“Uuuuumh. Mình thực sự không hiểu lắm, nhưng đây không phải kiểu huấn luyện tồi đâu. Phiêu lưu thì phải thế này chứ.”
“Cậu dễ dãi quá đấy, Luke-chan…”
Kiếm sĩ tóc đỏ, Luke Syscol, cười khúc khích và rút kiếm bên hông ra một cách thành thục. Nó là một thanh kiếm dài dễ sử dụng với lưỡi dài cỡ một mét. Lưỡi kiếm rộng, nhưng điểm quan trọng nhất là nó được làm từ gỗ, từ bao kiếm cho đến cán và lưỡi kiếm. Tất nhiên, chẳng có lưỡi kiếm nào ở đây cả, và nó cũng không phải thứ có thể được sử dụng trên chiến trường nơi sinh mạng được đặt trên bàn cân. Tuy nhiên, Luke lại vung thanh kiếm, thứ rất nhẹ do được làm từ gỗ, một cách tự tin và chĩa thẳng lên trời.
Bầu trời trong xanh không chút mây. Và xa trên đầu cậu là một cái bóng nhỏ. Dù mắt người thường không thể thấy được nó, nhưng với Luke và các bằng hữu từ [Strange Grief], những người liên tục được cường hóa năm giác quan sau những chuyến đi đền, nó lại cực kì rõ ràng. Và thứ đó là –– một con rồng. Nó là một con Lục long bình thường sở hữu cơ thể màu lục đậm. Tất nhiên, dù con quái đó được gọi là bình thường thì nó vẫn là rồng trưởng thành, một trong số những con thú thần thoại mạnh nhất và để hạ được nó, bạn cần phải có level ít nhất là 6. Lucia thở dài và nhìn một cách bất mãn vào con rồng đang bay qua mà không chút để ý gì tới họ như thể nó đang vội.
“Nhưng có nhiều rồng xuất hiện thế này… Thật bất thường.”
“Lục long đáng ra không sống ở khu vực này, nên chị nghĩ nó bay đến đây từ chỗ xa nào đó…”
Trừ vài ngoại lệ, long tộc có khả năng bay rất xuất sắc. Đây cũng là lí do tại sao chúng được coi là chủng mạnh nhất, bởi con người không cách nào có thể bắt kịp tốc độ của rồng thứ đôi khi vượt qua cả tốc độ âm thanh. Liz, người đang gác chân lên anh mình nhún vai. Kể cả cô người vốn ưa thích chiến đấu cũng cảm thấy bất ngờ.
“Lần này có bao nhiêu vậy? Không phải là quá nhiều sao? Làm thế nào mà chúng tập hợp ở đây được?”
“Ai biết. Theo như em biết thì không có cách nào để triệu tập rồng cả… Nếu có thì chỉ có khả năng là Thánh tích thôi… Hay thứ gì đó tương tự.”
“Thánh tích sao… Nếu thế thì nó có thể là bất cứ thứ gì.”
Liz đáp lại khi Sytry nghiêng đầu. Dù phát hiện ra có rồng bay trên trời, mọi người vẫn không hề căng thẳng. Giống như hôm qua, sau vài giờ, đám Sytry đã đụng độ năm con rồng trong khi làm công tác dọn đường. Vốn rồng có lãnh thổ rất lớn, nên rõ là bất thường khi có nhiều rồng xuất hiện trong thời gian ngắn thế này. Tựa như sự cố bầy Chilldra hôm qua, chuyện đang xảy ra bây giờ rất đáng nghi. Kể cả potion đặc biệt của Sytry, thứ có thể khiến rồng phát điên, cũng không năng lực thu hút rồng vô điều kiện từ lãnh thổ khác. Nếu có cách nào đó để điều khiển rồng thì đấy sẽ là một kĩ thuật rất nguy hiểm.
“[Cáo]….. Heeeh…”
“Cry-san nói rằng anh ấy không cần rồng nữa…”
Sytry lờ đi lời lẩm bẩm của người chị gái và nhìn về phía Luke. Cô không gặp trực tiếp Cry, nhưng có một tờ nhắn được để lại ở quầy tiếp tân của nhà trọ mà cô để sô cô la lại. Khi Luke nghe vậy, cậu gật đầu mạnh mẽ.
“Cố mà chịu đựng kiếm kĩ của ta đââââyyyyyy! Wooooooooo! Phong cách Luke, phi kiếm ‘Thiên thạch kích’”
Luke rống lên và chạy nước rút trên quãng đường mà cỗ xe đã chạy với vô số khói bụi bốc lên phía sau. Khi cậu lại gần con rồng với một tốc độ kinh khủng, Luke ném thẳng cây kiếm trong tay đi. Bơ đi câu hỏi của Liz “Không phải kì quặc sao khi một kiếm sĩ lại ném kiếm của mình đi”, thanh kiếm lao thẳng về phía trước. Nó giống như một ngôi sao băng thần tốc đang truy vết con Lục long đang di chuyển cực nhanh nhưng rồi lại chuyển đỏ và bị cháy rụi trước khi chạm vào con rồng. Luke cũng ngã ngay tại chỗ.
“Chếếếếếếếếtttttttttt tiiiiiiiiệệệệệệệệttttttttt! Nó lại cháy nữa rồi. Mình thiếu gì chứứứứứứ! Lucia, cái nữa đi!”
“Hmmmmm… Có phải vì cậu thiếu ý chí không?”
“Umu, umu.”
“Đừng nói nhảm thế… ‘Bão mưa đá’.”
Một cơn lốc nhỏ hình thành trong lòng bàn tay Lucia. Cơn lốc lấp lánh đầy mảnh băng, nhanh chóng trở nên to đùng và biến thành một lốc xoáy khổng lồ có thể chạm đến bầu trời. Những ma thuật điều khiển tự nhiên thường là ma thuật diện rộng. Và Lucia thì đặc biệt giỏi về băng thuật. Cơn lốc băng giá nhanh chóng lan ra với tốc độ vượt qua cả tốc độ bay của con rồng, quét sạch toàn bộ những vùng xung quanh. Ngay sau đó, một tiếng rống khiến khu vực rung lên. Con Lục long bị vướng vào cơn bão và bị nghiền thành từng mảnh bởi những vụn băng bên trong nó, rồi rơi thẳng xuống mặt đất.
“Một việc thật dễễễễễễ dàng.”
“Có vẻ như thứ đó không thể triệu tập những con rồng quá mạnh.”
Dù có nói là rồng thì năng lực cũng rất đa dạng. Vài loại, giống như Chilldra và Rồng suối nước nóng, có thể bị những thợ săn level 4 một mình hạ gục, cũng như có những loại mà ngay cả [Strange Grief] cũng phải dốc toàn lực mới có thể đánh bại. Trong trường hợp này, Lục long và những con rồng đã xuất hiện đến nay không phải là vấn đề lớn. Ít nhất với [Strange Grief], chúng chỉ là lũ mà họ tiện tay cũng hạ được.
Khoảng thời gian “Bão mưa đá” có hiệu lực đã hết. Tất cả những gì còn xót lại là mặt đất đóng băng và xác con rồng.
“Ta làm gì với nguyên liệu đây?”
“Cứ để đó đi. Thật lãng phí nhưng không phải là ta có thể mang chúng đi được.”
“Mình thấy ổn miễn là nó vui, nhưng mình không hài lòng lắm khi có nhiều rồng xuất hiện thế này. Nếu chúng đến thì nên đến hết một lượt đi chứ đừng xuất hiện lẻ tẻ.”
“Umu.”
Cơ thể của một con rồng là một nguyên liệu đáng giá, nhưng mục đích lần này của họ không phải là kiếm tiền. Họ không có khả năng vác nó đi được, vì họ không biết những con quái vật mạnh mẽ hay rồng nào sẽ xuất hiện kế tiếp. Tuy nhiên, điều này vẫn thật lãng phí. Khi Sytry nhìn các mảnh xác rồng với một chút ngần ngại, Liz gọi cô từ phía trên.
“Syttt có một đám quái vật đang đến, ta làm gì đây?”
“Một nhóm quái vật? Là rồng sao?”
Liz nheo mắt nhìn cái lũ xuất hiện từ đằng xa. Chúng là tổ hợp của nhiều loại quái vật. Quái vật bán nhân và quái vật dạng thú đang chạy trốn như thể chúng bị truy đuổi.
“Hmmmm… Chị nghĩ đó là Địa long? Về nhóm quái vật thì có cả Orc, Goblin và… Đủ loại luôn!”
Địa long là một chủng bất thường không thể bay. Cánh của chúng đã bị thoái hóa, nhưng bù lại cơ thể chúng rất lớn và sức nặng của đòn tấn công thì rất khủng. Lũ quái bị đuổi chắc là đám sống quanh đây. Rồng và quái vật khác không sở hữu quan hệ cộng sinh, và lũ rồng, những kẻ đứng đầu chuỗi thức ăn, là kẻ săn mồi tự nhiên với mọi chủng không phải nhân loại. Nếu một con rồng chưa bao giờ rời lãnh thổ đột nhiên thoát khỏi đó thì cả khu vực sẽ rơi vào hỗn loạn. Kể cả những con quái vốn ngoan ngoãn cũng có thể trở thành thảm họa lớn nếu chúng mất kiểm soát. Đây cũng là hiện tượng đầu tiên bị nghi ngờ khi xảy ra quái vật chạy loạn.
“Yaaaaaaas, lần này thanh kiếm của ta sẽ chạm đến. Tớ sẽ… chém nóóóóóó!”
Luke xắn tay áo lên trong khi cầm thanh kiếm gỗ mới mà Lucia vừa tạo. Bầy quái vật không dừng lại mà hướng thẳng về phía đám Luke ––– Chính xác hơn là hướng của nhóm Hoàng đế. Ngay lúc đó, Sytry, người đang tỏ ra trầm ngâm, vỗ tay một cái và nói.
“Luke-san, làm ơn chỉ chém mỗi rồng thôi. Hãy làm sao đó để không tổn thương đến lũ quái khác.”
“Hm? Aaah? Tại sao vậy?”
“Cry-san bảo em rằng anh ấy không muốn có thêm ‘rồng’ nữa chứ không nhắc đến các loại quái khác.”
Cậu ta đã cố hết sức để để lại thông điệp rằng cậu không cần rồng nữa. Cậu có lẽ muốn mọi thứ ngoài rồng. Sytry, người đã biết cậu ta trong một thời gian dài, hiểu cậu ấy đang nghĩ gì[note41018]. Mắt Luke mở to trước những gì Sytry nói trong khi cô ấy mỉm cười, và gật đầu ưng thuận.
“……Anh hiểu rồi… Được thôi. Không thành vấn đề. Vậy thì ảnh chỉ cần xẻ riêng chúng ra thôi chứ gì? Anh chỉ cần giết rồng thôi. Được rồi. Chỉ rồng thôi… cũng được. Mình sẽ chỉ chém rồng…… Un, nó sẽ là một kiểu huấn luyện tốt, tay mình ngứa ngáy rồi đây.”
§
§
§
Kì lạ… Lời nguyền đáng ra đã kích hoạt, nhưng không có con rồng nào xuất hiện cả[note41019]. Chuyến hộ tống diễn ra yên bình. Trời không mây và không có dấu hiệu của con rồng nào cả. Những sự kiện ngày hôm qua là bất ngờ đối với hắn, nhưng đây là lần đầu tiên hắn trải nghiệm việc rồng không tấn công.
Hiệu ứng của lời nguyền gọi rồng là thu hút những con rồng sống xung quanh đến. Trong vài trường hợp, có một khoảng trễ trước khi con rồng tấn công, nhưng lần này thì quá muộn. Hắn không thể để lộ rằng mình đang lo lắng. Nhóm Hoàng đế đã rất cảnh giác vì sự kiện hôm qua. Họ có lẽ đã nghĩ về khả năng có kẻ phản bội trong hàng ngũ, hơn nữa vốn không có cách nào để chắc chắn lời nguyền hoạt động. Người đàn ông đó –– không có ở đây. Kẻ đó đã rút mình về hậu phương và giữ khoảng cách với chiếc xe ngựa mà Hoàng đế đang đi. Hắn không biết tên đó đang nghĩ gì. Nếu tên đó là người hộ tống thì ở gần Hoàng đế là chuyện đương nhiên. Các kị sĩ đang gác xung quanh ông ta, nên không phải là tên đó có thể lại quá gần, nhưng hắn không hiểu tại sao tên đó lại muốn lui về sau.
Hiện giờ Hoàng đế đang trong trạng thái thiếu phòng vệ. Mấy tên kị sĩ bất tài đang canh gác đó không nhận thức được rằng hắn là kẻ địch. Hắn vẫn có thể chiến đấu mà không có lời nguyền gọi rồng. Hắn sẽ không làm chuyện bất cẩn, nhưng không phải là bất khả thi để có thể ám sát Hoàng đế nếu hắn sẵn sàng liều mạng. Trong số các hộ tống, người duy nhất hắn chắc mình không thể chống lại về sức mạnh thuần túy là và .
Điều duy nhất hắn lo lắng vây giờ là hành động của kẻ được biết đến như là chiến lược gia vô song. Dựa vào tình huống, hắn có thể sẽ phải thay đổi kế hoạch. Ngay lúc đó, một giọng lớn từ phía trên đột nhiên phát ra.
“Quái vậttttttt! Nhiều bầy quái vật đang tới! Số lượng rất đông, mọi người hãy cảnh giác! Bảo vệ cỗ xe!”
!?Cái… Tên kia vừa nói gì!? Không thể nào, lời nguyền đáng ra chỉ thu hút rồng thôi chứ. Việc này không phải do hắn gây ra.
Hắn nhanh chóng kiểm tra phía sau. Ở đấy không còn dấu hiệu nào của kẻ đáng ra phải ở đó nữa.