Sáng hôm sau ngủ dậy, nó thấy mình nằm ở trong phòng y tế, chẳng thấy hắn đâu cả, rõ ràng tối hôm qua hai người còn ôm nhau ngủ cơ mà, sao giờ lại nằm đây thế này. Hắn đâu??
-Bà dậy rồi đấy à?- Nhím lại ngồi phía gần giường Mỡ
-Mi thật giỏi làm người khác lo lắng đấy!! – Đậu cũng trách mắng
-Thôi mà!! dù gì cũng không sao rồi mà! Thế Bối đâu, cậu ta không sao chứ?? – Mỡ cười xuề với chị em thân thiết của mình nhưng cũng không ngừng quan tâm đến hắn
-Hắn ta vẫn còn sống!! Chưa phải lo, mới thoát nạn, bạn bè thì lo lắng, chưa gì đã đi lo cho trai rồi!! – Nhìm dỗi
-Hì hì!! dù sao cậu ấy cũng là người cứu tôi mà!! – Mỡ cười nhẹ
-Thôi nghỉ đi, bọn tôi tranh thủ giờ nghỉ đến thăm bà thôi, giờ sắp vào tiết rồi, mà may cho bà hôm nay học bơi vượt chướng ngại vật thôi đấy! – Mỡ nói rồi cũng đậu tạm biệt Mỡ ra khỏi phòng y tế để đến khu vực huấn luyện
Nó thấy hơi mệt, nên lại ngủ thiếp đi, bên ngoài cửa số ấy, có người đàn ông trung niên, lo lắng, khuôn mặt trông chờ đang hướng về con bé nằm trên giường, rồi lát lại lầm lũi đội chiếc mũ và rời đi
Phòng của hắn
Hắn đang say sưa ngắm nhìn bàn tay của mình, bàn tay bị thương ấy, hôm qua đã nắm tay nó thật chặt, đôi tay này hôm qua đã ôm nó thật lâu. Hắn mỉm cười tự thấy hạnh phúc rồi lại im, khẽ nhíu mày, chửi mình là suy nghĩ linh tinh, không được để nữ nhân làm siêu lòng.
-Bối ca làm gì vậy, cứ nhìn tay mình mãi thế? – Bạch nhi vừa đi học về
-Không có gì? Hơi đau chút thôi – Bối ca giật bắn cả mình vội cho tay xuống chăn
-Haz… mà sao ca lại mang điện thoại đến đây, bị cấm mà?? – Bạch nhi hỏi
-Tao là ai mà mày lo, với lại không có điện thoại thì hôm qua đã chết dưới hang lạnh ý rồi!! - Bối ca quay mặt vào trong tường
Thì ra hôm qua đợi hong khô áo cho Mỡ, sau đó hắn lại mặc áo lại cho nó, rồi lôi cái điện thoại trong túi ra gọi cho Hắc đưa người đến cứu. Thế mà ngay từ lúc đầu không gọi luôn, cứ muốn dùng khổ nhục kế để lấy lòng “người chưa đẹp lắm” cơ.
-Em hỏi thật, hôm qua ca đã ấy chưa? – Bạch nhi mon men lại gần Bối ca
-Ấy cái gì.. thích chết à??… Bối ca ta không phải loại ăn tạp như cậu, cút đi cho bổn vương nghỉ ngơi – Bối ca hơi tức giận nên lớn tiếng với Bạch nhi, và mặt hắn cũng đỏ bừng lên
-Thì thôi… làm gì mà!! – Nhưng mà bé heo đó công nhận trắng ghê ha….!! Hehehe – Bạch nhi đi dần ra cửa và không quên quay lại thêm câu trêu tức bối
-Cậu muốn chết rồi hả???? – Bối ca thực sự giận tím mặt phi chiếc gối lông chim vào mặt Bạch nhi làm rách tan tành, lông chim bay tứ tung
-Hô hô hô – Bạch ca chạy ra xa mà cái giọng cười khả ố ấy vẫn vang đến tận tai Bối
Nhớ lại lúc ấy làm hắn đỏ mặt, hắn nhìn hào hoa thế thôi, chứ vẫn còn trong trắng lắm, hắn á, tuy quen biết nhiều em nhưng chẳng bao giờ đụng đến nửa ngón tay, tại không hiểu sao, hắn thấy bẩn lắm á! Nhiều khi Bạch nhi cứ trêu hắn có bệnh sợ đàn bà, ấy thế mà đêm qua hắn lại chủ động ôm nó, một cơ thể mỏng manh, mập mập, có da có thịt, trắng nõn hồng hào, ui chu choa, nó kích thích lắm nha, hắn cũng là trai chứ đùa à! Nhưng hắn làm gì được chứ, người con gái này, không phải một bông hoa bình thường, muốn ngắt là ngắt được ngay. Hắn thấy hơi bồn chồn, lo lắng nên đành xuống giường, mặc quần áo rồi mò xuống phòng y tế, nơi mà hắn rất ghét đến, cái bùi ở đó làm hắn sợ.
Hắn mở hé cửa phòng y tế và nhòm vào trong, con nhợn ấy ngủ rồi thì phải, hắn cứ len lén như như kiểu ăn trộm, thấy vậy hắn ngay lập tức chỉnh đốn bản thân, làm gì cũng phải hiên ngang chứ sao lại khom khom cúi cúi như kẻ không ngay thẳng, có dã tâm như thế chứ!
Hắn lấy ghế ngồi cạnh bên giường, nhìn nó, cái má ấy sao lại để cho hắn nhiều cảm xúc thế, nhìn ngon muốn ứa nước miếng ấy, núng na núng nính, trắng trắng, mềm mềm, căng bóng, nhìn chỉ muốn cắn thôi, cái má mê hoặc lòng người mà. Bất giác hắn lấy tay chạm nhẹ vào má nó.
-Cậu làm gì thế? – Mỡ mở to mắt nhìn Bối làm hắn giật mình đánh thót
-Ờ… tôi…. Tôi chỉ là… ờ… xem cái má cậu nó đàn hồi đến đâu thôi – Bối vội bỏ tay ra, mặt đỏ bừng như vừa bị bắt quả tang
-Ừ!! Thế cậu không sao chứ? – Mỡ ngây thơ hỏi Bối
-Tôi… không sao… cậu có sao không? – Bối hỏi
-Cũng không sao, hơi sốt nhẹ thôi!! Hì hì - Mỡ ngồi hẳn dậy cười cười
-Đã bảo cởi lại còn cứ cố chấp!! – Bối bực
-Thì tôi là con gái… cũng ngại chứ bộ!! - Mỡ nói lí nhí
-Thôi, cậu mau khỏe lại đi, rồi còn làm ô sin cho tôi chứ! – Bối khoanh tay
-Gì… Ơ… Ô..Ô..Ô..Osin!! Osin gì???… hâm à?? – Mỡ ngơ ngác không hiểu Bối nói gì mắt trợn lên ngạc nhiên
-Ô hay… cậu nghĩ tôi hy sinh miễn phí à.??? Cậu phải làm osin cho tôi hết năm lớp !! – Bối cuwoif nhếch mép khoái chí
Mỡ bối rối, suy nghĩ mộ lúc lâu
“ Làm osin một năm cho Hạo Bối ư?? Mình chết mất. Nhưng mà cậu ta đã cứu mình một mạng. nếu không làm gì đó, mình sẽ mang ơn cậu ta suốt đời, hazxx… làm gì bây giờ?”
-Thôi dược, hết năm lớp thì hết năm lớp . Coi như là tôi tra ơn cậu. Hazzz – Mỡ nói luôn sau lúc suy nghĩ
-Được… rất nghĩa khí!! vậy chung ta giao kết hợp đông nhé. Ai mà phá vỡ phải yêu kia đến hết cuộc đời
- Nói gì vậy.. Tôi
- Thôi cậu nghỉ đi, tôi về phòng đây. – Bối đứng dậy và đi ra khỏi phòng với một nụ cười mỉm trên môi, trong cầu hắn đang toan tính phải hành hạ cô gái trong kia như nào để công bằng cho cảm giác sợ hãi lúc cô ta rơi xuống vách. Nhất định phải trả đủ… haha.. cái tội dám làm hắn lo lắng.
-Không hiểu sao Mỡ ở trong phòng lại thấy rùng mình, lạnh gáy… chắc mẩm mình lại sắp gặp điềm gở rồi!!!
( Mọi người đọc truyện hay thì làm ơn comment còn không hay thì cũng góp ý kiến để truyện hay hơn nhé!!! như vậy mới có động lực viết tiếp)