“Đừng có đùa với ta! Desu! Tại sao ta phải cho ngươi cưỡi chung chứ! Desu! Ngươi đã nhận điều ngươi đáng phải nhận mà! Desu!”
Họ cực kì điên tiết khi thấy tôi tự ý hành động và tông thẳng vào cổng thành. Giờ khởi hành đã bị muộn mất hai tiếng do kiểm tra an ninh nên họ bực với tôi cũng phải. Thực tế, quả là phép màu khi tôi chỉ phải nhận có thế. Tôi đã mắc sai lầm trước cả khi chuyến đi bắt đầu, nên cũng không ngạc nhiên nếu tôi bị đuổi khỏi đoàn hộ tống. Có vẻ như Hoàng đế thực sự không muốn bỏ tôi ra.
“Này, Yowaningen, đừng có bám chặt ta thế, desu! Đừng có ngồi lên tóc ta, desu! Yowaningen, ngươi chẳng thể hiện đủ tôn trọng với ta gì cả, desu! Thật không thể chấp nhận khi một nhân loại tầm thường chạm vào tinh linh nhân, desu! Ta không cho phép ngươi chạm vào ta, tránh xa nhất có thể đi, desu! Ah–––”
Sau cùng thì, tôi đã bị cấm di chuyển bằng thảm. Tôi cảm thấy thất vọng vì nghĩ rằng mình sẽ được bay trên trời[note40955]. không muốn chở người là cái ngữ gì vậy? Thứ này thực sự rất nghịch ngợm mà.
“Ch-Chờ một chút đã, desu! Ngã ngựa, ngươi có thực sự là level 8 không vậy, desu! Yowaningen, ngươi nghĩ cái chân của ngươi dùng để làm gì chứ, desu! Ngươi là kẻ tệ nhất, thật không thể tin được, desu! Ngươi không cố tình làm việc này đấy chứ, desu! Ta không thể trì hoãn họ thêm nữa, desu! Chỉ tạm thời thôi, ta sẽ cho ngươi quyền chạm vào ta, desu! Thôi nào, nó ổn, nên cứ giữ chặt vào, desu! Ah–––!”
Sau khi tốn thêm hai cái nữa do ngã ngựa, Kruz đã sẵn lòng để tôi ngồi cùng. Chúng tôi đã trì hoãn cả đoàn khá lâu rồi, nên không thể gây thêm rắc rối nữa. Thiết mã là một giống ngựa mạnh mẽ, nó có thể dễ dàng chở hai người mảnh dẻ như tôi và Kruz. Thật thảm hại khi ngồi sau lưng một cô gái trên ngựa, nhưng tôi không đủ can đảm để hỏi Kechakchakka hoặc Term, những người mà tôi không biết rõ lắm, cho cưỡi ngựa cùng. Và ngồi cùng cái thứ như Kilknight ở chế độ tự động thì hoàn toàn nằm ngoài danh sách rồi. Hơn nữa, chẳng phải ý hay khi yêu cầu con ngựa chở thêm khi mà nó vốn đã chở một tên khổng lồ mặc giáp toàn thân rồi.
Phía sau tôi, cái thảm đang có tâm trạng tốt sau khi đẩy tôi xuống khỏi nó, hiện đang lượn lờ theo sau tôi. Theo như tôi được biết, gần như mọi tinh linh nhân đều có tóc dài. Có vẻ như họ dùng nó để chứa ma thuật dự trữ dùng trong trường hợp khẩn cấp. Mái tóc trắng bạc của Kruz được chăm sóc cẩn thận, chạm vào mượt như nhung và có hơi lạnh. Thân nhiệt của tinh linh nhân có hơi thấp hơn so với nhân loại. Từ phía sau, tôi cuốn tay và ôm chặt lấy cô ấy, và dù có qua lớp áo, cổ vẫn khá là lạnh. Nhờ có , tôi rất thư giãn dù có ngồi trên ngựa. Tôi bắt đầu thấy buồn ngủ rồi.
“Khi nhiệm vụ này kết thúc, hãy chắc chắn nói với Lucia-san, rằng Kruz này đã giúp ngươi rất nhiều, desu! Ngươi gặp may đấy! Ta rất là tốt bụng, desu! Nếu là tinh linh nhân bình thường thì Yowaningen đã bị giết rồi, desu!”
“Tôi biết. Cô đã cứu tôi. Quả đúng là Kruz, cô tuyệt hơn cái thảm nhiều.”
“!? Ngươi đang khinh thường ta đấy à, desu!”
Tôi đang khen cô mà… Bởi vì sau đó, tôi sẽ phải nhờ cô sạc mấy cái đã hao hết của tôi. Khi tôi ôm chặt lấy cơ thể Kruz và ngáp to một cái, tôi đã bị cổ la một lần nữa.
§
§
§
Tây Thủ đô hoàng gia Zebrudia. Hơn một trăm người đang tập trung tại cánh đồng cỏ cách đường chính vài trăm mét. Họ đang rình mò và giấu mình sau những cây cỏ lớn, và họ có ngụy trang, nên nhìn qua thì sẽ không ai thấy có nhiều người đang tập trung cả.
Những kẻ này là lính đánh thuê. Hơn nữa, chúng là một nhóm đánh thuê gần với băng cướp, chúng được thuê bởi một tổ chức ngầm để làm những chuyện bẩn thỉu. Bọn này rất khét tiếng trong mạng lưới thế giới ngầm. Yêu cầu chúng nhận được lần này hoàn toàn bất hợp pháp, bởi công việc là tấn công những chiếc xe đi qua có gắn biểu tượng của Zebrudia. Đây là một công việc lớn. Khách hàng vô danh, nhưng hắn đủ hào phóng để trả tiền trước. Chúng đã biết lộ tuyến của mục tiêu cũng như thời gian họ xuất hiện, nên tấn công là chuyện đơn giản.
Các mục tiêu, phụ nữ và trẻ em đều như nhau, phải bị giết, và chúng được phép lấy đi mọi vật phẩm từ người bị giết. Mục tiêu có vẻ là nhân vật quan trọng của Zebrudia, và có vẻ người đó được hộ tống bởi kị sĩ đoàn, nhưng điều đó cũng đã được tính toán. Và dù kị sĩ đoàn nào đang đi cùng thì cũng không thể có nhiều được, và không như đám kị sĩ đó, chúng không cần bảo vệ ai cả. Điều duy nhất bọn chúng phải cẩn trọng là không để lỡ mục tiêu, nhưng nơi này lại khá thoáng và ít chỗ ẩn náu.
Tuy nhiên, lão đại của nhóm tỏ ra không vui. Hắn nhíu mày nói với người bên cạnh, kẻ đang phủ mặt bằng một loại sơn đặc biệt để khử mùi.
“Đã quá lịch trình rồi. Có gì đó đã xảy ra.”[note40956]
Những kẻ này đã quen với mấy nhiệm vụ thế này. Chúng đã nhận được phần thưởng. Nếu lịch trình thay đổi vì lí do nào đó, vậy thì phải có dấu hiệu nhưng lại chẳng có gì cả. Đột nhiên, gió thổi. Các ngọn cỏ lay động dữ dội, nhưng thế là không đủ để làm lộ những kẻ đang ẩn mình.
“Hãy chờ thêm nửa tiếng nữa. Nếu mục tiêu không xuất hiện, ta sẽ rút lui. Kể cả khi có gì đó xảy ra, ta cũng sẽ không chờ thêm nữa.”
Nếu khách hàng của họ bị tóm nửa đường, có khả năng rằng mục tiêu đã lần ra chúng. Chúng bị giết trong lúc chiến đấu là một chuyện, nhưng chúng không thể mạo hiểm toàn bộ băng chỉ vì một yêu cầu được. Có lẽ đã phát ngán vì chờ đợi, một trong số các đồng đội của hắn, kẻ đang nằm gần đó, ngáp to một cái. Người đó trông thư giãn đến mức không thể tin rằng anh ta đang làm nhiệm vụ. Có lẽ nhận ra ánh nhìn của sếp mình, người đàn ông nói với vẻ xin lỗi.
“Xin lỗi, tôi cảm thấy hơi buồn ngủ.”
“Mới có nửa giờ thôi, ráng lên đi.”
“Heiii.”
Từ kinh nghiệm của mình, thật hiếm khi mục tiêu đến muộn thế này. Khách hàng lần này rất thủ đoạn, nhưng hẳn có gì đó đã xảy ra. Cũng có khả năng rằng người đó đã thay đổi suy nghĩ. Tuyến đường mới chỉ được thông báo có vài giờ trước, nhưng có rất nhiều lí do để thay đổi kế hoạch. Vào lúc đó, hắn chợt nhận ra một cái bóng ở đằng xa. Chỉ có một lí do duy nhất. Người này không phải mục tiêu của đám lính đánh thuê, nhưng nơi này quá xa đường chính. Đó cũng không phải do thám của chúng, có khả năng rằng đó là người được khách hàng cử đến.
Người xuất hiện là một phụ nữ. Làn da rám nắng cùng đôi ủng đen. Cô ta đang mặc một bộ đồ lộ liễu khiến cổ giống như một đạo tặc. Cô ta đang hướng thẳng đến chỗ họ. Tên cầm đầu ra hiệu cho đám đồng đội dừng lại và giơ tay nói họ chuẩn bị trong khi hắn đứng lên và rút vũ khí ra. Bước chân của người phụ nữ dừng lại khi cách hắn hơn mười mét. Mắt cô ta mở to và cổ nhìn chằm chằm vào khuôn mặt sơn đầy màu lục của tên lão đại.
“Cô là người đưa tin sao? Ra dấu hiệu đi.”
Có hơn 100 người đang náu ở đây, và nếu đây là kẻ địch thì cô ta sẽ không tới một mình. Tuy nhiên, khi người phụ nữ tóc hồng vàng với đồng tử hồng nghe thấy tên lão đại nói, cô ta gào lại.
“Syyyyyyyyt~! Có vẻ không đủ thuốc mê rồi~! Nói rằng em muốn tiết kiệm –– Em là người bảo chị nhanh chóng xử lí chúng đi phải không? Nếu ta không nhanh lên thì Cry-chan sẽ đến đây mất~!”
“!? Oi!”
Trước tín hiệu của lão đại, tất cả tên đàn em đứng lên cùng một lúc. Cảnh tượng người ta đột nhiên đứng dậy từ đồng cỏ nhìn giống như vô số cái cây trồi lên vậy. Tuy nhiên, người phụ nữ vô danh không hề biến sắc kể khi đã thấy nhiều người như vậy. Và cứ thế, một cách thành thục, cô ta lấy ra một cái mặt nạ từ hư vô và đeo lên mặt. Và sau khi thấy vậy, tên lão đại lùi về sau một bước. Hắn biết những thợ săn đáng sợ dùng một cái mặt nạ đầu lâu cười đáng sợ làm biểu tượng. Tại một thời điểm nào đó, những kẻ đó bắt đầu nghiền nát những tổ chức tội phạm và bị mọi tổ chức sợ hãi. Chúng là những tên điên đã hạ gục hàng tá tổ chức chỉ với một party sáu người. Không kẻ thù nào của chúng lại nhầm lẫn biểu tượng đó cả.
“Không thể nào……. Ngươi là một trong [Strange Grief] !? Ta nghĩ các ngươi gần đây đã yên tĩnh rồi mà.”
Người phụ nữ đầu lâu nói với giọng bình tĩnh với tên lão đại đang nói trong run rẩy.
“Ta xin lỗi, nhưng ta không biết bao nhiêu nhóm nữa sẽ xuất hiện, và ta cũng chẳng hứng thú với tên các ngươi, vì ta đang tấn công.”
Đột nhiên những tiếng kêu phát ra từ sau hắn. Những tên đàn em, những kẻ hiếm khi tỏ ra buồn, thở gấp và thét ra một tiếng nghèn nghẹt. Một kị sĩ khổng lồ mặc giáp màu xỉn đang nhìn xuống chúng. Tên này cao hơn hai lần lão đại người vốn rất cao. Như thể có ai đó
bám lên vai phải của tên kị sĩ, một người phụ nữ tóc hồng vàng khác xuất hiện.
“Onee-chan~! Đừng giết chúng vì dọn xác sẽ phiền lắm! Em còn phải đi đảm bảo mọi tuyến đường sạch đây này!”
Lũ này điên rồi. Bọn chúng đang bị xem thường. Nếu tin đồn là thật, [Strange Grief] có sáu người, thêm cả một thành viên mới nữa –– Tổng cộng là bảy. Chỉ bảy người mà đòi hạ một nhóm lính đánh thuê, bọn này hẳn điên rồi. Tuy nhiên, điều tên lão đại cảm thấy một nỗi sợ khủng khiếp. Khi kẻ địch thấy chúng đứng lên, họ còn chẳng coi chúng là kẻ địch.
“Oi, Lizzz! Tớ sẽ lo tên mạnh nhất, nên cậu hãy xử đám còn lại.”
Một gã đầu đỏ nhảy xuống từ vai trái gã khổng lồ và hét với giọng quá cao so với một người đàn ông. Không trả lời, người phụ nữ được gọi là Liz quay về người phụ nữ cùng màu tóc kia và thét vào cô ta. Cô ta còn chẳng có dấu hiệu chiến đấu trong khi hắn đã sẵn sàng tấn công.
“Này, không ai hôn mê cả~! Không phải em nói mình đã dùng thuốc ngủ rồi sao!? Giờ ta làm gì đây! Ta không thể lãng phí thời gian được phải không!? Lucia-chan, hóa ếch chúng đi~!”
“Lucia-chan, em làm ơn, hóa ếch chúng được không! Ta sẽ tóm tất cả lại và ném vào một mê cung nào đó!”
“??? Lucia, hóa ếch chúng đi!”
“Umu, umu.”
Như để đáp lại mấy giọng nghe chẳng có gì là khẩn cấp đó, một giọng nói nghe gần như thét phát ra từ bầu trời. Tên lão đại nhìn lên mà không hề suy nghĩ.
“Đủ rồi đấy! Không phải em đã nói là, chiêu đó rất tốn sức sao!?”
Như một trò đùa, có một con diều lớn đang bay trên bầu trời[note40957].