“Masteeeeeeeer~! Người đã tỉnh!”
“Một lần nữa, cậu lại làm gì đó kinh khủng…”
Các thành viên của [First Step] đang tập trung lại trong một tòa nhà gần chi nhánh Tổ chức thám hiểm ở Cleat. Tino chuẩn bị nhảy xổ vào tôi cho đến khi bị ngăn lại bởi Sytry, người bước ra từ bên cạnh. Sven nheo một bên mắt và thở dài nặng nề với vẻ cau có trên mặt.
Trong khi tôi bất tỉnh, các thợ săn kho báu quanh khán đài có vẻ đã cố hết sức có thể. Các pháp sư, được chỉ huy bởi Gark-san và đã kiềm nén sự hủy diệt được gây ra bởi , còn những người khác thì bận rộn với việc bảo vệ người dân khỏi sự sụp đổ của đấu trường và sơ tán. Dù tôi không có ý gì xấu, với tư cách kẻ đã kích hoạt Thánh tích, tôi không thể không cảm thấy xấu hổ. Gãi đầu, tôi nói với giọng xin lỗi.
“Nghiêm túc đấy, tôi đã bị dính vào một việc cực kì tồi tệ.”
“…Bị dính vào?”
Eva, người có vẻ đã phải chạy khắp nơi với tư cách người chịu trách nhiệm liên lạc giữa [First Step] và các bên khác, đẩy kính lên và nhìn chằm chằm tôi với ánh nhìn nghiêm khắc. Nó áp lực đến nỗi khiến tôi cảm thấy nặng nề––Cái nhìn đó, có phải họ biết tôi đã vô tình ngã xuống đúng không nhỉ[note48794]? Touka nhún vai trước lời của tôi.
“Ngài không cần lo lắng. ‘Lễ hội võ thuật đỉnh cao’ đã bị hoãn lại, nhưng chúng tôi đã thể hiện đủ rồi.”
Quả đúng là một người trưởng thành. Có vẻ cô ấy đã chấp nhận thực tế rằng bản thân không còn có thể tham dự “Lễ hội võ thuật đỉnh cao”, vinh dự của một chiến binh được nữa. Chà, tôi đoán là Touka ưa tiền hơn là mấy thứ như danh dự.
Hiện không còn thành viên nào thuộc [Tourch Knights] ở đây cả, nên tôi đoán là họ ra ngoài làm việc rồi. Đống lộn xộn kia là một cơ hội làm ăn ngon lành với họ, sau cùng thì họ cũng na ná một tổ chức đánh thuê mà.
“………………Liệu cô sẽ nhảy chứ?”
“? Ngài đang nói gì vậy, Master? Bộ ngài vừa đập đầu vào đâu à?”
Touka trong giấc mơ lướt qua tâm trí tôi trong một khắc, và Touka nhìn tôi bằng ánh mắt lạnh lùng khi tôi vừa thốt ra một điều kì quặc. Trong khi tôi cố gắng lừa cô ấy bằng cách ra vẻ ngầu, Tino, người đến gần được tôi sau khi vượt qua Sytry barrier (hay đúng hơn, là từ từ tiếp cận tôi trong khi cố gắng để không bị tóm), hỏi tôi với vẻ lo lắng.
“Master~, giờ người đã thấy tốt hơn chưa?”
“Ta ổn, chỉ hơi mệt chút thôi.”
“Haaah… Ngươi nói mình chỉ hơi mệt chút thôi sao, đừng có đột nhiên nói gì đó như vậy sau khi kiềm nén nhiều năng lượng như thế, desu! Mọi người đều lo lắng cho ngươi đó, desu!”
Kruz nói bằng tông nghiêm khắc như thường lệ. Tuy nhiên, trên mặt của các thành viên clan quanh tôi chẳng có tí gì là lo lắng cả. Bỏ qua các người bạn thuở nhỏ của tôi, có vẻ những người duy nhất lo lắng cho tôi là Tino, Eva và Kruz. Dù sao thì, tôi đã ngất đi đấy, không phải họ nên tỏ ra lo lắng một chút sao?
Và đó là khi tôi nhận ra một từ kì lạ trong những gì Kruz vừa nói.
“Kiềm nén nhiều năng lượng như thế…… Huh? Tôi đang kiềm nén cái gì ư?”
“Haaah? Yowaningen, ngươi đang nói cái gì thế, desu. Đôi mắt của tinh linh nhân có thể thấy ma thuật nên ngươi không thể lừa ta đâu. Từ tính toán của ta––30%... Không, ngươi đã kiềm chế khoảng 35%, desu.”
30%...30%?
Không may thay, tôi chỉ biết lượng thoát ra từ là rất khủng nên chẳng biết tính toán sao cả. Lapis, lãnh đạo của [Starlight] người đang im lặng khoanh tay trên bàn, thở dài một cái và đứng lên với vẻ buồn chán. Cổ đến gần và nhìn xuống tôi bằng đôi mắt trong suốt đến nỗi tôi chẳng đọc được tí cảm xúc nào từ đó.
“Hmph…… Quả là một sức mạnh phi thường. Từng đó sức mạnh nằm ở chỗ quái nào trong cơ thể ngươi…? Ngay cả khi đến gần thế này, ta vẫn chẳng bắt được một tí ma lực nào. Lucia, em gái ngươi cho thấy một lượng ma lực khủng như đại giang, nhưng ngươi thì không giống vậy.”
“………Haaaaaaaaaaaaaaa.”
Trước lời nói của Lapis, Lucia, người đang đứng kế bên tôi, ôm đầu như thể bị đau và thở ra một hơi rất, rất dài. Tôi hiểu rồi… Tôi quả thực đã cố kiềm nén sức mạnh của [note48795]. Tôi đã nghĩ mình đã thất bại, nhưng có vẻ như tôi đã thành công, tôi chỉ không nhận ra nó thôi. Tôi đoán mình là kẻ nếu muốn thì có thể làm được.
“Tôi hiểu rồi, vậy là tôi đã kiềm chế nó… Thực ra, tôi đã cố dừng nó lại hoàn toàn. Tôi đã không thể xử lí được, đoán là tôi vẫn còn thiếu kinh nghiệm.”
Kruz duỗi tay ra một cách tự nhiên trong khi nháy mắt nhưng Sytry đã phủi nó đi. Em ấy mỉm cười nói với một Kruz đang hoang mang.
“Không động chạm.”
“…Một chút thôi thì có sao đâu, desu.”
“Không. Tôi đã cho [Starlight] quyền đàm phán để kéo Lucia ra, nhưng tôi đâu có cho mấy người quyền được đụng vào Cry-san.”
“………”
Sytry ngay lập tức đập xuống cánh tay đang vươn ra mà không chút ngần ngại. Một sự bảo vệ mạnh mẽ mà bạn không hề ngờ đến từ một nhà giả kim. Các cô gái đúng là thân thiết mà… Tôi chuyển ánh mắt khỏi Sytry và Kruz, những người đang đập tay vào nhau, và nhìn các thành viên đang tập hợp khác. Có vẻ như tất cả đã phải chịu đựng vụ lùm xùm này và đang rất mệt mỏi. Họ chỉ đến để xem “Lễ hội võ thuật đỉnh cao”, nhưng rồi lại bị buộc phải cứu mọi người khỏi đấu trường đang sụp đổ, nên cũng dễ hiểu thôi. Tôi, người đã bị buộc phải tham gia “Lễ hội võ thuật đỉnh cao” dù vốn chỉ tính đi xem, có thể hiểu được điều đó một cách cay đắng.
Và rồi, khuôn mặt của Tino hút vào mắt tôi.
“Nghĩ lại thì, chuyện gì đã xảy ra với vụ cá cược thế? Em đã cược tất, phải không?”
“Nó––––––––Không, ai lại quan tâm đến vấn đề đó chứ, Master~!”
“Oh, phải rồi, Cry, lần này, chúng tôi đều thống nhất về việc phải nói gì đó với cậu khi chúng ta gặp nhau.”
Ai quan tâm đến vấn đề đó? Không, tôi nghĩ nó là suy nghĩ đúng mà––.
Trước lời Sven nói, những người khác đều gật đầu đồng tình. Aaah? Nhờ là bạn thuở nhỏ với Liz mà tôi ngay tức khắc biết cổ định làm gì và ngăn cổ, người đang chuẩn bị bước lên với đôi lông mày nhíu lại. Đó là tinh thần hợp tác mà anh đang nói đến đấy. Bên kia là thành viên clan, không phải kẻ địch, và nghĩa vụ của Clan Master là lắng nghe điều họ muốn nói. Sven nhìn thẳng vào mắt tôi và nói một cách nghiêm túc.
“Cry, nếu cậu định làm gì đó to tát, hãy chắc rằng cậu đã nói trước với chúng tôi. Lần này, không chỉ bọn tôi, thường dân cũng suýt bị vướng vào đó, cậu biết không hả!? Cậu có lẽ lo về việc để lộ thông tin, nhưng có nhiều cách để làm mà. Đột ngột như thế rất là có hại cho tim chúng tôi đó.”
“………”
Mọi người đều gật đầu đồng tình với những gì Sven nói. Kruz cũng ngừng việc đang làm với Sytry và nhìn vào tôi. Tôi khoanh tay lại, gật đầu nhiều lần một cách ngầu lòi và nghiêng đầu một cái.
………Hm?
“Dù tôi không biết mọi người đang nói về cái gì… Chuyện này cũng hoàn toàn bất ngờ với tôi mà.”
“……………Haaaaaaaaaaaaah.”
Lucia lại thở dài. Sven co mắt lại và nhìn em ấy đầy thương hại. Không, bởi vì––Có bất kì ai ở đây dự đoán được việc đã xảy ra lần này không? Tôi biết cái danh có thể tương đương với Chiến lược gia thần thánh, nhưng có giới hạn về việc bạn có thể làm chứ. Chà, dù tôi chẳng thấy rõ được những gì đang diễn ra trước mắt mình. Tôi hơi ngần ngại một chút bởi vì bản thân quá thảm hại, nhưng tôi phải làm rõ.
“Hãy để tôi nói mọi người nghe cái này, cho đến khi tôi thức dậy và nghe về toàn bộ câu chuyện, tôi đã nghĩ tay mặt nạ cáo đó là thành viên cấp cao của Fan club mặt nạ cáo.”
“Cậu đang nói cái quái gì thế?”
“Ngay từ đầu, như tôi đã nói trước đây, tôi vốn không có ý định tham gia ‘Lễ hội võ thuật đỉnh cao’, mọi người biết đấy. Tôi đã mong chờ được xem mấy trận đấu hạng nhất, nhưng việc thành ra thế này là hoàn toàn ngoài dự đoán. Nếu tôi mà biết trước, tôi đã dùng––Sven làm kẻ thế mạng rồi.”
“Haaaah!? Th-Thôi ngay đi!”
Sven lớn tiếng với giọng nghe kinh tởm. Có vẻ như một người như tôi thậm chí còn không được phép im lặng xem trận đấu. Có phải đây là dấu hiệu của Chúa nói rằng tôi đừng đến mấy chỗ nguy hiểm không? Nhưng ở đây làm gì có ai xui xẻo đến mức này? Thật chẳng vui chút nào cả.
Các thành viên đáng tin cậy của [First Step] nhìn nhau. Touka, nhướng mày với một biểu cảm khó tả trên mặt, và Lapis, người trông không hề có chút hứng thú. Kế bên một Sven đang tái mặt là Marietta, người lắng nghe cuộc đối thoại với vẻ mặt khó khăn, rụt rè nói.
“Nói cách khác… Đây có phải ý của cậu không, Master? Vốn Kryhi Andrich phải làm gì đó với vụ này, nhưng vì anh ta yếu hơn dự kiến, đã bị sử dụng.”
“…………Eh?”
……Tôi đâu có nói vậy. Cô là bộ não của [Iron Cross] mà? Cái suy luận nào đã đưa cô đến kết luận đó thế? Các thành viên khác đều hoảng sợ trước kết luận mà một trong những party đứng đầu [First Step] đưa ra. Còn có vài người nhìn tôi với vẻ căng thẳng. Đó là một suy đoán nhảm nhí, đừng có tin nó. Dù uy tín tôi có cùi đến mức nào, dù Marietta có xinh đến đâu, một người không thể tin một điều nực cười như thế chứ!
“Tôi hiểu rồi, lần này––Anh định thả bom vào Kryhi…”
“Nói cách khác, chúng ta––ở đây để dự phòng.”
“Qu-Quả thực, tôi đúng là đã bất ngờ trước tuyên bố về kẻ giả mạo trước khi trận đấu bắt đầu––”
“Chờ đã––Đây không phải là lần đầu tiên Master bị thương ư?”
Các thành viên xôn xao và tự ý đưa ra kết luận. Tôi mở to mắt khi nhận ra có những lời lẫn trong đó mà tôi không thể bỏ qua. Tuyên bố về kẻ giả mạo!? Tuyên bố gì về kẻ giả mạo thế?
………Có vẻ như, em gái cáo trong lúc thay thế tôi đã tùy ý làm bậy rồi. Tôi vỗ tay mạnh nhất có thể để thay đổi bầu không khí và mỉm cười nói bằng giọng thân thiện nhất có thể.
“Dù sao thì, mọi người làm tốt lắm! ‘Lễ hội võ thuật đỉnh cao’ được mong chờ từ lâu đã bị phá bĩnh và mọi người đã rất vất vả. Phải rồi, tôi đã nghĩ ra một chuyện rất hay! Vì tất cả chúng ta đều ở đây, hãy làm chuyến đi nhanh đến đâu đó nào!”
“Làm ơn dừng lại đi!”
Lyle la hét trước đề xuất của tôi.