Rồng. Chủng mạnh nhất trong số các loài thú thần thoại. Dựa theo giống thì hình dạng của chúng có thể rất đa dạng, nhưng tất cả đều có cơ thể mạnh mẽ và ma lực lớn, và thỉnh thoảng có thể xuất hiện vụ một quốc gia bị hủy diệt dưới tay con rồng mạnh mẽ nào đó. Kể cả hiện tại, danh hiệu “Sát long giả” vẫn là một dấu hiệu anh hùng, và mối đe dọa từ rồng được công chúng biết đến rộng rãi.
Tuy nhiên, về bản chất, rồng không phải thứ sẽ vô cớ tấn công nơi định cư của con người. Những con quái vật mạnh mẽ theo bản năng sẽ tìm kiếm nguồn Mana Material và hoạt động quanh các địa mạch. Khi nói đến quái vật cấp rồng, chúng sở hữu lãnh thổ rộng lớn quanh khu mạch và hiếm khi rời khỏi đó. Đây cũng là một trong những lí do con người không xây thành phố trên đỉnh của dòng địa mạch. Và rồi, đã có một con tấn công Thủ đô hoàng gia.
Ít nhất thì từ khi chúng tôi đến hoạt động ở thủ đô, chưa từng xuất hiện vụ rồng tấn công nào cả, nhưng từ kinh nghiệm bị truy đuổi bởi rồng của mình, tôi nghĩ rằng chuyện đó cũng không đến nỗi bất khả thi. Tuy nhiên, mấy người gọi tôi đến về vấn đề đó là sai rồi.
Tôi được đưa đến phòng họp của Thám hiểm hội. Lí do chủ yếu là vì tôi là thợ săn. Trong căn phòng rộng có thể chứa đến hơn mười người, Gark-san, Kaina-san và vài gã mặt nghiêng khác đến từ Đệ tam kị sĩ đoàn cũng có mặt. Tất nhiên, Gark-san và Kaina-san luôn chăm sóc tôi nhưng –– Tôi cũng nhận ra cái người to lớn mặc bộ giáp lục trên nền đen, biểu tượng thuộc về Đệ tam kị sĩ đoàn. Các thành viên party tôi thường gây rắc rối ở Thủ đô hoàng gia, nhưng khi có sự cố lớn xảy ra thì ông ta, đoàn trưởng của Đệ tam kị sĩ đoàn sẽ xuất hiện.
Đệ tam kị sĩ đoàn là một nhóm các kị sĩ tài năng kể cả giữa những người chịu lệnh trực tiếp từ bệ hạ và chịu trách nhiệm duy trì trị an cho thủ đô.
…………….Cảm ơn mọi người vì những chuyện cực khổ mà tất cả đã làm cho chúng tôi. Hộ tống tôi hôm nay là Lucia, người ở phòng Clan Master ngay lúc đó, giờ đang ngồi cạnh tôi với vẻ ủ rũ. Khi tôi an vị, vị chỉ huy với bộ râu vĩ đại trầm giọng nói.
“Ta cho rằng ngươi đã nghe về sự cố ngày hôm qua?”
“…Trước đó, liệu tôi có thể hỏi một câu không?”
“Cái gì?”
Tôi liếc nhìn Gark-san và Kaina-san. Hôm nay Gark-san vẫn nghiêm nghị như thường lệ, điều mà khó có thể được bù đắp chỉ bằng sự hiện diện của Kaina-san. Tôi thở dài nặng nề và khoanh tay lại. Tôi cảm thấy mình bị nhờ giúp đỡ hơi bị nhiều mấy ngày nay. Tôi chẳng muốn nói ra đâu, nhưng tôi phải rõ ràng với họ mới được.
“Sao tôi lại được gọi đến dù chẳng liên quan gì tới sự cố đó cả? Tôi không có rảnh cũng như chẳng phải chuyên gia về rồng. Thành thật mà nói, tôi thấy rất phiền khi cứ bị gọi như thế này…”
“C-Cái… Cái gì!?”
“Trước khi chúng ta đi vào chi tiết, tôi không có hữu dụng như mấy người nghĩ đâu nhé, được không? Nếu mấy người có gì muốn nói thì tốt hơn là nói với Ark ấy. Tôi nói thế vì lợi ích của mọi người thôi. Nếu Ark không thể làm gì thì cũng không cần phải tìm đến tôi để nhờ…”
Tôi chỉ ước được bình yên thôi. Tôi thích coi Ark và những người khác hành động, nhưng tôi không muốn tham gia chúng. Lucia ngồi kế bên nhíu mày nhìn tôi. Tuy nhiên, chẳng có gì ngạc nhiên cả bởi tôi hoàn toàn vô dụng, và ngoài ra thì việc Ark không thể làm thì tôi lại càng không làm được.
“Ng-Ngươi không có ý muốn cống hiến cho Đế chế sao?”
Vị chỉ huy run rẩy dù tôi đã phải gom can đảm để nói ra điều đó. Nếu ổng đã nói thế thì tôi, một tên tiểu nhân chính hiệu, không thể phủ nhận được.
“Chà, tất nhiên là tôi có, nhưng có cái gọi là đúng người đúng thời điểm. Nếu muốn đánh rồng thì giỏi hơn, và nếu muốn tìm phương pháp chống rồng, có nhiều kiến thức hơn. Phải, Ark biết nhiều hơn tôi mà. Anh ta là chuyên gia về rồng đó. Tôi chắc rằng ảnh có thể cưỡi rồng một ngày nào đó.”
Chà, chỉ là tôi không biết nhiều lắm về rồng thôi. Ark nổi tiếng khắp Đế chế và có thái độ ôn hòa, nên anh ta sẽ xử lí được thôi. Không, điều tôi đang cố nói là mấy người nên ngừng gọi tôi mỗi lần có gì đó xảy ra đi. Mọi người nên gọi kẻ có nhiều kiến thức hơn ấy.
“Tất cả những gì tôi đang nói là, đừng có gọi tôi trừ khi thực sự cần đến tôi.”
“Cry, ngươi có thể dừng được rồi đấy.”
“Được thôi.”
Gân xanh của Gark nổi lên và ổng đe dọa tôi, người đang tranh cãi với vẻ ngầu vì bản thân đang ở cùng em gái, bằng một giọng trầm[note40667]. Thế nên tôi nhanh chóng đặt tay lên đùi một cách đúng mực. Tôi thực sự muốn mau về quá. Vị chỉ huy hít sâu một hơi rồi từ từ nói.
“……..Con rồng tấn công Lâu đài hoàng gia hôm qua đã bị hạ rồi. Như ngươi nói, đã ở đó lúc ấy.”
Fhuuun. Vậy thì ổn rồi sao? Mọi chuyện đã được giải quyết. Mọi người gặp may khi Ark ở đó đấy. Vị chỉ huy tiếp tục trong khi tôi ra vẻ nghiêm túc dù bản thân chẳng nghĩ gì cả.
“Con rồng tiến thẳng đến Lâu đài hoàng gia. Nó là một con Xích long trưởng thành. Ta đã kiểm tra các bản ghi và đây là lần đầu tiên có chuyện như thế xảy ra kể từ khi Thủ đô hoàng gia được xây dựng.”
“Chà, luôn có lần đầu tiên cho mọi thứ. Tôi cũng đã có rất nhiều lần đầu tiên rồi đấy.”
“Cry, ngưng đùa giỡn đi!”
Dù tôi chẳng đùa gì cả, Gark-san lại nổi giận với tôi. Thật quá vô lí mà. Ngay từ đầu, kể từ khi tôi đến Thủ đô hoàng gia, mọi sự cố lớn xảy ra ở đây đều là lần đầu với tôi. Tôi tự hỏi liệu có phải thành phố này bị nguyền không nhỉ[note40668].
“Rồng không vô cớ tấn công nơi ở của nhân loại. Tất cả bọn ta đều đồng ý rằng hẳn có gì đó trong lâu đài đã hấp dẫn nó đến.”
“Tôi hiểu rồi…… Đó hẳn là một thảm họa……… Không, chờ chút đã? Nếu nó nhắm đến thứ gì đó có trong lâu đài thì không phải con rồng đã tấn công từ lâu rồi sao?”
Vài con rồng có khuynh hướng thu thập vàng bạc và mấy thứ báu vật khác, và khi mấy báu vật đó bị lấy đi thì chúng ngay lập tức trở nên điên cuồng và truy đuổi đến tận cùng trái đất để lấy lại mấy thứ đó. Những quái thú huyền thoại sở hữu sức mạnh to lớn và trí tuệ nhưng không được rộng rãi lắm. Vài thành phần nghĩ rằng con người chỉ là loại thức ăn hơi nhiều chút thôi. Nói cách khác, “thứ đó” hẳn mới được mang đến lâu đài gần đây thôi. Trước suy luận của tôi, người chỉ huy cuối cùng cũng đập mạnh vào bàn.
“Đ-Đùa giỡn đủ rồi! Theo ý kiến của bọn ta, ‘thứ đó’ là –– Trứng Rồng mà ngươi đã đưa cho điện hạ!”
“………..Heh?”
Tôi mở mắt trước những gì ông ấy nói. Phần lớn rồng đều đẻ trứng, nhưng chỉ duy nhất một quả mỗi lần đẻ. Quả thực nếu trứng bị lấy cắp thì con rồng sẽ điên tiết và ngay lập tức đi thu hồi. Nhưng món quà đó đâu phải trứng rồng thật. Như tôi đã giả thích, nó là Trứng Suối Nước Nóng có tên Trứng Rồng Suối Nước Nóng thôi. Đó là một trong nhiều món đồ được bán, và thực ra chúng chỉ là trứng gà thôi. Thế nên, tôi nhíu mày.
“Nhưng… Nó, nó chỉ là Trứng Suối Nước Nóng thôi mà.”
“Đúng thếếếếếếếế! Đúng là thếếếếếếếế! Bọn ta đã nhanh chóng đi kiểm tra món quà. Như là để đùa giỡn với chúng ta, nó hoàn toàn chỉ là Trứng Suối Nước Nóngggggg! Bọn ta cũng đã xác nhận rằng nó là cùng một sản phẩm với thứ ở Surusssss! Nên ngươi có hiểu rằng –– Nó nghĩa là gì không?”
Với khuôn mặt đỏ bừng, vị chỉ huy đến gần tôi với một cái thở dài. Tôi nghiêm túc suy nghĩ một chút rồi nói.
“……………Vậy ông đang nói rằng món ăn ưa thích của Xích long là Trứng Suối Nước Nóng?”
“––Grrh.”
Môi vị chỉ huy quặn lại và ổng bắt đầu kích động. Nhưng rồi Lucia, người ngồi kế tôi, nói với giọng trầm mà không hề biến sắc.
“Vậy ông đang nói rằng có ai đó đang cố đổ tội cho lãnh đạo sao.”
“Huh…………. Đúng vậy. Đúng, chính xác là thế. Và nếu món quà của ngươi là trứng rồng thật, tên khốn nhà ngươi –– đã bị kị sĩ đoàn tóm cổ ngay lúc này rồi. Dù cái trứng đó không thuộc về con Xích long thì sự nghi ngờ với ngươi vẫn chưa hết đâu. Không đời nào ngươi lại không liên quan được.”
Aaah, tôi hiểu rồi. Ra ý ông ta là vậy… Thật tốt khi được biết. Vị chỉ huy tiếp tục với giọng nghèn nghẹt.
“Tuy nhiên, ngươi đã tránh được sự nghi ngờ. Và điều đó cho phép chúng ta thu hẹp thủ phạm sang người bên trong. Bởi vì chỉ có một lượng giới hạn người biết rằng… Món quà ngươi mang đến là trứng rồng. Vậy nên, với tư cách là trưởng Đệ tam đoàn, ta đã đích thân đến đây.”
Tôi đã tránh được một cách kì diệu. Tôi tự hỏi liệu có phải vì bản thân luôn ứng xử tốt hằng ngày không nhỉ. Không đời nào tôi lại liều mạng đi cướp trứng rồng thật cả.
“Tôi hiểu rồi. Nhưng tôi không có biết ai làm đâu đấy nhá?”
“Có rất ít người có thể điều khiển rồng. Tên khốn –– Ngươi biết [Cáo] là gì, phải không?”
Tôi muốn mấy người thôi cho rằng tôi biết mấy thuật ngữ thông thường là gì đi. Nhưng rồi tôi suy nghĩ trong một khắc và gật đầu.
“Cáo? Aaah tất nhiên là tôi biết. ……Chỉ để xác nhận thôi, ta không có nói về cáo loại động vật đúng không?”
“Phải. Ta không nói về động vật hay quái vật nào cả.”
Quả nhiên, heh. Nếu không phải động vật hay quái vật thì chỉ còn lại duy nhất một câu trả lời. Thật sự đấy, không phải khoe khoang đâu, nhưng tại một trong những chuyến phiêu lưu xui xẻo của mình, tôi đã đụng độ với một con có mười ba đuôi[note40669]. Do tích tụ quá nhiều Mana Material, nó đã biến ngôi đền của mình thành một điểm di động, một con phantom cáo khủng bố. Nó có tri thức, kinh nghiệm và sức mạnh. Nó là tồn tại siêu nhiên mà bọn tôi không thể chống lại lúc đó.
Cuộc chạm trán của chúng tôi hoàn toàn là tình cờ. Nó là kiểu tồn tại mà bạn sẽ không bao giờ chạm mặt dù có muốn[note40670]. Chúng tôi đã xoay xở để sống sót, nhưng tôi chắc rằng con cáo đó vẫn đang lang thang đâu đấy trên thế giới như là một ngôi đền huyền thoại. Vị chỉ huy tiếp tục nói với tôi người đang nheo mắt hoài niệm.
“Với những khó khăn xảy ra với đất nước gần đây, vài cái được tình nghi là do [Cáo] gây ra.”
“Tôi hiểu rồi……..”
Hiểu rồi?
Con cáo đó có sức mạnh của thần, nhưng nó không có ác ý với nhân loại. Hay đúng hơn, có vẻ nó chẳng có hứng thú gì với chúng ta cả. Dù có thể hay không, rất ít khả năng rằng nó sẽ can thiệp vào quốc gia nhân loại…… Nhưng––.
Và rồi khi tôi đang âm thầm nghiêng đầu.
“Zebrudia đã phát triển quá lớn. Sự phát triển này phụ thuộc lớn vào việc sử dụng thợ săn kho báu, nhưng vài kẻ không bằng lòng lắm với điều đó. Đây có lẽ là một nỗ lực khác nhằm làm xấu đi quan hệ của chúng ta với các thợ săn. Dù chúng thật quá cẩu thả khi bỏ độc vào thức ăn.”
“……..Ahhh, đó chắc chắn là hành động của [Cáo]. Để nghĩ rằng chúng cố đổ tội cho tôi, thật không thể tin được. Dù tôi đã cho chúng rất nhiều đậu rán.”
“!?...............Lãnh đạo, đó là con cáo khác.”
“Cáo cũng chịu trách nhiệm cho việc Luke chém người. Không nghi ngờ gì nữa. Thế này rõ ràng là quá thể rồi. Tôi biết rằng con cáo khó chịu đó sẽ làm gì đấy ngày nào đó, tôi biết mà.[note40671]
Lucia dùng cùi chỏ thúc tôi nhưng đã quá muộn. Đừng lo, gần đây không có dấu hiệu nào của con cáo quái vật đó, và tôi nghe rằng nó đang lang thang khắp thế giới, nên tôi nghi ngờ chuyện cả bọn sẽ gặp nó lần nữa[note40672]. Tôi chắc rằng nó đã tha thứ cho tôi sau khi tôi đã dogeza và cho nó rất nhiều đậu rán. Vẻ mặt của vị chỉ huy có chút nghi ngờ nhưng rồi ổng thở dài như thể đã tự thuyết phục bản thân về điều gì đó.
“Dù sao thì, một Zebrudia cường đại và vững bền sẽ không co vòi trước bọn chúng. , dù chuyện này khiến ta cảm thấy vô cùng đau đớn, nhưng lí do hôm nay ta gọi ngươi, dù ngươi đã chơi bọn ta vô số lần, là –– Để đưa ra yêu cầu. Bọn ta đã có được sự chấp thuận từ chi nhánh trưởng Gark rồi.”
“……Eh?”
Tôi cực kì ghét nó. Tôi còn từ chối cả yêu cầu chỉ định của Gladys-kyo, họ tính khiến tôi làm gì đây? Và, nếu có thể nói thêm, tôi chưa bao giờ chơi họ cả.
Không, ừm thì giờ [Strange Grief] đã đầy đủ thành viên, không phải là chúng tôi không thể làm gì, nhưng…… này là level 8 vượt qua mọi chuyện bằng cách giữ điệu thấp đấy nhá. Tôi đã tránh không chỉ mọi yêu cầu khó mà bản thân không thể làm được, mà cả những yêu cầu có vẻ hơi khó nữa. Đừng mong tôi dễ dàng thực hiện nó.
Tôi tự hỏi liệu đùn nó cho Ark có ổn không nhỉ. Chỉ huy của Đệ tam kị sĩ đoàn đặt một cái va li lớn lên bàn ngay trước mặt tôi khi tôi đang nghĩ cách để lẩn tránh. Oi, oi, ông nghĩ rằng tiền có thể lung lạc được tôi sao? Đừng đánh giá thấp tôi. Tôi là kẻ, mua Thánh tích dù thân còn mang nợ đấy nhá[note40673]
“Về phần thưởng –– Bệ hạ đã cho phép ta trao cho ngươi thứ này.”
Vị chỉ huy mở cái va li ra khi tôi chuẩn bị từ chối yêu cầu một cách sắt đá. Bên trong là một cuộn dệt vải xỉn có màu lục, đỏ và vàng kim. Nó không phải bộ đồ hay áo choàng. Nó dày và toát ra vẻ xa xỉ. Tôi mở to mắt và run rẩy chạm vào cuộn vải. Kết cấu của nó khá là mịn.
L-Lẽ nào đây là –– Thánh tích trong truyện cổ tích, nổi tiếng vì độ hiếm và hiếm khi xuất hiện –– ?
Vị chỉ huy mỉm cười lần đầu tiên từ khi tôi xuất hiện, trong khi tôi nhìn lên với đôi má hóp lại.