Nageki no Bourei wa Intai Shitai - Saijiyaku Hanta ni Yoru Saikiyou Patei Ikusei Jutsu

chương 264: người thắng và kẻ thua 5

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Và như thế, “Lễ hội võ thuật đỉnh cao” của chúng tôi đã kết thúc theo một cách khá là lộn xộn. Chúng tôi đã có được vài thứ nhưng đồng thời cũng mất đi vài điều. Và như thường lệ, tôi bị cuốn theo mọi chuyện từ đầu đến cuối.

Với tiên phong là Zebrudia, lệnh thanh trừng [Cáo] đã được ban hành, những người thực hiện nó là những người đã quan sát chúng tôi trong suốt sự kiện, và Gark cùng nhóm của ổng rất là tích cực, nên thế giới giờ đang sôi sục hết cả lên nhưng đó không phải việc của tôi. Nếu có điều gì đó mà tôi và họ cùng đồng thuận, thì đó là––Các tổ chức tội phạm nên bay màu hết đi. Nếu ác ma té hết khỏi thế giới này thì tôi sẽ có thể sống bình yên hơn chút mà không bị hiểu nhầm hay bị gọi là gì đó.

Trong khi cả bọn đang chuẩn bị quay về, Luke người đang chán nản đánh bóng cây kiếm gỗ của mình trên ghế, đột nhiên nói.

“Nhưng cậu biết đấy, Cry. Không phải lúc nào Cry cũng là người chiếm sóng hết sao?”

“……………Ừ?”

Không, không, tôi không có chiếm gì hết đâu nhé? Đúng là tôi chỉ thộn ra, nhưng tôi không thể nói là mình đã đạt được gì, và phút cuối cùng là một mớ hỗn độn. Là Luke, chứ không phải tôi, đã tước đi cây trượng của Kryhi. Tuy nhiên, để nghĩ rằng lại có người chịu nghe Luke nói, thế giới quả là rộng lớn mà. Có lẽ nhận ra sự bực bội trong giọng tôi, cậu ấy chỉnh lại tư thế một chút và tiếp tục.

“Bởi vì, cậu thấy đóóóóóó, tớ cũng rất mong đợi đến việc tham gia ‘Lễ hội võ thuật đỉnh cao’ và được chém những kẻ mạnh, cậu biết chứ? Không chỉ cậu là người duy nhất được chiến, mà kẻ đối đầu cậu còn là [Cáo] hùng mạnh, đó không phải điều mà ta đã nói. Kể cả tớ cũng muốn chiến đấu và bị sét đánh––”

Bỏ qua nửa đầu, tôi thậm chí còn không hiểu nổi nửa sau của câu chuyện. Vậy là trên đời có những người muốn bị sét đánh ư, thật bí ẩn mà.

“Chà, vụ săn tội phạm đó cũng có cái vui của nó, cậu biết đấy? Nhưng mà, nó chỉ là làm nóng thôi. Nếu món chính mà tớ nghĩ mình sẽ có bị tước đi, kể cả tớ, người nhắm đến việc trở thành một kiếm sĩ ngầu lòi không nói nhiều, cũng sẽ phàn nàn đấy. Được rồi, Cry. Tớ muốn chém chết hết những kẻ mạạạạạạnh!”

Luke nói với vẻ mặt nghiêm túc và tràn đầy nhiệt huyết. Không, không, không…… Kể cả có là “Lễ hội võ thuật đỉnh cao”, cậu cũng không thể giết người được…

“Và chà, Anthem và Lucia vẫn có phần nhỉ? Bởi hai người đã làm một việc mạo hiểm như là ngăn chặn nguồn năng lượng khổng lồ đó vào phút cuối! Tớ không biết chuyện gì xảy ra với Sytry, nhưng em ấy cũng được làm gì đó hay ho! Nhưng kẻ địch của tớ đâu rồi! Chém mấy hòn đá đang rơi chẳng thú vị gì cả! Cry, kẻ địch của tớ đâu! Kẻ địch mà tớ có thể chém ấy! KẺ-ĐỊCH-CỦA-TỚ! Không được phân biệt đối xử đâu nha!”

Luke bắt đầu giậm chân xuống đấy và la hét như một đứa trẻ. Một kiếm sĩ ngầu lòi… Người không nói nhiều…? Có vẻ như cậu ấy đang chứa rất nhiều phẫn nộ trong người. Và đó là lúc Liz tiến đến với vẻ bực bội trên mặt.

“Luke-chan, tớ nghe rằng cậu đã cố chém cựu Chiến đế nhưng ông ta đã trốn khỏi cậu.”

“Đó là một tên hèn! Ông ta nói rằng mình sẽ không đấu những trận ngoài giải đấu bởi nó sẽ khiến các tòa nhà bị phá hủy. Nếu là tớ, tớ sẽ vui lòng ứng chiến luôn!”

Đó là lí do cậu không thể trở thành Kiếm thánh dù cậu sẵn lòng chiến đấu và cực giỏi dùng kiếm… Có vẻ như, Kiếm thánh yêu cầu một chút rèn luyện tinh thần để đạt được.

“Được rồi, được rồi, Luke-chan. Cry-chan đang thấy phiền đó, nên hãy qua đây nào, kuh…”

Cô ấy nói với giọng trách móc. Và Luke lên giọng trong khi bị cô ấy kéo ra sau.

“Aaah!? Liz, không phải cậu cũng giống tớ sao!?”

“Hmmm……… Nếu Luke-chan không hờn dỗi thì tớ sẽ làm, nhưng thật vô dụng khi thực hiện với Luke-chan…”

Liz nói với giọng kìm nén như thể cổ không thể tiêu hóa nổi nó. Có vẻ như Liz vẫn còn có chút bực bội. Vậy là Liz cũng muốn kẻ địch sao… Ra đây là… thợ săn hạng nhất! Làm ơn hãy nhờ Zuri dạy cậu vài thường thức đi nhé. Tôi suy nghĩ như vậy trong khi nhìn Luke bị kéo đi, rồi Liz quay lại và chỉ tay vào tôi.

“Nhưng, Cry-chan! Em cũng không thấy thỏa mãn đâu nhé! Anh sẽ phải đền bù cho chuyện đó đấy!”

“Eeeeeeeh……”

Có vẻ như giờ tôi nợ cô ấy rồi… Chuyện gì đang diễn ra vậy trời? Lucia, người im lặng chuẩn bị xong nãy giờ, lườm tôi khi nghe thấy Liz nói.

“Em nói thêm này, Luke-san cũng đã nói điều tương tự, nhưng em cũng không đồng ý với chuyện này đâu, lãnh đạo! Em không chỉ buộc phải bỏ qua kì kiểm tra chứng chỉ, mà còn bị ép phải ngăn thứ đó lại nữa!”

“………………Anh sẽ đưa em cây trượng của Kryhi nhé.”

“!? Em không muốn thứ đó!”

Nhưng tôi đã làm cái quái gì chứ? …Người đã gây ra mọi thứ là [Cáo] mà. Tổ chức tội phạm được gọi là [Cáo] ấy. Sao tôi lại là người phải bù đắp cho họ chứ?

“Em cũng thế! Em cũng thế! Anh sẽ phải bù đắp cho em nữa! Họ không chỉ lấy Killkill-chan khỏi em mà em còn không được lấy tổ chức mà đáng ra mình phải có! Apu!”

“Sytry, chị có tâm trạng rất tốt khi làm cái dấu chiến thắng đó, đúng không hả!”

Sytry, người bắt đầu lợi dụng tình hình, bị thổi bay một cách bạo lực bởi phong thuật của Lucia và lăn qua một bên. Đó là một màn tsukkomi bạo lực ngay cả giữa những người bạn thuở nhỏ. Sytry… Em làm dấu chiến thắng với tất cả mọi người, huh. Em đã làm gì và kiếm được bao nhiêu thế?

Trong khi tôi bị nuốt gọn bởi vô số ý nghĩ, tôi nói với Anthem đứng cạnh mình.

“Vậy đồng minh duy nhất của em là Anthem, huh…… Dù, anh không hề cố ngăn Sytry hay Liz lại.”

“………………………Umu.”

Đánh ra phải là “Um” thay vì “Umu” chứ…

§

“Nhưng chà, nếu suy nghĩ về nó thì đây mới chỉ là bắt đầu thôi. Bởi Cry-san đã tuyên chiến thẳng mặt với tổ chức tội phạm lớn nhất thế giới!”

“Rất nhiều kẻ địch… đang đến sao?”

“Em chắc rằng chúng sẽ đến!”

Tôi cố tình bơ cuộc trò chuyện của Luke và Sytry đi và hướng đến thành phố kế tiếp. Có quá nhiều người vô cớ gây chiến trên thế giới này. Thêm một hay hai kẻ địch nữa cũng chẳng có ý nghĩa gì với [Strange Grief] bởi chúng tôi có quá nhiều kẻ thù, nhưng mà… Không phải lần này thực sự rất tệ sao?

Gần đây cuối cùng mọi thứ cũng lắng xuống một chút, nhưng có lẽ tôi lại lần nữa không nên ra ngoài trong một khoảng thời gian chăng? Bên này bạn có một thợ săn cùi bắp đến nỗi chẳng thể phát giác sự hiện diện của người khác dù chỉ một chút. Kể cả khi tôi trong tâm trạng thoải mái, nó vẫn sẽ là một gánh nặng khi tôi cứ phải cảnh giác kẻ tấn công có thể đến hoặc không đến. Dù khi đối phương mạnh như phantom cáo, tôi chắc có thể nhận ra một hai gì đó… Tôi đoán là chẳng còn gì để làm tại thành phố này nữa…………nhỉ? Trong khi suy nghĩ như vậy, tôi đột nhiên gặp lại một khuôn mặt quen thuộc trên phố, và vô thức ôm đầu.

Đang bước đi trên phố như thể bị đám đông lướt qua là con cáo không-xấu-lắm––Sora của Fan club mặt nạ cáo (tạm thời). Quần áo cô ấy chuyển từ bộ đồ lễ trang trọng sang cái gì đó không nổi bật và một chiếc mũ, nhưng đó chắc chắn là cổ. Theo nghĩa nào đấy, cổ là người duy nhất mà tôi trực tiếp gây bất lợi trong sự cố lần này. Về việc lỗi có hoàn toàn thuộc về tôi hay không, tôi nghĩ Sora người đã nhầm tôi thành tên lãnh đạo và cố che giấu việc đó, có lẽ cũng có lỗi, nhưng sau cùng thì việc cổ phải đi chiên đậu đúng là lỗi của tôi.

Tôi muốn lách người qua để tránh cổ và rời thành phố, nhưng thế thì vô trách nhiệm quá. Tôi thậm chí đã để Sytry chuẩn bị một căn bếp, nên ít nhất tôi nên đi kiểm tra kết quả. Dù sao thì cũng phải nói lời chào trước khi đi đã. Không biết nên nói gì, tôi mỉm cười rạng rỡ giương tay.

“Soraaa, dạo này cô thế nào rồi?”

Sora run lên và nhìn tôi. Trong khi tôi tự hỏi điều gì đã xảy ra, mắt cô ấy mở to và miệng khép thành một đường thẳng. Và rồi, cổ hít sâu một hơi và lại gần chúng tôi, dáo dác nhìn xung quanh, và rồi đưa một ngón tay ra trước miệng.

“Shhhhhhh, Boss––Không… Cry-san, tôi không còn là Sora nữa.”

“Eh!?............Chuyện gì đã xảy ra vậy?”

Tôi mở to mắt vì bất ngờ. Và rồi Sora nhỏ giọng trả lời.

“…Tôi cũng không biết chính xác chuyện gì xảy ra nữa, nhưng tôi đã bị khai trừ. Có vẻ như đã có một cuộc điều tra để xem ai là kẻ chịu trách nhiệm cho sự cố lần này, và một cuộc nội chiến đã nổ ra––Các Boss đã chiến đấu với nhau, và nó là một mớ hỗn độn! Một mớ hỗn độn rất lớn! Tôi chắc rằng tổ chức sẽ không thể khôi phục trạng thái ban đầu kể cả khi mọi chuyện được giải quyết. Toàn bộ khu vực này, bao gồm cả Zebrudia, giờ là vùng trống rồi. Chúng tôi không còn có thể liên lạc với các trụ sở được nữa. Chúng tôi thậm chí còn không biết ai là kẻ địch ai là đồng minh. Tôi, cũng… đã bị đuổi khỏi vị trí miko.”

“Oh……Ohhhhh………?”

Tôi không thực sự hiểu lắm, nhưng có vẻ như có gì đó tồi tệ đã diễn ra. Họ có lẽ đã yên ắng rồi, nhưng chẳng có gì hay ho sẽ xảy ra khi có từ cáo trong tên của mình.

“Gaff cũng đã tập hợp nhiều người quen nhất có thể trước khi đường liên lạc bị cắt, nhưng bị loại hoàn toàn khỏi tổ chức là điều khủng khiếp nhất có thể tưởng tượng, và chúng tôi chẳng thể làm gì được cả. Hay đúng hơn, chúng tôi chẳng thể làm gì thêm được nữa. Gaff đã hoàn toàn bị áp đảo. Chúng ta làm gì đây?”

Có lẽ trước đây cổ ra vẻ mạnh mẽ, nhưng giờ cô ấy đang nói với tôi với khuôn mặt như sắp khóc. Kể cả khi cô có hỏi tôi phải làm gì, tôi cũng không biết luôn. Tôi nhíu mày và im lặng một lúc, nhưng vẻ mặt của Sora không có gì là sẽ thay đổi, nên tôi không còn lựa chọn nào khác ngoài thở dài.

“………Tôi không thực sự hiểu lắm, nhưng nếu cô đã bị loại khỏi tổ chức và không còn gì để làm, sao cô không đi bán bento đậu phụ rán như chúng ta đã bàn? Thế còn tốt hơn cái tổ chức đã đuổi cô đi…… Chắc vậy.”

Kể cả phantom của một đền kho báu siêu cấp cũng bị choáng ngợp bởi nó. Bạn sẽ chẳng biết đời sẽ mang đến điều gì. Bán ý tưởng là một suy nghĩ hay. Biết đâu nó lại bán được thì sao?

Sora cứng đờ với vẻ mặt như sắp khóc đến nơi. Tôi nắm lấy tay Sytry, người đang im lặng chờ phía sau tôi mà không hề can thiệp, nhưng có vẻ mặt khá là ngứa ngáy, và đưa nó cho Sora.

Đây, tôi sẽ cho cô mượn Sytry… Dù dùng xong thì nhớ trả nhé. Cuối cùng, tôi thêm vào một lời khuyên. Tôi sẽ không quay lại thành phố này nữa, nên cứ coi đây là quà chia tay.

“Ahhhhh, sẽ tốt hơn nếu cô không thêm từ cáo vào cửa tiệm của mình. Trừ khi cô muốn gặp rắc rối.”

Truyện Chữ Hay