Nageki no Bourei wa Intai Shitai - Saijiyaku Hanta ni Yoru Saikiyou Patei Ikusei Jutsu

chương 187: tài năng bung nở

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Tôi đang có một cơn đau bụng khó chịu. Radrick Atrum Zebrudia. Không cần phải nói, ngài ấy là người cai trị Đế chế Zebrudia và là kẻ đã mang lại sự thịnh vượng cho quốc gia này. Đế chế đi theo hướng quân chủ chuyên chế. Mọi thẩm quyền đều tập trung vào tay Hoàng đế, và từ vị trí quyền lực đó, một thợ săn chỉ giống như con nhặng mà ngài ấy có thể thổi bay bất cứ lúc nào. Cùng lúc, thực tế rằng đất nước được thành lập mà không gặp bất kì vấn đề lớn nào kể cả với chế độ quân chủ chuyên chế, đã nói lên năng lực của Hoàng đế.

Kể cả thợ săn kho báu cũng sẽ dính dáng đến các quý tộc khi đạt level đủ cao. Tôi nghe rằng nhiều gia tộc, ví dụ như nhà của Ark Rodin, đã cống hiến cho Đế chế trong thời gian có được tiếp kiến Hoàng đế, nhưng vì là người mới nên tôi đã cố sống mà không dính dáng đến quý tộc nhiều nhất có thể. Tôi luôn luôn từ chối những lời mời đến từ các gia đình quý tộc cũng như các doanh nghiệp. Và giờ mấy người lại bảo rằng tôi đột nhiên được triệu gọi bởi Hoàng đế ư, tim tôi vẫn chưa sẵn sàng cho điều này.

Giờ tôi đã hiểu được cảm xúc của Tino. Không phải ngài có Franz-san để dựa vào cho việc hộ tống ư? Để nghĩ rằng ngài lại nhờ cậy việc đó cho một thợ săn bẩn thỉu như tôi, lập dị cũng phải có giới hạn thôi chứ. Khi tôi nghiêm túc nói điều đó với Franz-san, ổng nhìn tôi một cách ghê rợn như thể đang nhìn kẻ đã giết cha mẹ ổng.

“Cứ đi đi.”

Tôi đã làm cái quỷ gì để mà phải nhận điều này. Đống hạt vẫn ngon thật.

May mắn thay, điện hạ Radrick vốn nổi tiếng là người rộng lượng. Nếu tôi tỏ ra thân thiện thì chắc sẽ qua thôi, nhưng mà…

“Tôi mang Term và những người khác đi cùng được không?”

“Không. Ngươi là người duy nhất được gọi.”

Ông đang bảo tôi đi đối diện Hoàng đế một mình ư? Ông đang kêu tôi đi chết đó hả? Tôi không cố ý đâu, nhưng nếu tôi làm gì đó vô lễ thì ông sẽ nói giúp chứ? Không thể tránh căng thẳng thần kinh bằng đâu đấy. Đây là một vấn đề nghiêm trọng. Nên tôi cần phải quyết liệt.

“Không. Tôi sẽ không đi trừ khi có đồng đội.”

“Yowaningen, đừng lo lắng kì cục về bọn ta nữa, và cứ đi đi, desu.”

Cô nhầm rồi. Tôi đâu có lo cho cô. Tôi đang cố kéo đám Kruz xuống nước cùng. Tôi không thể làm chuyện này một mình được. Hoặc là Franz-san sẽ đánh tôi đến chết. Tôi chả biết họ muốn nói chuyện gì, nhưng hẳn là công việc. Tôi cũng chẳng biết tại sao ngài ấy lại gọi mình nữa. Trong mấy trường hợp này, Term có thể ra quyết định hợp lí hơn tôi. Tôi khoanh tay lại và nói một cách ngầu lòi với Franz-san, người rõ ràng là đang bực.

“…Đừng lo, ông có thể tin tưởng đám Term. Cứ đi hỏi bệ hạ đi.”

“Tsk… Khốn kiếp, dù chỉ là một thợ săn.”

Tôi chắc rằng sự thô lỗ của mình sẽ được dung hòa nếu có Kechakchakka và Kruz đi cùng. Bởi vì Kechakchakka rõ là kì lạ, và Kruz thì chẳng quan tâm đến việc người trước mặt cô ấy có là Hoàng đế hay không. Tất nhiên, nếu tôi bị từ chối và không được vào tiếp kiến, thì cũng ổn thôi.

Franz-san rời đi với tiếng dậm chân bình bịch cùng tiếng leng keng của bộ giáp. Kruz, người đã hoàn toàn quên đi cơn giận trước đó, nói với vẻ kinh ngạc.

“Yowaningen, ngươi… thực sự thiếu hợp tác, desu. Chỉ có sự liều lĩnh của ngươi là level 8 thôi, desu.”

Tôi không muốn nghe nó từ cô, và cái liều của tôi hoàn toàn giống người bình thường. Nếu chỉ nói thôi thì tôi có thể nói bất cứ điều gì. Tôi gật mạnh đầu và nhún vai.

“Tôi chỉ nói điều cần nói thôi. Bởi vì dù nhìn thế này thì tôi vẫn là Clan Master mà. Aaah, có lẽ tôi nên nói ngài ấy đến chỗ tôi nếu có chuyện cần bàn chăng?”[note41160]

§

Tôi đi theo Franz-san người rõ ràng đang cáu. Tất nhiên là đám Kruz cũng đi cùng. Hi vọng đã hóa thành hư vô, yêu cầu của tôi đã ngay lập tức được chấp thuận. Có vẻ như Hoàng đế thực sự muốn gặp tôi. Vào những lúc như thế này, quân chủ chuyên chế thực sự là vấn đề, bởi không ai có thể cãi lại ý của Hoàng đế.

Vì lí do nào đó, Kruz đang tỏ ra cực kì ấn tượng.

“Ta hiểu rồi… Kể cả trong một đất nước nhân loại lớn như Zebrudia… Thẩm quyền càng cao hẳn cũng phải có một tấm lòng rộng tương ứng, desu.”

“Chỉ đề phòng thôi, nếu ngươi làm bất cứ chuyện gì bất kính với Hoàng đế, ngươi sẽ không thể ra ngoài dễ dàng đâu.”

“Hmph. Không phải ông nên nói điều đó với Yowaningen sao? Desu.”

“Ta đang nói với cả hai người các ngươi!”

“Hihihi…”

Giờ có lẽ đã quá muộn, nhưng có phải tôi đã chọn sai người rồi không? Không ai tỏ ra lo lắng trừ tôi cả. Ngoại trừ Kilknight, tất cả các thành viên đều ở đây với tôi, nhưng tôi lại thấy cô đơn đến kì lạ. Tại sao tất cả những người tài năng đều ích kỷ vậy?

Tôi cúi đầu trước các kị sĩ đang canh gác và chờ sự cho phép. Lần này, căn phòng Hoàng đế ở có chút đặc biệt. Nội thất sang trọng và rộng rãi nhưng lại không có cửa sổ. Có lẽ họ đã nghĩ về chuyện có thể xảy ra nếu một vụ như Chilldra tái diễn.

Hoàng đế đang ngồi đó với vẻ kiêu hãnh. Bên cạnh ngài ấy là vô số kị sĩ với vẻ vô cảm. Không chỉ vì những thứ mà ngài đang mặc, vẻ nghiêm trang của ngài ấy và thái độ nghiêm nghị đều toát lên khí chất của người đứng đầu. Nếu tôi, người có tiếng về năng lực degoza, làm một cái degoza trước ngài ấy thì sẽ là một khung cảnh tuyệt vời. Gần Hoàng đế là một cô bé mà tôi nhớ mình đã gặp. Term đang cảnh giác và nhìn xung quanh phòng, (có lẽ) là để kiểm tra an ninh.

Bệ hạ Radrick liếc Franz, người đang đứng yên như tượng rồi nhìn tôi. Đôi mắt xanh sắc bén gợi tôi nhớ về một chiến binh, nhưng cùng lúc tôi cũng có thể thấy sự cơ trí ẩn giấu như thể toàn bộ suy nghĩ trong tôi đã bị ngài ấy độc được. Bệ hạ Radrick gật đầu một cái và nói bằng giọng quen thuộc.

“Làm tốt lắm, Franz. Có vẻ như cuộc gặp gỡ của chúng ta đã bị trễ. Ngươi đã làm rất tốt khi chấp nhận yêu cầu của ta, cùng các thợ săn còn lại.”

Ngài ấy không nhiều năng lượng như tôi nghĩ. Có vẻ như ngài ấy không triệu gọi chúng tôi để phàn nàn. Tôi trở lại tư thế gốc mà mình đã chuẩn bị nhằm có thể degoza bất cứ lúc nào. Điều mà bệ hạ Radrick nói nực cười đến mức khó có thể tin rằng ngài ấy là Hoàng đế của một nước lớn, nhưng những người xung quanh có vẻ không định cản ngài ấy lại.

“Ta đã muốn nói chuyện với ngươi một lần. Vốn ta định gọi ngươi vào ngày đầu tiên, nhưng hoàn cảnh không cho phép.”

“…Xin cảm ơn vì đã nghĩ về thần, thưa bệ hạ.”

Đó đúng là một tình huống hỗn độn. Vụ Chilldra tấn công, rồi vô số nguy hiểm tiếp diễn sau đó, nên có lẽ chẳng có thời gian để nói. Mấy ngày vừa qua đã yên tĩnh hơn, nhưng nếu chuyện này xảy ra thì có lẽ tốt hơn là cứ để mấy chuyện xui rủi kia tiếp diễn. Franz-san hắng giọng một cái và nói.

“Tình hình cuối cùng dịu lại bằng cách nào đó, nhưng số cuộc tấn công cao hơn dự tính. Thông thường là bất khả thi khi có nhiều quái vật tấn công đến vậy trên đường cao tốc. Vụ rồng tấn công rõ ràng là do người làm, nhưng hôm nay chúng ta đã bị năm nhóm quái vật lớn công kích. Bệ hạ lo rằng đây là điềm báo cho điều gì đó sắp xảy đến.”

Tôi vô thức nhíu mày. Franz-san đang nói gì vậy? Bỏ vụ rồng sang một bên, năm cuộc tấn công lúc hộ tống vẫn có số lượng nhỏ hơn bên bị tấn công mà. Và vì bọn chúng có ít hơn một trăm, tôi sẽ gọi đó là một đám cỡ vừa thay vì cỡ lớn. Không có cá nhân nào mạnh bất thường trong đó, và chúng tôi cũng không gặp rắc rối gì, nên nó giống như không có gì xảy ra vậy. Dù tôi sẽ tiêu chắc nếu ở một mình. Franz-san là một quý tộc. Ông ấy là người thường bảo vệ mạng cho Hoàng đế. Nên có lẽ ông ấy không hiểu lắm về những gì diễn ra bên ngoài. Tuy nhiên, vì là một người lớn, tôi đáp lại với một nụ cười.

“Không có gì đáng lo cả. Nếu chỉ ở mức này thì thần không cho đó là điềm báo. Thần đã trải nghiệm tình huống này vô số lần trước đây. Nó có thể coi như là xui xẻo, và thần đủ năng lực để dù cho có rắc rối gấp mười xuất hiện thì cũng không thành vấn đề,”

Khi tôi nói gấp mười, vẻ mặt của các kị sĩ đứng bên cạnh bảo vệ bệ hạ vặn lại. Tuy nhiên, dù bạn có thể nói rằng con số tôi đưa ra ấn tượng đấy, nhưng tôi không hề nói năng điên khùng. Bên chúng tôi có pháp sư sử dụng được phép tấn công quy mô lớn. Từ quan điểm của mấy người đó, một trăm với một cũng chẳng khác gì nhau. Dù tôi sẽ chết.

Hoàng đế thở ra một chút. Tôi không thể biết được ngài ấy đang nghĩ gì từ hành động đó.

“Ngươi có vẻ tự tin đúng như lời đồn.”

“Bởi vì thần được ban phước khi có một party đầy tài năng.”

Tôi liếc Term nhưng ông ấy vẫn bình tĩnh, Kechakchakka thì vẫn thế và Kruz thì có vẻ hơi bất ngờ, nhưng cô ấy không tỏ ý can thiệp. Tôi không có nói dối. Tôi chỉ là đứa vô dụng, nhưng họ chắc chẳng dám nói thế đâu. Bệ hạ Radrick mấp máy môi một chút và cười.

“Đó không phải tất cả, đúng không . Thông tin đến tai ta rất có giới hạn, nhưng –– Bọn ta đã nghe những lời đồn về ngươi. Có vẻ như ngươi đã cống hiến rất nhiều cho đất nước này.”

“…….Chúng chỉ là tin đồn thôi. Thần không có làm gì cả.”

Tôi ngay lập tức cố gắng phủ nhận, nhưng mắt bệ hạ dần trở nên sáng hơn. Có vẻ như ngài ấy không tin tôi. Chà, tôi chắc không thể phủ nhận với ngài ấy vì những việc mà bạn tôi làm ấy đã được cộng vào cho tôi trên giấy tờ…

“Gần đây mới có câu chuyện rằng băng cướp Barrel khét tiếng đã bị biến thành ếch… Nghe thật khó tin, nhưng đó có phải sự thật?”

“…….Vâââââng, ừm… Nó cũng không sai…”

Biến người thành ếch là một chuyện kinh khủng. Làm thế nào Lucia có thể nghĩ ra một ma thuật kì quái như vậy[note41161]? Chuyện gì xảy ra nếu đó là tội ác dưới con mắt pháp luật?

“Một câu trả lời kì lạ. Ngươi có gì phản đối sao?”

Tôi nên đáp lại thế nào đây… Sau khi ngần ngại và lạc lối trong tâm trí của chính mình, tôi trả lời một cách mơ hồ.

“……Thưa không. Do nhầm lẫn, các thợ săn cũng đã bị biến thành ếch… Nên thần nghĩ nó có hơi chút vấn đề…”

“Nói gì cơ… Cả thợ săn cũng vậy ư?”

Trước khi tôi kịp nhận thức, mọi người xung quanh đã nhìn tôi với ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống. Con gái rượu của bệ hạ cũng tỏ ra kinh ngạc và lắng nghe.

“Ah, phải rồiiiiii… Tất nhiên, thần đã biến họ trở lại sau đó. Sau cùng thì nó là một ma thuật không lấy mạng.”

Có vẻ như Tino đã biến Ruda trở lại, nên chắc không có ai mất tích cả. Nếu có thì Gladys-kyo đã viết về nó rồi. Không có lời phàn nàn nên hẳn không có vấn đề gì cả. Trong khi tôi co người lại, Hoàng đế cười giòn tan như thể nghe được một câu chuyện cười nào đó vậy.

“Thú vị đấy. Ngươi thực sự thú vị như lời đồn, .”

“…….Là vinh dự của thần.”

Tôi tự hỏi cái loại lời đồn nào đang lan truyền vậy. Nghiêm túc đấy, lời đồn thật phiền toái mà. Bạn không thể dễ dàng xuất ra thông tin được gắn trong nó. Trong khi tôi cảm thấy muốn bệnh, bệ hạ gật đầu mạnh và nói với giọng sắc bén.

“Ta muốn được tận mắt chứng kiến sức mạnh trong tin đồn. Đây hẳn là một chuyến đi hộ tống nhàm chán với ngươi… Thực ra thì, hãy dùng cái phép hóa ếch hay gì đó ngay tại đây đi.”

…Eh? Không không, đó là hành động của Lucia mà… Eh?

Những ánh mắt nửa tin nửa ngờ hướng về phía tôi. Ánh mắt của Hoàng đế và cô công chúa cũng tràn đầy hiếu kì. Và vẻ mặt của Franz-san thì tràn ngập sự nghi ngờ. Tôi nhìn xung quanh, nhưng cả Kruz và Term cũng nhìn chằm chằm về phía tôi. Chính xác thì loại lời đồn nào đang phát tán vậy…? Tôi không phải pháp sư. Tôi gần như chẳng có tí ma lực nào, nên tôi còn chẳng tạo được một tia lửa nữa là. Kruz liếm môi và nói một cách thích thú.

“Humph… Đó là ma thuật ta chưa từng nghe đến bao giờ và nghe có vẻ nực cười nhưng… Quả thực, nếu ngươi có thể điều khiển tinh linh trải giường thì biến người thành ếch cũng dễ thôi, desu.”

“Nghĩ lại thì, chúng ta chưa từng thấy sức mạnh của cậu trước đây…”

“Keke……….Hihi…”

Chẳng có… ai ở phe tôi cả. ………..Eeeeeeeeh. Dù mấy người nhìn thế nào thì làm sao một kẻ vô hại như tôi có thể dùng ma thuật được. Hmm? Mấy người không thấy được lượng Mana Material trong tôi cùi thế nào sao? Nó cực kì, cực kì mỏng đấy. Tôi không nhớ mình từng mang một thứ gì nặng hơn một cái dĩa gần đây cả.

Cái thảm nổi loạn đang vỗ tay bình bịch. Họ thực sự đang hố tôi. Giờ bầu không khí không cho phép tôi không. Nhưng, tôi không còn lựa chọn nào khác ngoài nói ra điều đó cả. Đừng đánh giá thấp một bậc thầy kiếm cớ. Tôi ra vẻ nghiêm túc và nói.

“Biến người thành ếch là điều vô nhân tính. Lúc đó nó xảy ra do hoàn cảnh ép buộc mà thôi ––”

“Đừng lo. Ta sẽ cho phép. Ngươi có thể biến lại đúng không?”

“…….Việc kiểm soát vẫn còn chưa hoàn thiện. Việc nó biến cả các thợ săn là bằng chứng ––”

“Ta không quan tâm. Cứ làm đi.”

Vẻ mặt của bệ hạ Radrick cực kì nghiêm túc. Đừng nói với thần rằng ngài thực sự tin thần có thể biến người thành ếch đó? Đừng khiến tôi cười. Trong khi tôi thở dài một chút và nhìn xung quanh, cả Term, Kruz lẫn Kechakchakka đều không đứng về phía tôi. Nếu tôi không phô ra sức mạnh của mình, nó có thể ảnh hưởng đến việc ra lệnh sau này. Nên tôi thu can đảm và nói.

“Th-Thật hết cách… Tôi không biết nó có thành công không bởi việc đó chỉ có tác dụng khi tôi trong trạng thái hoàn hảo, và dù tỉ lệ thành công chỉ có mười phần trăm, hơn nữa, bụng tôi có hơi đau một chút… Không, tôi không nghĩ tỉ lệ nó sẽ hoạt động khoảng chín mươi phần trăm lần này ––”

“Yowaningen, ngươi nói bụng ngươi đau nhưng không phải mới trước đó ngươi đã ăn rất nhiều hạt sao, desu. Cứ làm đi, desu.”

Chà, hết cách rồi. Tôi thực sự vô dụng, nên Term nên làm lãnh đạo đi. Với vô số lời xin lỗi, tôi chắc rằng mình sẽ không bị tóm vì lừa đảo đâu. Nên cứ thoải mái đi nào. Với một nụ cười nửa miệng, tôi bắt chước Lucia và búng tay.

“Eiiiiii, Kruz, biến thành ếch điiiiii.”

Tất nhiên, không đời nào cô ấy lại hóa ếch thật. Tôi không thể sử dụng ma thuật. Tôi đã từng học khi còn muốn nó nhưng không thể, và ngay từ đầu thì tôi đã có rất ít ma lực. Tại quê nhà, tôi là kẻ vô năng. Tôi chẳng có tài năng về bất cứ thứ gì, nhưng nếu phải chọn một thứ mà tôi kém tài nhất thì đó hẳn là ma thuật.

Franz-san không nói gì. Bệ hạ cũng im lặng, và cả Kruz cũng thế. Nhưng mắt Term lại mở to vì bối rối và ổng lầm bầm.

“Không thể nào… cậu đã làm gì?”

!?????????

Tôi đã làm gì ư? Tôi cũng muốn biết lắm đây. Có một con ếch trên chiếc ghế mà bệ hạ vừa ngồi. Cũng có một con ếch tại chỗ mà Franz-san đã đứng. Vô số con ếch kêu loạn xạ tại chỗ mà các Hộ vệ hoàng gia đã đứng. Trong số các Hộ vệ, chỉ có một nữ pháp sư, người có vẻ là lãnh đạo nhóm pháp sư là duy nhất được tha và cổ hét lên với khuôn mặt tái mét.

Cứ như thể tôi đang gặp ác mộng vậy. Khi tôi nhìn ra sau, tôi thấy một con ếch màu bạc tại nơi mà Kruz đã đứng. Cổ đang run rẩy, nhưng khi ánh mắt của chúng tôi đụng nhau, cổ đập lên chân tôi. Không có con ễnh ương nào giống như Lucia đã biến hóa lần trước. Đây đều là… cóc[note41162]. Tôi quá bối rối đến mức hóa bình tĩnh.

“……Có vẻ như Kechakchakka và Term đều an toàn.”

“Kekeke!? Kekekeke!?”

“Cậu đáng ra… đã ăn hạt Amuzu! Điều này thật bất khả thi!”

Họng tôi khô rang. Tôi hít sâu một hơi và từ từ hiểu được tình hình. Cái gì? Có thể nào… Phải chăng tài năng pháp sư tiềm ẩn của tôi đã được khai phá[note41163]? Quả thực Kruz đã từng nói “Lucia-san có tài năng, nên nếu Yowaningen chăm chỉ thì ngươi hẳn sẽ tốt lên thôi” nhưng… Liệu đây có phải kết quả của sự vô năng từ trước đến nay của tôi[note41164]? Ngoài ra thì, giữa Lucia và tôi gần như chẳng có tí huyết thống nào.

Con ếch hóa từ con gái rượu của Hoàng đế kêu liên hồi. Tôi rất vui khi thấy năng lực của mình bung nở, nhưng phải đính chính, đây đúng là một thảm họa. Franz ếch và Hộ vệ hoàng gia ếch đồng thanh kêu phản đối. Chỉ có bệ hạ ếch vẫn uy nghiêm như thường lệ. Điều duy nhất nhắc tôi rằng đó là Hoàng đế là nhờ cái màu hoàng kim quanh thân nó, cứ như màu tóc đã được truyền sang vậy. Dù nhìn thế nào thì đó chỉ là ếch thôi. Hơn nữa không còn là những con ễnh ương như Lucia đã biến, mà là cóc như tôi từng tưởng tượng…?

Và rồi khi nghĩ tới điểm này, tôi một lần nữa nhìn Hoàng đế ếch. …….Nếu nó đúng là kĩ thuật mà tôi từng nghĩ thì đó sẽ là ếch hồ, nhưng đến mức này thì tôi sẽ không kén chọn. Bởi nhìn cóc vẫn giống ếch hồ hơn là ễnh ương mà. Có đúng sức mạnh của tôi đã thức tỉnh không vậy[note41165]?

Trong khi chạy trốn thực tại, tôi nở nụ cười trống rỗng.

“…Có vẻ như, mình tài năng hơn Lucia.”[note41166]

“L-L-Làm như đây là lúc nói về chuyện đó ấy!”

Vị pháp sư duy nhất của Hộ vệ hoàng gia người đã thoát khỏi vụ hóa ếch run rẩy đến chỗ tôi. Vẻ mặt của cô ấy tràn đầy tuyệt vọng. Tất nhiên là cổ sẽ thế rồi nếu tất cả đồng đội của cổ bị biến thành ếch. Tuy nhiên, Hoàng đế đáng ra vẫn đeo chứ nhỉ. Không ngờ nó lại vượt qua được cả …… Đây đúng là tin mới đến từ sự dối trá đấy.

“Đ-Đây là lí do tôi bảo nó vẫn chưa được kiểm soát…”

“Biến họ lại! Biến họ lại ngay đi!”

Vị nữ pháp sư nắm cổ và lắc lắc tôi. Biến họ lại đúng là ý hay đó. Nhưng phải rồi, vấn đề là tôi không biết làm thế nào.

“Ehmm….. Biến trở lại!”

[!? Em không thể làm thế, Nii-san!]

Tôi gào lên và nhìn xung quanh nhưng không có gì xảy ra cả. Tệ thật. Có lẽ vì tôi đang vội, tôi còn có thể nghe thấy ảo giác của tiếng Lucia[note41167]. Không tốt rồi. Thế này thì tôi sẽ thành tội phạm vì đã vô tình xóa sổ Hoàng đế cùng các cận thần bằng cách biến họ thành ếch mất. Chuyện này chưa từng nghe thấy bao giờ. Và không đời nào tôi có thể trốn tội vì Term đã chứng kiến tất cả[note41168]. Khi Lucia biến trở lại những người đã hóa thành ếch, em ấy đã làm thế nào nhỉ… Tôi lục lọi kí ức và đập mạnh vào tay một cái.

“Aaaah, phải rồi. Tôi nhớ làm thế nào để biến họ lại rồi. Cô chỉ cần hóa kiếp họ thôi.”

Truyện Chữ Hay