“Wuoaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa!”
Một cơn chấn động mạnh lan khắp con tàu. Những món đồ nội thất đã được cố định, nhưng mấy cái đĩa và các thùng gỗ thì cứ lơ lửng trong không khí. Mọi người đều đang tuyệt vọng bám lấy ghế hay bàn. Franz-san đang bảo vệ Công chúa điện hạ theo lệnh của Hoàng đế. Vẻ chết chóc lộ ra trên khuôn mặt của tất cả. Kruz đang bám vào chân của cái bàn, Kilknight thì co giật trong khi bị cố định vào một chiếc ghế bằng dây thừng. Và rồi, một cú va chạm khá khủng xảy ra làm rung chuyển cả thân tàu.
của tôi đã giúp tránh tác động. Nó cứ như thể tôi bị cuốn đi bởi một cơn sóng mạnh vậy. Nhiều tiếng kính vỡ vang lên, cơn rung lắc tiếp diễn khắp con tàu –– và rồi, tất cả trở nên im lặng.
Mặt đất bằng phẳng. Nói chính xác thì phần vốn là bức tường thì giờ đã thành cái sàn, nhưng không còn dấu hiệu cho thấy cơn rung sẽ tiếp tục. Tôi loạng choạng đứng dậy và hít sâu một hơi. Nhiệt độ xung quanh đáng ra rất cao, nhưng nhờ cái áo mà tôi vẫn thoải mái.
Tôi còn sống………Tôi còn sống mọi người ơơơơơơơơi!
Hành lang đang trong trạng thái khủng khiếp. Có vẻ như đây là lần đầu tiên nó bị đụng, và ở một góc, các kị sĩ trong đoàn hộ tống đã bị quy tắc vật lí hạ gục bởi họ không thể chịu nổi cú va chạm đầy bạo lực, họ đang nằm cạnh nhau như những cái bánh bao vậy. Nhưng tôi đoán là tất cả vẫn chưa chết. Hoàng đế đặt tay lên sàn và từ từ đứng dậy. Franz-san rên rỉ. Trước cú rơi, Kruz và nhóm pháp sư đã niệm phép giảm chấn rồi. Cái thảm, thứ đã bám vào chiếc bàn vì lí do nào đấy dù cho có khả năng bay cũng đứng dậy.
Có vẻ như những kẻ duy nhất không bị thương ở đây là………cái thảm và tôi. Tuy nhiên, nếu thiệt hại chỉ có từng này sau khi rơi từ độ cao đó thì chúng tôi đã làm khá tốt đó chứ.
“Uuuh… Tsuh…..Ch-Chuyện gì đã xảy ra vậy…”
Cô ấy hẳn đã đụng phải đâu đó bởi Kruz mở mắt ra trong khi ôm lấy tay mình. Cổ vẫn còn loạng choạng và ánh mắt thì thiếu tập trung. Lời của cô ấy không còn mạnh mẽ như trước đây nữa. Nhưng có vẻ là không có cái xương nào bị gãy cả, cũng không có máu nên đó có lẽ chỉ là một vết bầm thôi.
Tôi là người duy nhất có thể đứng dậy. Yare yare, trời ạ, mọi người mới bị rơi lần đầu sao? Khi ở trong tình huống thế này––Nếu cứ mở mắt ra thì sẽ bị choáng đó nên cứ nhắm lại đi. Và khi làm thế, sẽ tốt hơn nữa khi bịt tai và cuộn người lại. Nó cũng có thể gọi là chạy trốn thực tại đó. Nhưng giờ không phải lúc để nói về chuyện ấy.
Bên ngoài cửa kính vỡ, cát và sỏi ở khắp nơi. Tôi nhẹ nhàng với tay ra chỗ đống cát. Chúng giờ nằm trong bóng của thân tàu, nhưng vì đã phơi nắng lâu rồi nên được lượng nhiệt nóng bỏng như muốn đốt ngón tay mình. Sau đó, tôi quyết định đi ra ngoài bãi cát. Nhiệt hay ánh sáng cũng không thể làm ảnh hưởng đến sự thoải mái của tôi. Tôi bước ra khỏi bóng con tàu với đôi chân gần như ngập trong cát. Rồi tôi hít một hơi với cảnh tượng trước mặt.
Thứ nằm đó là sa mạc. Tuy nhiên, vậy không có nghĩa là không có gì ở đó cho đến cuối chân trời. Vượt qua bầu không khí nóng bỏng––Tôi có thể thấy một thành phố lớn cách đây vài trăm mét. Vượt trên những tán cây là những tòa nhà trắng và bức tường ngoài thấp. Với tầm mắt của mình thì tôi chỉ có thể thấy nó nhỏ như hạt đậu, nhưng một lượng nhỏ những bóng đen đã xuất hiện từ phía cổng, có lẽ họ đã ngạc nhiên trước cú rơi đột ngột của chúng tôi. Một lá cờ đang tung bay chỗ cánh cổng. Năm cây thương trên nền vàng––Trước khi chúng tôi bắt đầu chuyến hộ tống, họ đã cho chúng tôi thấy––Nó là quốc kì của Sa quốc, Toizant.
…*Fumufumu*…Chúng tôi đã rơi vào chỗ tốt đấy nhỉ. Có vẻ như không cần cắm trại bên ngoài rồi. Dù có thì bạn biết đấy, điều duy nhất tôi không thể chịu được là ở ngoài tự nhiên. Tôi tự hỏi chuyện gì sẽ xảy ra, nhưng có vẻ là chúng tôi đã làm được. Tôi gật gù một cách ngầu lòi với bản thân, và quyết định quay về tàu để báo tin tốt.
“Có vẻ như chúng ta đã đến thị trấn an toàn!”[note41958]
“Muh…Urgh…Ta sẽ không nói chuyện với ngươi nữa…”
Franz-san trả lời với giọng ngắt quãng, nhíu chặt lông mày như thể ông ấy nhìn không rõ.
§
Và rồi, chúng tôi cuối cùng cũng an toàn tới đích, Sa quốc Toizant. Không ai chết (nhưng rất nhiều người bị thương). Vừa kịp giờ diễn ra hội nghị, tôi phải nói việc này thật hoàn hảo.
Thành phố phát triển mà chúng tôi thấy từ điểm va chạm có vẻ là thủ đô của Toizant. Đó cũng là nơi tổ chức cuộc hội nghị. Vốn con tàu bay phải hạ cánh ở một sân bay được xây cách thủ đô khá xa, nên chuyện này có lẽ còn tốt hơn nếu tính theo khoảng cách. Và rồi, mọi thứ đều suôn sẻ.
“Khi ta cảm thấy tốt hơn, ta chắc chắn sẽ đi đấm vào mặt ngươi, desu…”
Tại một nhà trọ được chuẩn bị cho chúng tôi tại Toizant. Vào lúc cả bọn chạm đất, Kruz, người có vẻ đã vắt kiệt đến giọt ma lực cuối cùng của bản thân để niệm phép bảo vệ lên mọi người, nói vậy trong khi nằm ườn trên giường. Trong khi danh tiếng của tôi cứ tuột dốc không phanh, danh tiếng của Kruz bắt đầu được nâng lên. Ban đầu, cô ấy bị đoàn xa lánh vì là một tinh linh nhân, nhưng giờ cổ có thể tự nhiên nói chuyện với họ. Vài người trong số đó còn khẳng định cô ấy đã cứu mạng họ. Tôi có thể nói đây là chuyện đương nhiên vì Kruz về bản chất là một đứa trẻ ngoan, nhưng tôi thấy vui vì đã nhờ Lapis giúp đỡ. Tôi sẽ phải cảm ơn Lapis tử tế vào lần tới… Dù tôi sẽ không giao Lucia cho cô ấy.
Vụ tàu rơi là một vấn đề quốc tế. Dù không có thiệt hại nào nhưng việc con tàu bay rơi trong lãnh thổ một nước khác và tại một địa điểm không được dự kiến trước khiến phát sinh nhiều rắc rối mà tôi không thể hiểu nổi. Nhưng tôi cũng không có nghĩa vụ phải can thiệp. Hiện giờ, những công chức từ Zebrudia, những người hẳn đã được mang đi hoặc đến đây bằng đường khác, chắc đang xử lí mấy thứ đó rồi. Sự phản bội không ngờ và cuộc chạm trán với một ngôi đền kho báu. Quá nhiều thứ đã xảy ra.
Nhưng hãy bình tĩnh mà suy nghĩ nào. Trước khi đi, tôi đã nói với Eva “Cướp có thể sẽ xuất hiện, quái vật có thể sẽ xuất hiện, một ngôi đền có thể sẽ hiện lên, chúng tôi có thể sẽ bị vướng vào một thứ thiên tai nào đó”. Và rồi chúng tôi đã không đụng phải bất cứ thứ gì trong số đó[note41959]. Dù chúng tôi đã bị phản bội nhưng không có tên cướp nào, rồng đã xuất hiện nhưng quái vật thì không. Chúng tôi đã đụng phải một ngôi đền kho báu, nhưng đó là cái cũ chứ không phải hàng mới, và một cơn bão đã nuốt cả bọn vào, nhưng tôi sẽ không coi đó là thiên tai. Nói cách khác, không gì tôi nói ra đã xuất hiện cả. Thế có nghĩa là––.
“…Có lẽ lần này mình… khá may mắn chăng?”
“!?”
“Không, không, chờ đã, chờ đã. Điều nguy hiểm nhất là khi bạn lơ là… Có lẽ thứ gì đó sẽ xảy ra từ lúc này.”
“!? Ngươi thực sự, phải dừng lại đi, desu… Yowaningen…”
Kruz vươn tay ra một cách yếu ớt. Làn da trắng không tì vết của cô ấy lộ ra. Tôi nháy mắt một lúc, rồi nhận ra thế có nghĩa là gì, và đưa đầu ra để bị đấm nhẹ.
Nói mới nhớ, chuyện gì đã xảy ra với Term và Kechakchakka, hai kẻ đã biến khỏi tàu nhỉ?[note41960]
§
Có vẻ như Franz-san đã chuẩn bị riêng một đoàn hộ tống lớn tại Toizant. Đó có lẽ là phái đoàn chính sẽ được dùng cho cuộc hội nghị. Sau khi nhận được một mệnh lệnh khắc nghiệt “Im lặng và đừng gây ra bất kì rắc rối nào” từ ổng, tôi rời nhà trọ đã được ấn định cho mình.
Tôi nghe rằng Sa quốc Toizant kém phát triển hơn Zebrudia. Tuy nhiên, trình độ của thủ đô này vượt xa kì vọng của tôi. Ở đây không có chút cảm giác nào của một vùng quê cả. Do sự khác biệt về khí hậu, vẻ ngoài của người qua đường cũng như các tòa nhà có chút khác biệt, nhưng vẻ ngoài độc đáo này rất lạ mắt với tôi người hiếm khi ra ngoài, khiến tôi không thể không mỉm cười. Nhiệt độ ở Toizant có vẻ là cao và khô quanh năm. Nhưng có lẽ do ánh mặt trời mạnh, mọi người đều có làn da rám nắng, và rất nhiều người ở đây mặc áo choàng dày để bảo vệ da khỏi tia cực tím. Mấy người mặc áo cộc hẳn là đã được cường hóa bằng Mana Material. Dù số lượng có ít, nhưng thể lực của họ hẳn cao hơn so với các thợ săn của Thủ đô hoàng gia.
Tôi chọn một con phố lớn và đi đến chỗ những con ma trải giường của tôi. Những con ma trải giường yêu quý của tôi, người hỗ trợ ẩn cho nhiệm vụ này, đã lựa chọn ở trong một căn nhà trọ cách khá xa so với chỗ tôi ở. Đó là một nơi lớn nhưng bên ngoài trông hơi xập xệ, nhìn qua thì có thể nói đây là một nhà trọ tầm trung. Nhưng tôi đoán thế này là ổn với các thợ săn, những người có thể đến bất kì đâu, dù là trên mặt đất, trên không trung, hay là nơi sâu nhất của một thế giới chưa được khám phá (ngoài ra thì, tôi tìm thấy họ vì đã được Sytry liên lạc).
Quả đúng là căn phòng từ một vương quốc sa mạc, nó rất thoáng khí. Nhưng không có dấu hiệu của đám Liz, Luke và những người khác. Khi tôi đi vào phòng ngủ lớn, Lucia đang nằm một cách vô lực trên chiếc giường xập xệ và nhìn tôi với vẻ oán trách. Em ấy đã cởi chiếc áo khoác dày bình thường của mình ra và ăn mặc thoải mái hơn. Tuy nhiên, mặt ẻm lại không có chút huyết sắc nào.
Lucia nhỏ giọng lầm bầm.
“…………Nii-san, anh là đồ ngốc…”
Có vẻ như em ấy đã cạn ma lực. Khung cảnh này trông thật hoài niệm.
Sau khi loại bỏ lớp hóa trang con ma trải giường, Sytry-chan mang cho tôi một món đồ uống lạnh. Em ấy mỉm cười một cách cay đắng khi nhìn vào Lucia.
“Có vẻ như rất khó để khiến một con tàu bay cỡ đó lơ lửng trong gần 300 km. Nó cách khá xa so với đích đến… Và quả nhiên, ta không thể dừng lại giữa sa mạc được.”
“Un, un, đúng vậy… Quả đúng là Lucia! Anh đã đúng khi tin vào em!”
Vậy là chúng tôi đã bay được 300 cây… Tôi chẳng nhận ra gì cả. Tôi khi đó còn đang tuyệt vọng chịu đựng sự run rẩy.
“Nii-san, anh, là đồ ngốc…”
Nhưng nếu Lucia không cố hết sức, sẽ còn nhiều thứ hơn vài cái chết xảy ra. Franz-san và những người khác nên cảm ơn Lucia chứ không phải tôi. Tôi ngồi lên chiếc giường, và một cách thản nhiên, tôi cố chạm vào đôi tai trắng trên đỉnh đầu Lucia, nhưng em ấy đã đấm vào tay tôi.
“Ngừng lại đi, làm ơn…”
Lucia phản đối một cách khó khăn. Đến thế này mà tôi còn cố chạm vào đuôi của em ấy, tôi sẽ không thoát được chỉ với một cú đấm. Và Sytry giải thích.
“Dù em ấy có uống bao nhiêu Mana potion, chiếc đuôi sẽ hấp thụ hết tất cả, và Lucia-chan sẽ không thể hồi phục được. Nó sẽ không tách ra cho đến khi ma lực của em ấy hồi phục… Ta có thể dùng thứ này như chiêu cường hóa tạm thời, nhưng tác dụng phụ thật quá mạnh, nhỉ?”
“Nii-sa……………Lãnh đạo anh, là đồ ngốc.”
“Em có thể cứ giữ như thế suốt và bơ đi tác dụng phụ––––––––––Chỉ đùa thôi, chị chỉ đùa thôi, Lucia-chan!”Đuôi và tai mọc ra từ Lucia là tác dụng phụ của sức mạnh “Chiếc đuôi tận cùng của cáo thần”, thứ đã được tin tưởng giao phó cho em ấy. “Chiếc đuôi tận cùng của cáo thần” là thể vật chất của một nguồn sức mạnh lớn đến vô lí, và sau nghiên cứu của Sytry, nó đã được giao lại cho Lucia. Rồi sau vô số luyện tập, Lucia đã thành công rút ra được một ít sức mạnh của nó. Thông thường, ẻm dùng nó như một cây chổi bằng cách gắn thứ ấy vào cuối một cây gậy, nhưng trong trường hợp không may khi em ấy hết ma lực, chiếc đuôi sẽ siêu cường hóa sức mạnh cho Lucia (ngoài ra thì, tôi không biết em ấy gắn nó vào người thế nào bởi ẻm sẽ đấm tôi. Tôi nghe rằng em ấy đặt nó dưới lớp áo…). Hơn nữa, cái đuôi có thể được tháo ra một cách tự nhiên, nhưng nhìn vào hiện tại thì có vẻ là có một số hạn chế.
Trong khi tôi đang chú ý vào đôi tai mềm mại của Lucia, em ấy che chúng lại bằng cái khăn bông ẻm đang dùng như khăn choàng cổ.
“Có lẽ sẽ mất ba ngày để hồi phục. Ta cũng không có Mana potion dự trữ nào cả…”
“Đã lâu rồi em ấy mới cần nghỉ ngơi nhiều đến vậy.”
Ma lực của Lucia rất khủng bố, bởi ẻm luôn chịu trách nhiệm cho việc sạc Thánh tích cho tôi. Đã lâu rồi em ấy mới rơi vào tình trạng thiếu ma lực. Hơn nữa, nó thực sự là một khoảng thời gian dài từ lúc ấy vì ẻm luôn hồi phục ngay lập tức bằng potion.
“Đó chính xác là điều mà Lucia-chan đã nói trước đó.”
“…Chà, anh sẽ nhờ em chăm sóc Lucia cho đến khi em ấy khá hơn. Về phía anh thì giờ chuyện có vẻ đã lắng xuống.”
Tôi rất muốn nghĩ rằng chúng tôi đã qua được giai đoạn khó khăn nhất. Dù có chuyện gì đó xảy ra, tôi rất muốn tránh dùng sức mạnh của Lucia nhiều nhất có thể. Mà sẽ ổn thôi, dù không có Lucia, tôi vẫn còn, đầy đủ sức mạnh. Con ma kiếm và những người còn lại. Họ có vẻ đã đi lượn lờ đâu đó, nhưng rồi sẽ xuất hiện ngay khi tôi gọi thôi. Chúng tôi là một party. Con ma kiếm sẽ luôn xuất hiện mỗi khi tôi cần. Ma giả kim nói với một nụ cười.
“Làm ơn cứ để đó cho em. Chuyến đi lần này rất có ích với chúng ta. Kilkill-kun, đứa nhóc em để lại cho Cry-san cũng đã trở nên thông minh và mạnh mẽ hơn.”
Tôi hiểu rồi… Kilkill đã trở nên thông minh, heh[note41961].
“Ah, phải rồi………….Anh có quà cho em đây, Lucia, em biết đấy….”
Tôi có rất nhiều thứ để nói, nhưng tôi quyết định bỏ qua chúng và nhìn vào con ma phép thuật đang giấu mình sau lớp khăn bông. Cái khăn hơi vặn vẹo, và đôi tai nhô ra co giật.
*Yoshiyoshi*… Nó sẽ khiến thứ này thành cái đuôi thứ hai của em.
Tôi mỉm cười và gật đầu mạnh, rồi rút ra một cái đuôi mới trong chiếc túi tôi mang theo.