Trêи đường về, hai người lúc lâu không nói chuyện, đó là một thứ im lặng trong chờ đợi, ai cũng có điều muốn nói, nhưng ai cũng đang âm thầm chờ đợi.
Cuối cùng vẫn là Quan Nam lên tiếng trước.
“Hứa Dữu.” Anh hơi do dự hỏi: “Em có lạnh không?”
Giữa hè nóng mà hỏi câu này, sợ người ta không biết anh đang kiếm chuyện để nói hay gì?
Hứa Dữu nhìn vẻ mặt tài hèn sức mọn của anh, không nén nỗi cười: “Anh Quan nói chuyện với em mà cũng phải kiếm một câu để bắt chuyện hả?” Quan trọng là câu bắt chuyện này không chút trình độ.
Quan Nam không bị cô làm cứng họng như thường lệ, thậm chí còn khẽ cười như vừa được lợi: “Vậy nên em vẫn cứ nói trước đi, anh nghe.”
Câu này cũng thông minh đấy, Hứa Dữu cười nhạt: “Thật ra em cũng không biết nên nói gì.” Cô ngừng lại, ánh mắt như có ánh lửa khác: “Có phải lúc nãy em dữ lắm không?”
Quan Nam bị thiêu đốt một chút, tự dưng thấy xót xa: “Em không dữ chút thì anh sợ bây giờ cái thằng đó đã nhập viện rồi.”
“Hả?” Hứa Dữu hơi kinh ngạc: “Thật ra em không nghĩ là anh sẽ động tay thật.”
“Anh hối hận không đập nó trước khi nó mở miệng.” Giờ anh nhớ lại mấy lời khốn khϊế͙p͙ của tên chó má kia mà còn tức: “Chỉ là...” Anh hơi bất lực nói: “Ban nãy anh cũng chỉ có thể làm như thế, Hứa Dữu, thật ra anh đang nghĩ anh với em... chúng ta khác nhau như trời với vực vậy, lúc trước chưa bày ra trước mặt thì anh có thể vờ như không thấy, vờ như mình không có áp lực, vờ như mình xứng với em...”
“Vậy bây giờ thì sao?” Anh chưa nói xong đã bị Hứa Dữu cắt lời; “Không vờ được nữa rồi à?” Lần đầu tiên cô nhìn ảnh với vẻ mặt hết sức nghiêm nghị: “Anh nói thử xem mình khác nhau thế nào?”
“...” Quan Nam cứng họng nhưng vẻ mặt rõ là: “Đặt cả ra đó rồi còn gì.”
Hứa Dữu nhất định khong cho anh cơ hội “trốn chạy”, cô nhìn thẳng vào anh, như đang mong một câu trả lời.
“Vai vế của chúng ta.” Quan Nam nói: “Chúng ta ở bên nhau, chắc tất cả mọi người đều sẽ đoán em chọn anh vì cái gì? So với em thì anh quá sức tầm thường, tầm thường đến không đáng để nhắc đến.”
“Nếu không đáng để nhắc đến thì anh nghĩ là vì sao?”
“... Em thích anh.”
“Anh có tin em không?”
“Tất nhiên là tin.” Từng chữ cô nói ban sáng còn văng vẳng bên tai, tiếng sét ái tình, lãng mạn đến tuyệt diệu, chỉ nhớ lại cũng đủ khiến anh ngất ngây.
“Vậy là được rồi, những chuyện khác có cần thiết phải quan tâm không?” Hứa Dữu ép mình không được giận dữ nhưng giọng nói đã không còn dễ chịu nữa, cô thấy mình chưa từng giận thế này bao giờ, hoặc có thể đó là thấy vọng.
“Không phải anh lo cho mình mà là lo cho em.” Quan Nam cắn răng nghiến lời, môi như muốn bật máu, anh thoả thuận với cô bằng tôn nghiêm của mình: “Nếu thân phận của anh...” hiển hách hơn chút nữa, cứ như Tôn Chiêu có thể nhận ra em ấy, họ vừa nhìn là biết anh là ai, anh thật sự không nói ra nổi ý nghĩ vừa ấu trĩ vừa hẹp hòi như vậy.
“Ban nãy em đã không phải ấm ức như vậy.” Nhịn đến cuối rồi anh gần như hét lên.
Bầu không khí giữa hai người sắp sửa đi theo chiều hướng như tuốt gươm khỏi vỏ, lan ra không thể khống chế, Quan Nam xót đến nghẹn lòng, dù trước kia trong cảnh ngàn cân treo sợi tóc, có thế nhắm mắt đến này hôm sau đã không nhìn thấy được mặt trời nữa thì anh cũng không bất lực như lúc này, ũ rủ không kìm được.
Nước mắt Hứa Dữu rơi ra không một tiếng động, trượt qua gò má, rơi xuống xương quai xanh, cô im lặng nhìn anh, ánh mắt còn đau hơn cả biểu cảm.
Anh lập tức hoảng loạn, tay chân vụng về muốn lau nước mắt cho cô: “Xin lỗi, anh không phải muốn nổi nóng với em đâu, anh... xin lỗi... em, em đừng có khóc...”
Anh nói năng lộn xộn muốn giải thích nhiều hơn, cô lại không có ý muốn nghe tiếp.
Hứa Dữu vòng hai tay ôm lấy cổ Quan Nam, cô kiễng chân, ra sức chặn lại mấy lời nói vụn vỡ hỗn loạn của anh. Quan Nam kinh ngạc một chốc, bỏ đồ trong tay ra, mở cánh tay ôm lấy cô trong lòng, hôn đến triền miên.
Không ngừng có người đi ngang qua hai người, dù cố làm ra vẻ không nhìn tới nhưng cũng không cưỡng được mà xì xầm bàn tán với nhau. Ở chỗ như thế này, một người phụ nữ rạng rỡ hút mắt với một người đàn ông anh tuấn đỉnh đạc... nhưng dù có suy đoán thế nào thì lúc này cũng không thể ảnh hưởng tới hai người.
Qua một lúc lâu, Hứa Dữu mới rời môi anh, hai người tì trán vào nhau, không thể tránh mắt, câu đầu tiên mà cô nói chính là: “Em không cho phép anh tự coi nhẹ mình.”
Quan Nam mím môi, khẽ đáp lời, đuôi mắt cô lại cong lên dịu dàng.
“Chúng ta khác nhau thế nào được cơ chứ?” Cô không hề tránh né vấn đề này: “Quá lắm thì em giàu hơn anh, mặt đẹp hơn anh tí thôi, nhưng mà anh đàn ông đàn ang đẹp vậy làm gì? Như bây giờ đây mà em còn lo không biết có dẫn dụ ong bướm tới gây phiền phức cho em không đây này.”
Anh gây phiền phức? Thua với cái cách trả đũa này, Quan Nam nói: “Tiền nhiều là khác rồi còn gì? Nếu mà tính trêи bình quân thì không biết thu nhập của anh kéo GDP nhà mình xuống biết bao nhiêu.”
“Khác nhau rồi có ảnh hưởng gì không? Anh có tiêu tiền em đâu.” Hứa Dữu tính chính xác: “Từ lúc bắt đầu tới giờ, hình như lúc nào cũng là anh Quan tặng quà cho em, mời em đi ăn, em còn chưa có quà đáp trả nữa kìa.”
“Đàn ông tiêu tiền cho người phụ nữ của mình là lẽ hiển nhiên.”
“Cũng theo chủ nghĩa đàn ông đích thực dữ lắm.”
“Văn hoá truyền thống không thể đánh mất được.” Tuy cô nói năng logic mạch lạc không phản bác được nhưng sao cứ nghe sai sai? Anh nhìn cô, nhấn mạnh thêm: “Điều này không đón nhận phản bác.”
Hứa Dữu cũng không định phản bác, chỉ bắt chước anh nhéo mũi anh, Quan Nam mới chú ý hai người đã “dán” sát nhau quá lâu, anh mất tự nhiên ho vài tiếng, bình thản để cô đứng vững, chấn chỉnh nói: “Muộn rồi, mình về thôi.”
“Em không muốn về.” Hứa Dữu cúi đầu nhìn đồng hồ: “Em muốn đưa anh đến một nơi.”
“Đi đâu?”
“Đến rồi anh sẽ biết.”
...Truyện được đăng tải duy nhất tại forum.kites.vn. Các nguồn khác như truyenfull, s.truyenhd.com, rittruyen, truyendkm... đều đang ăn cắp chất xám của người khác...
Đêm thành phố trước giờ chẳng ảm đạm gì so với ban ngày, đèn neon đủ mọi sắc màu rực rỡ thay thế cho ánh sáng mặt trời vàng, khiến cho bầu trời đêm đã mất đi trời xanh mây trắng vẫn xán lạn như ban ngày. Tuy tiếc là trời không nhiều sao nhưng như thế cũng đã quá đủ làm mê lòng người.
Dù sao thì cũng chỉ có người đã thành công đạt được mong đợi mới rảnh rỗi đi thương cảm vì mấy chuyện này.
Hứa Dữu im lặng cả đoạn đường, ánh mắt luôn nhìn chăm chăm ngoài cửa xe, không biết là đang nghĩ gì. Cuộc sống đêm thành phố đang dần bắt đầu, ngoài những người tan làm mệt mỏi đang vội vã về nhà thì phần nhiều đều là đám người nhãn rồi ra ngoài xả hơi.
“Em đang nhìn gì đấy?”
Quan Nam nắm lấy tay cô, cảm thấy lạnh băng, anh vừa định hỏi lại thì cô đột nhiên quay đầu sang, cầm ngược lại tay anh hỏi: “Anh có thấy thành phố quá nhiều đèn không?”
“Gì cơ?” Quan Nam nhìn ra ngoài cửa rồi cười: “Đây là dấu vết minh chứng cho sự tiến bộ của nền văn minh, nếu tối thui thì em lại thấy không quen đấy.”
“Em thích nơi có thể nhìn thấy sao.” Hứa Dữu nói: “Em từng đến một nơi mà đêm xuân hạ luôn có thể nhìn thấy cả trời đầy sao.” Cô nở nụ cười đắm chìm trong hồi ức: “Lúc đó em và... bạn em nằm trêи nóc nhà ngắm bầu trời, anh ấy có thể chỉ ra chính xác vị trí từng chòm sao, cả trời sao như một tấm thảm được làm phép, nằm ngang trêи đỉnh đầu, nhìn lâu sẽ có cảm giác muốn bay lên.”
“Người bạn đó quan trọng lắm sao?” Quan Nam nhạy bén nhận ra được sự hiu quạnh nơi cô, anh gặng hỏi: “Ngoài Thiếu Thành ra thì hình như anh chưa nghe em nhắc đến những người bạn khác.”
“Rất quan trọng.” Hứa Dữu nói: “Chỉ là mấy năm trước, anh ấy gặp phải một tai nạn...” Cô do dự không biết nói tiếp thế nào, ánh mắt nhìn anh hơi lấp lánh.
“Anh ấy... chết rồi sao?”
Hứa Dữu đang định trả lời, chuông điện thoại của Quan Nam lại reo lớn.
Trần Du Dung! Quan Nam cau mày. Hiệu suất làm việc của tên này cao thế từ bao giờ cơ chứ.
“Tìm được rồi sao?”
“Tôi tìm được tên Phi Tử đứng ra giãn hoà cho Lý Sơn lúc đó, gã nói hoàn toàn không quen Lý Sơn, là Hầu Ninh bảo gã đi, nếu không thì còn lâu mới lo mấy chuyện bao đồng đó.”
“Hầu Ninh? Khỉ?” Quan Nam hỏi: “Bây giờ gã ta ở đâu?”
“Chết rồi.”
Quan Nam nhanh chóng cúp máy, anh nhìn sang Hứa Dữu, vẻ mặt mất tự nhiên, từ khi bắt đầu quen biết nhau, anh cũng không nhớ rõ mình đã bỏ lại cô như thế này bao nhiêu lần rồi. Lần nào anh cũng âm thầm thề rằng từ giờ sẽ đặt cô ở vị trí quan trọng hàng đầu, đúng là vả mặt chan chát!
Nhưng mà vẫn phải “xin phép” thôi.
“Anh phải về Cục tăng ca, lần tới đi nơi đó với em được không?” Anh rất thành khẩn xin lỗi cô: “Xin lỗi, sau này anh...” Thật sự không dám bảo đảm là sẽ không vậy nữa: “Sau này anh có gắng ở với em nhiều nhất có thể.”
“Anh không cần xin lỗi em, đã quyết định quen anh thì em cũng đã âm thầm chấp nhận tính chất công việc của anh.” Hứa Dữu nói: “Em đưa anh tới đó.”
“Anh tự bắt xe đi là được rồi, em về sớm nghỉ đi.”
“Vậy để em gửi ít đồ ăn đêm cho mọi người.”
“Không cần đâu.” Quan Nam đùa từ chối cô: “Không có chiều cái mồm đám đó riết được.”
“Bố của chị Mai là đầu bếp giỏi nhất Tư Khuê, anh có chắc là muốn từ chối giúp họ không?”
“... Chắc khoảng hơn mười, toàn là kiểu ăn nhiều ấy.”
“Được.”
“Vậy anh đi trước đây.” Anh nhìn chằm chằm xác nhận tài xế đang không chú ý, nhanh chóng hôn chóc lên môi cô: “Ngủ sớm nhé, đừng đợi anh.”
Anh mở cửa xe chuẩn bị bước xuống, cô đột nhiên ôm chặt anh từ phía sau, bất ngờ nói: “Quan Nam, ngần ấy năm trước đây em đều không bên anh, những tháng ngày sau này em đều chỉ có thể tốt với anh thêm chút nữa.”
Quan Nam không hiểu ý cô mấy: “Trước đây chúng ta còn không quen nhau, em có muốn tốt với anh cũng sao mà được.”
“Đúng thế, không quen nên mới thấy tiếc.” Giọng nói của cô có chút ngột ngạt: “Tiếc lắm đấy.”
Anh chỉ có thể quay người lại, chân thành hôn cô thêm lần nữa, tiếp đó còn không quên cười nhạo: “Để anh nếm xem có phải em bôi mật ong lên môi không, sao mà nói năng ngọt thế.”
“Có bôi đấy, định để anh nếm nhiều chút.”
“Đợi anh về rồi nghiên cứu cho hẳn hoi.”
Quan Nam nhanh chóng vẫy được một chiếc xe taxi, anh nhìn về phía cô cười rồi khom lưng lên xe. Hứa Dữu nhìn đèn đỏ ở đuôi xe dần khuất bóng, cũng buông xuống được mối day dứt cả đoạn đường.
“Nếu anh ấy không nhớ được những ký ức ấy thì cứ để anh ấy quên hết cả đi vậy, quên đi những khoảng thời gian u tối ấy, chắc anh ấy sẽ sống vui vẻ hơn.” Cô có hơi khờ dại ra quyết định: “Tương lai của chúng ta vẫn rất đáng mong đợi!”