“Sao các thành phố dễ cháy vậy?”
“Thật đấy, em nghĩ rằng đó là vì họ không có bất kì biện pháp phòng cháy tại chỗ nào. Nhưng phương án phòng cháy chỉ có thể ngừa hỏa hoạn, nên khá khó để tránh các vụ cố ý…”
Sytry nói vậy trong khi mỉm cười. Liệu tôi có phải người duy nhất nghĩ rằng đây không phải biểu cảm nên có trên khuôn mặt em ấy vào lúc này không nhỉ? Vô số đám mây mưa được tập trung lại đã nhanh chóng dập tắt ngọn lửa. Đó hẳn là sức mạnh của Lucia. Tôi không biết gọi mưa khó thế nào, nhưng cứ mỗi lần tôi thấy Lucia là cường độ ma thuật của em ấy lại tăng lên. Tôi đột nhiên nảy ra một ý hay, trong khi chiếc xe đang chậm rãi hướng đến thị trấn nơi mà mọi người đã đến trước tôi.
“Nếu em ấy có thể gọi mưa, vậy hẳn việc dừng một cơn bão cũng khả thi với ẻm nhỉ?”
Tôi sẽ thoát khỏi việc làm người hút mưa. Nghe thấy lời tôi, Sytry-chan, người duy nhất ở lại để trông chừng tôi, nở một nụ cười rạng rỡ và chạm hai tay lại với nhau.
“Tuyệt vời. Nó sẽ là bài huấn luyện cho em ấy, đúng vậy!”
……Thôi đừng nói với em ấy điều đó vậy.
Giờ thì, có vẻ ngọn lửa đã dịu xuống. Những ai bị thương sẽ được chăm sóc bởi Anthem. Vấn đề là Luke và Liz. Tôi đã bảo họ đừng tấn công người dân, nhưng bạn chẳng thể nào biết được họ có thể làm gì. Tuy nhiên, nếu chúng tôi không vào thì sẽ chẳng thể ngăn được họ đúng lúc.
Rồi, Sytry nói trước khi tiến vào. Mặt em ấy được bao phủ bởi biểu tượng của [Strange Grief].
“Cry-san, mặt nạ của anh…”
“Hm……Haaaah…...”
Sytry và những người khác có lẽ thường đeo nó, nhưng tôi thì đã quên béng mất vì bản thân không hay đeo cái đấy. Bạn đâu thể nhìn thấy cái gì với nó, bạn biết đấy… Tuy nhiên, chuyện sẽ phiền phức hơn nữa nếu có người thấy mặt tôi. Suy xét kĩ thì làm cái mặt nạ như biểu tượng nhóm là một quyết định thông minh, khi mà nó có thể che đi khuôn mặt chúng tôi. Nó sẽ thật hoàn hảo nếu tôi không quên béng chuyện tạo hốc mắt.
Tôi thở dài não nề và lục túi hành lí. Nhưng rồi tôi mở to mắt. Biểu tượng của chúng tôi… Tôi để quên nó mất rồi. Ôi trời ạ, dù tôi là… lãnh đạo của họ. Tất cả những gì tôi có chỉ là cái mặt nạ cáo, đệt.
Tôi thở dài, lấy cái mặt cáo nằm trong hành lí tôi vì một lí do nào đó[note43744], và đeo nó lên. Tôi nhìn qua phía Sytry và hỏi.
“Nó thế nào?”
“Waah! Thật tuyệt! Anh trông rất ổn!”
Sytry khen tôi trong khi vẫn đeo mặt nạ, nhưng sự ngọt ngào đó đã làm tổn thương anh chút ít đấy. Ý anh là, sao em có thể thấy anh dù vẫn đang đeo mặt nạ chứ? Điều đó không kì sao[note43745]? Tôi cũng mang cả cái , nhưng quả nhiên cái đó không ổn. Đeo nó trông kinh quá.
“Với cái mặt cáo này, anh có thể nhìn thấy phía trước không?”
“Làm sao mà anh thấy được. Nó không có hốc mắt.”
Không phải nó kì ư? Sytry vươn tay về phía tôi. Tôi đoán thế có nghĩa là ẻm sẽ dắt tôi đi. Tuy nhiên, tôi có quân chủ bài cho những trường hợp thế này. Tôi tạm bỏ cái mặt nạ và lục những Thánh tích mình mang theo lần này. Từ trong túi, tôi rút ra––một chiếc mề đay. Nó là một chuỗi xích bạc được gắn với cái gì đó na ná một con mắt lớn.
Đây là thánh tích mề đay––[Third Vision]<>. Bằng cách sử dụng nó, tôi có thể nhìn thấy qua con mắt của chiếc mề đay, dù cho cả hai mắt bị đóng! Phải, tôi có thể đi xung quanh trong khi đeo mặt nạ mà không cần Sytry hay dắt tay mình nữa rồi!(nó giá 150 triệu Gils)
Sau khi đeo cái mề đay lên cổ, tôi để lại cái mặt nạ lên mặt. Cả hai mắt của tôi đều đã đóng, nhưng vì lí do nào đó, tôi có thể thấy được phía trước. Dù tôi đã dùng nó bao lần thì đây vẫn là một cảm giác kì lạ, nhưng thế còn tốt hơn là không thấy gì. Đừng có nghĩ tôi sẽ không bao giờ tốt lên được[note43746]. Khi tôi hào hứng quay lại, Sytry nhỏ giọng nói.
“Anh đâu cần làm việc dư thừa thế…”
§
Thành phố đang cháy, nên cả cổng ra lẫn cổng vào đều chật cứng. Nhưng party chúng tôi đã quen với chuyện ấy rồi. Sử dụng thẩm quyền của một party level cao, cả bọn nhanh chóng đi vào. Để cỗ xe lại cho Killkill-kun, Sytry và tôi quyết định đi bộ. Vì mặt nạ của hai đứa rất nổi bật, chúng tôi đã chọn đường vắng nhất có thể.
“Có vẻ như nó được gây ra bởi ‘con người’…”
“Con người, heh……….”
Tôi không thể không nghĩ rằng thế còn tốt hơn là rồng hay phantom, bởi tôi vừa có những trải nghiệm tồi tệ với chúng cách đây không lâu. Vô số cỗ xe đang lăn bánh trên đường lớn. Tôi không biết vị trí của Luke và những người khác, nhưng nếu chúng tôi đến chỗ ồn ào thì hẳn sẽ tìm thấy họ.
“Có vẻ như đám cướp đó đã lẫn vào trong các du khách và tấn công tất cả cùng lúc. Chúng có số lượng khá, nên đây hẳn là một băng có tổ chức. Tuy nhiên, có vẻ chúng không được kỹ tính cho lắm.”
Tôi không biết Sytry đang nhìn chuyện này từ quan điểm nào, nhưng thị trấn này lớn hơn thị trấn suối nước nóng kia. Vì chúng đã tấn công một nơi thế này, nên chắc bọn này phải đông hơn băng cướp kia. Tôi đang trong trạng thái kiểu “Sao cũng được”, nhưng Sytry thì có vẻ khác.
“Có rất nhiều thợ săn kho báu ở đây, nên nó chẳng đáng để xem xét. Nếu chúng có đủ người để thiêu cả một thị trấn, vẫn có vài cách tốt hơn để thực hiện, thật lãng phí…”
“Un, un, đúng thế…”
Tuy nhiên, nó có vẻ không phải vấn đề lớn. Chuyện có lẽ hơi đáng thất vọng với đám Luke, nhưng nếu Sytry đã nói thế này thì tôi đoán vấn đề đã được giải quyết rồi. Dự đoán của em ấy hiếm khi trật lắm. Tôi luồn qua các con hẻm để kiếm Liz và những người khác trong khi dầm mình trong mưa. Tôi không thể chờ đến lúc kiếm được chỗ ở và đi ngủ. Và rồi, ở vài mét trước mặt tôi––Tôi nghe thấy một tiếng đánh đầy bạo lực phía đường lớn. Tôi vô thức run lên. Sytry, người đang đi trước tôi, dừng lại để quan sát. Một tiếng rống gầm trời phát ra.
“Ngưng tấn công với quân số nhỏ khi mà các ngươi có nhiều người thế đi! Làm như mấy tên hèn có thể hạ được ta, Hanemann [Arm Breaker] <> này vậy!”
Uwaaa.
Mặt đất rung lên và một âm thanh đinh tai vang lên trong không khí. Đá cuội trên mặt đường bị phá hư một cách bạo lực và văng lên. Giữa chúng là một gã to cỡ 60% Anthem. Trong tay hắn là một cây gậy lớn. Tuy nhiên, thứ đó dày cỡ tay tôi và dài gần hai mét, nên nó phải được gọi là cột hơn là gậy. Hắn đang vung vẩy nó như vung cành cây hay gì đó, nhưng nếu chỉ bằng sức tôi thì tôi còn chẳng thể làm dịch chuyển thứ đó. Với mỗi cú vung, gã đánh bay các thợ săn đang truy đuổi và những lính gác bị thổi bay. Sytry bình tĩnh nói.
“……Một cái danh tự nhận. Không có người nào sở hữu biệt danh đó cả.”
“Vậy hắn ta giống như Luke khi cậu ấy còn tự gọi mình là [Testament Blade] <>…”
“Dù Luke-san vẫn định gọi bản thân như vậy cho đến giờ…”
Tuy nhiên, dù chúng tôi bảo hắn là hàng tự đặt, tên này khá có nghề đấy. Chỉ riêng sức mạnh siêu phàm đó đã khiến hắn bất khả xâm phạm. Mà sao chuyện ấy lại khiến hắn để tâm nhỉ? Cái tên tự xưng, người đã dừng lại tại chỗ, vung cái gậy sắt của hắn và phá hủy tòa nhà. Nếu nãy giờ ngươi đang chạy thì sao lại dừng lại trước mặt chúng ta chứ? Tại saaaaaoooo?
Hắn vẫn chưa nhìn thấy chúng tôi, nhưng chỉ là vấn đề thời gian trước khi chuyện đó xảy ra. Và từ kinh nghiệm của tôi mà nói, nếu tên này nhìn thấy chúng tôi thì chắc kèo hắn sẽ ra tay. Sau cùng, chúng tôi trông…rất đáng nghi với mấy cái mặt nạ này. Trong một khoảng thời gian dài, chúng tôi từng bị tấn công vô số lần chỉ vì lí do đó. Tên khốn nào đã quyết định biểu tượng nhóm là chiếc mặt nạ đáng sợ này thế hả[note43747]?
Sytry, người là một trong những lí do khiến tôi hiện vẫn còn bình tĩnh, hỏi.
“Ta nên làm gì đây?”
“Chính xác là làm gì cơ?”
“*Ora ora oraaa*! Đến mà bắt ta đi này!”
tự xưng hét to. Dù đang bị bao vây, hắn trông chẳng sợ hãi tí nào. Nếu họ nhầm một tên thế này là lữ khách, không phải trách nhiệm sẽ thuộc về các cảnh vệ của thị trấn sao?
Có vẻ nghĩ rằng ra mặt thách thức cha cuồng chiến này là một ý tồi, các lính gác dần bao vây tự xưng. Sao họ lại bao vây hắn ngay trước mặt chúng tôi chứ? Và sao tự xưng vẫn chưa ra mặt hả? Ngay khi tôi nghĩ như vậy, gã đàn ông đột nhiên bị bao phủ bởi thứ ánh sáng chói mắt. Cơ thể to lớn của hắn bị thổi bay cùng cái gậy sắt, và tự xưng đã bị đánh rơi xuống con hẻm cách chỗ chúng tôi đang quan sát vài mét. Mặt các lính gác co giật vì sốc. Sytry vẫn im lặng.
Lẽ nào là Lucia? Khi tôi vừa lóe lên vài tia hi vọng, tôi đột nhiên nghe thấy tiếng bước chân. Người xuất hiện trong cơn mưa nặng hạt khó quan sát. Hình ảnh người đó khiến tôi ngưng thở và mở to mắt. Anh ta…đang mặc một cái áo choàng đen. Trên tay của ảnh là một cây trượng trông rất ngầu. Và trên hết, anh ấy có––một khuôn mặt ẩn dưới lớp mặt nạ.
“Một chiếc mặt nạ…?”
Đó là một chiếc mặt nạ đầu lâu. Nó hơi giống biểu tượng của [Strange Grief], nhưng sự khác biệt ở đây có lẽ là bên kia có thiết kế tốt hơn. hẳn có khả năng quan sát tốt hơn tôi, nên tôi có thấy hốc mắt của chiếc mặt nạ. Thú thực, tôi hơi bị ghen tị với anh ta đấy. Anh chàng gõ mạnh cây trượng xuống đất và nói nghe rất rõ dù trời đang mưa.
“……Vậy, đây là tất cả những gì ngươi có thể làm, huh. Ngươi không thể nghe thấy ta nhưng––Hãy nhớ lấy. Tên ta là Kryhi Andrich! Ta là lãnh đạo của [Strange Freak]<>, [Infinite Sky Flower]<> Kryhi Andrich!”!?
Mọi người đều bị áp đảo bởi sự hiện diện của anh ta. Khả năng hạ một tên khổng lồ trong một nốt nhạc. Một sức hút nào đó toát ra từ cái lớp hóa trang của ảnh.
“Đừng nói với tôi…Đó là…Lãnh đạo của [StranGri] trong lời đồn.”
“Người luôn giấu mình trong bóng tối và hiếm khi xuất hiện trước công chúng, kẻ mạnh nhất Thủ đô hoàng gia.”
“Sao anh ta lại ở trong thị trấn này––Đây có phải hàng thật không thế?”
“Họ nói rằng đã xuất hiện ở đằng đó.”
Các lính gác đang rủ rỉ với nhau. Tôi cũng hùa theo bầu không khí và nuốt nước bọt.
“Vậy ra đây là………… hàng thật!? Anh ta có cái mặt nạ ngầu thật đấy.”
Và rồi, bơ đi mấy kẻ phấn khích chúng tôi, Sytry bình tĩnh nói.
“…Không ai có biệt danh như thế cả. Nó là hàng tự xưng phải không vậy.”