, khẽ chạm vết thương trên mặt mình “Sao em về sớm vậy”
"Chị còn hỏi”_Tuấn làm mặt dỗi, chắc chị nó không biết nó thi xong liền thấy không ổn mọi thứ rất tệ liền bắt xe về nhà. Nhìn thấy cảnh như vậy, tim nó suýt ngừng đập, suýt nữa nó đã chạy vào giựt roi từ tay bố nó rồi.
“Chị không kể cho em nghe sao”
Nó mỉm cười, từ từ kể lại. Nhìn mặt em nó, nó xoa đầu Tuấn “Không cần trả thù cho chị đâu!"
"Ai thèm trả thù cho chị, họa chị gây ra tự đi mà giải quyết”_Tuấn nói, giọng dỗi dựa vào người nó nhưng ánh mắt thì lạnh băng
“Rồi rồi..nhưng em yên tâm"_Nó giơ ngón cái “Bọn nó bị nặng hơn chị đấy, dù là một đấu năm nhưng chị không hề yếu thế đâu”
“Hừ chị xem người mình lại đi, có chỗ nào là không thảm hại đâu”
Nó lè lưỡi. Sau đó mẹ nó bước vào trên tay là hộp y tế
“Con gái con đứa! mặt mũi thế kia”_Mẹ xoa mặt nó, ánh mắt tràn đầy đau thương, nhìn người nó chỗ nào cũng bầm tím, tóc tai bù xù thảm không thể thảm hơn được “Con với cái lúc nào cũng để bố mẹ lo lắng”
“Bố sao rồi mẹ"
“Đang khóc trong phòng”_Mẹ nó thở dài
Nó cúi đầu, nó biết bố nó rất thương nó, bố càng đánh nó thì lòng càng đau giống như tự cứa da thịt mình vậy. Mà chính nó cũng không hiểu tại sao hôm nay nó lại bướng bỉnh không chịu nhận lỗi.
“Mẹ xuống xem bố con thế nào đi...ở đây có Tuấn rồi”
“Được rồi nhớ bôi thuốc đàng hoàng đấy”
“Vâng"
Ngày hôm sau nghĩ lại thấy bố mình quá đáng thật. Nó chỉ đánh nhau bị cô phạt viết kiểm điểm vậy mà lại đánh nó như vậy! Vì vậy nó ở lì trong phòng, không bước ra nửa bước. Nó càng nghĩ càng thấy mình không sai vì vậy nhất quyết vẫn không xin lỗi.
Người nó toàn bầm tím, chân thì quấn băng. % đều là do trận đánh của bố. Còn lại thì vết thương nặng nhất vẫn là ở bụng do phát cuối bạn nữ ban tặng. Nó không dám xuống giường vì vậy sẽ rất rét mà nó càng lạnh vết thương càng nhức nhối.
Nó cũng bày nhiều trò đấy, nào là đóng cửa phòng tuyệt thực không chịu xuống ăn cơm. Nó muốn thi với bố xem ai lì hơn ai bướng bỉnh hơn ai, nó muốn bố xin lỗi nó. Vì cơ bản bố nó chưa biết chuyện gì đã đánh nó mặc dù nó không giải thích nhưng vẫn bị trừ điểm vì không tin tưởng nó. Nghĩ vậy nó quyết tâm giận dỗi một lần
Cốc..cốc..”Chị ơi mở cửa”
Nó quấn chăn xuống giường, mở cửa. Bây giờ là h đêm như thường lệ Tuấn sẽ mang đồ ăn cho nó.
Nó nhìn Tuấn, rồi thấp thỏm ló bên ngoài
“Bố mẹ đi ngủ rồi! chị yên tâm”_Tuấn vào phòng ngồi trên giường sau đó đưa cho nó bánh mì
Nó cắn bánh mì, ngon thật. Cả ngày không ăn gì đói chết
“Chị định như vậy đến bao giờ” _Tuấn chống tay nhìn chị mình thảm không thể thảm hơn
“Chị không biết”_Nó không biết thật, bây giờ là ngày thứ . Hiện tại nó chưa muốn đi học, không muốn đến lớp nó vẫn đang trốn tránh thứ gì đó.
“Chị không định xin lỗi bố à"
“Chị không làm sai. sao phải xin lỗi”_Nó cắn hết bánh mì đầu tiên thấy vẫn đói lấy thêm gói bim bim thì..”Mặt em làm sao vậy”
“Không có gì"_Tuấn lúng túng, nghĩ thầm rõ ràng đã che dấu rồi mà, sao vẫn bị lộ được nhỉ
Nó giựt tay Tuấn, nhìn sát mặt vén tóc mái lên “Có vết bầm tím này!:“_Nó nhìn một cách nghi hoặc
“Em bị ngã thôi”_Tuấn hất tay nó, rồi vuốt lại tóc mái “Người chị sao rồi”
“Không sao cả”_Nó đứng dậy, bỏ chăn ra thử xoay một vòng rồi đứng hình “Chân chị vẫn còn rát lắm”
“Đáng đời”_Tuấn nói không thương tiếc
Nó buồn bã “Chị chán lắm! Hình như bố quên chị rồi thì phải, ngày thứ rồi đấy”
“Ai kêu thích chảnh chẹo không xin lỗi..với cả”_Tuấn nói lí nhí “Thời điểm này chị không lên đi học thì hơn”
“Em nói gì”
“Không có gì..”
“Rõ ràng em nói..”
“Em có nói gì đâu, thôi em đi ngủ đây ak cho chị mượn”_Tuấn đưa nó một chiếc điện thoại củ gạch “Nếu chị buồn thì nhắn tin với chị Trang đi”_Sau đó mở cửa ra khỏi phòng
Nó ngơ ngác, sao lại chạy nhanh thế. Nó nhìn điện thoại may quá có thể liên lạc được với Trang rồi, mấy ngày vừa rồi chán chết đi được.
“Mày biết chuyện gì chưa...à nhầm, vết thương mày sao rồi? sao mày không đi học? lớp lo cho mày lắm đấy! Tao muốn đi thăm mày nhưng nhìn mặt bố mày sợ quá! Tao nghe Tuấn kể rồi. Mày bướng quá xin lỗi ba mẹ đi....”
“Bình tĩnh đi nào..mày hỏi nhiều vậy sao tao trả lời được”
Rồi Trang kể cho nó rất nhiều chuyện, khi mọi việc xảy ra Ánh Tuyết bị tật chân “Tao thề với mày, tao chưa làm gì nó” Cô giáo nói với lớp là nó bị bố mẹ cấm túc không cho đi học còn có tin đồn nó bị đuổi khỏi ra khỏi nhà vì không ai thấy nó cả..”À còn việc này nữa, chúc mừng mày nha giờ mày có biệt danh là đại tỷ của lớp đấy, tụi con gái lẫn con trai tôn sùng mày kinh lắm”
Nó sốc, vụ cấm túc thì cũng coi là tạm chấp nhận, sao còn vụ đuổi khỏi nhà nó chỉ trốn trong nhà thôi mà còn vụ đại tỷ hazzi miệng lưỡi thế gian kinh khủng quá.
“Vậy bọn kia làm sao rồi, bọn bị tao đánh ý”
“Mày còn hỏi được à”_Giọng Trang thở dài “Tuấn cấm tao kể với mày, nhưng tao nghĩ mày nên biết”
Nó nghe Trang nói mà căng thẳng theo hóa ra mọi chuyện không hề đơn giản như nó nghĩ, năm đứa kia gia cảnh rất có thế lực nhất, đều kéo đến trường làm mọi chuyện cho ra nghẽ. Vì mọi người xung quanh chỉ có Trang, Kiệt, Quang làm chứng cho nó còn lại toàn là lớp A nên nếu nặng thì nó sẽ bị đuổi học nhẹ thì bị ghi vào học bạ.
Hóa ra, bố mẹ nó đã khổ như vậy, vì vậy nên bố mới phạt nó nặng như thế. Bị đuổi học nó sẽ phải chuyển trường nhưng sắp thi cấp rồi nếu chuyển vào giờ này việc học tập sẽ như thế ào. Còn ghi vào học bạ sẽ ảnh hưởng đến tương lai sau này của nó.
“À em mày đánh nhau với Kiêt đấy!"
“Cái gì! sao lại thế”
“Hôm qua nó đến lớp liền nhảy vào đánh Kiệt. Thằng Quang vào can nhưng..hazzi nhưng tao cũng ủng hộ nó.”
“Nhưng tại sao?”
“Tại sao á? Vì nó làm tao ngứa mắt, mày có biết vụ con Ánh tật chân, nên thằng Kiệt đến chăm sóc nó. Mẹ giờ toàn trường đồn ầm nên tụi nó đang tìm hiểu nhau,còn nổi hơn vụ mày là đại tỷ”
“Ha ha! Vậy không tốt sao? Ánh Tuyết cũng không gây ra vụ này mà"
"Không gây ra cái shit, tao làm gì có đẩy nó mà giờ trật chân như đúng rồi! Còn thằng Kiệt nữa suốt ngày dìu nó như đúng rồi. Tao thề nếu tụi nó đến với nhau tao không đồng ý”
“Mày có quyền đó ak”_Nó nói, giọng run run nghèn nghẹn
“Thì không có nhưng..Tao cứ nghĩ tụi mày sẽ là một đôi hơn”
Nó im lặng, không nói gì cả. Nghĩa ra giờ nó phải lo vụ trường sẽ đuổi học nó chứ! sao nó lại nghĩ đến hắn. Tim nó đau. khó thở nó phải vui thay cho hắn chứ. Ánh Tuyết đâu có sai, chỉ là năm bạn kia, năm bạn kia
“Nhi! Nhi..mày có nghe tao nói không?”_Giọng Trang làm nó bừng tỉnh
“Mày nó đi"_Nó thở dài tốt nhất không nên nghĩ lung tung, việc hắn yêu ai thích ai đều không quan tâm đến nó
“Mày đừng lo...tao sẽ không để mày bị đuổi học đâu”
Trang nói rồi cúp máy. Nó không hiểu, việc này phải là người lớn giải quyết chứ! Trang sao làm được gì. Nó nằm xuống giường, nghỉ học ha...mọi việc đang làm quá nên thì phải. Sao nó mới nghỉ có mấy ngày mà nhiều chuyện xảy ra vậy. Hắn thích bạn đó rồi sao? với tư cách là bạn..nó phải vui chứ, sao nó khó chịu vậy, lồng ngực nó như có gì đè nên vậy. Không lẽ nó vì hắn, không..không phải chắc chắn là không chắc là bạn Ánh có liên quan vụ lần này nên nó khó chịu sao?
Đến tối
Vẫn như thường lệ Tuấn mở cửa bước vào..bắt gặp ánh mắt lạnh lùng của chị gái mình Tuấn bất giác rùng mình
“Chị làm sao thế”
“Sao em lại đánh nhau"
Tuấn ngạc nhiên, quay sang chỗ khác “Em chỉ học tập chị thôi”
Nhìn măt câng câng của Tuấn, nó không chịu được liền đến véo má nó “Còn dám nói”
“Đau..đau..chị buông tay ra đã”
Nó thở dài “Chuyện này đâu có liên quan đến Kiệt”
“Hừ..ai nói vì chị, em ghét thì đánh thôi”
“Thằng này"
“Không lẽ chị xót thằng đó”
Hazzi, nó xoa má Tuấn, “Chị lo cho em thôi, em đừng gây chuyện nữa. Chị có mỗi em thôi không thương em thì thương ai”
“Tốt nhất là như vậy”_Tuấn dựa vào vai nó “Chị còn nhỏ lắm đừng để bị thằng khác lừa”
“Ê..chị hơn em tuổi đấy”
“Vậy chị đừng buồn gì cả. Mọi chuyện sẽ ổn thôi! Đừng suy nghĩ nữa”
“Ừm”_Có vẻ lần này nó thật sự làm cho mọi người lo lắng rồi.
Đến tối ngày thứ
“Thôi được rồi giờ con muốn đi học hay nghỉ đây”_Rốt cuộc bố nó cũng chịu thua trước tính ngang bướng của nó
“Con xin lỗi”_Nó lí nhí “Con xin lỗi bố, xin lỗi mẹ vì khiến bố mẹ phải lo lắng cho con. Con hứa sẽ không bao giờ làm như vậy nữa...con sai rồi”
Vũ Gia Phong nhìn con gái mình, nén tiếng thở dài “Thôi đi ngủ đi! mai còn đi học”
“Vâng ạ”
Nó bước lên phòng, đã ngày rồi. The như Trang và em trai nó nói mọi truyện đã êm xuôi nó không bị đuổi học cũng không cần bị ghi sổ đầu bài cả. Nó nằm trên giường suy nghĩ mọi thứ vừa rồi cứ như là giấc mơ với nó vậy.
Không biết ngày mai sẽ xảy ra chuyện gì tiếp theo...