Nageki no Bourei wa Intai Shitai - Saijiyaku Hanta ni Yoru Saikiyou Patei Ikusei Jutsu

chương 260: strange grief muốn nghỉ hưu 6

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Tôi đã làm cái quái gì vậy?

Trước khi tôi kịp nhận ra, tôi đã thấy mình ở một thế giới xám xịt nơi Gaff, Sora, em gái cáo và Kryhi nắm tay nhau nhảy múa cùng rất nhiều người đeo mặt nạ cáo khác. Nó chẳng có ý nghĩa gì cả, nhưng vì lí do nào đó, họ trông có vẻ rất vui. Tôi vỗ vỗ đầu mình và cố nhớ lí do tôi ở đây, nhưng tôi chẳng thể nhớ ra gì cả. Tôi đang ở thiên đàng hay địa ngục? Khi tôi chứng kiến Kryhi tự quay tròn một cách vui vẻ với sấm sét phía sau nhưng lại chẳng âm thanh nào phát ra cả, tôi cảm thấy như nó chẳng còn là vấn đề nữa. Tôi hấp háy mắt vài cái, rồi đột nhiên bị chộp lấy bởi một bàn tay ở phía sau.

“Ngài đang làm gì thế, ở một nơi thảm hại thế này––Cựu Clan Master?”

Người nắm lấy tay tôi là Touka, lãnh đạo của [Tourch Knights]. Phía sau cô ấy, là các thành viên party cổ, tất cả đều mặc trang phục với màu đặc trưng, và đang xoay vòng trong khi nắm lấy tay nhau. Đó là một hành động đơn giản, nhưng dù sao thì với nhiều người thế này thì trông khá là đáng kinh ngạc đó. Rồi, tôi đột nhiên nhận ra những từ không thoải mái trong lời Touka nói.

“Hm…? Cựu Clan Master?”

“Ngài đang mơ ngủ à? Ngài đã nghỉ hưu lâu rồi, cả với tư cách thợ săn và tư cách Clan Master.”

“…!!”

Nghỉ hưu……………… Vậy là, tôi đã nghỉ hưu… Tôi không nhớ nó xảy ra thế nào, nhưng Touka không phải loại thích đùa. Lời của Touka còn chắc chắn hơn cả kí ức của tôi. Trong khi tôi dụi mắt, Touka nói với một nụ cười trên môi, một điều khá bất thường.

“Nên hôm nay tôi phải xử lí nốt những yêu cầu còn lại. Hãy nhảy nào.”

Touka nói to đầy hưng phấn. Các thành viên của [Tourch Knights] đang nắm tay nhau tản ra như thể bật nhảy và bắt đầu biểu diễn một màn nhảy bước nhỏ. Vòng tròn vốn nhỏ dần to lên và Franz cũng gia nhập, rồi đến Arnold, Greg-sama, Hoàng đế, Công chúa điện hạ, Kecha, Term, và bắt đầu bắn những ngọn lửa sặc sỡ lên trời, và cơ thể tôi đột ngột bị kéo lên rồi tôi thấy mình ở trên vai ai đó.

“Cry-chan, anh đã hoàn toàn nghỉ hưu! Chúc mừng nhééééééééé!”

Và rồi, tôi mở mắt ra trên giường của mình.

“…………Có vẻ như mình đã gặp một cơn ác mộng khủng khiếp.”

Bộ đồ ngủ của tôi ướt đẫm mồ hôi. Tôi dụi mắt, ôm lấy đầu, và từ từ kiểm tra xung quanh. Căn phòng ngủ trông rất quen––Nó là căn phòng mà chúng tôi đang ở. Rồi, một giọng nói tràn đầy năng lượng đập thẳng vào cái đầu đang ngái ngủ của tôi.

“Cry-chan, chào buổi sánggggg! Sao thế, sao thế? Một giấc mơ tồi tệ à?”

Người xuất hiện là Liz. Cô ấy là người đã đột ngột cõng tôi lên vai trong lễ chúc mừng việc nghỉ hưu hoàn toàn của tôi. Đôi mắt cô ấy, thứ ẩn giấu một sức sống tràn trề, hôm nay cũng thật rực rỡ. Kí ức về khoảng thời gian trước khi tôi hôn mê dần trở lại từng chút một.

Tất cả bắt đầu khi tôi đột nhiên được chọn làm thí sinh tham gia “Lễ hội võ thuật đỉnh cao”. Từ nói chuyện với một chai nước cho đến cơn mưa sấm sét, đến em gái cáo chiến đấu thay tôi, cho đến sự xuất hiện đột ngột của tên mặt nạ cáo và cơn bộc phát của hắn––Nó nực cười đến mức có thể so với giấc mơ tôi vừa có. Lẽ nào đó không phải giấc mơ? Liz giải thích cho tôi người không giấu nổi sự bối rối.

“Cry-chan, anh thấy đấy, anh đã bất tỉnh sau tất cả… Bác sĩ nói tất cả đều ổn, nhưng anh không sao chứ?”

Tôi hiểu rồi, tôi hiểu rồi…?

Tôi di chuyển cánh tay mình và động vào tay chân để kiểm tra, nhưng không có vết thương cụ thể nào. Rồi Sytry đi vào và giải thích với một nụ cười.

“Chào buổi sáng, Cry-san. Em đã đảm bảo mọi thứ đều tốt đẹp. Bác sĩ chuẩn đoán rằng nó chỉ là mệt mỏi thôi––Nhưng anh vẫn ổn đấy chứ?”

Về bản chất, thể lực tôi chỉ ngang với một người bình thường. Hôm qua, tôi đã phải chịu stress liên tục và tình huống thay đổi một cách chóng mặt. Mặt đất rung lên dữ dội, nên nếu là kẻ yếu ớt như tôi, sẽ không lạ khi tôi bất tỉnh. Hơn nữa, không phải tôi là người đã chăm chỉ lần này sao? Giờ có khi tôi nghỉ hưu được đấy chứ nhỉ?

…………Areh?.......Hôm qua ư?

Tôi nhìn ra ngoài cửa sổ và thấy nắng đang chiếu vào. Tôi nháy mắt và xác nhận với Sytry.

“Aaaah, giờ anh ổn rồi. …Mà này, anh đã ngủ bao lâu thế?”

Sytry tỏ vẻ suy nghĩ một chút rồi giơ ngón trỏ lên. Một ngày? Hoặc có khi là qua đêm? Không nhiều như tôi nghĩ nhỉ?

Trước mặt tôi người tỏ ra an tâm, Sytry mỉm cười trong khi giơ ngón thứ hai lên, rồi ngón thứ ba, ngón thứ tư. Khi tôi đang sốc, em ấy bắt đầu giảm số ngón tay xuống từng cái một––Rồi dừng lại ở con số hai. Trái ngược với tôi người bị sốc, Sytry nở nụ cười lớn. Em ấy lại đùa nữa rồi, làm mấy thứ kì quặc thế––.

“Hai ngày? Anh ngủ mất hai ngày ư? Chỉ bởi vì anh mệt, không phải hai ngày là quá nhiều sao?”

“Không, đây là dấu chiến thắng đó.”

“Đừng có làm gì gây hiểu lầm thế chứ~!”

Liz cú đầu Sytry thay cho tôi. Sytry… Có gì đó hay ho đã xảy ra sao?

Ngay khi tôi chuẩn bị mở miệng, đám Luke lao vào phòng ngủ tràn đầy sức sống như thường lệ.

“Oooooh, Cry. Cậu ổn chứ? Cậu biết đấy, Gark, chi nhánh trưởng bảo tớ rằng không nên đuổi theo hắn––”

“Haaah… Anh cuối cùng cũng tỉnh rồi hả, Nii-san? Nghiêm túc đấy, anh làm tất cả mọi người lo lắng cho anh––”

“…Umu.”

Sau cùng, tôi không biết được bao nhiêu ngày đã trôi qua, nhưng tình hình có vẻ đã dịu xuống. Trong khi tôi vẫn còn hơi bị lạc trong thế giới giấc mơ, Sytry ho nhẹ một cái và như thường lệ, bước lên thay mặt mọi người.

“Giờ thì, ta nên bắt đầu từ đâu nhỉ… Em biết rồi, hãy nói về thiệt hại mà Cry-san hẳn đang lo lắng và cách mà chúng ta để sổng tên cáo dù đang có lợi thế.”

§

“Uwaaa… Thật kinh khủng…”

Tôi vô thức thở mạnh. Đấu trường nơi diễn ra “Lễ hội võ thuật đỉnh cao” giờ trông rất tàn tạ. Tại trung tâm Cleat, đấu trường, nơi nổi bật và là biểu tượng cho thành phố, đã sụp đổ. Tòa nhà to lớn đến nỗi bất kì ai cũng thấy được đã trở thành đống đổ nát, và những gì còn lại chỉ là cái đài đá kỷ niệm khổng lồ trước nó mà thôi. Có một vết nứt lớn trên những con đường đẹp đẽ, cho thấy cơn chấn động khủng khiếp cỡ nào.

Không ai tin được rằng tất cả điều này là do một Thánh tích tạo nên. Nó mạnh hơn bất kì Thánh tích tấn công nào tôi từng thấy. Sau cùng thì, đấu trường được xây nên với độ rắn chắc cao, và ngay cả các lá chắn hẳn cũng được làm nhiều lớp. Ngay cả với thánh kiếm của Ark, thứ có sức mạnh lớn, cũng khó mà gây ra sự hủy diệt cỡ này. Thấy nhiều người đang dọn dẹp các mảnh vụn, tôi cảm thấy có lỗi với họ.

Khi tôi nghe Sytry nói về điều đã xảy ra, phản ứng duy nhất của tôi vào lúc ấy chỉ là: “Ha?”. Có vẻ như người đứng tại trung tâm sân đấu khi đó là con cáo xấu mà Gark và những người khác đang truy đuổi. Và có vẻ như con cáo xấu đó đã cố dùng để khiến thế giới diệt vong. Nó nghe như một trò đùa vậy, nhưng với thiệt hại rõ ràng thế này thì tôi chỉ còn nước tin thôi. Tôi hiểu rồi, tôi đã nghĩ nó quá xấu xa khi một thành viên bình thường của Fan club mặt nạ cáo làm như thế, nhưng… Sau cùng, không phải tất cả là vậy sao? Tôi đã đứng trước mặt một tên nguy hiểm như thế mà không có ? Tôi sẽ nôn mất nếu chuyện chưa kết thúc.

Có chuyện gì thế nhỉ, đây không còn là xui xẻo nữa rồi, lấy cáo làm biểu tượng, có chuyện gì với họ vậy. Chuyện này thật bối rối quá đi. Không đề cập đến em gái cáo là phantom, thế này tức là giờ trong Cleat có ba kiểu người giống nhau đang nhởn nhơ: cáo xấu, cáo tốt và phantom cáo. Chuyện này thực sự hết chịu nổi. Kể cả không phải là tôi, bất kì ai cũng sẽ hiểu nhầm thôi. Lucia, người có vẻ mệt mỏi sau khi ép hết ma lực của mình ra, thở dài như thể làm theo tôi.

“Đúng là một phép màu khi nó chỉ kết thúc trong khu vực này. Em đã nghĩ rằng mọi thứ chấm dứt rồi.”

“Umu, umu.”

Anthem cũng gật đầu tán đồng. Có vẻ như vào lúc được kích hoạt, Lucia và các pháp sư khác đã cố hết sức để kiềm nén sự hủy diệt. Thế có nghĩa là nếu không có họ, mọi thứ sẽ không kết thúc chỉ với từng này thiệt hại thôi đâu. Nói cách khác, đám Lucia đã chữa cháy cho tôi như thường lệ. Dù lần này, sự liên quan của tôi là quá nhiều––.

Vô số toa xe dừng lại để chất đống gạch vụn và đem chúng đi đâu đó. Nhưng vẻ mặt của những người dọn dẹp lại không tối tăm quá. Có vẻ lí do khiến không ai thấy quá buồn trước việc đấu trường bị hủy là bởi không có người chết trong sự cố lần này. Với việc một công trình cỡ này sụp đổ, kết quả này quả là bất thường. Điều may mắn duy nhất sau loạt sự kiện không may này là cả thí sinh và khán giả tại “Lễ hội võ thuật đỉnh cao” đều là những kẻ mạnh.

“Chààààààà, ở đây có rất nhiều thợ săn và cả Gark-chan nhỉ~… Nên kết quả này cũng hợp lí thôi~.”

“Em cũng tài trợ––tặng rất nhiều Mana potion đó.”

“Tớ cũng đã chém rất nhiều!”

Vì lí do nào đó, Luke khẳng định như vậy một cách tự tin. Nếu có thể, tớ muốn cậu làm gì đó ngoài việc chém. Tuy nhiên… Chuyện gì đang xảy ra vậy?

“Đế chế đang gắt gao truy đuổi con Cáo đã giải phóng . Cứ như thể sự cẩn trọng họ có với chúng là dối trá vậy–– Đế chế có vẻ đang rất nghiêm túc xử lí vấn đề này.”

Vì lí do nào đó, Sytry chọc vai tôi một cách rất chi là hạnh phúc. Em lúc nào cũng có vẻ đang vui nhỉ? Tuy nhiên, nếu em ấy biết rằng tôi mới là người kích hoạt chìa khóa thì sẽ không vui vậy đâu[note48262]. Xem xét về mức độ thiệt hại––Kể cả xem xét thực tế rằng nó đã được dừng lại giữa chừng, đây chắc kèo là tội chết rồi. Cái cớ rằng tôi vô tình bị ngã có lẽ sẽ không được chấp thuận đâu. Chà, sau cùng thì con cáo đã cố giải phóng chìa khóa, nên kết quả cũng không khác nhau lắm… Nhưng về phần kích hoạt, chà, bạn biết đấy…

Trong khi tôi đang nhíu mày, Sytry tiếp tục mỉm cười và nói.

“Đó là do [Cáo].”

“……….Không, nhưng cũng có một phần lỗi của an––”

“Cry-san không có lỗi gì ở đây cả. Tất cả là do hành động của [Cáo].”

“Không, nhưng––”

“Đó là do lỗi của [Cáo].”

Vì lí do nào đấy, Sytry rất cứng đầu. Luke, Lucia và Liz thay nhau đồng tình với ẻm.

“Tớ không thực sự hiểu lắm nhưng đây là do lỗi của [Cáo]!”

“………[Cáo] là kẻ có lỗi ở đây.”

“Tất nhiên đó là lỗi của [Cáo] phải không? Cry-chan đã làm rất tốt và người duy nhất có lỗi là [Cáo] vàààààà… Ban tổ chức ‘Lễ hội võ thuật đỉnh cao’ đã hủy giải đấu chỉ vì mấy thứ như này!”

Có vẻ như đây là lỗi của [Cáo] rồi.

Có vẻ như không thể phản bác rồi. Hmmm, dù tôi nghĩ rằng có vài phần trách nhiệm thuộc về tôi…[note48263]

Ít nhất thì, tôi không nghĩ ban tổ chức có lỗi––Tôi thấy tiếc cho Luke và các thí sinh khác đã mong chờ nó, nhưng nếu đấu trường thành ra thế này thì hủy cũng đúng thôi. Thở dài một cái, tôi nhìn Sytry, người đang mỉm cười đầy áp lực lên tôi và nói.

“Nhưng nếu đây là lỗi của [Cáo], vậy thì cũng là của Sytry.”

“!? Eh!?”

“Umu, umu.”

Sytry trông như bị sốc, và Anthem, người đã im lặng cho đến giờ, gật đầu đồng tình. Chà, mọi chuyện giờ đã kết thúc nên cũng không thể khác được. Nhưng từ nay, tôi nên làm gì với tư cách thợ săn level 8 đây? Việc tôi vướng vào [Nhà trọ đã mất] lần trước đã đủ tệ rồi, nhưng có vẻ như lần này cũng chẳng khá khẩm hơn là bao. Dù gì thì việc cũng sẽ xảy ra, nhưng có vẻ sẽ còn một khoảng thời gian dài trước khi tôi có thể an bình nghỉ hưu như trong giấc mơ vừa rồi.

Hít sâu một hơi, tôi dang cả tay và chân ra, rồi rời đấu trường cùng các đồng đội.

--------------------------------------------------------------------------------------------------------

Xin cảm ơn hai tài khoản 12810000976679 và 7508205311980 đã ủng hộ ad để có chương mới cho mọi người trong tuần này. Hi vọng mọi người sẽ tiếp tục tài trợ để bản thân ad có động lực tiếp tục :D

Truyện Chữ Hay