Nageki no Bourei wa Intai Shitai - Saijiyaku Hanta ni Yoru Saikiyou Patei Ikusei Jutsu

chương 247: ý chí được kế thừa 2

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Tôi mở cửa ra. Điều đầu tiên tôi cảm thấy là bầu không khí dính dính, nhớp nháp và thơm lừng. Căn bếp kín được chuẩn bị bởi Sytry giờ đã hoàn toàn trở thành nhà máy sản xuất đậu phụ rán. Để nghĩ rằng có gì đó như thế này xảy ra… Tôi là người đã nhờ Sytry dựng căn bếp, nhưng tôi không ngờ rằng chuyện này lại có thể. Những thùng gỗ chất cao trong bếp. Những nguyên liệu đầu tiên được Sytry chuẩn bị, nhưng rõ ràng đống này đã nhiều hơn so với lúc trước.

Khi tôi nhìn về phía Sytry, em ấy lắc đầu. Nếu mọi nguyên liệu bên trong đều là cho đậu phụ rán, vậy hẳn Sora đã tìm được nguồn cung nguyên liệu trong thời gian ngắn.

“Mình hiểu rồi… Xung quanh mình chỉ toàn những người tài năng đấy nhỉ?”

Có phải Sora đã quyết định đi theo hướng đó? Không may thay, tôi không thể ở lại với cô. Tôi có thể giúp một lần trong một khoảng thời gian, nhưng đậu phụ rán không hẳn là món ăn ưa thích của tôi. Tiếng dầu sôi vang lên. Trong căn bếp, có Sora, đang đeo mặt nạ và liên tục đưa chảo––Và tôi, khoanh chân đeo mặt nạ cáo giữa không trung. Vẻ mặt Sytry cứng lại và ẻm từ từ nhìn lên “tôi”. Tôi dụi mắt và một lần nữa nhìn “tôi” đang lơ lửng. Hơn cả Kryhi Andrich, người này giống tôi hơn rất nhiều. Ánh nhìn của Sora chuyển sang tôi, và mắt cổ mở to như thể bị giật mình. Nhận ra tôi, “tôi” tháo mặt nạ xuống và nở nụ cười lạnh lùng, trống rỗng chẳng vì lí do gì. “Tôi” nói một cách lạnh lẽo, rõ ràng.

“…Chà, chà, chà…Ngươi là ai, đó không phải điều mà ta sẽ hỏi, kẻ giả mạo của ta. Ngươi thực sự đã làm những gì mình muốn cho đến giờ.”

!? Không chút suy nghĩ, tôi chỉ tay về phía mình và nhìn xuống.

“Tôi là…………đồ giả trong suốt thời gian qua sao?’

“Đây là hàng thật! Kyaaaa!”

Sytry-chan hét lớn và ôm lấy tôi. Tôi ngầu lòi nhìn cảnh đó với đôi mắt mở to trong một lúc và rồi ôm gối như thể bị thổi bay đi. Chuyện gì đang xảy ra vậy… Tôi chẳng biết luôn. Không, nhưng nếu bạn nghĩ về nó––Tôi đâu có ngầu thế này. Tôi thực sự không hiểu nhưng dù người này có giống tôi, cậu ta lại trông rất mạnh. Kryhi cũng mạnh, nhưng tôi thật này giống tôi đến nỗi cảm giác rất kì quái. Chuyện này có vẻ rắc rối, nên tôi từ bỏ việc đào sâu hơn và chuyển ánh mắt sang Sora, rồi nhanh chóng vào việc.

“Sora, cái mặt nạ kia, cô biết đấy, tôi đưa nó cho Gaff-san rồi.”

“????..............Eh!? ???Erm…Chờ…Cái gì!? Tại sao!?”

Sora rất bối rối. Từ cái cách cô ấy nhìn tôi và tôi đang ngồi bó gối kia, tôi có thể nói rằng cổ vẫn chưa nắm được tình hình. Nhưng đừng lo, tôi cũng có biết gì đâu.

“Đó là vì có vẻ ông ta muốn nó. Và tôi không cần nó nữa……Chà, là vậy đấy, xử lí phần còn lại nhé.”

“!? Eh…”

Cuộc săn tội phạm mà Touka và nhóm của cô ấy đang thực hiện……Chà, sau một thời gian thì nó sẽ dịu xuống thôi. Cũng không phải Touka và nhóm của cổ là đồng đội tôi hay gì, và họ còn đáng tin hơn cả tôi. Tôi là người trung gian, nhưng tôi không biết chuyện gì xảy ra sau đó cả. Có lẽ họ đã hài lòng khi có liên kết với Fan club mặt nạ cáo kì quặc nhưng lại đẳng cấp gì đấy. Tất cả những gì tôi phải làm bây giờ là––thu hồi đứa trẻ ngỗ ngược của tôi.

Và rồi, tôi thật, người đang bó gối, lên tiếng.

“………….Ta cũng sẽ rời đi nữa.”

“……Eh!?!?”

Vào lúc tôi nháy mắt, tôi thật đã biến thành em gái cáo. Một giọng nhỏ phát ra từ sau chiếc mặt nạ. Trong khi ngồi bó gối, cô ta trong rất lười biếng. Tôi hiểu rồi… Người ta nói rằng ma thú loại cáo có năng lực hóa hình, nhưng em gái cáo cũng vậy sao? Nhưng sao lại biến thành tôi? Má Sora co giật, và cổ nói với giọng hỗn loạn.

“Eh!? Chờ, chút đã! Tại sao!?”

Em gái cáo lấy một miếng đậu phụ rán trong chảo bên cạnh và nhai nó, nuốt một cái, rồi nói.

“…………Ta chán cái này rồi.”

“!? !? !? Ch-Chán………….? Ngài nói, chán sao. T-Tôi nên làm gì kể từ b-bây giờ đây!?”

Em gái cáo thở dài một cái khi Sora nói với giọng níu kéo.

“Hắn không thể đọc được bầu không khí. Ta cảm thấy khó chịu. Ta không thể làm nữa. Ta sẽ đi ngắm cảnh rồi về nhà. Cảm ơn vì đậu phụ rán.”

Chuồn lẹ sau khi đã đi xa đến mức này, cô ấy thực sự là người vô trách nhiệm.

……………Nhưng thỉnh thoảng tôi gần như quên mất rằng cô bé cáo này vốn là một phantom.

“Không thể nào……….”

Khi Sora lầm bầm trong cơn sốc, em gái cáo đã đi mất rồi. Cô ấy thực sự sở hữu sức mạnh đáng sợ đến vô lí, lại làm như thế dù rằng chúng tôi đáng ra nên trông chừng cổ. Nhưng phantom thường là thứ vô lí mà. Mà trước hết, Sora cần giúp đỡ. Tôi không giống em gái cáo, tôi sẽ không ra đi mà không nói lời nào. Bất kể tôi có biết chuyện gì đang xảy ra hay không, tôi vỗ đầu Sytry, người đang mỉm cười, vài lần và nói.

“Sytry, xử lí nốt phần còn lại nhé.”

“……Tôi là vợ anh ấy, tôi là vợ anh ấy, tôi là vợ anh ấy.”

……Đừng có quá quen với trò đùa này.

§

§

§

Sao mình lại là người duy nhất phải trải qua những điều này…

Sora, người đáng ra phải dành phần đời còn lại làm miko của hồ thần, đã hoàn toàn bị vứt sang một bên bởi Boss của tổ chức kia. Một trong số các Boss, cô gái, nói rằng cổ chán và rời đi, và vị Boss đáng ra là đồ giả đã đưa mặt nạ của mình cho Gaff, một trong số các thành viên lâu năm của họ. Ngay từ đầu, riêng tình huống hàng giả biết Boss thật đã là khó hiểu rồi, bỏ vụ Boss thật sang một bên, có một Boss giả đã là điều điên khùng trong tổ chức rồi. Sau cùng thì, vậy có nghĩa là giờ có thêm một người nữa sở hữu mặt nạ––Giờ thêm một Boss nữa xuất hiện.

Gaff không biết rằng người đưa cho hắn chiếc mặt nạ là kẻ mạo danh. Nhưng vốn Sora là người đã thuyết phục hắn tên đó là đồ thật. Tình huống giờ đã không thể cứu vãn. Dù cô chắc rằng mình không có làm gì sai và chỉ nghe theo lệnh Boss, cô không thể không cảm thấy mình đã bị hố. Cô đã sai ở đâu chứ? Có phải là lúc mặt nạ được sở hữu? Có phải lúc Sora quyết rằng anh ta là Boss chỉ bằng cách nhìn vào chiếc mặt nạ? Khi cô trở nên cứng đầu trước sự thắc mắc của Gaff? Hay là khi cô không chịu tiết lộ sự thật vào lúc đột nhiên tìm được nó?

Chỉ có một câu trả lời duy nhất. Tại căn bếp trống không, Sora hét lên như để tự nói với mình.

“Tôi, không sai! Tôi có thể nói điều đó bằng cả trái tim mình! Byakko-sama, Boss đã ra lệnh cho tôi rán đậu, nên tôi đã rán đậu! Nếu Boss nói rằng chúng ta sẽ chinh phục thế giới bằng bento đậu phụ rán, vậy thì nghĩa vụ của nữ tư tế là làm theo chỉ thị đó! Lời của Boss là tuyệt đối! Nghi ngờ nó là không thể tha thứ! Tôi đã làm tất cả những gì có thể!”

Cô cảm thấy rằng ngay cả trụ sở mà cô thường liên lạc cũng đang trong tình trạng bối rối. Ngay từ đầu, khi chiến dịch rán đậu khởi động, họ đã làm ra những hành động lệch xa khỏi những nước đi trước đó của tổ chức. Điều gì đó đang xảy ra. Sora có thể cảm thấy điều đó gì không thể diễn tả, một vòng quay lớn của bánh xe vận mệnh. Cô đã hiểu nhầm (mặc dù cô không có làm sai) chỉ bởi vì cô đã dính đến sự thay đổi đó. Cái chết đã được ấn định. Miko của hồ thần chắc chắn phải là tồn tại thần bí, thông thái và không có lỗ hổng. Họ không có chỗ cho một miko đã phán nhầm danh tính Boss. Đó là lí do Sora không bao giờ mắc lỗi và sẽ không bao giờ xin lỗi.

Cả Boss thật và Boss giả đều bảo cô rán đậu. Và mệnh lệnh đó không thể bị hủy bỏ. Tiếp tục rán đậu. Họ đã nói cho cô cách chinh phục thế giới. Dù mệnh lệnh nhảm nhí đến đâu, chừng nào bọn cô còn không biết về động cơ ẩn giấu đằng sau, bọn cô không có lựa chọn nào ngoài tuân theo. Nên vai trò của Sora rất đơn giản. Chinh phục thế giới bằng đậu phụ rán. Phải, với tư cách tổ chức không bí mật, [Thập vĩ đậu rán] ––.

Và phần còn lại có thể là bất cứ điều gì họ muốn. Cô không quan tâm. Với Sora, một miko của hồ thần chỉ là nữ tư tế phục vụ vị thần của họ, không phải nhà lãnh đạo liên quan đến hoạt động của tổ chức.

Những tiếng bước chân vang lên từ phía sau cửa. Chúng nghe có vẻ tự tin. Và Sora cười phì một cái. Đó hẳn là tiếng bước chân Gaff. Chúng thuộc về Gaff tội nghiệp, người thừa hưởng chiếc mặt nạ thật từ vị Boss giả. Theo một cách nào đó, ông ta còn giống nạn nhân hơn cả Sora. Tuy nhiên, vào khoảnh khắc Gaff nhận lấy chiếc mặt nạ thật, ông ta đã thành Boss. Ông ta có trách nhiệm trở thành Boss. Đó là cách cơ cấu của tổ chức này. Không có gì để nghi ngờ cả.

Cánh cửa mở ra. Và Gaff, đeo mặt nạ, bước vào. Sora hít sâu một hơi, trịnh trọng mở miệng trong khi quỳ xuống để thực hiện nghĩa vụ ban đầu của nữ tế lần đầu tiên sau một thời gian dài.

“Byakko-sama. Chúng tôi đang dần hình thành một hệ thống sản xuất đậu phụ rán mà người đã ra lệnh cho chúng tôi làm. Từ giờ…chúng ta sẽ làm gì tiếp đây?”

Byakko-sama là đối tượng thờ phụng của các miko. Ngẩng mặt lên mà không có sự cho phép của ngài là điều không thể chấp nhận. Ngay từ đầu, chính Gaff là người đã thúc đẩy việc sản xuất đậu phụ rán theo lời của Byakko-sama trước. Byakko-sama, người đã từng là cho đến vài khắc trước, im lặng một lát trước khi nói bằng giọng trầm với Sora người vẫn đang nhìn xuống.

“…………Làm tốt lắm. Ngươi hiểu được kế hoạch của chúng ta trong tương lai, đúng không?”

“…………Vâng. Tôi đã khắc ghi mệnh lệnh của Byakko-sama vào trái tim mình. Người nói chúng ta sẽ chinh phục thế giới bằng bento đậu phụ rán.”

“Nói gì cơ!?......Kh-Không… Không có gì cả. Ngươi hiểu được ẩn ý đằng sau, có đúng không?”

“………….Tôi, một miko đơn thuần, không thể hi vọng hiểu được suy nghĩ của Byakko-sama.”

“Không thể nào…”

Có vẻ như vị Byakko-sama mới cũng chưa được nghe gì cả. Không…Chỉ có duy nhất một Byakko-sama thôi. Không có người trước hay người mới gì cả. Thỉnh thoảng ngài sẽ chia mình ra để hoạt động trên các lĩnh vực khác nhau, và dù có tin đồn rằng những cái tôi khác của ngài sẽ gặp nhau, chỉ có duy nhất một Byakko-sama thôi, hiểu không? Quả thực, khi ngài ấy chỉ là Gaff, ngài ấy không cần phải biết về ẩn ý đằng sau mệnh lệnh. Nhưng giờ thì khác rồi. Gaff im lặng một lúc trước khi nói với với Sora người đang lén đẩy hết trách nhiệm lên đầu ông ấy.

“……………Hiện tại, chúng ta không thể dừng kế hoạch một khi nó đã vào guồng, phải không?”

“……Mọi thứ đều sẽ được thực hiện theo ý muốn của Byakko-sama.”

“Ta là… Byakko. Ta có toàn quyền chỉ huy mọi thứ.”

“Đúng như người nói. Chiếc mặt nạ đó không nghi ngờ gì là bằng chứng cho thấy ngài là sứ giả của hồ thần, và là một miko, tôi sẽ phụng sự ngài.”

Cô sợ hãi khẳng định. Nhưng cô cảm nhận được rằng Gaff cũng đang bối rối tương tự khi nghe thấy điều đó. Ngay lúc ấy, cả Sora và vị Boss mới đều âm thầm đạt đến một thống nhất.

“Hôm trước, Byakko-sama đã ra mệnh lệnh. Ngài nói hãy tạo ra một tổ chức mới. Tên của tổ chức mới sẽ được lan truyền khắp công chúng là [Thập vĩ đậu rán].”

“!? U-Uuumu…”

Có vẻ như, kẻ từng biết đến như là hay người đứng đầu của một băng cướp lớn cũng không thể tiêu hóa nổi cái tình huống này. Ngài ấy rên rỉ với vẻ mặt khó tả trong một lúc rồi nói rõ như thể đã chuẩn bị tâm lí.

“……..Chiến lược trước đó chỉ là tưởng tượng. Kể cả trong tổ chức, sẽ có những người không chấp nhận nó––Sẽ xảy ra bối rối.”

“…Tôi nghĩ nó đúng như ngài nói.”

“Mệnh lệnh đã được đề ra… Và nó đã được gửi đi. Bên trụ sở cũng đang rối hết cả lên. Tùy vào tình huống––Một cuộc nội chiến có thể sẽ xảy ra.”

“………”

Một cuộc nội chiến. Là một miko đơn thuần, cô không thể gật đầu bởi đó là bất kính, nhưng ông ấy đúng. Cô không biết họ liên lạc với nhau như thế nào, nhưng chừng nào còn có hơn một người đứng đầu, việc xảy ra mâu thuẫn không phải là bất khả thi. Và trong trường hợp đó, Byakko trước mặt Sora người vừa mới thừa kế danh hiệu sẽ rơi vào tình thế hiểm nghèo. Không ai muốn đi trên một con thuyền chìm cả. Và rồi tân Byakko-sama nói bằng giọng trầm mà quyền lực.

“Ta là… chỉ dẫn. Ra lệnh cho mọi thành viên phụ cận tham gia chiến dịch. Đưa chúng đi rán đậu! Và nhanh vào việc đi! Các cửa tiệm phải sẵn sàng! Hãy thiết lập kênh đánh lạc hướng!”

“………Như ngài mong muốn.”

Sự gấp gáp lộ rõ trong giọng ông ấy. Ông ta sẽ không để ai rời đi. Ổng đang tính ép họ vào phe mình.[Cáo] không dung thứ cho những kẻ phản bội và chúng không tin tưởng thành viên của mình. Đó là lí do Gaff sẽ kéo tất cả xuống nước. Vẫn chưa ai phát hiện ra sự thay đổi vị trí Byakko. Ông phải nhanh hành động khi ảnh hưởng của Byakko trước còn tác dụng. Và kì quặc thay, đó cũng chính là điều Sora đang cố làm.

“Những kẻ chống đối chúng ta, những kẻ không theo chúng ta, và những kẻ không tuân lệnh sẽ bị thanh trừ! Mọi chiến dịch hiện đang tiến hành sẽ phải ngưng lại! Khiến chúng làm nhiều đến mức không thoát được! Hãy để chúng sẵn sàng cho trận chiến! Gửi thông báo dưới cái tên Byakko đến các trụ sở. Đây là một chiến dịch cực kì, rất rất quan trọng. Ta––là chỉ dẫn. Ta sẽ không để bất kì kẻ nào thoát! Đừng lui bước! Chiến đấu đi! Đừng lo, chúng ta được hồ thần phù hộ!”

Ngay từ đầu, một khi lệnh đã được ban ra, nó không thể bị thu hồi dễ dàng. Một lãnh đạo phải có trách nhiệm của một lãnh đạo. Lựa chọn duy nhất là tiến lên hoặc chết.

§

§

§

Ba ngày trước sự kiện chính của “Lễ hội võ thuật đỉnh cao”, thành phố đang ngày càng trở nên nóng hơn. Luke và những người khác có vẻ đang có phong độ tốt (chà, hiếm có lúc họ không có phong độ tốt). Trong khi tôi đang run lên trong nhà trọ, Lucia, người, cả hôm nay nữa, đang sạc Thánh tích cho tôi (chúng cạn kiệt vì tôi đã nghịch với chúng), đột nhiên nói gì đó kì lạ.

“Mà này, lãnh đạo, anh đã sẵn sàng cho ‘Lễ hội võ thuật đỉnh cao’ chưa? Có vẻ lần này anh mang khá ít Thánh tích đi.”

“…Ừ?”

Sẵn sàng?...Em ấy đang nói về việc sẵn sàng cổ vũ mọi người ư? Chà, tất nhiên, tôi hoàn toàn sẵn sàng. Tôi là kẻ đỉnh nhất khi nói về cổ vũ đấy. Lucia thở dài bất lực trước nụ cười của tôi và đưa ra một tờ rơi được trang trí lộng lẫy.

“Nii-san, anh ở vòng đầu tiên đấy. Anh có hiểu không vậy?”

“Hm?”

Tôi nhìn xuống tờ rơi. Được liệt kê trên tờ giấy là các cặp đấu trong giải “Lễ hội võ thuật đỉnh cao”. Như một con cá vàng, tôi nháy mắt và đọc lên cặp đấu đầu.

“………Kryhi Andrich VS Cry Andrich?”

……Chính xác thì có bao nhiêu người trùng tên với tôi vậy?

Truyện Chữ Hay