Và rồi ngày định mệnh đã đến. Dạ dày tôi quặn lên suốt từ sáng, nhưng Lucia đã gõ tôi.
“Thôi nào, ráng lên đi! Lãnh đạo! Anh tính chiến đấu như thế sao? Đối thủ của anh cũng là một chiến binh có kỹ năng đấy, anh biết không hả?”
“………Anh không thể bởi vì Thánh tích của anh chưa được sạc.”
Tôi đã hoàn toàn bị mất ngủ. Khi tôi cố hết sức viện cớ, em gái xuất sắc của tôi lườm tôi cái và nói.
“Em đã sạc chúng rồi.”
Dạ dày tôi thực sự rất đau. Tôi muốn quay lại Thủ đô hoàng gia ngay bây giờ. Liz, người có vẻ đã tham gia trận đấu tập với Luke từ sáng, nháy mắt với tôi, và nhìn chằm chằm tôi một cách kì lạ.
“Cry-chan, anh trông xuống sắc quá đấy. Dù rằng anh luôn có vẻ ổn bất kể có chuyện gì xảy ra…”
Anh lúc nào chả xuống sắc! Có vẻ như tôi không thể ở lại giường rồi. Tôi không còn lựa chọn nào khác ngoài thức dậy. Sytry chạm hai tay vào nhau như thường lệ và mỉm cười.
“Nào, nào, Cry-san. Nếu Cry-san trong bảng đấu không phải Cry-san, vậy thì Cry-san là Cry-san, Cry-san, Cry-san…”
Sytry bị lỗi rồi… Có phải vì tôi đã đập đầu em ấy quá nhiều lần không nhỉ? Có vẻ em ấy rất thích tsukkomi. Sytry chỉ mỉm cười và bắt đầu bày potion ra trước mặt tôi.
“Đây là khói, đây là thuốc nổ, đây là độc, đây là chất tê liệt, đây là thuốc ngủ, đây là thuốc cào, đây là Mana potion––”
Dù đầu em ấy bị lỗi, các chức năng vẫn bình thường, huh…
Không, vẫn chưa đủ đâu. Em vẫn chưa tính đủ đâu. Vẫn có khả năng rằng người trên danh sách thí sinh không phải là anh. Có rất nhiều người giống nhau, nên cũng không lạ khi có một người thật (dù chẳng biết thế có nghĩa là gì nữa). Tôi cảm thấy mình sắp nôn trước áp lực và cơn lo lắng không thể tránh khỏi mà tôi đang cảm thấy bây giờ. Rồi Lucia nói một cách ghét bỏ.
“Haaaah… Sao anh lại lấy tấm vé nếu anh không muốn tham gia ‘Lễ hội võ thuật đỉnh cao’ chứ…”
“Bởi vì anh muốn xem nó.”
Nói một cách đơn giản, tôi nghĩ rằng Luke và những người khác sẽ muốn xem trận đấu, nhưng tôi chưa bao giờ nghĩ rằng nó sẽ thành ra như vậy. Và rồi, Luke, người đang nhai đầy mồm một miếng bánh mì dài, nuốt nó xuống bụng và thét to dù mới sáng sớm.
“Tớ hiểu rồi, vậy cậu đang nói––Chiến trường là chỗ ngồi tốt nhất!”
Đây không còn là đi xem nữa rồi. Đó không còn là đi xem nữa, cậu biết đấy. Tớ sẽ chết mất, cậu biết không. Đây không còn là một viên đạn lạc
bay vào tớ nữa, cậu biết đấy.
Không, sẽ ổn thôi. Chuyện sẽ ổn thôi. Tôi sẽ không tham dự. Nên không có gì phải sợ cả. Tôi kiểm tra với Sytry, người có vẻ vẫn đang bối rối và chưa hoàn hồn trở lại.
“Ngoài ra thì, chỉ để cho chắc thôi, liệu có thể đầu hàng trong ‘Lễ hội võ thuật đỉnh cao’ không?”
“Uhm… Em tin rằng có một cơ chế như thế ở đây.”
“Cái gì!? Tớ sẽ không để thứ gì đó nhàm chán như thế diễn ra đâu! Nếu có kẻ nào đó làm vậy, tớ sẽ biến hắn thành rỉ sét trên thanh kiếm của mình trước khi hắn kịp đầu hàng!”
“Luke-chan, tớ không biết cậu có biết không, nhưng––Kiếm gỗ không bị rỉ đâu, được chứ?”
“………Umu.”
“………Haah.”
Lucia thở dài sâu sắc trước cuộc đối thoại thường ngày của Luke và Liz. Tệ thật. Kiếm gỗ của Luke sẽ biến tôi thành rỉ sét mất. Sẽ ổn thôi, chuyện sẽ ổn thôi. Đó không phải là tôi. Tôi không nhớ đã nói rằng mình sẽ tham gia, và bảng đấu giải này chỉ là của ai đó trùng tên với tôi thôi. Và nếu có bất cứ khả năng nào, dù chỉ một trên một triệu, rằng tôi sẽ tham gia, đối thủ của tôi không phải Luke, nên sẽ ổn thôi. Tôi chắc rằng ít nhất anh ta sẽ cho tôi thời gian đầu hàng.
Sau khi hít sâu một hơi, tôi mỉm cười. Nhân loại không còn cách nào khác ngoài mỉm cười khi họ rơi vào tình thế vô vọng.
“Chà………………(theo nghĩa nào đó) Hãy tạo ra một huyền thoại nào.”[note47461]
“Woooooooooooooooooh!”
§
Quảng trường “Lễ hội võ thuật đỉnh cao”. Đấu trường, được đặt ở trung tâm Cleat, tràn đầy lửa nhiệt tình dù vẫn chưa mở cửa. Có nhiều tiếng cổ vũ và những tiếng la giận dữ. Bầu không khí chiến trường khiến bạn nổi da gà. Như thể đang trước chiến tranh, nơi này đầy những kẻ mang vũ khí. Và quả thực, “Lễ hội võ thuật đỉnh cao” là một cuộc chiến tranh. Thỉnh thoảng, với thợ săn, phẩm giá còn quan trọng hơn sinh mạng. Giải đấu này không chỉ quyết định kẻ đỉnh nhất trong những người đỉnh nhất mà còn mang đến một vài cái chết hằng năm.
“Ooooh, chuyện gì thế, Cry? Cậu hôm nay trông không tốt lắm nhỉ!”
“Tôi lúc nào mà chẳng thế này.”
“Ngươi thực sự ổn không đó, desu!? Yowaningen, ngươi ở ngay trận đầu tiên đúng không, desu!?”
Chúng tôi nhập bọn cùng [Iron Cross], [Starlight], và các thành viên khác của [First Step] những người ở đây để cổ động chúng tôi. Có vẻ như vẻ mặt tôi tệ đến mức cả Sven lẫn Kruz đều dễ dàng nhận ra. Tôi không muốn giải thích hiểu lầm với họ nữa, nhưng có vẻ mọi người đều chắc cú rằng tôi sẽ chiến đấu. Nói tôi nghe, sớm hơn đi! Nếu mấy người nghĩ thế, mấy người nên nói với tôi sớm hơn mới phải! Tôi kiềm nén khao khát đào tẩu ngay bây giờ của tôi và nói một cách ngầu lòi.
“Đây là khuôn mặt tái của một chiến binh.”
“Cái gì? Ngươi đang nói về cái gì vậy? Desu?”
Không hay rồi, không chỉ mỗi Sytry. Suy nghĩ tôi hôm nay cũng loạn hết cả lên rồi.
“Tôi hôm qua suy nghĩ hơi nhiều, nên có chút thiếu ngủ.”
Tôi không nói dối. Đã lâu rồi tôi mới bị thiếu ngủ vì nghĩ quá nhiều. Dù có thể ngủ là một trong vài điểm tốt của tôi––.
“Oh, tớ biết cậu có ý gì rồi Cry! Tớ cũng quá phấn khích đến nỗi dành cả đêm qua để vung kiếm đấy!”
Luke, người rõ ràng đang có tâm trạng tốt, rống lên giữa đám đông. Này, dừng cái, Luke. Đừng có xếp tớ vào chung loại với cậu!
“C-Cái gì, ta lo lắng không đâu rồi, desu! Hmph! Đừng có cho chúng ta thấy một trận đấu dở đấy, desu!”
“Cậu nói mình suy nghĩ quá nhiều và không thể ngủ được, vậy nghĩa là cậu rất có động lực, huh. Hiếm thật đấy.”
“Master~, làm ơn hãy cố hết sức! Em đã cược tất, em đã cược tất cả số tiền của mình!”
Tino siết chặt nắm đấm với vẻ lo lắng trong khi cổ vũ tôi. Sẽ ổn thôi. Nó sẽ ổn thôi. Toàn bộ số tiền của Tino sẽ được Sytry bù vào, nên nó sẽ ổn thôi.
Không, không phải là tôi. Tôi không phải thí sinh. Người có niềm tin sẽ được cứu, tôi không phải là thí sinh. Tôi sẽ không bao giờ đi cạnh tranh, tôi sẽ không đi đâu, được chứ? Với một nụ cười dịu dàng, tôi nói với Tino.
“Tino là một cô gái hư, huh.”
“!? Eh!?”
Tino đó, thực sự là một cô gái hư vì không xem xét đến khả năng có người trùng tên với tôi.
§
Cổng vào. Khi tôi giơ ra tấm vé của mình và chuẩn bị đi vào, tiếp tân mở to mắt và nói.
“Cry Andrich-sama…… Huh? Ngài vừa mới đi vào lúc nãy mà, không phải sao?”
“Eh!?”
Mắt tôi mở to trước những lời bất ngờ của cô ấy. Đám Sytry theo sau cũng hoảng hồn. Sytry nhanh chóng xác nhận.
“Cô chắc rằng mình không nhầm với Kryhi Andrich chứ?”
“Không…… Không có nhầm lẫn gì ở đây cả. Ngài đã đi vào rồi.”
Tiếp tân nhìn tôi với ánh mắt nghi ngờ. Lẽ nào… Chuyện này thực sự có thể sao? Đúng rồi. Tôi không nhớ đã nói rằng mình sẽ tham gia. Dù tôi có muốn thế nào, tôi cũng sẽ không nhầm lẫn việc tham dự với đi xem. Mọi thứ trở nên rõ ràng và tôi đã cảm thấy tốt hơn. Tôi không thể không mỉm cười. Nghiêm túc đấy, bối rối ghê cơ. Cry Andrich này là ai vậy? Tôi có nên cược vào cậu ta không?
Lucia ngước nhìn tôi chằm chằm.
“Tại sao, anh trông có vẻ hạnh phúc thế, lãnh đạo?”
“Tạm thời thì, hãy cho anh ấy vào lại.”
Khi Sytry nói thế, người tiếp tân nhìn vào cánh tay tôi và nói.
“Aaaah……… Ngài cũng làm mất luôn chứng nhận thí sinh à? Dù tôi đã nói rằng chúng tôi sẽ không trao lại nó… Đây, làm ơn đừng làm mất lần nữa. Chà, chúc ngài may mắn.”
Khi tôi cảm thấy thư giãn và an toàn lần nữa, một cái vòng tay được đặt vào tay tôi. Haha, cô ấy nói chứng nhận thí sinh sao. Tôi không cần nó, cô biết đấy. Tôi không phải thí sinh.
“Cry Andrich-san ở vòng đầu nên ngài ấy sẽ đi ra đây.”
“Chúc may mắn~, Cry-chan~!”
Hahaha, tôi đã bảo rằng Cry Andrich-san này không phải tôi, nên mọi chuyện sẽ ổn thôi.
“Đây là phòng chờ.”
Haha, cô nói, một phòng chờ sao, khán giả thì chờ cái gì chứ? Thứ duy nhất tôi chờ là nước uống và trận đấu thôi.
Cánh cửa đóng *rầm* một cái lại. Tiếng động đó cuối cùng cũng đưa tôi quay về thực tại. Phòng chờ sạch sẽ nhưng trống không và chẳng có gì đáng chú ý. Nội thất duy nhất bên trong là một cái ghế và một cái bàn. Cộng thêm tủ lạnh. Nếu bạn nhìn lên, trần ở ngay đó. Không có nơi nào cụ thể để trốn cả.
Tại sao, tại sao điều này lại xảy ra với tôi chứ! Sao ngươi lại không nói rõ ra chứ hả ta! Tôi đã quá an tâm đến nỗi não hoàn toàn trống rỗng. Tôi dáo dác nhìn quanh, nhưng chẳng có ai có vẻ sẽ giải thích tình huống này cho tôi cả. Nhưng vấn đề lớn nhất là Cry-san thật, người đáng ra phải chờ ở đây, lại không có mặt[note47462]. Chẳng có nơi nào để trốn trong phòng chờ. Dù sao thì, mong muốn tìm được một tia hi vọng, tôi mở chiếc tủ lạnh nhỏ ra.
“Cry-saaan, anh có ở đây khôôônggggg?”
Tất cả những gì có bên trong là mấy chai nước. Tệ thật, tôi không nghĩ rằng anh ta sẽ ở đây, nhưng anh ta thực sự mất tích rồi. Không, vẫn chưa xong. Chúng tôi vẫn chưa xong. Có khả năng Cry Andrich là sinh vật lỏng, đúng chứ? Hẳn không có giới hạn nào về chủng tộc trong “Lễ hội võ thuật đỉnh cao”, nhỉ?
“Cry-saaan, đây có phải Cry-san không? Hay đây mới là Cry-san? Hay đây mới là anh?”
“Kyan!”
Khi tôi lấy ra từng chai nước một như một cách để trốn tránh thực tại, một chai nước hét lại. Đó là lúc tôi trở lại bình thường lần thứ hai.
“Phải đi vệ sinh thôi…”
Tệ thật, đây không phải là lúc để trốn tránh thực tại. Đây không phải lúc để nghe thấy ảo giác. Cry-san thật đâu rồi?