An Nại ôm gối vào lòng tựa lưng ngồi trên sofa, bật volum lên mức tối đa nhưng vẫn cảm thấy trong nhà rất cô đơn, rõ ràng trước kia cô có một mình cũng rất vui vẻ.
Cô vứt chiếc gối ôm xuống sofa, vào tủ lạnh lấy bánh soft cheese mua riêng cho Đoàn Đoàn ra ăn, ăn được nửa miếng thì không thể ăn tiếp được nữa. An Nại buông dĩa xuống, ti vi cũng toàn chương trình nhàm chán, bình thường cô không hay xem ti vi, cho nên trong nhà vẫn là loại TV kiểu cổ, chuyển kênh vài lần cũng không tìm được kênh muốn xem. An Nại đứng dậy vào thư phòng mang laptop ra tìm một bộ phim xem tạm, vừa mở mạng lên đã nhận được thông báo có mail mới.
Cô mở hòm thư ra xem mới phát hiện email này không phải của cô.
Hòm thư không phải của cô, máy tính cũng không phải của cô.
Cô lấy nhầm rồi.
An Nại đang định nhấn chữ X trên góc phải màn hình, khóe mắt liếc qua thông báo thì đột nhiên nhận ra người mới gửi mail tới là Lâm Dao Dao.
Cô di di con chuột, mở mail mới nhất ra.
Email Lâm Dao Dao viết rất dài, dường như cô ta vẫn chưa chịu bỏ cuộc mà vẫn cầu xin Sở Hà.
Bức thư viết mới tuyệt vời làm sao, tình cảm dạt dào mà cũng đánh đúng tâm trạng người đọc.
Email cá nhân này Sở Hà rất ít khi dùng, nên một vài thư trước đều chưa được đọc, ngoại trừ thư quảng cáo ra thì tất cả đều của Lâm Dao Dao.
Mấy email đầu Lâm Dao Dao kể về khốn cảnh của mình, sau đó là nhắc lại những kỷ niệm thời trung học, rồi vài bức thư gần đây, An Nại cảm thấy nó không còn là thư gửi cho Sở Hà nữa, mà giống như cô ta đã biết Sở Hà sẽ không đọc thư, cho nên chỉ đơn thuần ghi lại tâm trạng của mình.
"Sở Hà:
Vì sao anh không buông tha cho em chứ, khó khăn lắm mới lên được tới đó, vì sao anh muốn phá nát tương lai của em?"
An Nại đọc hai bức email gần nhất rồi mới thoát ra khỏi hòm thứ.
Cô không muốn xem phim nữa, nên đặt laptop lên bàn rồi nằm thẳng căng trên sofa mềm mại, được một lúc An Nại liền cảm thấy hai mí mắt nặng trĩu như muốn đánh nhau, cô dụi dụi mắt, chưa đến chín giờ cô đã buồn ngủ rồi.
Gần đây thời gian của cô đều đồng bộ với Đoàn Đoàn, ngày nào cũng tắm rửa lên giường xong là tám rưỡi.
An Nại cảm thấy như vậy thật không tốt, giống như mấy hôm trước Lâm Mộ đã cười nhạo cô — gần đây cô không có cuộc sống về đêm nữa rồi.
Dù sao Sở Hà cũng chưa về, cô cũng muốn đi ra ngoài chơi, An Nại lấy di động ra nhắn một tin cho Lâm Mộ — Mộ gia, hẹn hò đê?
Mộ gia chẳng chút do dự, một phút sau đã nhắn lại – hẹn hẹn hẹn!
Cuối cùng hai người hẹn nhau ở khu phố ăn uống gần Tây đại, An Nại ăn xong miếng bánh ngọt kia liền muốn đến mấy quán thịt xiên.
Rõ ràng mới tốt nghiệp chưa đến hai tháng, An Nại lại cảm thấy thời gian trôi qua rất lâu rồi, quay lại thời sinh viên lần nữa, cô mới phát hiện ra cô vẫn vô cùng hoài niệm những năm tháng ấy.
"An tiện tiện," Lâm Mộ ăn xong một que xiên thịt dê, ra vẻ như đại gia cầm que xiên kia nâng cằm cô lên:"Lần này mày quyết định sẽ ở cùng Sở Hà rồi đấy à?"
"Ừ." An Nại gật gật đầu, né tránh que xiên của Lâm Mộ, lười biếng nằm úp mặt xuống bàn, đêm nay cô ăn quá nhiều rồi.
"Thật à?" Lâm Mộ một tay khoác qua ai cô đột nhiên cảm thấy vô cùng hứng phấn mà truy hỏi không thôi:"Vậy anh ta cầu hôn mày chưa, khi nào đi đăng ký mà bao giờ tổ chức vậy?"
An Nại nhìn cô một cái, còn nghiêm túc nói:"Càng ngày mày càng giống mẹ tao rồi, thật đấy."
Để chứng minh mình không phải mẹ cô, Lâm Mộ tu cạn ba lon bia cho cô xem.
An Nại miễn cưỡng nằm úp mặt xuống, một ngón tay cũng không muốn nâng lên. Thật ra cô cũng không nghĩ tới chuyện kết hôn hay đi đăng ký gì cả, Đoàn Đoàn đã từng hỏi một lần, thế nhưng cô cũng mặc kệ, sau khi bọn họ tái hợp, Sở Hà cũng không nhắc tới chuyện kết hôn nữa.
Kết hôn vẫn là hai từ thật xa xôi, nghe ý của ông ngoại Hà hôm đó thì có vẻ ông vẫn có ý định muốn giới thiệu cô gái tốt cho Sở Hà.
Chắc hẳn cà nhà họ Hà ngoại trừ Hà Nhan, không có ai nghĩ hai người bọn họ sẽ kết hôn.
Trong ấn tượng của An Nại, Sở Hà là người rất thân thiết với nhà họ Hà.
Cô thay đổi tư thế, áp mặt xuống tay mình.
Về phần hôn lễ...... An Nại trước kia đã từng tham gia hôn lễ của Nam An An, khi ba Nam An An dẫn cô ấy bước trên thảm đỏ rồi giao cho Khương Minh, An Nại còn vụng trộm lau nước mắt nơi khóe mắt, thật ra cô rất hâm mộ cô ấy. An Nại không biết có một ngày trong hôn lễ của mình, cô sẽ phải một mình đối mặt thế nào với việc không có người thân tham gia.
"Ôm một cái," Lâm Mộ uống say rồi, đêm nay đột nhiên quyết định phát tình thương của mẹ:"Mày còn hoa đồng cơ mà, hơn nữa sau này mày cũng có gia đình của mình rồi."
"Ừ....." An Nại nhớ đến Đoàn Đoàn, cô muốn về nhà rồi.
Vì ăn quá nhiều, An Nại đứng trước quán xoa xoa bụng đi mãi không được, cuối cùng vì để tiêu thực nên quyết định cùng Lâm Mộ tản bộ về nhà.
Khi đi qua tòa nhà chính của Tây đại, An Nại có chút mệt, cô cùng Lâm Mộ ngồi lên gò đá nghỉ ngơi. Di động đã hết pin, cùng lúc đó An Nại và Lâm Mộ nhìn thấy một đám người cười đùa từ hội sở đi ra,tầm khoảng mười bảy mười tám người, An Nại hơi nheo mắt, có hai người đang ôm nhau kia, trong đó một người trông bóng lưng rất quen.
Hai người đi đến đoạn có đèn đường, An Nại vừa đúng lúc nương theo ngọn đèn liền thấy rõ mặt người cô cảm thấy quen quen kia — là Lâm Dao Dao.
Lại là Lâm Dao Dao.
Gần đây An Nại dường như rất hay gặp mặt Lâm Dao Dao, hôm nay cô ta thân mật ôm lấy eo một người đàn ông bụng phệ, cái tay người đàn ông kia đang đặt trên mông Lâm Dao Dao, hắn ta có vẻ như đã uống say, cả người đổ gục sang người cô ta cả, Lâm Dao Dao có vẻ đang cố hết sức đỡ hắn ta đứng bên lề đường.
Gã có vẻ say không nhẹ, nói chuyện cũng rất khó nghe, An Nại nhìn thấy hắn ta vuốt mặt Lâm Dao Dao nói:"Còn đâu một nữ thần, không phải để tôi thích chơi thế nào thì thế đó sao, em nói xem có đúng không."
Lâm Dao Dao cam chịu đáp:"Đúng."
Hắn ta cười rộ lên rôi lại tiếp tục động tay động chân với cô, Lâm Dao Dao để kệ hắn làm trò.
Lâm Dao Dao nhìn thoáng qua liền thấy An Nại ngồi bên kia, không biết An Nại có nhận ra cô không.
Vài phút sau một chiếc xe liền từ bãi đậu xe đi ra, đỗ lại trước mặt Lâm Dao Dao cùng gã đàn ông kia, lái xe xuống xe cùng Lâm Dao Dao đỡ hắn ta vào ghế sau.
Xe phóng đi để lại bụi mù phía sau.
Không biết vì sao, vừa rồi khi Lâm Dao Dao liếc qua nhìn cô một cái, lại khiến An Nại cảm thấy bất an trong lòng.
Sở Hà lái xe đưa Đoàn Đoàn từ thành phố A về, Tiểu Đoàn Tử cúi đầu ngồi trong ghế trẻ em, đói đến độ mặt mày ủ rũ, Sở Hà nhìn thoáng qua vẻ mặt con trai từ kính chiếu hậu thì bật cười một tiếng có vẻ rất vui sướng khi người gặp họa. Vừa đúng lúc xe đi ngang qua một tiệm bánh ngọt, anh đành xuống xe mua cho cu mập nhà anh mấy chiếc bánh ngọt cùng hộp sữa chua.
Khi anh đẩy cửa xe bước vào, hai mắt Đoàn Đoàn sáng rực lên, cu cậu một tay cầm bánh một tay cầm sữa chua ăn đến là ngon lành.
"Đoàn Đoàn, nếu ma ma con hỏi, con đi đâu, con phải nói thế nào?." Càng nghĩ anh lại cảm thấy Đoàn Đoàn là kẻ dễ dụ nhất, Sở Hà không yên lòng nên hỏi lại lần nữa. Gần đây anh đưa Đoàn Đoàn đi qua đi lại hai thành phố, lúc về đến nhà cũng đã đêm khuya rồi, An Nại không hỏi gì anh, nhất định sẽ quay sang hỏi Đoàn Đoàn.
Đoàn Đoàn liếm sạch hộp sữa chua, nghĩ ngợi rồi nói:"Con bảo là... ba ba dặn... không nói được."
Sở Hà im lặng một lúc, vì sao nghe cứ như anh đang ra ngoài làm chuyện xấu, còn Đoàn Đoàn đi theo giúp đỡ vậy.
Thấy có gì sai sai, Đoàn Đoàn lặng lẽ nhìn sắc mặt ba nó từ kính chiếu hậu, lập tức sửa lời:"Ba ba nói...muốn...cầu hôn!"
"Được rồi, Sở Đoàn Đoàn." Sở Hà vươn tay xoa xoa huyệt thái dương:"Con cứ im lặng, đưa tay lên miệng làm ra vẻ như không thể nói là được rồi."
"Dạ," Đoàn Đoàn vỗ vỗ tay, chuyện này thì cậu làm được!
Ăn xong bữa tối, cu cậu nghĩ ngợi một lúc rồi lại nói "Ba ba, thật...... thật khó tính ấy."
Sở Hà không muốn nói nữa.
Lúc về đến nhà thì trong nhà tối như mực, Sở Hà bật công tắc điện, phòng khách sáng bừng lên, nhưng An Nại không ở đây. Đoàn Đoàn tìm quanh nhà một vòng cũng không thấy mẹ nó đâu, cu cậu liên quay ra phòng khách nằm bò trên sofa, vùi mặt vào trong tay không nói gì, Sở Hà ngồi xuống sofa xoa xoa đầu Đoàn Đoàn dỗ dành:"Đi ngủ nào con."
"Ma ma có về không ba ba?" Đoàn Đoàn ngẩng đầu nhìn anh.
Sở Hà gật đầu chắc chắn:"Có chứ."
Đoàn Đoàn tụt từ sofa xuống, ngoan ngoãn đi vào phòng ngủ, vừa đi tới cửa cu cậu bỗng quay đầu lại:"Ba ba, ba ba và ma ma...nhất định phải kết hôn!"
"Được." Anh mới là người sốt ruột hơn Đoàn Đoàn ấy chứ
Chờ Sở Hà nói xong, Đoàn Đoàn mới trở chịu trèo lên giường ngủ nằm xuống, Sở Hà đi vào phòng đắp chăn cho con trai, kể chuyện cổ tích ru cu cậu ngủ một lúc rồi mới ra phòng khách ngồi chờ An Nại.
An Nại nhớ rõ lúc đi cô đã khóa cửa rất cẩn thận, lần này khi cô đang tra khóa vào ổ định mở ra, thì cửa đã tự động tung ra rồi.
Trong phòng khách tối đen, chỉ là ở sofa có bóng người đang ngồi.
An Nại bị giật mình, sau đó mới nhìn thấy ánh sáng màu đỏ nho nhỏ trên tay người kia, hẳn là thuốc lá.
Hơn nửa đêm cũng chưa về nhà, mà đã về là sẽ dọa chết cô!
Giọng Sở Hà nghe ra có vẻ muốn chất vấn cô:"Em uống bia à?"
An Nại lắc đầu, nói:"Em ăn nhiều lắm." Thật ra cũng có uống, nhưng không nhiều lắm.
Cô và Lâm Mộ ăn ở quán cũng cách nhà cô không xa lắm, đi tầm chục phút là về đến nhà, nhưng cô lại ăn rất nhiều, đi được mấy bước là lại ngồi xổm xuống, Lâm Mộ đi bên cạnh liên tục dọa cô nói cô phải đi rửa ruột. Cuối cùng cô và Lâm Mộ cùng phải tới bệnh viện một chuyến soi dạ dày gấp, sau đó bác sĩ cho cô một hộp thuốc tiêu hóa......
An Nại cảm thấy Sở Hà hình như đang giận.
Khi ánh mắt cô đã thích ứng được với màn đêm, thì không cần bật đèn nữa, cô sờ soạng đi qua đó.
Khi đến trước mặt Sở Hà, An Nại cúi người rút điếu thuốc anh đang kẹp trong tay vào gạt tàn thuốc, sau đó ôm lấy cổ Sở Hà, ngồi lên đùi anh đối mặt với anh.
Cô nghe được luồng hơi thở bỗng trở nên dồn dập của anh, Sở Hà duỗi tay ôm chặt lấy eo cô ấn cô ngồi trên người anh.
Sau hôm ấy Sở Hà không về trễ thế nữa, hai ngày sau, chiều An Nại tới công ty Sở Hà tìm Diệp Lâm lấy vài thứ, cô lấy xong tài liệu vừa đi ra bấm thang máy, cửa thang máy mở ra, Sở Hà vừa đúng lúc đứng bên trong.
Vì thế anh đi thẳng xuống dưới, đứng dưới tòa nhà Nhật Báo chờ An Nại đưa văn kiện xong rồi lái xe cùng An Nại tới nhà trẻ đón Đoàn Đoàn.
Đoàn Đoàn vừa lên xe, An Nại đã tự động chuyển ra ghế sau ngồi cùng cu cậu, Sở Hà còn đặc biệt lấy đống đồ ăn vặt từ trong hộp vứt ra ghế sau cho hai người ăn, xem ra có vẻ anh sẽ không lái xe về nhà luôn.
Quả nhiên, An Nại phát hiện khi Sở Hà đánh tay lái, anh không đi vào con đường quen thuộc về nhà nữa, mà đi về hướng nam, lên thẳng đường cao tốc.
An Nại nhìn đồng hồ, anh lái xe được hai tiếng nên trời cũng đã tối rồi.
Cô không hỏi Sở Hà bọn họ sẽ đi đâu, cô cảm thấy mình có hỏi anh cũng sẽ không nói. Cô cũng không hỏi Đoàn Đoàn, cô đoán rằng cu cậu khai ra sẽ bị trừng trị.
Xe an toàn đi băng băng trên đường cao tốc......