Nam An Thái Phi Truyền Kỳ

quyển 4 chương 112: sắc phong chánh phi, song hỉ lâm môn

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Cao Thái phi nhìn thái độ của Chu Tử, cũng cảm thấy Chu Tử đang nhìn một phòng đầy mắt xếch, đã đủ buồn bực. Bà cười an ủi Chu Tử: "Con đó, tương lai lại cố gắng một chút, sinh cho Trinh nhi một Tiểu quận chúa, nói không chừng diện mạo của Tiểu quận chúa sẽ giống con, cũng có một đôi mắt to hai mí thật đẹp!" Chu Tử cũng không khỏi cười theo.

Triệu Trinh không tiếp lời, nhìn Chu Tử của hắn một cái, nói sang chuyện khác: "Mẫu thân, ‘tẩy tam’ (tục lệ cũ, trẻ sơ sinh sau ba ngày thì làm lễ tắm rửa) đã tổ chức, tiệc rượu đầy tháng đã chuẩn bị hay chưa?"

Lực chú ý của Cao Thái phi quả thật bị dời đi, bà suy nghĩ một chút, nói: "Đến lúc đó thân thể Chu Tử cũng khôi phục, hay là song hỉ lâm môn?"

Bà nhìn Triệu Trinh, trong ánh mắt mang theo dò hỏi.

Triệu Trinh nhìn bà, khẽ gật đầu.

Chỉ bằng trao đổi ánh mắt, mẹ con đã có được nhận thức chung, chỉ có Chu Tử chẳng hay biết gì, vẫn cực kỳ vui vẻ nhìn Triệu Tử cùng Triệu Sam, nhìn bé này, hôn bé kia, hai bé đều là tâm can bảo bối của nàng, là đời sau của nàng!

Sau khi Cao Thái phi mang Triệu Tử cùng Triệu Sam rời đi, Triệu Trinh sai người làm một cái giường trúc bên rừng thông ở Diên Hi cư, bố trí xong xuôi, hắn liền đỡ Chu Tử tới.

Hứa đại phu cùng Hầu đại phu có dặn dò, bảo Chu trắc phi nên đi lại nhiều, như vậy thân thể mới có thể sớm ngày khôi phục, cho nên cứ đến sáng sớm và gần tối, lúc trời không quá nóng, Triệu Trinh liền đỡ nàng ra ngoài đi lại.

Lúc này trời chiều đã ngã về tây, ánh mặt trời bị rừng thông sàn lọc chiếu nghiêng đến, lúc chiếu đến người Chu Tử đã rất dễ chịu.

Chu Tử nằm trên giường trúc ngẫm nghĩ, Triệu Trinh ngồi bên cạnh đọc sách, không gian vô cùng tĩnh lặng.

Được Triệu Trinh hết lòng chăm sóc, một ngày trước đầy tháng của Triệu Sam, thân thể Chu Tử đã khôi phục gần như bình thường. Màu da nàng trong suốt, đi lại tự nhiên, nụ cười xinh đẹp, hiển nhiên lại trở về là một mỹ nhân tươi vui hoạt bát.

Hôm nay, sáng sớm Triệu Trinh đã có việc phải ra ngoài, Chu Tử cùng đám người Ngân Linh đến chánh phòng thỉnh an Cao Thái phi, thuận tiện thăm hai con trai bảo bối của mình.

Hôm nay Cao Thái phi mang theo hai cháu trai, lòng đầy mãn nguyện, sắc mặt hồng tươi phơn phớt, mắt sáng ngời, giống như còn trẻ tuổi.

Chu Tử vừa tiến đến, bà liền dặn dò Hoàng Oanh chuẩn bị cho Chu trắc phi một cái đệm thoải mái, sau đó bảo Chu Tử ngồi xuống.

Lúc này Triệu Tử theo Nhũ Yến đi từ vườn hoa về, nghe nói mẫu thân tới, vội chạy vào.

Sau khi chạy vào, bé quan sát một lượt, phát hiện phụ thân không có ở đây, lúc này mới lớn mật chạy đến bên cạnh mẫu thân, tựa sát vào mẫu thân, thân thiết không rời.

Nhũ nương Hồng Mai nghe Hoàng Oanh truyền lời, cũng ôm Nhị công tử Triệu Sam đến cho Chu trắc phi thăm.

Chu Tử ôm Triệu Sam, phát hiện Triệu Sam vừa trắng vừa mềm, mập mạp, bộ dạng rất giống Triệu Tử lúc nhỏ, hôn lên khuôn mặt nhỏ bé của Triệu Sam một ngụm. Triệu Tử thấy mẫu thân hôn đệ đệ ruột, rất đố kỵ, mạnh mẽ đưa mặt mình qua, miệng nói: "Mẹ, hôn!"

Chu Tử mỉm cười, cũng vội hôn lên mặt bé một cái.

Cao Thái phi bưng ly trà xanh uống, tươi cười nhìn ba mẹ con Chu Tử chơi đùa.

Đang lúc ấy, nữ quan Hỉ Thước canh giữ bên ngoài đi vào, bẩm báo: "Vương Gia mang theo người trong cung tới!"

Cao Thái phi vội dẫn Chu Tử ra trước nghênh đón.

". . . . . . Trưởng nữ Chu thị ở Độc Dương, tính tình hiền hậu, đoan trang nhã nhặn lịch sự, dịu dàng cần kiệm, chu toàn khuôn phép, rất xứng đôi với Nam An Thân Vương, sắc phong Chu thị làm vương chánh phi của Nam An vương. . . . . ."

Thái giám tuyên chỉ được dẫn đi chiêu đãi, Triệu Trinh cũng đi theo ra ngoài.

Chu Tử như trong mộng, có chút hoảng hốt.

Cao Thái phi nhìn dáng vẻ không dám tin của nàng, cũng có chút đau lòng, bà biết Chu Tử có thể đi tới hôm nay là khó khăn đến cỡ nào.

Cao Thái phi nháy mắt với Ngân Linh.

Ngân Linh hiểu ý, vội đỡ Chu Tử ngồi lên ghế.

Sau khi Chu Tử tỉnh táo lại, vội vàng đứng dậy hành lễ với Thái phi. Nàng quỳ trên mặt đất, đoan đoan chính chính hành đại lễ với Thái phi.

Cúi chào xong, Chu Tử ngẩng đầu lên, mắt to dịu dàng đã đẫm nước, nhưng lại không nhiều lời, giọng có chút nghẹn ngào, trầm giọng nói: "Cám ơn mẫu thân!"

Nghe nàng thay đổi xưng hô gọi mẫu thân, tâm tư Cao Thái phi kích động, mắt cũng có chút ươn ướt, đỡ Chu Tử lên, nói: "Về sau nên sống thật hòa thuận cùng Trinh nhi!"

Đến buổi chiều, Chu Tử vừa tắm rửa xong, đang chải mái tóc dài trước bàn trang điểm, Triệu Trinh mới trở về.

Thanh Châu và Thanh Thủy vội lánh ra ngoài.

Thân thể Triệu Trinh vốn thẳng tắp, đứng thẳng như ngọn giáo, đợi khi trong phòng ngủ chỉ còn hắn và Chu Tử, hắn thoáng cúi người xuống, nhẹ nhàng nói: "Tiểu nhân Triệu Trinh thỉnh an vương phi nương nương!"

Dứt lời, ngẩng đầu lên, trên khuôn mặt tuấn mỹ khẽ nở nụ cười.

Chu Tử cảm thấy cực kỳ hạnh phúc, lại bày ra vẻ ngông nghênh, cao ngạo ngẩng mặt, rũ mí mắt xuống, liếc Triệu Trinh một cái, đưa tay trái ra đặt trước mặt Triệu Trinh, như bà cụ non nói: "Tiểu Trinh Tử, tối nay bổn vương phi sủng hạnh chàng, thị tẩm cho bổn vương phi đi! Hầu hạ tốt, ta sẽ thưởng chàng thật hậu!"

Dứt lời, nàng đã cười không thể nén, ngã lên người Triệu Trinh.

Triệu Trinh mang theo nụ cười, vừa đỡ vừa ôm đưa Chu Tử đến bên giường.

Ngồi lên giường, Chu Tử nhất thời không ngủ được, liền quấn lấy Triệu Trinh nói chuyện phiếm.

Nói đến tiệc rượu đầy tháng ngày mai, Chu Tử rất hưng phấn, nói với Triệu Trinh: "Nhất định phải mời hết tất cả quý phụ quý nữ của thành Nhuận Dương đến, thiếp muốn cái đầu kiêu ngạo của họ cúi thấp xuống, nằm rạp dưới chân của thiếp! Ha ha ha ha!"

Chu Tử càng nghĩ càng cảm thấy buồn cười, cười lớn, cười đến chảy nước mắt.

Triệu Trinh không cười.

Hắn nhìn Chu Tử, mắt phượng chau lên, thoạt nhìn bình tĩnh như nước, nhưng trong lòng tràn đầy am hiểu cùng bao dung: "Được, ta sẽ làm theo mong muốn của nàng, gọi hết những nữ nhân đã xem thường nàng đến, bảo các nàng quỳ xuống hành lễ với nàng, biểu hiện vinh quang của nàng cho họ xem, sau đó trách tội họ. . . . . ."

Chu Tử vừa nghe Triệu Trinh mô tả cảnh tượng cho nàng thấy, "phì" một tiếng bật cười, ngượng ngùng giải thích: "Triệu Trinh, thiếp chỉ nói giỡn thôi!"

Nàng nhào lại, rúc vào bên người Triệu Trinh, nhỏ giọng nói: "Thiếp không muốn biến lễ đầy tháng tốt đẹp của Sam nhi thành bộ dạng đó đâu, người một nhà chúng ta quây quần, yên lặng ở cùng nhau là được!"

Lại nói: "Mời bọn họ tới, bọn họ mong đã lâu, thế sẽ có được cơ hội tiếp xúc làm thân, quay đầu lại, sau lưng còn thầm oán thiếp!"

Triệu Trinh thấy nàng hiểu chuyện như vậy, không khỏi kinh ngạc mà nói: "Chu Tử, nàng trưởng thành thật rồi!"

Chu Tử đưa tay đánh hắn, tươi cười yêu kiều.

Triệu Trinh ôm lấy nàng, nhỏ giọng nói: "Ngủ đi, sáng mai còn phải dậy sớm đấy!"

Ngày hôm sau, vừa rạng sáng, Chu Tử còn đang ngủ, Triệu Trinh đã rời giường.

Lâm Tiêu Sấu đưa bồ câu đưa tin mà Hàn Tử Xuyên gởi từ Kim kinh tới lên.

Triệu Trinh mở ra xem xong, đặt lá thư lên bàn đọc sách, thật lâu không nói gì.

Hắn đi gặp Cao Thái phi trước.

"Mẫu thân, chuyện này chỉ sợ thật sự có liên quan đến phủ của ông ngoại, hơn nữa, chuyện còn dính dáng tới Đông Khu quốc."

Cao Thái phi đứng trước cửa sổ, nhìn hoa cỏ xanh um bên ngoài, trong mắt nổi lên một lớp sương mù. Kể từ khi mười bốn tuổi bà vào cung, hàng năm chỉ gặp người nhà le que mấy lần. Đã gần ba mươi năm, người thân vẫn là người thân, nhưng lại dính vào quyền thế và lợi ích.

Con trai hay nhà bên mẹ, bà phải đưa ra một lựa chọn.

Truyện Chữ Hay