Trong tầm mắt cô, Sở Hà đã bế Đoàn Đoàn đi xa, còn An Nại thì đứng đó không nhúc nhích, cô nhớ rõ khi cô cầm bình hoa đập Sở Hà thì cũng đập vào đúng bên tai phải của anh......
Cô cúi đầu đá một hòn đá nhỏ dưới chân, hòn đá lăn lông lốc về phía trước, liền bị một đôi giày da đen bóng đá ngược lại một cái, chuẩn xác quay về bên chân cô. An Nại đạp chân lên hòn đá nhỏ, nhìn từ đôi giày da đen kia ngước lên, ánh mắt đảo qua đôi chân thon dài được bao bởi chiếc quần bó màu xám, chiếc áo T-shirt màu đen thấp cổ bó sát quanh vòng eo thon, còn cả bộ xương quai xanh xinh đẹp, lên cao hơn chút nữa là bộ yết hầu khiêu gợi.
Còn cả những đường nét rõ ràng trên mặt Sở Hà.
Thật ra, ngoại trừ tình tình nóng nảy, Sở Hà là một người đàn ông khá hoàn hảo, nhưng cuối cùng lại bị cô dùng một bình hoa đập cho thành người tàn tật thế này.
Nếu anh là người đàn ông của người khác thì không nói, quan trọng nhất anh vẫn là người đàn ông của cô.
An Nại có cảm giác cuối cùng người bị thiệt vẫn là mình.
"Nại Nại?" Sở Hà một tay bế Đoàn Đoàn đang đứng trước mặt cô, một tay nắm lấy cổ tay cô, An Nại mặt không biến sắc cúi đầu, dường như đang đăm chiêu suy nghĩ gì đó.
"Con xuống tự đi đi." Sở Hà vỗ một cái lên mông Đoàn Đoàn, liền thả cu cậu xuống đất, rồi anh cúi người bế bổng An Nại lên, hạ giọng khẽ thầm thì bên tai cô:"Đêm qua ông xã lợi hại lắm phải không?"
"!" An Nại theo bản năng lắc đầu, cố không tỏ ra khổ sở, vừa lắc đầu xong đã nghe thấy Sở Hà ý vị sâu sa ờm một tiếng.
An Nại đưa mắt nhìn Đoàn Đoàn ngoan ngoãn chạy theo sau, liền đưa tay đập Sở Hà một cái:"Đừng bế nữa, em ổn mà." Cô là gấu ôm của anh chắc?
Sở Hà buông lỏng tay, An Nại liền quay ra sau vẫy vẫy tay với bé con, Đoàn Đoàn lon ton chạy tới ngoắc lấy ngón tay út của cô, vui sướng đi theo bên cạnh cô, cu cậu còn quay đầu lại vui vẻ nhìn thoáng qua ba ba mình hai tay trống trơn. Nhưng vài giây sau ba ba cậu đã theo kịp nắm lấy tay kia của mẹ cậu.
Mỗi người đi một bên An Nại, đi đứng cũng không biết để tay làm sao, thiếu chút nữa cả tay cả chân đều văng ra ngoài. Mỗi lần Đoàn Đoàn nắm lấy tay cô thì đều ngoắc lấy ngón út, nhưng Sở Hà sẽ dùng cả một bàn tay ôm trọn lấy tay cô. Cô khẽ giật ngón tay anh, rồi ghé sát vào tai trái của Sở Hà nhỏ giọng hỏi:"Tai trái của anh thật sự không nghe thấy gì sao?"
"Ừ," Sở Hà hơi ngạc nhiên nhưng cũng không phủ nhận, anh nhéo nhéo tay cô hạ giọng nói với ý sâu sa:"Không sao, cứ được như đêm qua thêm vài lần nữa là khỏe lại ngay ấy mà."
"Ừm, tiếng đập không tốt lắm nhỉ" An Nại nhỏ giọng nói:"Ý anh là, Nại Nại, đập anh thêm cái nữa đúng không?"
Sở Hà:"......"
Anh nhẹ nhàng thở dài một cái, thật ra anh không muốn An Nại lo lắng, Sở Hà không để ý đến tai của mình lắm, dù sao vẫn còn một tai có thể nghe được, dần dà anh cũng đã quen với điều đó, hơn nữa bác sĩ nói vết thương cũng không nặng, có thể nguyên nhân là ở tâm lý, nếu thật sự là vì tâm lý thì không có gì đáng ngại cả.
Hai người họ kề tai nhau nói nhỏ, Đoàn Đoàn đứng bên cạnh bị bơ nãy giờ thì không vui, cu cậu chau mày nghĩ một lúc rồi đột nhiên nói:"Ba ba thật dính người."
"......" Sở Hà vươn một tay qua tát nhẹ lên má con trai mình rồi nói:"Ba ba không chỉ dính người, ba ba còn đánh người được đấy."
Đoàn Đoàn:"Ba ba......"
Sở Hà nói xong vừa thấy Đoàn Đoàn định mở miệng nói liền đánh đòn phủ đầu trước:"Một hai ba im lặng, nếu con dám nói nữa thì ba vứt bánh ngọt cho mèo hoang đấy."
"Ưm" Đoàn Đoàn mím chặt môi, nhanh chóng giơ một dấu X cấm trên miệng mình.
Giải quyết xong con trai Sở Hà xoa xoa tay mấy cái, muốn mua chuộc mấy kẻ tham ăn chỉ cần đơn giản vậy thôi.
An Nại thấy Đoàn Đoàn sốt sắng cả thì đau lòng muốn chết, con trai cô sao có thể bị người ta dùng bánh ngọt uy hiếp hàng ngày thế được, ừm, chắc là vì được ăn quá ít.
"Đoàn Đoàn," An Nại không chịu được,"Con muốn mấy cái, ma ma mua cho con."
Cô vừa nói dứt lời, Đoàn Đoàn liền hét lên:"Ba ba đáng ghét!"
Sau đó cu cậu im lặng thầm nghĩ, An Nại đoán ít nhất bé sẽ nói là một hộp, cuối cùng Đoàn Đoàn giơ hai ngón tay lên:"Con muốn hai cái."
"Khá lắm!" Sở Hà đưa tay nhéo má Đoàn Đoàn một cái.
An Nại không còn lời nào để nói nữa, Đoàn Đoàn quả là một đứa bé dễ nuôi.
Trở lại trong xe, Đoàn Đoàn ngồi trong ghế nhi đồng của mình được An Nại đút cho miếng bánh, cu cậu liếm liếm khóe miệng, ăn ngon liền cảm thấy vui vẻ mà vỗ vỗ tay, có ma ma tuyệt đối là báu vật mà. Trên đường đi Đoàn Đoàn luôn mồm kể về chuyện các bạn của mình, nói xong nói còn bảy tỏ cảm nghĩ —
"Con muốn có anh hai."
An Nại đang định nói ma ma không sinh được đâu, Sở Hà đã ngừng xe lại, anh không mở cửa xe, nhưng đột nhiên mở miệng nói:" Đoàn mập, ba nói cho con nghe một bí mật......"
Đoàn Đoàn lập tức ngồi thẳng người dậy, nghiêm túc chờ nghe bí mật của ba mình, An Nại cũng im lặng dựng lỗ tai lên, sau đó bọn họ chợt nghe thấy Sở Hà nói:"Tuy rằng con không có anh hai, nhưng thật ra...... con có một chị gái......"
Tiểu Đoàn Đoàn bị ba mình dọa mà ngạc nhiên, bé con mở to mắt, ngơ ngác vỗ tay một cái:"Chị gái!"
Chị gái của bé rốt cục cũng hồi hồn lại, cô vươn tay tới che kín miệng Sở Hà, mặt An Nại cũng đỏ bừng lên, đồ thần kinh này! Mặc dù quả thật trong những tháng ngày thơ ấu của cô, Sở Hà sắm vai là ba mà cũng là anh của cô, ru cô ngủ trưa, đưa cô đến trường, đi họp phụ huynh cho cô......
Cô khẩn trương bưng chặt miệng Sở Hà, đầu lưỡi anh đột nhiên nhẹ nhàng quét qua lòng bàn tay cô một cái, xúc cảm ướt át khiến An Nại nhanh chóng thu tay về, cũng may Đoàn Đoàn không hỏi thêm gì chuyện chị gái nữa, chắc hẳn bé không thích chị gái mà chỉ thích anh trai.
An Nại nhẹ nhàng thở phào, Đoàn Đoàn không muốn anh hai nữa, bé bạnh ra khuôn mặt mũm mĩm, suy nghĩ một chút rồi nói:"Con muốn có đại danh."
"Tiểu Bánh Trôi tên là Giang Nam, anh hai Tiểu Nguyên Tiêu là Khương Lai......"
Cũng đều là cụm từ cả, An Nại nghĩ ngợi, cụm từ có chữ Sở thì là...... Sở Sở?
"Vậy con tên Sở Từ là được rồi." Cũng là cụm từ, còn là một cụm từ rất vĩ đại.
"Ừm!" Đoàn Đoàn liên tục gật đầu, lúc xuống xe còn lon ton theo sau ba mẹ, cầm di động cho gọi điện thoại cho đồng bọn khoe với hai đứa về đại danh của mình.
Sở Hà sốt ruột ghét bỏ Đoàn Đoàn chân ngắn đi chậm, nên anh dứt khoát một tay bế Đoàn Đoàn, một tay kéo cô lên thẳng tầng bốn...... xem giường, An Nại nhìn một đống giường lớn giường bé có chút ngơ ngác, giường nhà cô vẫn còn tốt mà cũng rất lớn.
Sở Hà nhìn một loạt giường lớn xung quanh,. An Nại không thích giường to lắm vì nếu giường quá to cô sẽ có cảm giác không an toàn,"Mua giường lớn thế làm gì hả anh?"
Sở Hà tất nhiên rất thích giường lớn, anh thẳng tay quẹt thẻ thanh toán, vừa ký tên kiểm tra chữ ký vừa cúi đầu trả lời câu hỏi của cô, đáp án vô cùng đơn giản:"Lăn cho tiện."
An Nại đâu có nói sẽ ngủ cùng anh, không đúng, đêm nay cô vốn muốn ngủ cùng Đoàn Đoàn, cứ để một mình Sở Hà lăn qua lộn lại trên giường của anh đi.
Sở Hà mua giường lớn xong còn dẫn cô đi mua giường cho trẻ con, cũng là loại lớn nhất cho trẻ con. Nhân viên bán hàng không những chẳng tới giới thiệu mặt hàng, ngược lại còn lẩn qua một bên, bị quản lý gọi ra mới dừng chân, cúi đầu chẳng chút tình nguyện quay lại, đi theo sau An Nại và Sở Hà chọn giường cho bọn họ.
Cả buổi giới thiệu sản phẩm nhân viên bán hàng chỉ im lặng, cô ta không chỉ chẳng có chút nhiệt tình nào của một người muốn bán được hàng, thậm chí ngay cả câu giới thiệu ngắn gọn về sản phẩm cũng không có, mà cả đầu cũng không dám ngẩng lên.
An Nại luôn có cảm giác cô ta đang rình trốn sau lưng bọn họ, Sở Hà ôm Đoàn Đoàn nên cũng không để ý đến nhân viên bán hàng lắm, nhưng cô lại nhận ra cô ta nhìn rất giống...... không đúng, cô ta chính là Lâm Dao Dao.
Dù có nhận ra thì cô cũng coi như không nhận ra. Cô chẳng chào hỏi gì với Lâm Dao Dao, hơn nữa cô tin Lâm Dao Dao cũng không muốn chào hỏi cô.
Tiền đồ của Lâm Dao Dao bị hủy An Nại nhất định đã biết, nhưng cô không ngờ kẻ kiêu ngạo tự mãn như Lâm Dao Dao lại đi làm một nhân viên bán hàng.
Sở Hà nhanh chóng chọn một chiếc giường an toàn cho trẻ em rất cao màu trắng, lúc anh quẹt thẻ thanh toán, An Nại đứng đứng bên cạnh cửa sổ chứ không theo anh qua đó, rồi bỗng Lâm Dao Dao đột nhiên mở miệng nói:"Cô hài lòng đúng không?"
An Nại gật gật đầu:"Đúng."
Cô nói xong liền đi thẳng, cô quả thật rất hài lòng, cô chưa bao giờ cảm thấy Lâm Dao Dao đã trả giá đủ vì tội của mình.
Sau khi đón Đoàn Đoàn về nhà, An Nại mới chính thức có cảm giác của một nhà ba người.
Trước kia tuy rằng bọn họ cũng thường ở bên nhau, nhưng cảm giác ấy không giống lắm.
Lần đầu tiên cô cảm thấy, cô có gia đình riêng của mình.
An Nại tâm trạng vui vẻ cùng Đoàn Đoàn ngồi trên thảm cùng nhau vẽ tranh, cu cậu cầm bút sáp màu vẽ một đóa hoa màu xanh lục trên nền giấy trắng, cùng một nhánh cỏ màu đỏ. An Nại hơi ngạc nhiên, cô lấy một quả dâu tây trong đĩa trái cây bên cạnh hỏi Đoàn Đoàn:"Đây là màu gì con?"
Đoàn Đoàn nghiêng người qua cắn một miếng:"Màu đỏ ạ."
An Nại lại cầm mấy quả nữa đút cho con trai, may quá, con cô không bị bệnh mù màu là cô an tâm rồi. Cu cậu vẽ một bầu trời đầy mây mà không cần nhờ cô hướng dẫn chút nào. Bọn họ chơi cùng nhau một lúc, An Nại bỗng nhớ ra chuyện Đoàn Đoàn thường hay lắp ba lắp bắp, ánh mắt đảo qua chiếc máy ghi âm chuyên dùng để thu âm trên bàn làm việc của mình, nghĩ thế nào, cô lại nhấn vào kênh của mình, rồi quay sang vẫy tay với Đoàn Đoàn:"Đoàn Đoàn qua đây nào."
Đoàn Đoàn thả chiếc bút màu trong tay xuống, chạy đến bên cạnh cô tò mò nhìn vào chiếc tai nghe của cô, An Nại đeo tai nghe qua đầu cho bé con, giúp bé điều chỉnh cho thoải mái, rồi ấn phím f nói thử một câu nói, rồi Đoàn Đoàn cũng nói theo cô, sau khi bé con nói xong, cô nhấn một nút, giọng của hai người liền phát ra từ trong tai nghe.
"Là con á?" Đoàn Đoàn hai mắt sáng rực lên, cu cậu tò mò tháo chiếc tai nghe ra, lộn qua lộn lại quan sát, cu cậu còn cầm micro nghiêm túc đếm dê, hết dê rồi lại chuyển sang cừu.
An Nại lặng lẽ ghi âm lại, chuyển vào di động để làm nhạc chuông.
Hai chiếc giường và cả đồ dùng kèm theo sẽ được chuyển về đây vào buổi chiều, Đoàn Đoàn ngây thơ biết mình sắp có giường mới thì cười không ngậm được miệng cả sáng, nhưng cu cậu vui mừng quá sớm rồi. Giữa trưa Sở Hà bắt đầu dỗ Đoàn Đoàn ngủ trên giường nhi động của mình, lợi tức là có thêm mười chiếc bánh ngọt nữa, nhưng cu cậu vẫn kiên quyết không chịu thỏa thuận, bé lắc đầu:"Không đâu, con muốn.. ngủ với...ma ma cơ."
An Nại cũng lập tức giang tay ôm con trai:"Em cũng muốn ngủ cùng Đoàn Đoàn."
Sở Hà bị tẩy chay nên thẳng tay thu lại bánh ngọt của Đoàn Đoàn, cu cậu liếc nhìn mấy chiếc bánh ngọt một cái, không nỡ buông tay ra nhưng cuối cùng vẫn bổ nhào vào đùi An Nại:"Con ngủ với...ma ma, ba ba một mình..ăn bánh, ăn thành... béo ú."
Lúc cậu nói đến hai chữ béo ú liền thì dang hai tay ra, dựng thẳng ngón trỏ mũm mĩm, vẽ trên không trung một vòng tròn lớn.
An Nại cười cong cả lưng lại.
Sở Hà vươn chân tới, nửa đùa nửa thật đá nhẹ vào mông Đoàn Đoàn một cái, cu cậu bị anh đá một cái liền lảo đảo ngả người về phía trước nhưng lại được ba mình nhấc lên thả ngồi xuống đất, rồi anh nhanh chóng sải bước đi vào phòng bếp xem mẻ thịt nướng của mình, thuận tiện chuẩn bị thêm đĩa bắp cải xào để dụ dỗ Đoàn Đoàn.
Sở Hà vừa mới vào phòng bếp thì di động anh liền rung chuông.
An Nại nhìn hai chữ "Ông ngoại" hiển thị trên màn hình liền cầm di động mang vào cho anh, Sở Hà một tay cầm chảo một tay cầm muôi, anh nhấc cằm ý bảo An Nại cầm tới đưa đến bên tai cho anh.
Sở Hà vừa nhận cuộc gọi, chợt nghe thấy chất giọng mười phần oai nghiêm của Hà lão gia:"Sở Hà này, ngày mai sinh nhật mẹ anh, anh dẫn Đoàn Đoàn về nhà, ông có chuyện muốn nói với anh......"