Nageki no Bourei wa Intai Shitai - Saijiyaku Hanta ni Yoru Saikiyou Patei Ikusei Jutsu

chương 199: thảm họa sống 2

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Trước áp lực khiến cô cảm thấy như thể bản thân đang ở thế giới khác, Kruz thở nhẹ ra một hơi để điều hòa lại hơi thở của mình. Cô ấy cảm thấy từng tế bào trong mình đang bị động chạm, làm cô thấy như sắp nôn bất cứ lúc nào. Lí do duy nhất mà Kruz vẫn còn đứng vững là niềm tự hào của một tinh linh nhân và phẩm giá của một thợ săn đã chấp nhận nhiệm vụ hộ tống.

Bước vào một ngôi đền với Mana Material mật độ cao có thể khiến người ta phát ốm. Nó là một kiến thức thông thường với các thợ săn, nhưng Kruz không thể tin được điều mà bản thân đang cảm nhận. Dù chứng chỉ level có thấp, cô vẫn là một thợ săn hàng đầu. Cô đã chinh phục vô số ngôi đền và hấp thu một lượng lớn Mana Material để tăng cường sức mạnh bản thân. Thực tế, cô chưa bao giờ cảm thấy buồn nôn vì lượng Mana Material quá dày trước đây. Kruz nhìn ra ngoài cửa sổ. Thế giới trải rộng bên ngoài đã biến mất. Cô bối rối và gần như hét lên, nhưng đã bằng cách nào đó giữ lại được tỉnh táo.

Đền kho báu mở rộng thành thế giới khác là thứ –– còn hơn cả siêu việt. Dù cực hiếm, vài đền kho báu hình thành nên một thế giới được cai trị bởi nguyên tắc khác với thế giới thực do lượng Mana Material tích tụ được quá kinh khủng.

Dựa trên cái nồng độ Mana Material hoàn-toàn-khác-thường-này, nó không chỉ hơn đền kho báu bình thường cỡ một hay hai level. Và đứa trẻ mang mặt nạ cáo trước mặt Kruz chắc chắn không gì khác ngoài phantom sống bên trong ngôi đền.

Thứ đó thật kinh hoàng. Đó là một con quái vật, không như bất kì thứ gì cô từng thấy. So với nó, những con rồng Kruz từng chạm trán cho tới nay chẳng khác gì thằn lằn. Nó có ngoại hình một đứa trẻ, nhưng rõ ràng không phải trẻ con. Nó đang nói thứ gì đó giống ngôn ngữ con người, nhưng đó không phải “ngôn ngữ”. Bản năng của cô như là thủ hộ giả khu rừng, của một tinh linh nhân đang liên tục phát chuông cảnh báo.

Kruz nắm chặt lấy cây trượng. Cô không thể sử dụng ma thuật. Cô không hề có cơ hội chiến thắng. Tất nhiên, Franz và các kị sĩ hộ tống khác chắc chắn không hề có cửa. Tuy nhiên, lí do mà họ vẫn còn có thể đứng đây là vì lãnh đạo nhóm hộ tống, đang ở trước mặt và vẫn điềm nhiên. Dù có là level 8, đáng ra chỉ là một con người. Tuy nhiên, vẻ mặt người này vẫn không hề thay đổi kể cả sau khi con quái vật xuất hiện. Cô không thể cảm thấy chút sức mạnh nào phát ra từ người đó. Yowaningen vẫn là một nhân loại yếu đuối (Yowaningen).

Tuy nhiên, thứ duy nhất có thể đứng bên cạnh một con quái vật, và dù nhìn có hơi “dối trá” thì đó phải là một con quái vật tương tự (không hẳn :V). Kruz phải giúp cậu ta. Mọi người phải bằng cách nào đó sống sót. Nhưng cô không thể hiểu được tình hình.

“Yowaninge––”

“Kruz, im lặng nào. Cô, thỉnh thoảng có hơi thô lỗ đó. Cô không nên khiêu khích nó.”

Ngay lập tức, Yowaningen đưa ngón tay lên chặn miệng cô.

!? Haaah? Làm gì có chuyện có chuyện ta đi khiêu khích nó vào lúc này chứ, desu!

Cô muốn phàn nàn, nhưng bầu không khí không cho phép cô làm thế. Đứa trẻ đeo mặt nạ cáo nói một cách hững hờ.

“Zôi nông kan âm.”

“Thật sao? Có ổn không khi nói gì đó thô lỗ?”

“Nó zổn, zổn à. Khoa ầu côi lũng ược.”

Kruz chẳng biết nó đang nói gì. Cô không hiểu. Nếu chỉ là từ ngữ thì nó khá thân thiện. Nhưng cô không thể thấy an tâm. Áp lực nặng nề này. Nó –– là sát ý. Tại nơi này, đám Kruz chắc chắn là con mồi, và những từ con phantom nói chắc chắn không mang nghĩa như vẻ ngoài của nó. Có gì đó kì lạ trong giọng nó như thể âm thanh được truyền qua không khí để nghe giống ngôn ngữ nhân loại. Cô chẳng hiểu tại sao Yowaningen có thể bình tĩnh tiếp tục trò chuyện như vậy.

Tuy nhiên, dù rất bực mình nhưng cô chỉ có thể để nó cho Yowaningen, người có vẻ hiểu được tình huống đến mức nào đó. Đứa trẻ với mặt nạ cáo đột nhiên nói.

“Ôi cói. Tôi muốn ăn zem.”

“Kem? Nếu ta đưa cho ngươi kem, ngươi sẽ để chúng ta đi chứ?”

“Tất iên. Ôi sẽ nôn.”

“Ngươi vui tính thật đấy, ngươi biết chứ…”

“Tôi muốn nghỉ hưu.”

Yowaningen cười khúc khích trong khi tỏ ra thoải mái sao đó. Nhưng không đời nào nó lại nói thế, và Kruz chắc rằng Yowaningen biết điều đó. Chuyện này quá rùng rợn. Trong khi cô vô thức cố lùi lại, cô nhớ ra rằng mình đang cầm trượng. . Cây trượng mà Yowaningen đưa cho Kruz. Dù bên ngoài có vẻ uy nghiêm, nó lại là một sản phẩm lỗi không thể chuyển hóa ma lực của cô một cách tử tế. Cô không biết cách dùng nó. Tuy nhiên, Kruz ngay lập tức đổ ma lực vào cây trượng. Viên bảo thạch tại đầu trượng bắt đầu quay. Và rồi, con phantom mở miệng. Ý nghĩa được hiển thị hóa như đang chồng lên giọng của nó.

“Ta sẽ giết ngươi. Ta thề rằng mình sẽ giết ngươi. Ngươi sẽ hối hận vì đã bước vào lãnh địa của chúng ta mà không xin phép.”

“!?”

“Hahaha, ngươi vui tính thật đấy.”

Nó tràn đầy sự giận dữ. Khuôn mặt Kruz cứng lại. Cô đã lờ mờ nhận ra, nhưng quả nhiên sự thân thiện chỉ ở mặt ngoài, nó không hề có ý như vậy. Bất kể vậy, Yowaningen vẫn mỉm cười như đang đổ thêm dầu vào lửa.

“Cái gì, vui chứ hả? Ta có thể thấy nó, sức mạnh ẩn trong cơ thể ngươi. Trong số tất cả con người ta từng nghe đến, nó –– là tệ nhất. Đừng có nói chuyện. Quỳ xuống đi, ta sẽ giết ngươi theo cách ít đau đớn.”

“Un, un, ngươi nói đúng. Ta cũng muốn ăn sô cô la nữa.”

“Yowaningen!? Ngươi ––”

Ngươi không hiểu nó đang nói gì phải không, dùng cây trượng này đi, desu!

Ngay khi cô chuẩn bị nói vậy, Yowaningen đã dừng Kruz lại.

“Kruz, không phải tôi bảo cô im lặng sao? Để nó cho tôi. Chúng tôi đang có một cuộc nói chuyện thân thiện bây giờ –– Thế nên tôi đang cố đàm phán để tìm ra một lối thoát cho cả bọn. Tất cả những gì ta cần làm là không tỏ ra đe dọa. Ta không có cách nào thắng được họ cả.”

“Ta quyết định rồi. Ta đã quyết định rồi, ta sẽ nhất kích tất sát ngươi. Nếu ngươi sẵn sàng chiến đấu, nắm lấy tay ta.”

Có lí do khiến người này giả vờ không hiểu sao? Yowaningen quá tự tin đến mức khiến Kruz nghĩ vậy. Trong khi mỉm cười ranh mãnh, đứa trẻ giang đôi tay mảnh khảnh của nó ra cho Yowaningen. Cùng lúc, một sát ý mãnh liệt, dày đặc bao trùm căn phòng. Vài kị sĩ hộ vệ vừa được cứu có vẻ đã mất ý thức. Như thể chờ cơn bão qua, mọi người đều nín thở ngoại trừ Yowaningen.

“Eh? Ngươi là một fan của ta sao? Cái đó, nói thế nào nhỉ… Thật vinh dự, ngươi biết đấy.”

!?

Cô không kịp đi cứu cậu ta. Dù người này không thể hiểu lời của nó, cậu ta cũng không nên bỏ qua sát ý chứ[note41517], nhưng Yowaningen chẳng hề tỏ ra chút ngần ngại nào và nắm lấy tay nó.

§

§

§

Nó quả là một phantom rất thân thiện. Tạm thời, tôi cảm thấy an tâm và mỉm cười với đứa trẻ mang mặt nạ cáo.

Có hai loại phantom trong đền kho báu có tên [Nhà trọ đã mất] –– Một con cáo quái khổng lồ là cốt lõi của ngôi đền và vô số sử ma của nó. Con cáo quái này to một cách đáng kinh ngạc và có vẻ lúc nào cũng ở trung tâm ngôi đền, thế có nghĩa là đứa trẻ trước mặt tôi là một trong những sử ma của nó. Nhưng dù có là phantom cấp thấp nhất của ngôi đền, sức mạnh của nó vẫn vượt xa nhân loại. Từ những gì tôi được nghe, chỉ có trường hợp hi hữu mới xảy ra việc một sử ma bị giết. Về sức mạnh, nó có lẽ ngang tầm lũ boss ở đền cấp cao.

Kể cả khi Term ở phe bọn tôi, khả năng thắng của cả bọn cũng không cao. Ma thuật của Term rất đáng sợ, nhưng đó là vì chúng tôi là con người dễ bị tổn thương, và tôi nghi ngờ chuyện nó có tác dụng lên phantom. Nên tôi phải làm mọi thứ có thể để chiều lòng chúng và khiến chúng thả chúng tôi đi. Danh dự thì cứ vứt đi cho lành. May mắn thay, dù chúng sở hữu sức mạnh đáng kinh ngạc, chúng không có giết người với sát ý giống như phantom thông thường ở các đền kho báu khác[note41518]. Kể cả lần trước, sau khi tôi đưa đồ cúng và quỳ gối, cả bọn đã được tha thứ. Nhưng có vẻ lần này thì hơi khác một chút.

Con phantom không yêu cầu tôi đưa đồ cúng hay quỳ gối. Nó chỉ mỉm cười và một cách không rõ ràng, cũng như không yêu cầu gì cụ thể. Nó rất thân thiện đến mức sẵn lòng thả chúng tôi đi mà không cần làm gì cả[note41519]. Có thể nào [Nhà trọ đã mất này] khác với cái mà tôi đụng độ trước đây? Lẽ nào không phải dối trá khi nó nói nó chào đón bọn tôi? Ngươi không cần phải chào đón, chỉ cần về nhà là được rồi.

“Ực ra ì, tôi là fan. Ắt tay lào.”

Nó vươn tay ra, nên tôi cứ bắt lấy. Không nghĩ tên tuổi tôi được cả phantom biết đến, tôi tự hỏi cái nền văn minh này nhận ra tôi thế nào nhỉ? Kruz bỗng thốt lên một tiếng hét nhỏ và ngắn. Tôi chẳng biết nó đã làm gì tôi. Không có gì cụ thể hay có tiếng động nào, chẳng gì hết. Tất cả những gì tôi biết là vào khoảnh khắc đó, một trong những đắt tiền nhất của tôi đã bị kích hoạt. Tôi nhanh chóng kiểm tra xung quanh. Kruz đang nhìn tôi với ánh mắt kinh ngạc cực độ. Tôi thực sự không hiểu. Tôi nháy mắt và hỏi con phantom, thứ đã bị đóng băng tại chỗ trong khi vẫn đang bắt tay tôi.

“…? Ngươi, ngươi đã làm gì à?”

“…Nó rất zui.”

“!? ??????”

Con phantom ở dạng thực thể nãy giờ đã tan biến. Từ đầu đến chân, nó biến thành bụi như thể bị ăn mòn. Tay tôi, cái đáng ra phải nắm lấy tay nó, giờ đang tóm vào hư không. Một tiếng rơi của thứ gì đó vang lên. Tất cả những gì còn sót lại là chiếc mặt nạ cáo mà đứa trẻ đã đeo.

“Urgh… Geeeeeeeeeeeeeeeeh!”

Đột nhiên, Franz-san bò dậy tại chỗ bằng bốn chân và nôn ra một bãi. Tôi mở to mắt trước cú nôn đột ngột của ông ấy. Hoàng đế không nôn ra, nhưng mặt ngài ấy lại trắng không còn giọt máu. Kruz, người cũng đang tái mặt, nói trong khi lấy tay che miệng.

“Ta, hiểu rồi… Vậy ra, đây là, cách ngươi, hạ phantom, ở đây……Desu.”

“Haaah?”

Cô đang nói cái gì vậy? Trong khi tôi nháy mắt, Kruz bước qua tôi. Ánh mắt cô ấy hướng về cái mặt nạ cáo.

“Điều kiện? Nó không thể nói dối…..? Nó chết vì không thể hạ gục trong một đòn sao, desu. Urgh…… Yowa, ningen, làm thế nào ngươi có thể bình tĩnh như vậy bên trong môi trường Mana Material này. Desu.”

“? Chà, bởi vì nó thoải mái, cô biết đấy.”

Mọi người trông có vẻ đang phát ốm, nhưng nguyên nhân có lẽ là do sốt Mana Material. Tôi chưa từng trải qua nó trước đây, bởi bản thân tôi có khả năng hấp thu Mana Material cực thấp, nhưng tôi nghe rằng chuyện các thợ săn tài năng với năng lực hấp thụ Mana Material cao bị sốt Mana Material là điều bình thường, bởi vì họ đã hấp thụ lượng Mana Material vượt mức bản thân có thể chịu đựng. Nó giống như đau cơ vậy. Kể cả lần trước tôi đến đây, tất cả mọi người trừ tôi đều trông thế này.

Tôi nhặt cái mặt nạ cáo lên. Đây là… thứ mà nó bỏ quên ư? Đồ rơi à? Sao nó lại chết chỉ vì nắm lấy tay tôi nhỉ? Nắm tay là điểm yếu của chúng sao? Thật nhảm nhí. Vậy thì tại sao nó lại yêu cầu một cái bắt tay chứ?

Tôi chẳng biết cái này làm từ gì, nhưng cái mặt nạ rất cứng và mềm mại. Chà, nếu thứ này bị bỏ lại thì tôi có thể lấy nó làm quà lưu niệm[note41520]. Nếu những con khác nói gì thì tôi cũng có thể trả lại… Tuy nhiên, bên ngoài con tàu vẫn trắng tinh. Vượt trên nơi này là chỗ mà Term và Kechakchakka đã bỏ chạy, cảnh tượng quen thuộc của [Nhà trọ đã mất] đang mở ra.

Ở lại đây cũng vô dụng. Ngôi đền kho báu này không giống bất kì cái nào khác. Tôi thực sự chả muốn đi đâu, nhưng theo như tôi biết, cách duy nhất để thoát khỏi đây là nhờ con boss tha cho mọi người.

“Hết cách rồi, đi thôi…”

Tôi không còn lựa chọn nào khác ngoài di chuyển. Với đám phantom trong ngôi đền này, con người ai cũng như ai cả, nên tỉ lệ sống sót sẽ cao hơn nếu tôi, người biết một chút về nơi này, đến đó. Ngôi đền này có những nguyên tắc, theo như lời nói của con phantom mà tôi đã chạm trán lần trước. Thần không bị trói buộc bởi bất cứ thứ gì. Thứ duy nhất có thể trói buộc thần là chính bản thân nó. Khi tôi đến gần cửa ra (lối vào?), Kruz nói với vẻ sợ hãi.

“Yowaningen, cây trượng của ngươi––”

“Eh? Tôi không cần nó.”

Hơn nữa, nó nặng lắm. Nếu phải mang nó theo thì tôi sẽ mệt mất. Kruz điếng người và nhìn qua nhìn lại giữa tôi và cây trượng.

“Hah? Vậy thì sao ngươi lại chuẩn bị nó chứ, desu!”

“……..Tôi đã luôn thắc mắc…Ah, Kruz có thể muốn dùng nó, hay sao đấy.”

“!?”

Vốn tất cả phantom trong ngôi đền này đều có thể nói, nên tôi không cần cây trượng. Điều mà cô cần là –– tình yêu, cô biết đấy. Sự yêu thương. Đừng có mà hung hăng. Nhân loại chẳng có gì đặc biệt cả đối với phantom trong đền kho báu này. Tôi ra khỏi con tàu và bước vào đền kho báu. Đột nhiên, tôi nghe thấy một giọng nói dưới chân mình.

“Ta muốn đậu phụ rán. Nếu không đưa ta đậu phụ rán, ta sẽ tấn công ngươi.”

Trước đó ở đây chẳng có gì cả. Đứng trong hành lang được làm bằng gỗ sơn màu đỏ son là một đứa trẻ mang mặt nạ cáo giống y đứa mà chúng tôi vừa gặp. Tuy nhiên, đứa này có hơi khác biệt về ngoại hình, nó không nói một cách không rõ ràng, và là một cô bé. Mái tóc của nó cũng mang màu vàng nhạt. Những ngón tay mảnh mai của nó đang chỉ về phía tôi.

Đậu phụ rán… Tôi xin lỗi, nhưng lần này tôi không có. Thứ duy nhất Sytry chuẩn bị và đưa cho chúng tôi chỉ có đồ bảo quản thôi.

Truyện Chữ Hay