Nam An Thái Phi Truyền Kỳ

quyển 4 chương 121: thể hiện uy nghiêm, triệu trinh dạy con

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Lúc Triệu Trinh tiến vào, Chu Tử đang ngồi trên giường chơi cùng Bánh Bao nhỏ. Chu Tử thấy Bánh Bao nhỏ gật gù buồn ngủ, mắt phượng nho nhỏ sắp híp lại, định đỡ Bánh Bao nhỏ xuống, để cho bé ngủ.

Bánh Bao nhỏ cũng rất hưng phấn, dù mắt sắp không mở ra nổi, bé cũng không chịu ngủ, nhất định quấn lấy mẫu thân chơi đùa.

Bé đứng trên giường, níu váy Chu Tử, nhất định phải để mẫu thân cởi áo ngoài.

Chu Tử bị tay nhỏ bé mềm mại của bé níu mà tâm mềm nhũn, cười hì hì đẩy bé ngã ra chăn, vừa cảm thán cậu bé nho nhỏ này thật đúng là thân thể mềm mại dễ đẩy ngã, vừa lật người Bánh Bao nhỏ, xoay thành trạng thái chổng mông lên.

Nàng vươn tay vào trong áo Bánh Bao nhỏ, bắt đầu vuốt ve lưng của Bánh Bao nhỏ. Mặc dù Bánh Bao nhỏ không coi là mập, nhưng phần lưng vẫn mềm mại đầy thịt.

Chu Tử vừa sờ, vừa hát ru: "Bánh Bao nhỏ, mau ngủ, tỉnh ngủ sẽ chơi đùa với con. . . . . ."

Triệu Trinh đứng bên cạnh thờ ơ lạnh nhạt, nhìn Bánh Bao nhỏ nhắm mắt bất động, bèn đi tới. Nào ngờ, hắn vừa mới ngồi xuống bên giường, Bánh Bao nhỏ liền mở mắt, vừa thấy là phụ thân, liền tự trở mình bò dậy, lập tức nhào lên người Chu Tử, khóc lớn: "Không cần phụ thân! Bánh bao không cần phụ thân ——"

Bé vừa khóc, Chu Tử liền hoảng sợ —— bình thường Bánh Bao nhỏ thật biết điều, rất ít khóc.

Chu Tử vội ôm Bánh Bao nhỏ an ủi: "Được, sẽ bảo cha con ra ngoài! Mẹ đều nghe theo con!"

Nàng nhìn Triệu Trinh nghiêm mặt đã sớm nổi trận lôi đình ngồi ở bên giường, trong mắt hàm chứa thỉnh cầu mà Triệu Trinh nhìn liền hiểu: ra ngoài trước đi, van chàng!

Bánh Bao nhỏ phát hiện mẫu thân thỏa hiệp, càng lớn tiếng huyên náo, đầu cũng dúi vào trong ngực mẫu thân, rầm rì huyên náo nhất định phụ thân phải ra ngoài.

Bé vốn rất sợ phụ thân, nhưng bây giờ lại có phát hiện mới: phụ thân nghe theo mẹ! Phụ thân sợ mẫu thân!

Sự phát hiện này khiến Bánh Bao nhỏ Triệu Tử rất hưng phấn, bé quyết định dùng thực tế thử kiểm nghiệm một lần.

Tính tình Chu Tử thật sự dễ chịu, ôm Bánh Bao nhỏ không ngừng dỗ dành, yêu cầu gì cũng đồng ý.

Bánh Bao nhỏ lớn lối hơn, la hét: "Phụ thân ra ngoài, mẹ và bánh bao nghỉ ngơi. . . . . ."

Thấy Triệu Tử càng ngày càng phách lối, dám chạm đến ranh giới cuối cùng của mình, vẫn luôn cố gắng tự nhẫn nại, Triệu Trinh cũng không chịu được nữa, đưa tay ôm Bánh Bao nhỏ từ trong ngực Chu Tử ra, ném lên giường, sau đó nhìn chằm chằm Chu Tử, nói: "Nàng, ra ngoài cho ta! Đến thư phòng bên trong kia đi!"

Chu Tử không muốn ra ngoài, sợ Triệu Trinh sẽ ngược đãi Bánh Bao nhỏ, nhưng vẻ mặt của Triệu Trinh, mắt phượng lạnh đến dọa người, nàng không dám chống lại, không thể làm gì khác hơn là cẩn thận từng bước lưu luyến rời đi.

Mặc dù đã vào thư phòng bên trong, nhưng tâm tình Chu Tử vẫn không yên.

Trong lòng nàng rất rõ, mình có hơi cưng chìu con trai, quả thật Bánh Bao nhỏ cần được Triệu Trinh dạy dỗ, nhưng trong lòng vẫn không bỏ được, vô cùng lo lắng.

Chu Tử tùy ý cầm một quyển sách lên xem.

Triệu Trinh đứng ở cửa thư phòng bên trong, nhìn Chu Tử ngồi trên giường thấp cúi đầu đọc sách.

Chu Tử như có cảm giác, lập tức ngẩng đầu lên, thấy Triệu Trinh ở cửa, phát hiện sắc mặt hắn bình tĩnh, trong lòng vui mừng, hỏi: "Triệu Tử đâu?"

"Ngủ rồi." Triệu Trinh đi vào, ngồi xuống bên cạnh Chu Tử, liếc Chu Tử một cái, đưa tay cầm quyển sách trong tay Chu Tử, chỉnh cho ngay ngắn rồi đưa cho Chu Tử.

Chu Tử ngượng ngùng le lưỡi, vừa đứng lên vừa nói: "Sao chàng dỗ con ngủ được thế?"

"Ta giảng đạo lý cho con!" Triệu Trinh cũng đứng lên theo.

Chu Tử nhìn hắn một cái, nàng thật sự không thể tin Triệu Trinh có thể nhẫn nhịn giảng đạo lý cho Bánh Bao nhỏ, ngược lại khả năng đánh một trận càng lớn.

Chu Tử vào phòng ngủ, phát hiện bên trong yên tĩnh.

Triệu Trinh cũng đi vào theo, ngồi xuống ghế thêu trước bàn trang điểm của Chu Tử, nhìn Chu Tử kiểm nghiệm thành quả lao động vừa rồi của mình.

Chu Tử đi tới bên giường, vén rèm bằng chuỗi ngọc lên, phát hiện Bánh Bao nhỏ buông tay xỏa chân ngủ say tuốt góc trong của giường, trên người đắp chăn cực kỳ chặt chẽ.

"Triệu Trinh, " trong lòng nàng vui vẻ, quay đầu lại nhìn Triệu Trinh, trong mắt tràn đầy vui sướng, "Chàng thật lợi hại!"

Đây là lần đầu tiên Chu Tử khích lệ Triệu Trinh.

Bởi vì vấn đề địa vị, Triệu Trinh rất ít được khen, đương nhiên sẽ cảm thấy cả người nhẹ nhàng, trong lòng thích thú. Hắn rũ mí mắt, lông mi dài rậm phủ xuống, che sóng mắt tĩnh mịch: "Vậy nàng nên thưởng ta thế nào?"

"Hử ——" Chu Tử chỉ thuận miệng khen một tiếng, không ngờ Triệu Trinh lại tưởng thật, sau khi nàng vét ruột soi gan liền cười nịnh nói, "Thiếp xoa bóp bả vai cho chàng nha?"

Triệu Trinh không nói, ngay cả lông mi cũng chưa hề động một cái.

"Hay là, thiếp làm giày mang trong nhà cho chàng?"

Triệu Trinh vẫn không nói, sóng mắt lay động, nhìn về phía cửa sổ, chỉ là không nhìn Chu Tử.

Chu Tử hậm hực nhìn hắn, sờ sờ eo có chút ê ẩm của mình. Nàng đã biết Triệu Trinh muốn cái gì, thế nhưng mấy ngày nay làm cũng hơi quá nhiều rồi. Cuối cùng, Chu Tử quyết định lừa gạt Triệu Trinh đang không được tự nhiên.

Nàng mỉm cười đi tới, đứng bên cạnh Triệu Trinh, đưa tay vuốt ve tóc của Triệu Trinh —— qua quá trình không ngừng kiên trì khai phá cùng tổng kết, Chu Tử phát hiện điểm mẫn cảm của Triệu Trinh, trừ tiểu JJ, còn có hai chỗ, một là trước ngực hắn, một chỗ khác chính là tóc của hắn.

Tay Chu Tử chậm rãi vuốt ve mái tóc dài của Triệu Trinh.

Triệu Trinh cảm giác giống như bị chạm điện, tê tê, tê dại từ lọn tóc chạy thẳng đến da, bị Chu Tử vuốt cực kỳ thoải mái. Hắn khẽ ngẩng mặt lên, tựa đầu lên người Chu Tử, nhắm mắt lại, lông mi run rẩy.

Chu Tử vừa vuốt mái tóc dài vừa mềm vừa mượt của Triệu Trinh, vừa rũ mí mắt, nhìn lén giữa hai chân bị áo ngoài che kín của Triệu Trinh.

Nàng vừa nhìn thấy liền khẩn trương, nhất thời hít sâu một hơi, cảm giác mình tự gây nghiệt không thể sống —— Triệu Trinh ngồi trên ghế thêu, mặc dù có lớp áo ngoài. Nhưng cũng đủ để nhìn ra dường như giữa hai chân hắn đã phình lên.

Triệu Trinh hưởng thụ một hồi lâu, mở mắt, dừng tay Chu Tử lại, đứng dậy ôm Chu Tử đến bên giường.

"Bánh Bao nhỏ còn đang ngủ đó!"

Triệu Trinh hơi suy nghĩ một chút, liền ôm Chu Tử trở về bàn trang điểm.

Một tay hắn ôm Chu Tử, một tay đẩy hết mọi thứ gương lược gì đó trên bàn trang điểm qua một bên, thả Chu Tử lên, tách hai chân Chu Tử ra, vòng siết lấy hông mình. Hắn đứng giữa hai chân Chu Tử, đầu tiên kéo mở váy áo Chu Tử, lại kéo cái yếm màu đỏ của Chu Tử xuống, lộ ra hai luồng trắng nõn.

Có lẽ bởi vì buổi sáng đã làm qua một lần, lần này Triệu Trinh rất thong dong, đầu tiên hôn môi Chu Tử, mút lấy khóe miệng ngon ngọt của Chu Tử.

Sau khi hôn một lát, hắn bắt đầu đi dần xuống, đầu tiên là cằm, tiếp theo là cổ, sau khi mút ra mấy dấu đỏ, cuối cùng liền ngậm lấy quả anh đào đỏ hồng bên trái của Chu Tử.

Vừa mút bên trái, hắn vừa trêu đùa phía bên phải.

Chu Tử bị hắn làm cho cả người mềm nhũn phát run, thở hổn hển nói: "Nhanh. . . . . . Nhanh một chút!"

Triệu Trinh nhận được mệnh lệnh, cúi đầu vén áo ngoài lên, cởi quần lót, giải phóng vật đã sớm cứng như sắt ra ngoài, sau đó kéo hai chân Chu Tử, khiến nàng ép sát vào mình, đẩy người mà vào.

Mặc dù Chu Tử đã sinh hai đứa bé, nhưng dù sao vẫn còn trẻ tuổi, vẫn chưa tới hai mươi, hơn nữa bình thường đều chú ý bảo dưỡng, phía dưới không siết đau Triệu Trinh như lần đầu tiên phá thân, mà khít khao dịu dàng trơn mềm, Triệu Trinh cảm thấy Chu Tử càng hơn trước kia, càng khiến mình mất hồn.

Động tác của Triệu Trinh càng lúc càng nhanh, Chu Tử mê loạn thiếu chút nữa kêu thành tiếng. Triệu Trinh sợ đánh thức Triệu Tử đang ngủ trong màn, đưa tay phải bụm miệng nàng lại.

Lúc này Chu Tử mới tỉnh táo một chút, cũng không bớt phóng túng, ngược lại còn lè lưỡi liếm liếm lòng bàn tay Triệu Trinh, mắt mơ màng quyến rũ nhìn chằm chằm Triệu Trinh.

Triệu Trinh bị nàng liếm mà thân thể tê rần, một trận khoái cảm nhanh như tia chớp từ xương sống đánh thẳng lên đại não, hắn nhìn Chu Tử, tay trái nhấn trước ngực Chu Tử, dùng sức chen vào người nàng.

Bàn trang điểm bị hắn va chạm mà lung lay, phát ra âm thanh "Ầm" "Ầm" có tiết tấu.

Trong tiếng va chạm, Triệu Trinh cùng Chu Tử đồng thời đạt tới cực điểm.

Hai người ôm nhau hồi lâu.

Sau khi lấy lại tinh thần, Triệu Trinh ôm Chu Tử đi vào phòng tắm.

Tắm xong ra ngoài, Chu Tử vén rèm bằng chuỗi ngọc lên, nằm xuống bên cạnh Bánh Bao nhỏ đang ngủ say, Triệu Trinh cũng nằm xuống ở rìa ngoài theo nàng.

Thân thể Chu Tử buồn ngủ, nhưng lại không muốn ngủ ngay, nàng tựa sát vào Triệu Trinh, một câu lại một câu, cùng Triệu Trinh nói chuyện.

Tâm tình Triệu Trinh rất là yên ả.

Thật ra hắn rất bận rộn, quá nhiều chuyện cần suy tính, quá nhiều quyết định cần suy tư, quá nhiều lợi hại cần phân tích, nhưng mà, chỉ cần ở cùng Chu Tử, cho dù là nói nhảm, dù là chẳng nói gì, tâm tình của hắn rất nhanh sẽ bình tĩnh lại, cả người lười biếng, rất yên tĩnh, rất thoải mái.

Triệu Trinh đột nhiên nói: "Chu Tử, sinh nhật của nàng là mười lăm tháng tám hửm?"

Chu Tử đáng lẽ đã sắp ngủ thiếp đi, vừa nghe thấy lời của hắn, lập tức tỉnh táo lại: "Dạ."

Kể từ khi rời quê hương, Chu Tử chưa từng có sinh nhật.

Lúc ban đầu là không có người coi trọng; sau lại vì đi theo Triệu Trinh, nhưng hai người chung đụng thì ít mà xa cách thì nhiều, mỗi lần đến sinh nhật nàng, Triệu Trinh đều không ở bên người.

Nghĩ tới đây, Chu Tử có chút chán nản.

Triệu Trinh ôm nàng vào trong lòng, nói: "Nàng muốn quà tặng là gì?"

Chu Tử suy nghĩ một chút, cảm thấy cái gì mình cũng có, hình như không cần thứ gì, thuận miệng nói: "Hay là, chàng dẫn thiếp đi chơi mấy ngày?"

Triệu Trinh im lặng.

Gần đây, hắn đang tính toán chuẩn bị một chuyện, binh sĩ giữ thành cố ý lơ là, không ít thích khách Ô Thổ quốc cùng Đông Khu quốc đã xâm nhập vào thành Nhuận Dương, lúc này mang Chu Tử ra ngoài, sợ là không được an toàn.

Chu Tử đợi một lát, thấy hắn không trả lời, trong lòng hơi thất vọng, nhắm mắt lại không nói.

Triệu Trinh cảm nhận được Chu Tử không vui, lật người đè lên Chu Tử, sâu nông mà hôn nàng. Trước kia hắn hơi quá ưa sạch sẽ, cảm thấy người trao đổi nước miếng với người rất ghê tởm, nhưng kể từ khi có Chu Tử, lại thấy loại cảm giác này vô cùng tuyệt vời.

Rất nhanh Chu Tử bị hắn hôn đến chóng mặt, khó chịu trong lòng rất nhanh bị ném đến Trảo Oa quốc.

Chờ thật lâu sau, khi Triệu Trinh rời khỏi nàng, Chu Tử mới tỉnh táo lại: tại sao mình lại bị Triệu Trinh quyến rũ? Tại sao mình lại đắm chìm vào nam sắc của Triệu Trinh? Không phải mình đã thề với bánh bao nhỏ rồi sao? Chẳng lẽ mình thật sự phải mập thêm mười cân?

Chu Tử giận đến mức muốn dùng sức đấm giường, buồn ngủ một đi không trở lại, chỉ còn lại đáy lòng tràn đầy buồn nản.

Là người thu được lợi, Triệu Trinh rất thả lỏng mà nằm trên giường, buổi trưa hôm nay không muốn ra ngoài, hắn muốn ở cạnh vợ con một buổi chiều.

Bánh Bao nhỏ vẫn ngủ thẳng tới gần tối.

Sau khi Chu Tử giúp bé mặc quần áo tử tế, bé cũng không dính lấy Chu Tử nữa, mà thật bình tĩnh kéo tay phụ thân, cùng đi ra ngoài.

Chu Tử rất kinh ngạc, trăm điều khó giải, chờ sau khi nhũ nương Hồng Mai cho màn thầu nhỏ uống nước xong, ôm bé ra, Chu Tử ôm lấy màn thầu nhỏ, cũng bế màn thầu nhỏ bước ra ngoài.

Mới vừa đi tới cửa nội viện Diên Hi cư, Chu Tử liền thấy Trần Bình cùng Trần Hỉ cầm dụng cụ câu cá đứng phía trước, đang thỉnh an Triệu Trinh cùng Triệu Tử: "Bái kiến Vương Gia, bái kiến Thế tử!"

Lần này Chu Tử đã hoàn toàn hiểu rõ.

Trong quá trình phát triển của đứa bé, có lúc, vai diễn phụ thân này, mẫu thân không cách nào thay thế.

Sắp đến tết Trung thu rồi, vào lúc gần tối, trong thành Kim kinh mưa thu lại từng giọt tí tách rơi xuống. Một trận mưa thu một trận hàn, mặc dù mỡ trên người Cao Tứ phu nhân đủ dày, nhưng tay chân không chăm chỉ, thiếu vận động, thân thể suy nhược, vẫn cảm nhận được cơn lạnh lẽo nồng đậm này.

Trời đã tối đen, Cao Tứ phu nhân trở về từ Mẫu Đan viên của Cao Đại phu nhân, mặc dù có một đám nha hoàn ma ma che dù vây quanh, nhưng bà vẫn lạnh đến rùn mình.

Vừa về tới Quế Hương viện, Cao Tứ phu nhân liền lệnh cho nha hoàn thân cận Hồng Di đi lấy áo kép dầy cho mình. Hồng Di vội nói: "Phu nhân, y phục đều do Thúy Doanh quản lý, nô tỳ sẽ đi tìm nàng ta ngay!"

Cao Tứ phu nhân vừa nhìn vào nhà chính, vừa nói: "Mau đi đi!"

Nhưng chờ đến khi Cao Tứ phu nhân uống xong một ly trà nóng, Hồng Di mới bước nhanh đến, vội vội vàng vàng nói: "Phu nhân, không tìm thấy Thúy Doanh!"

Cao Tứ phu nhân lập tức đứng lên.

Thúy Doanh là tâm phúc của bà, kể từ sau khi Cao Liễn bị đưa về giấu trong mật thất, luôn luôn do Thúy Doanh tự tay chăm sóc.

Cao Tứ phu nhân hơi suy nghĩ một chút, nói: "Đã biết. Các ngươi đều lui ra, Hồng Di ở lại!"

Chờ khi tất cả nha hoàn ma ma giải tán, lúc này Cao Tứ phu nhân mới nhỏ giọng dặn dò Hồng Di: "Ngươi đến chỗ Đại Quản gia Cao Thành xem một chút, không chừng Thúy Doanh đã đến đó rồi!"

"Dạ." Hồng Di lui ra ngoài.

Nha hoàn thân cận Thúy Doanh của Cao Tứ phu nhân thân mật với Đại Quản gia Cao Thành của phủ Thừa Tướng, không phải là bí mật trong Quế Hương viện.

Đợi Hồng Di rời đi, Cao Tứ phu nhân mới vào phòng ngủ.

Tận cùng bên trong phòng ngủ của bà có bày một cái giường gỗ đỏ điêu khắc hoa Phú quý, thật to, như một ngôi nhà nhỏ, đóng cửa lại liền tự tạo thành một thế giới riêng.

Cao Tứ phu nhân đi vào, sau đó đóng cửa giường.

Trên giường treo một bức màn gấm tím sẫm, bà vén tấm màn tận cùng sát tường bên trong, lộ ra một cánh cửa.

Đẩy cửa ra, bên trong là một gian mật thất.

Trong mật thất bố trí rất trang nhã thoải mái, mọi thứ giường, bàn trang điểm, rương, hộp đều đầy đủ.

Cao Liễn đang ngồi soi gương trước bàn trang điểm, miệng ngâm nga hát.

Cao Tứ phu nhân tìm khắp mật thất, cũng không tìm được Thúy Doanh.

Bà vừa rời khỏi mật thất, kéo màn khôi phục lại nguyên dạng, Hồng Di đã trở lại: "Phu nhân, Thúy Doanh không ở chỗ Đại Quản gia!"

Cao Tứ phu nhân đặt mông ngồi xuống ghế, ngây người như phỗng.

Bà không biết là, Thúy Doanh mất tích, chỉ mới là bắt đầu

Truyện Chữ Hay