Nageki no Bourei wa Intai Shitai - Saijiyaku Hanta ni Yoru Saikiyou Patei Ikusei Jutsu

chương 163: bạch kiếm tụ 3

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Tôi đã đến Thủ đô hoàng gia được hơn năm năm, nhưng đây là lần đầu tiên tôi ở gần lâu đài thế này. Trong số những nước xung quanh, Đế chế Zebrudia sở hữu sức mạnh lớn nhất. Như để thể hiện vị thế của mình, lâu đài bên trong Thủ đô hoàng gia Zebrudia rất lớn và đẹp đẽ, thấy nó ở gần mới nhìn rõ được sự cao quý khiến tôi cũng bị hớp hồn, dù bản thân đã thấy nơi này vô số lần từ đằng xa. Con hào khổng lồ bao quanh lâu đài nhìn giống cái hồ, và sau khi đi qua chiếc cầu lớn bạn sẽ tiến vào phạm vi lâu đài. Những bức tường xám bao quanh lâu đài khá thấp, nhưng đó chỉ là vẻ bề ngoài thôi, người ta đồn rằng chúng được bao phủ một lớp kết giới vững chắc được tạo nên bởi ma thuật và Thánh tích. Vốn ở Zebrudia có rất nhiều thợ săn hoạt động, nên một bức tường cao có vài mét chẳng có tác dụng gì cả, các biện pháp khác bắt buộc phải được thực thi để bảo đảm an toàn cho Lâu đài hoàng gia.

Những binh lính mặc giáp đen đứng đầy hai bên cầu. Đế chế Zebrudia trân trọng giá trị và sức mạnh. Những người lính mạnh mẽ chẳng hề nhíu mày kể cả khi một cỗ xe mang biểu tượng hoàng gia đi qua họ. Tôi thở dài, ngưng nhìn ra cửa sổ và quay mặt về phía trước. Có vẻ như tôi không có cơ hội quăng món quà đi rồi. Eva đã nói với tôi bằng vẻ mặt vô cùng nghiêm túc. Đôi lông mày xinh đẹp của cô ấy nhăn lại dưới cặp kính.

“Đây là một cuộc tụ họp cao quý đấy!? Làm ơn hãy suy nghĩ một chút đi chứ.”

“Eva, cô là người khuyên tôi nên mang quà ngay từ đầu mà…”

“…..Cry-san, anh cảm thấy thế nào khi đột nhiên có ai đó tặng anh Trứng Suối Nước Nóng tại một bữa tiệc?”

“……….”

Nó là một món quà lưu niệm mà bạn không cần phải lo về mấy ý nghĩa ẩn đằng sau. Nên tôi sẽ rất vui lòng mà nhận, nhưng tôi đoán là mình không nên nói ra điều đó. Có lẽ tặng sô cô la từ cửa hàng ưa thích của tôi sẽ tốt hơn[note40467]. Tuy nhiên, đã đến nước này thì tôi cũng chẳng còn lựa chọn nào khác ngoài việc tặng. Làm gì có chỗ nào để ném nó đi chứ.

“Ngoài ra thì, anh tính đưa nó cho ai vậy?”

“Hoàng đế, tất nhiên rồi.”[note40468]

Nếu tôi phải nịnh bợ ai đó thì người ấy chắc chắn phải là kẻ quyền lực nhất rồi. Tôi đâu có ngốc[note40469]. Nghe thấy tôi nói, mặt Eva trở nên trắng bệch dù nó vốn đã tái rồi.

“…Tuyệt đối, làm ơn tuyệt đối đừng làm thế. Cry-san, anh có thể nghiêm túc chút được không? Chưa ai từng làm điều đó bao giờ cả, anh biết không!?”

“Tôi nghe rằng ngài ấy là một người đầy bao dung.”

“Kể cả ngài ấy, cũng có giới hạn của mình.”

Eva chỉ ra điều đó bằng giọng thì thầm để người đánh xe không nghe thấy. Được rồi, được rồi. Giờ tôi biết rằng điều mình định làm sẽ hoàn toàn đi quá giới hạn. Tôi rất hài lòng vì đã đưa Eva đi cùng. Tôi biết rồi! Nếu Gladys-kyo có ở đó thì tôi đưa cho ông ấy[note40470]. Chúng tôi đã có vài mối liên hệ nhờ sự cố tại Surus và tôi nghi ngờ chuyện người của ông ấy từng mua Trứng Suối Nước Nóng cho ổng.

Tôi hít sâu một hơi. Tôi thực sự rất lo lắng, nhưng mặt khác, tôi nghĩ mình có thể khiến nó hiệu quả.

“Với lại, không phải Trứng Suối Nước Nóng có hạn dùng sao?”

“Aaah, tôi đã để Lucia niệm phép bảo quản lên nó… Đừng lo về chuyện ấy.”

“……….Haaaa……Nghiêm túc đấy, anh làm ơn hãy cẩn thận.”

Hãy cẩn thận đừng làm gì không cần thiết. Nếu tôi hành động một cách cẩn trọng thì sẽ không trở nên nổi bật. Sau cùng thì, đây cũng là cuộc tụ họp có thợ săn tham gia, nên sẽ có rất nhiều người nổi bật hơn tôi.

Khi cỗ xe vượt qua cổng vào, số binh lính đã tăng lên. Nếu họ là kẻ địch thì dù có một trăm tôi , tôi cũng chẳng thể làm gì được. Mang theo nỗi lo lắng, tôi bước khỏi cỗ xe theo hướng dẫn của người lái. Và cứ như vậy, anh ta dẫn bọn tôi vào trong lâu đài. Kì là cả hai chúng tôi không bị kiểm tra toàn thân. Người ta đồn rằng việc kiểm tra trong lâu đài Zebrudia diễn ra khá gắt gao. Đặc biệt là khi có người tham dự là hoàng đế, tôi khá chắc rằng họ đã nói ngay cả thợ săn cũng không được phép mang vũ khí vào lâu đài. Khi Eva, người đang kiêu hãnh bước đi bên cạnh, nghe thấy tôi thì thầm, cổ nhíu mày và nói thẳng cho tôi biết.

“Nó là truyền thống. Tại buổi ‘Bạch kiếm tụ’ đầu tiên, hoàng đế thời đó đã tin tưởng và cho phép các thợ săn mang vũ khí vào trong. Và cho đến hiện tại đây vẫn là buổi tụ họp duy nhất thợ săn được phép mang vũ khí theo. Không phải ngay từ đầu tôi đã nói với anh rằng người có vũ trang sẽ ở đây sao.”

Tôi hiểu rồi… Ông hoàng đế thời đó hẳn phải là một người rất can đảm. Tuy nhiên, truyền thống, eh… Phiền toái thật, đó là thứ khiến tôi thấy khó hiểu nhất.

Hành lang lâu đài rộng rãi và được trải thảm đỏ. Kể cả bầu không khí cũng khác biệt so với thành phố. Tôi muốn ngó nghiêng mọi chỗ, nhưng rồi kìm lại và đi theo Eva. Trong khi tiến vào, tôi bắt đầu thấy vài quý tộc và thợ săn được chọn để tham gia. Các quý tộc trông nổi bật, còn thợ săn thì nhìn có vẻ mạnh mẽ. Và quả thực thì họ đúng là nổi bật và mạnh mẽ. Tôi muốn về nhà quá. Các kị sĩ đứng thành hàng đang mặc giáp trắng, không như những người ở ngoài. Họ hẳn phải là quân tinh nhuệ. Và rồi, đột nhiên tôi nghe thấy một giọng quen thuộc đằng xa.

“Ooooooooooooooooooooooh! Mình ở đây rồi, trong lâu đài tuyệt nhất đất nước! Nơi này không tệ đâu!”

“N-Này! Ngậm mồm lại đi! Ngươi có hiểu mình ở đây để làm gì không vậy!?”

“Aaaah, là để chém những kẻ thô lỗ đúng không? Vậy thì, đó là ai vậy? Là tên kia à? Hay tên đó? Hay tất cả mọi người?”

“Đừng có! Chỉ trỏ này kia! Chết tiệt, ngươi mới là kẻ thô lỗ ở đây! Thế quái nào một người lạ lại có thể được mang đến để canh gác ‘Bạch kiếm tụ’ danh giá chứ!”

“Không còn cách nào khác. Đó là lệnh từ trưởng ban an ninh. Có vẻ như đó là hành động của ‘Kiếm thánh’. Dù chỉ là tạm thời, không ngờ ta phải trao bộ giáp trắng danh giá của Zebrudia cho một tên sát nhân thế này ––”

“Một bộ giáp là không cần thiết. Bởi tôi sẽ chém chúng trước khi chúng chém tôi! Tay tôi đang ngứa ngáy đây.”

“…Ngươi có thực sự hiểu không thế? Nghe ta nói được không? Đúng là vai trò của ngươi là hạ gục những kẻ thô lỗ. Tuy nhiên, chúng ta không có ai hành xử thô lỗ trong vài thập kỉ gần đây rồi biết không hả? Này! Đừng có cởi giáp ra!”

Mắt Eva mở to vì sững sờ và cổ nhìn tôi. Tôi giả vờ như không thấy điều đó. …….Chà, nếu cậu ấy đi vào theo cách chính thống thì chắc là ổn… Ngoài ra thì, “Kiếm thánh” là sư phụ của Luke. Vào lúc đó, ông ấy là một trong số ít kiếm sĩ mạnh hơn Luke, nhưng có vẻ ổng cũng không thể kiểm soát cái tính tự do của cậu ta. Luke thích chém, nhưng cũng thích bị chém, nên nỗi lo của tôi là không đáy. Tuy nhiên, đúng là Luke rất mạnh, nên nếu cậu ấy làm bảo vệ thì tôi sẽ an toàn. Nếu có gì xảy ra thì cậu ta sẽ can thiệp. Một sự hỗ trợ tốt.

……….Hoặc có lẽ nó sẽ kết thúc với việc chúng tôi phải đào tẩu khỏi Zebrudia sau khi buổi gặp mặt kết thúc. Chà, khi cần thì bọn tôi sẵn sàng vượt giới hạn.

Nơi tổ chức là một hội trường lớn. Ở đây có những chiếc bàn được sắp xếp ngay ngắn và đèn chùm trên trần nhà, tôi tự hỏi nơi này thường được dùng để làm gì nhỉ. Tuy nhiên, so với quy mô trang hoàng của hội trường thì số người bên trong lại không nhiều lắm. Khi tôi nghía qua cửa vào để coi bên trong, Eva tiếp tục lại gần và trả lời câu hỏi thì thầm của tôi.

“…Nó là truyền thống.”

Tôi hiểu rồi… Truyền thống, eh. Một từ hữu dụng đấy…… Lần tới tôi cũng sẽ dùng nó. Có vẻ như người vẫn chưa đến đủ. Tôi có thể nói rõ ai là quý tộc ai là thợ săn, dù bản thân không giỏi việc đoán người. Tôi không biết nhiều về giới quý tộc Zebrudia, nhưng các thợ săn hấp thụ Mana Material có một bầu không khí khác bao quanh. Những thợ săn được mời đến “Bạch kiếm tụ”, về căn bản đều là hàng top tại vùng đất thánh này, nên hẳn không quá khó để tránh ánh mắt cũng như tránh sự chú ý của họ.

Sẽ ổn thôi. Tôi có bên người mà. Tôi sẽ không chết dễ thế đâu. Có lẽ do nguồn gốc của mình, bầu không khí trong hội trường thoải mái hơn tôi nghĩ. Từ những gì tôi thấy lướt qua, nó còn tốt hơn tôi tưởng tượng. Trên hết, thật tốt khi các thợ săn không làm loạn. Các kị sĩ đứng thành hàng quanh bức tường và cạnh lối ra, đứng gần cửa vào là những hầu gái mặc tạp dề trắng được cắt may tỉ mỉ và các quản gia mặc đồ đen xếp hàng đứng thẳng lưng. Người hầu tại Lâu đài hoàng gia của Zebrudia là nguồn cơ ngưỡng mộ với người thường. Tôi nghe rằng nhiều người tại nơi này là họ hàng của các quý tộc được dạy dỗ cẩn thận hay sao đó.

Và đó là khi tôi mở mắt ra.

“…Nơi này không tệ đâu. Tôi hiểu mà, tôi hiểu mà, chào hỏi là rất quan trọng.”

Mới vừa nãy, một thợ săn đã vào sớm đi ra chào hỏi các người hầu. Đó là một người đàn ông da nâu mặc vest trông khá chật. Anh ta có lẽ là một chiến binh dùng tay không. Nếu nhìn kĩ thì có thể thấy mọi người, ngay cả quý tộc, đều đang chào hỏi những người hầu và cảm ơn họ. Vài người còn trò chuyện và cười đùa với nhau nữa. Tôi hiểu rồi, các quý tộc từ Đế chế cũng nói chuyện với người hầu, đã ghi nhớ[note40471].

Bạn có thể nghĩ rằng rất nhiều người trong số đó là những kẻ kiêu ngạo, nhưng hình như khi lên cấp cao thì mọi người đều là các quý ông quý bà. Có vẻ các thợ săn này đều có nhân phẩm không tệ. Nghĩ kĩ chút thì, các thợ săn được mời đều là những người cùng đẳng cấp với Ark (trừ tôi), nên âu đó cũng là chuyện bình thường. Nguy hiểm thật, tôi gần như trở thành người duy nhất đi vào mà không nói câu chào. Việc được dạy dỗ không tốt của tôi đang lộ ra. Sau cùng thì, tôi nghĩ đợi-và-xem là một hành động sáng suốt.

“Cry-san.”

“Được, tôi biết rồi.”

Không ai giỏi hơn tôi khi làm theo người khác. Chuyện này càng đúng hơn trong giới thợ săn cấp cao. Nhếch mép, tôi lỉnh ra sau người quý tộc đi trước và chờ đến lúc đưa ra lời chào. Nếu nhìn kĩ thì có thể thấy các người hầu đều rất xinh đẹp. Tôi hiện tại đang mặc bộ đồ mà Eva đã chuẩn bị, nên về khoản ăn mặc cũng chẳng kém gì họ, nhưng về vẻ ngoài thì rõ ràng thua xa rồi. Quả đúng là Zebrudia đang ở đỉnh cao thịnh vượng, mọi thứ đều là hạng nhất.

Trên hết, vài người hầu rõ ràng còn trẻ hơn cả tôi[note40472]. Cô gái với mái tóc lam nhạt là nổi bật nhất. Cô bé còn nhỏ hơn Tino, nhưng giống như các người hầu khác, em ấy mặc một bộ váy tạp dề khá đẹp và đang nở nụ cười hoàn hảo.Kể cả một cô gái trẻ thế này cũng đang làm việc chăm chỉ, trong khi tôi thì –– Tôi thẳng lưng lên và mỉm cười. Không có gì phải lo cả. Vẻ mặt Eva đang căng cứng bất thường, nhưng… Bình tĩnh lại nào. Đâu phải là tôi đang đối mặt với quý tộc hay thợ săn đâu[note40473]. Các bên khác cũng biết rằng chúng tôi không phải người biết phép tắc. Eva cũng nói tôi không cần quá lo về lễ nghi mà, yup.

Các người hầu đang mang vẻ bình tĩnh trên mặt, nhưng chỉ ánh mắt của họ là không cười. Tôi chào cô bé trong khi lùi lại một chút.

“Uuuuum… Cảm ơn vì đã mời tôi đến dịp đặc biệt này?”

“Cry-san, hoàng đế mới là người mời chúng ta.”

Eva thì thầm nói. Và tôi nhíu mày. Vậy thì tôi nên nói gì để chào cổ đây.

“…………Phải rồi, cô nói đúng. Tôi đã thất lễ rồi. Xin lỗi, là do tôi không được giáo dục đàng hoàng……… Chào buổi tối, thật vinh hạnh khi được gặp cô.”

Những ánh mắt kinh ngạc dồn về phía tôi. Cái nhìn đó nói rằng, “ngươi là tên nhà quê nào vậy?”[note40474]. Tôi đã dự tính được chuyện bị gọi là nhà quê bởi quý tộc, nhưng không nghĩ cả các người hầu khác cũng nói thế. Tôi hắng giọng một cái rồi búng tay. Hãy xử lí món quà ở đây. Đây là cơ hội để tỏ ra khiêm tốn.

“Tôi biết rồi! Hãy đưa món quà này cho Ojou-san đây, người đã làm việc rất chăm chỉ.”

“Ah……….”

Tôi đưa cái hộp chứa Trứng Rồng Suối Nước Nóng cho cô hầu gái tóc lam nhạt. Mắt cô bé mở to và giọng nghe có vẻ bối rối, nhưng cứ thoải mái đi, vị của chúng đã được đảm bảo. Eva đứng hình. Những người hầu khác cũng đơ ra như thể bất ngờ trước sự khiêm tốn vô cùng tận của tôi[note40475]. Phải phải, tôi là một gã vô học, nhưng tôi hoàn toàn vô hại trước động vật và con người. Và, một cách thân thiện, tôi nói.

“Gì chứ, nó không đáng giá lắm đâu, thật đấy. Chúng chỉ là Trứng Rồng Suối Nước Nóng thôi. Nó ngon lắm, nên là cô hãy tận hưởng chúng với ––”

“Trứng rồng!?”[note40476]

––Bạn bè. Ngay khi tôi chuẩn bị nói nốt từ đó, cô bé thét lên một tiếng đầy kinh ngạc. Điều tiếp theo mà tôi biết, là các kị sĩ đứng gác xung quanh đã bao vây lấy tôi. Họ nhanh đến mức tôi tưởng rằng cả đám đang quan sát tôi nãy giờ. Kiếm chĩa vào tôi từ mọi phía, và tôi đông cứng với nụ cười trên mặt. Hộp Trứng Rồng Suối Nước Nóng được một người hầu chuyển sang cho kị sĩ. Sau khi nhận một cách đầy sợ hãi, anh ta cẩn thận áp tai vào nó. Không, làm gì có món đồ nguy hiểm nào. Và đó cũng không phải Trứng Rồng Suối Nước Nóng thật. Đấy là cái tên thôi, bên trong đó là trứng gà[note40477].

Ánh mắt của những người tham gia tập trung về phía tôi. Eva tái mặt ngay tức khắc. Trong số các kị sĩ xông ra, một người đàn ông to lớn đang mặc bộ giáp hào nhoáng hét thẳng vào mặt tôi.

“Tên khốn… Ngươi nghĩ mình đang làm gì vậy!? Ngươi có biết đây là ai không?”

“……….”

…Là ai cơ? Tôi không hiểu chuyện gì đang diễn ra cả, và người xung quanh tôi thì nhìn tôi như thể họ không tin được chuyện gì đang diễn ra. Mặt Eva thì trở nên xanh rờn. Người đàn ông quát to tôi, kẻ vẫn đang mỉm cười.

“Người này chính là Hoàng tộc, Công chúa Murina Atrum Zebrudia, con gái của hoàng đế bệ hạ Radrick Atrum Zebrudia, người cai trị hiện tại của Đế chế Zebrudia.”

“…………….Un, un, anh nói phải.”

Tôi hiểu rồi… Ra là vậy ư. Tệ thật. Vị thế của cô ta cao hơn ba bậc so với tôi tưởng tượng, và mấy thanh kiếm thì vẫn chĩa vào tôi. Tôi tuyệt vọng vận hết công suất cái đầu trong khi vẫn mỉm cười dịu dàng. Quả thật cô bé rất trẻ so với những người hầu khác, và tôi nghĩ rằng em ấy nổi bật. Tôi biết trong Zebrudia có một công chúa hoàng gia, nhưng lại không biết mặt người đó. Tuy nhiên, với những người ở đây… Họ hẳn đều biết mặt cô ấy. Không ngạc nhiên tại sao các thợ săn lại tỏ ra lịch sự đến vậy.

Công chúa chỉ nhìn tôi đầy kinh ngạc mà không nói gì. Tôi ước gì mình được nói trước nhưng… Có lẽ đây chỉ là kiến thức thông thường. Một công chúa hoàng gia không phải người quan trọng sao? Làm sao mà ngờ được một người như thể sẽ lẫn trong số các người hầu chứ? Truyền thống ư? Đây là truyền thống sao? Dạ dày tôi bắt đầu đau rồi.

“Hơn nữa… Ngươi nói rằng chúng là… trứng rồng!? Đưa… một thứ nguy hiểm như vậy cho công chúa… Dù ngươi là loại khách gì đi chăng nữa, vẫn có vài giới hạn ngươi không nên vượt qua!”

“M-Mọi người không cần căng thẳng, tất cả đều ổn mà. Nó không phải thứ gì to tát và cũng không nguy hiểm.”

Ngoài ra, nó đâu phải trứng rồng thật. Tôi nói nó là Trứng Rồng Suối Nước Nóng, nhưng nó chẳng có gì đặc biệt bởi nó không đến từ rồng thật mà chỉ từ khu suối nước nóng mà thôi. Tôi giơ tay lên một chút trong khi tiếp tục mỉm cười. Dạ dày tôi cứ quặn lại.

“Xin lỗi, liệu tôi có thể đi vệ sinh không?”[note40478]

“………Cry-san, anh thực sự không sợ gì hết sao?”

Một thanh kiếm kề vào cổ tôi. Tôi chẳng thể di chuyển lấy một li. May mắn là có vẻ anh ta sẽ không lấy đầu tôi ngay, nhưng tôi đã tạo ra ấn tượng tệ nhất. Cũng chẳng ngạc nhiên nếu họ tống tôi ra khỏi chỗ này. Chà, nếu bị như vậy thì tôi còn mừng là đằng khác, nhưng khả năng cao tôi sẽ bị bỏ tù vì xúc phạm công chúa hoàng gia hay sao đó (dù tôi không biết liệu thứ đó có tồn tại hay không). Và tôi sẽ bị săn đuổi mãi mãi như một tên tội đồ kẻ đã mất đi vị thế thợ săn kho báu trong Thủ đô hoàng gia này.

Khi tôi bắt đầu chạy trốn thực tại, người cứu nguy đã xuất hiện. Một giọng nữ sắc bén vang lên.

“Ch-Chờ đã…….”

Mũi kiếm rung lên, và các kị sĩ đứng bao vây tỏa ra. Chủ nhân giọng nói là Éclair Gladys, người mà tôi có mâu thuẫn tháng trước. Hôm nay, không như lần trước tôi gặp, cô bé không đem theo kiếm mà mặc một bộ váy dạ hội có viền xếp. Giọng cô bé đanh thép có phần uy nghiêm không phù hợp với tuổi của cổ. Tuy nhiên, ánh mắt cổ cứ xoay trái xoay phải liên tục.

“N-Người đó, là một trong những người đã cứu Thủ đô hoàng gia khỏi [Tháp Akasha]. Tôi hiểu trách nhiệm của mọi người, nhưng các thợ săn cũng là nhân tố chính trong ‘Bạch kiếm tụ’, nên nếu anh ta chỉ đưa quà tặng thôi, mọi người… không cần phải nghiêm trọng quá thế đâu.”

“Nh-Nhưng… Éclair-jou.”

“Hơn nữa… Trứng rồng cũng là vật phẩm giá trị. Chúng còn đắt hơn phần lớn bảo thạch và chắc chắn là một món quà phù hợp từ một thợ săn. Ừm, đưa nó trực tiếp cho công chúa quả là vô lễ… Nhưng anh ta đã nói nó không nguy hiểm. Sẽ ổn thôi nếu mọi người kiểm tra nó sau đó. …….Aaah, có phải mấy người đang cố phá hỏng buổi tụ họp truyền thống đã được tổ chức qua nhiều thế hệ, thứ mà bệ hạ Radrick cũng luôn mong ngóng không? Mọi người cũng biết rằng nó đã bị trì hoãn một lần rồi, đúng chứ?”

Các kị sĩ, những người đang cực kì cảnh giác tôi, giờ đang nhảy múa trong lòng bàn tay của một cô bé mười tuổi. Với Éclair-jou khởi xướng, các quý tộc đang im lặng quan sát nãy giờ cũng đã bắt đầu lên tiếng ủng hộ. Những kị sĩ hạ kiếm xuống. Tôi được cứu rồi. Tuy nhiên, tôi tự hỏi tại sao cô ấy giúp tôi nhỉ… Hay là cô bé muốn tôi trả lại ?[note40480]

…….Oh, được rồi được rồi. Nếu cô thực sự muốn tôi trả lại thì tôi sẽ làm, tôi sẽ –– thể hiện một thái độ đúng đắn…… và xem xét nó. Khi tôi nhìn về phía Éclair-jou với ý định cảm ơn, vai cô bé lại run lên vì sợ hãi.

Truyện Chữ Hay