Oh, Thủ đô hoàng gia………Tôi đã sống sót quay về rồi! Một thành phố tinh vi, khác hẳn với Toizant. Dòng người đông đúc và xe ngựa qua lại nườm nượp mang lại cho tôi cảm giác hoài niệm mạnh mẽ. Quê nhà tôi không phải Thủ đô hoàng gia, nhưng tôi đoán bản thân đã trở nên gắn bó với thành phố này.
Có lẽ do lúc đi cả đoàn đã gặp nhiều rắc rối, nên lúc về số lượng người hộ tống đã tăng lên đáng kể. Sức mạnh của quân số thực sự tuyệt vời khi tôi nghĩ về việc chúng tôi đã có thể kết chuyến đi mà không có chuyện gì xảy ra. Sau khi hộ tống cả đoàn đến Lâu đài hoàng gia, tôi được thả và vươn người một cái. Giờ tôi tự do rồi.
“Yup, nó dễ hơn thường lệ…”
“Ngươi, nghiêm túc đấy à, desu!”
Kruz kéo má mình trong khi nói vậy, còn Kilknight thì vẫn im lặng. Tôi luôn trải qua khoảng thời gian khó khăn khi thực hiện những nhiệm vụ hộ tống. Lần này cũng có lắm chuyện xảy ra, nhưng gánh nặng của tôi chỉ ở mức tối thiểu. Tóm gọn lại thì tất cả những gì tôi đã làm là… đùn hết mọi việc cho người khác. Tất cả những gì tôi cần là một người bạn để dựa vào. Với điều đó trong thâm tâm, tôi đoán mình có thể nói rằng làm là dễ. Trên hết, lần này tôi có được một cái thảm và một con . Thánh tích hiếm là những thứ chỉ có thể ngộ không thể cầu, phần thưởng thật tuyệt vời so với công sức mà tôi đã bỏ ra.
Tôi vỗ vỗ cái thảm đang đứng cạnh mình, và nó đập lại vào đầu tôi một cái. Có phải quá xa xỉ không khi cho rằng đây là lúc nó để tôi cưỡi lên đi? Tôi đến clan house và chia tay với Kruz, người thực sự hữu dụng trong chuyến đi lần này. Với tôi, cổ quả thực là MVP về mặt chiến đấu, hỗ trợ cảm xúc cũng như vai trò máy sạc Thánh tích.
“Hmph……. Nó hoàn toàn là một thảm họa, desu. Đừng có gọi ta dễ dàng như thế nữa đấy, Yowaningen.”
“…Cô không muốn chúc mừng cùng nhau à?”
“Ta phải đi báo cáo với Lapis, desu. Hơn nữa, ở đây chỉ Yowaningen, Kilknight và ta để chúc mừng thôi, desu! Mà cái tên đó là cái gì vậy, desu? Hắn gần như chẳng nói gì cả, desu?”
Dù chúng tôi đang nói về nó, Kilknight, kẻ đang mặc bộ giáp đỏ rực, vẫn đứng im lặng kế bên tôi. Nó chắc sẽ đứng mãi như thế cho đến khi Sytry tới mất.
“Ai biết……………. Nhưng anh ta rất đáng tin cậy, đúng không?”
“Th-Thế quái nào mà ngươi có thể nói như vậy, Yowaningen. Ta thực sự thấy ấn tượng đấy, desu.”
“Thế tốt hơn là mang theo một thành viên khác của [Cáo], đúng không?”
“………..”
Dù nó đã vô dụng trong trường hợp khẩn cấp, thứ này có vẻ có cơ chế truyền đạt những gì bạn nói tới Sytry và những người khác, nên nếu không nhờ Kilknight thì tôi đã không thể gọi đám Sytry đúng lúc được. Bộ giáp của Kilknight trầm lặng đã bị đánh vào khắp chỗ. Việc nó im lặng không phải là một bất lợi trong việc bảo vệ. Nó không cản đường nhiều như tôi nghĩ, và tôi có thể mang nó theo bất cứ lúc nào. Dù khi làm vậy, tôi phải nhớ cho nó ăn thịt sống…
Kilknight hơi run lên trước thái độ thân thiện của tôi. Như một cỗ máy, nó mạnh mẽ cử động tay và từ từ cởi giáp ra. Mắt Kruz mở to và cổ đứng hình. Thứ lộ ra––không phải khuôn mặt của nó, mà là một cái túi giấy với hai cái lỗ.
“Killkill…”
Sau khi nói ra vài từ thay cho lời chào, nó đi thẳng vào clan house trong im lặng. Các thợ săn của [First Step] những người đã quen với đủ loại quái vật đang nhường đường cho nó. Kilknight lên lầu và biến mất (có lẽ) vào phòng thí nghiệm của Sytry trên tầng ba.
“……………….Vậy, à thì, đó thực ra là Killkill-kun.”
Nghiêm túc saooooooooo… Mà nghĩ lại, Sytry có vẻ đã từng đề cập đến điều đó… Có lẽ bởi lúc bình thường nó vẻ ngoài quá “ấn tượng” nên khó mà nhận ra được anh chàng này dưới lớp giáp khi mà thứ ấy đã che hết đi đường nét cơ thể. Trong khi tôi đang cảm thấy ấn tượng, Kruz lặng lẽ nói.
“…….Nếu ta mà không tốt bụng thì đã đấm ngươi một cái rồi, desu.”
“Quả đúng là Kruz, cô rất tốt bụng!”
“Ngươi chắc chắn đang giỡn mặt ta phải không, desu?”
Kruz đấm tôi một cái. Và như thế, chuyến đi hộ tống của tôi đã kết thúc.
§
Lần đầu tiên sau một khoảng thời gian dài, tôi cởi ra và ngồi sụp xuống cái ghế thoải mái trong văn phòng Clan Master với bộ đồ thường ngày. Tôi thấy mình cuối cùng cũng đã có thể thư giãn. là một Thánh tích cực kì hữu dụng, nhưng quá thoải mái lại là một nhược điểm của nó. Lời đồn nói rằng có vài kẻ cuồng đã mặc nó quá lâu đến mức họ không thể mặc nổi các bộ quần áo khác. Tôi đoán mình vẫn ổn bởi tôi lúc bình thường với tôi lúc thoải mái chẳng khác nhau là mấy. Vì rằng, bạn biết đó, tôi có làm gì nhiều lắm đâu.
Sau cùng thì lười biếng ở chỗ này là hợp với tôi nhất. Eva pha trà cho tôi như thường lệ. Tôi đúng là kẻ tệ nhất khi để cổ không chỉ làm tất cả các việc của clan mà còn cả pha trà cho mình nữa. Và vẫn như thường lệ, Eva đi xác nhận những chuyện đã xảy ra.
“Cry-san. Yêu cầu hộ tống của anh thế nào? Tôi đã nghe những tin đồn…”
“Khoảng 30 điểm, tôi cho là vậy. Mọi thứ bên cô vẫn ổn chứ?”
“Không có vấn đề gì hết. Điều duy nhất thay đổi là––[Torch Knights] <> (Touka Kish-Dan) đã quay lại sau chuyến thám hiểm của mình. Dù họ đã rời đi luôn rồi.”
“Heh, tệ thật, bọn tôi không gặp được nhau rồi.”
“Họ là lính đánh thuê mà… Phần lớn trong số họ vắng mặt, nhưng Touka-san, lãnh đạo của họ cũng tỏ ra thất vọng về chuyện này.”
Đã lâu rồi tôi mới nghe đến cái tên đó. [Torch Knights] là party đông thành viên nhất trong [First Step]. Các thành viên trong party đó có kĩ năng rất cao và xuất sắc trong việc di chuyển có tổ chức như một đội quân, nhưng họ hiếm khi quay lại Thủ đô hoàng gia vì thường xuyên đi khắp thế giới để kiếm chiến trường. Có lẽ party đó còn chẳng coi Thủ đô hoàng gia là cứ điểm của mình.
Nói thêm, [Torch Knights] là một trong những party sáng lập nên clan, và lí do một party gần như chẳng có lí do gì để gia nhập clan như thế lại cộng tác với chúng tôi là bởi Sytry đã đưa họ những potion đắt tiền như quà tặng gia nhập. Nói cách khác, là do tiền. Khẩu hiệu của lãnh đạo họ là “Tiền có thể mua được cả mạng của bạn”. Vị lãnh đạo đó rất là hòa hợp với Sytry. Nếu [Torch Knights] ở đây thì tôi đã có thể ném nhiệm vụ hộ tống Hoàng đế cho họ rồi…
Tuy nhiên, giờ mọi thứ đã kết thúc. Dù yêu cầu có rắc rối thế nào, một yêu cầu đã được hoàn thành là một yêu cầu tốt. Tôi có một cái thảm và một chiếc , nên tất cả đều ổn. Ngáp to một cái, tôi gác chân lên và rút con đời mới nhất ra khỏi túi.
“Ngoài ra thì, tôi nghe rằng anh đã thành công trong việc trồng cây ở Toizant.”
Như thường lệ, cô nắm bắt thông tin nhanh thật.
“Aaah, họ cứ ầm ĩ lên vì vụ đó. Nhưng tôi chẳng liên quan gì đến nó cả.”
Phantom thực sự hữu dụng khi đến lúc. Franz-san là người nói cho tôi biết, nhưng có vẻ người đứng đầu Toizant đã quá hào hứng để có thể tập trung vào cuộc hội nghị. Tuy nhiên, tôi đã chối bỏ hết tất cả và nhấn mạnh rằng bản thân không có liên quan gì hết. Tôi không biết họ nghe lời đồn từ đâu, nhưng đã có rất nhiều người đến cảm ơn tôi, và tôi đã đuổi họ đi bằng cách nói mình chẳng biết gì sất. Tôi còn chẳng chấp nhận cả quà của họ. Em gái cáo là kẻ làm việc đó, nên mọi người đi cảm ơn nó ấy.
Nhưng tôi tự hỏi đó có được coi là trồng cây không nữa… Tin đồn bảo một khu rừng đã mọc lên chỉ sau một ngày. Cái chuyện như thế sao mà gọi là trồng cây được chứ!
Mắt Eva nhấp nháy.
“Anh không được vui lắm. Anh lo lắng về việc gì sao?”
“Chà, ừ. Kể cả tôi cũng lo lắng chứ. Không… Tôi đã làm tất cả những gì có thể rồi.”
Trong thâm tâm, tôi cảm thấy bản thân khá là vô trách nhiệm khi đùn em gái cáo lại cho họ. Tôi đã vô ý để nó lại cho họ bởi sự hiện diện của con bé là quá nặng nề đối với tôi, nhưng cũng một phần vì nó có vẻ hiểu tôi, có lẽ tôi nên thử thuyết phục nó quay về sau một lúc nào đấy. Giờ tôi đã có cái này, giữ liên lạc với con bé từ khoảng cách xa sẽ dễ dàng thôi. Chuyện nhỏ ấy mà.
“Nếu anh có bất cứ vấn đề nào, tôi có thể thử giúp đỡ…”
“Aaah, tôi nhờ cả vào cô đấy.”
Oh, sau cùng thì, đó vẫn phải là Eva. Tôi chắc chắn sẽ khiến cổ phải ở cùng mình vào nhiệm vụ hộ tống tiếp theo.
Khi tôi vừa quyết thế, cánh cửa phòng bật mở. Người bước vào là Sytry, đang mang một cái thùng lớn. Nghĩ lại thì, tôi vẫn chưa nghe chi tiết về chuyện đã xảy ra sau khi tôi nhờ em ấy huấn luyện Công chúa điện hạ. Mọi thứ rối quá mà. Công chúa điện hạ đã quay lại an toàn, và Sytry cũng không nói gì, nên tôi đoán mọi chuyện đều ổn, nhưng có lẽ tôi nên hỏi về vụ huấn luyện này để có cái mà trả lời trong tương lai. Sytry lại gần hơn và trước khi tôi kịp nói gì, má ẻm đã bừng lên và nói.
“Làm ơn hãy nhìn này Cry-san~”
Ah, thái độ của em ấy……. Vậy là Sytry… Em muốn anh khen em, đúng không? Được rồi, anh sẽ làm thế. *Yoshi, yoshi*, được rồi, được rồi, gái ngoan, gái ngoan.
Sytry hào hứng mở cái thùng gỗ. Bên trong nó là những lọ thủy tinh xếp thẳng hàng. Tôi lấy ra một lọ và cẩn thận lắc nó. Thứ bên trong là một chất lỏng màu đỏ đen. Nó không trong suốt, và nhìn qua thì rất giống máu. Mấy cái này đúng là thứ potion kinh dị mà…… Giờ thì, tôi khen em thế nào đây? Trong khi tôi mỉm cười chờ đợi lời giải thích, Sytry nói một cách tự hào.
“Em biết rằng mình báo cáo trễ, nhưng… Anh hãy nhìn này, Cry-san!”
“*Yoshi, yoshi*, được rồi, được rồi. Quả đúng là Sytry. Em là một cô gái ngoan, cô gái ngoan.”
“Đây là máu của Công chúa điện hạ Murina và như đã hứa, em đã biết được rất nhiều từ việc xét nghiệm máu của cô ấy.”
??????????????
Tôi nhìn lại một lần nữa vào đống lọ rồi chuyển sang Sytry đang cười rạng rỡ. Giờ nhớ lại, điện hạ Murina……đi đứng khá là loạng choạng thì phải. Cái số lượng lọ này rõ ràng là bất thường rồi. Dù có rút sạch máu từ một người thì cũng không cho ra nhiều thế này. Trên hết, Công chúa Murina là một người nhỏ nhắn.
Tôi nhìn sang Eva.
“Eva, nó có hơi đột ngột, nhưng liệu tôi có thể nói với cô về nỗi lo của mình không?”
“……………………Tôi xin lỗi, tôi cảm thấy có hơi trúng gió… Tôi sẽ để anh tự lo vậy.”
“Anh thấy đấy, nó là dòng máu hoàng gia, và đã được bảo quản cẩn thận, việc chạm được vào nó gần như là bất khả thi! Nó thật đáng để nghiên––––”
Eva rút lui với khuôn mặt xanh mét và bước đi loạng choạng như Công chúa Murina vậy. Tôi không thể làm được gì cả, nên đã hỏi Sytry trong sợ hãi.
“…Ngài ấy còn sống không?”
“Em đã cho cô ấy một potion hồi máu cấp cao, nên là… Chuyện này có thể là một gánh nặng, nhưng sức khỏe của cô ấy không có vấn đề gì hết!”
Sytry, không phải sức khỏe ngài ấy không gặp vấn đề gì thì không sao cả………………..Tôi đã nói là huấn luyện, đúng không nhỉ?
T-Tôi nên làm gì đây? Họ không nói gì trên đường về, nhưng liệu tôi có bị án tử không nếu họ phát hiện ra?
§
Và ngày hôm sau, tôi đã được gọi đi gặp Hoàng tộc. Tôi nghĩ mình sắp tiêu rồi.