“Cry từng nói! Kẻ mạnh thực sự! Không chọn! Vũ khí! Ông chú, ông yếu là vì ông đang dùng một cây rìu chiến to như thế. Nhưng, chà, nói với ông cũng vô ích. Nó sẽ chẳng thể coi là luyện tập nếu ông chỉ dùng có cây rìu, nên ông có thể cầm luôn thanh kiếm dưới đất lên. Nó sẽ nhân đôi chiến lực của ông phải không? Aaah, trong trường hợp của tôi thì… Tay không cũng được, nhưng bởi vì có một cành cây trên mặt đất nên tôi sẽ dùng nó.”[note40154]
“Cry đã lấy thanh kiếm khỏi tôi. Cậu ta nói ‘Nếu cậu là một thanh kiếm, Luke, cậu sẽ không cần đeo một cái’, thế có nghĩa là, nếu cần một thanh kiếm thì ngươi vẫn là một kẻ thiếu kinh nghiệm. Nghe ngầu đúng không?”[note40155]
“Cry đã nói. Chĩa kiếm vào kẻ yếu không phải chuyện một kiếm sĩ chân chính nên làm. Đó là lí do tôi chĩa cái cành cây này vào ông. Và ngoài ra, bằng cách liên tục làm yếu đi vũ khí mình sử dụng, tôi giờ có thể luyện tập chống lại đối thủ yếu.”
Kiếm thuật của tên này… là một mớ hỗn độn. Nó vừa nhìn giống kiếm thuật của vô số kiếm thuật mà Jeffroy đã từng gặp lại vừa không giống cái nào cả. Đống lí do phát ra từ miệng gã cũng rất vớ vẩn. Nghe như lời của một đứa oắt nào đó vậy. Tuy nhiên, dù cho mọi thứ tên đó nói ra đều hỗn loạn, gã trai trẻ này đều cực kì nghiêm túc về những gì mình nói và sức mạnh của gã thì thật kinh khủng.
Bất kể là vung kiếm hay rìu, tất cả đều không chạm được vào gã, và tên đó chỉ vung một cành cây 30 cm để chặn hết đòn tấn công rồi đánh thẳng vào mọi bộ phận của hắn. Tất cả đòn đánh của Jeffroy đều bị nhìn thấu, kể cả nhịp thở cũng bị bắt bài. Hơn nữa, tên này còn tung ra những cú đánh mạnh kinh hồn chỉ từ một cành cây vốn dễ gãy. Sức mạnh hay tốc độ đều không thể hạ được gã, và trong mọi trận chiến mà Jeffroy từng thực hiện cho đến giờ, “kĩ thuật” của chàng trai này là đỉnh nhất.
Những cú đánh từ cành cây mỏng manh không làm thương tổn cơ thể hay giáp của Jeffroy. Thứ bị tổn thương là tâm trí hắn. Với mỗi đòn đánh, linh hồn hắn lại bị bào mòn đi từng chút một. Mồ hôi lạnh chảy trên má, và các cánh tay dần chậm đi do sự mệt mỏi tinh thần. Mọi đòn tấn công được tạo ra từ cái thứ vũ khí trẻ con đó –– phủ nhận mọi thứ mà Jeffroy đã làm cho đến giờ, từ việc là một đứa trẻ thông thường với một chút tự tin cho đến khi thành công gây dựng băng cướp lớn. Nếu tên này mà dùng kiếm thật thì Jeffroy đã bị chém làm đôi trong một cú vung rồi. Điều đó đủ để nói lên khác biệt giữa song phương.
Thấy xuất hiện, tiếc rẻ nói.
“Chết tiệt, hết giờ rồi. Ông chú, ông khá cứng đấy. Nếu tôi không thể chém ông thì không thể tự gọi mình là kiếm sĩ mạnh nhất thế giới được. Tôi vẫn còn non nớt… Vậy có nghĩa là hạ con boss ở đền level 8 vẫn chưa đủ. Tôi sẽ trở nên mạnh hơn nữa, mạnh hơn nữa! Tôi sẽ không bao giờ thua nữa đâu!”[note40156]
Hắn nghe đồn rằng đã đẩy vô số kiếm sĩ đến bờ vực tuyệt vọng, khiến họ không bao giờ trở lại làm kiếm sĩ được nữa[note40157]. Nếu là một kiếm sĩ bình thường, chẳng người nào có thể giữ bình tĩnh khi đối mặt với thứ kiếm thuật khủng khiếp này.
Cả chân và tay Jeffroy giờ đã bị gắn chặt với những quả tạ lớn, cơ thể thì bị xích lại rồi bị nhét một cách thô bạo vào xe vận chuyển tù nhân. Hắn chẳng còn chút năng lượng nào để phản kháng. Dù hắn đã vượt mặt những kẻ này trong thời gian dài, họ vẫn là kị sĩ đoàn Gladys hùng mạnh. Một-chọi-một thì còn có thể, chứ với vô số kị sĩ thế này thì còn khuya nếu không có vũ khí.
Các kị sĩ mặc giáp giống nhau đang thảo luận với vẻ rắc rối.
“…Ta làm gì với lũ ếch này đây?”
“Tôi đã xác nhận với họ nhưng… Tôi không nghĩ chúng ta có thể bắt tất cả chúng lại… Mà cũng chẳng còn cách nào khác ngoài tóm hết ếch trong vùng.”
“Số lượng không khớp lắm, nên hẳn là có vài dân thường hoặc thợ săn lẫn vào, là điều chỉ huy nói…”
“Vậy là ta phải kiểm tra toàn bộ những tên lọt lưới ––”
“Tôi chưa bao giờ chứng kiến hay nghe về một ma thuật như thế này… Nó giống như phép phù thủy trong chuyện cổ tích vậy.”
Từ cái cách các kị sĩ nói chuyện với nhau, hắn có thể thấy rõ sự bối rối mạnh mẽ giữa họ. Hắn không thể thắng. Ít nhất thì chừng nào [Strange Grief] còn ở trong thị trấn thì dù có hắn có xoay xở thoát khỏi đống xích thì bị bắt lại chỉ là chuyện sớm muộn. Bọn chúng quá –– quá áp đảo. Tất nhiên, kiếm thuật của là một chuyện, nhưng ma thuật bao phủ thị trấn còn quái vật hơn nữa. Nếu tất cả thành viên trong party ấy có năng lực ngang nhau, thì băng Barrel ngay từ đầu đã không có cơ hội rồi. Hắn không nên thực hiện vụ này. Cả băng đáng lẽ nên quẫy đuôi bỏ chạy như thường lệ ngay khi nghe thấy tên họ. Hắn không nên tham lam, nhưng dù có hối thì cũng đã quá muộn rồi.
Mọi chuyện đã xong. Tất cả thành viên đã bị biến thành ếch. Băng Barrel kết thúc rồi.
Một người đàn ông với mái tóc xám được mang đến chỗ Jeffroy trong tình trạng bị trói cả hai tay. Đó là người mà lũ cướp đã nhầm thành . Hắn đáng ra là một con ếch xám lúc trước, nhưng có vẻ đã trở lại bình thường. Kẻ với bề ngoài gian xảo lắc đầu và nói một cách vô lực.
“Các người nhầm rồi… Tôi…… không phải là đồng bọn của những gã này.”
“Hắn nói đúng không?”
Các kị sĩ nghiêm giọng nhìn xuống Jeffroy. Họ trông còn hung bạo hơn cả người của Jeffroy khi chúng giả trang thành dân thường. Đây có lẽ là người hợp tác với . Tên này có cùng bầu không khí với hai kẻ đã khiến chúng nghĩ đến chuyện tấn công thị trấn. Có lẽ cả băng đã bị nhắm đến ngay từ đầu. Hắn chưa từng nghe đến ai dám lừa cả kị sĩ đoàn để thực hiện kế hoạch, nhưng tên đó có kĩ năng đáng sợ đấy.
Những cảm xúc vốn bị nghiền nát đã trở lại với Jeffroy. Hắn mỉm cười thâm thúy và nói với người đàn ông tóc xám. Ít nhất hắn sẽ lôi một trong số đám thợ săn xuống cùng[note40158].
“Không, cậu đang nói gì vậy, Hiiro. Cậu là một trong số chúng tôi… Một thành viên của Barrel. Cậu đang tính lấp liếm để chạy trốn một mình sao? Tôi sẽ không để điều đó xảy ra đâu. Hãy vào tù cùng nhau nào.”
§ §
§
“Aaaaaah? Anh, vừa nói gì cơ? Lãnh đạo. Em không chỉ kiệt sức sau chuyến chinh phục đền, mà khi đến Thủ đô em còn được nghe rằng anh đã đi suối nước nóng? Và rồi khi em nghĩ mình cuối cùng cũng được đi suối nước nóng, em lại bị ép phải thanh toán lũ cướp nào đó? Trên tất cả, anh vừa nói gì cơ? Anh tốt hơn là nên nói rằng em đã nghe –– nhầm rồi.”
Lông mày của Lucia co giật và ẻm ngước nhìn tôi với ánh mắt sắc lạnh đến nỗi không thể tin rằng ẻm đang nhìn anh trai mình. Có lẽ nhờ một đêm ngon giấc, em ấy cuối cùng cũng đã trở nên tốt hơn và vẻ mặt cũng đã khá hơn so với hôm qua. Mọi thứ trông đều ổn.
Khi Lucia tiếp cận tôi, tôi lùi lại với nụ cười nửa miệng trên mặt, lưng thì ướt đẫm mồ hôi lạnh. Tôi chẳng có ý gì xấu cả, nó chỉ là một lời buột miệng mà thôi, nhưng có vẻ điều ấy đã chạm đến vảy ngược của Lucia.
“U-Un. Không… Ừmmmmm. Anh nghĩ em đã làm rất tốt mà? Un, quả không hổ là em gái anh.”
Tôi cố nói lời khen ngợi, nhưng vẻ mặt Lucia không hề thay đổi tí nào. Em ấy đã ở bên tôi trong một thời gian dài nên hoàn toàn hiểu rõ tính cách của tôi. Luke và Liz cũng không hề giúp đỡ tôi. Họ đang nhìn chúng tôi như thể đang chứng kiến một điều gì đó rất thú vị. Tino cũng vậy, em ấy đang sợ sệt trốn sau lưng Liz. Tôi không có đồng minh nào ở đây cả. Lucia chắp tay lại một cách duyên dáng và nở nụ cười khiến tôi ớn lạnh.
“Làm ơn, nói lại lần nữa đi, lãnh đạo. Có khả năng rằng lỗ tai em bị hư rồi.”
“……”
“…………Nii-san?”
Tôi hít sâu một hơi và thu hết can đảm trả lời.
“…L-Loại ếch… Em biến nhầm loại rồi…”
“…Huh.”
“Lucia, em đã biến họ thành ễnh ương. Vốn họ phải biến thành cóc, nên làààààààà…………”
“Thế quái nào mà em biết mấy chuyện đó được!! Nhìn đi, nhìn cuốn sách đi! Nó là cuốn sách, lãnh đạo viết đó, nhìn đi! Nhìn đi! Nhìn kĩ đi!”
Lucia hét ầm lên và chỉ vào cuốn sách tôi tự viết từ rất lâu về trước. Trên trang được lật đi lật lại cho đến khi nhàu nát, có ghi một dòng. “Ma thuật biến người thành ếch”, và toàn bộ khu vực đó được lấp đầy bởi ghi chú của Lucia.
“Phần nào ghi là cóc chứ, anh nói em nghe coi? Em thách anh nói đó! Chỗ nào… Chỗ nào… Chỗ nào hả!?”
“Kh-Không, nhưng… Nó là phép phù thủy, nên tất nhiên phải là cóc rồi. Ễnh ương chẳng giống phù thủy gì cả.”
Cuốn sách phép tôi tạo nên chỉ ghi kết quả, nó chỉ là một thứ ảo tưởng của trẻ con thôi. Tôi viết mà chẳng nghĩ nó có hữu dụng hay không, mọi thứ bên trong chỉ là một giấc mơ của tôi ngày xưa. Tuy nhiên, đó chính xác là lí do tại sao tôi cực kì chú trọng về chi tiết.
“Ô-Ổn mà, em đã thành công biến người khác thành ễnh ương, nên tất nhiên em cũng có thể biến họ thành cóc.”
“Em không thể! Ma thuật này không có tiện lợi như thế! Nói cho em biết, trước khi em tạo phép đi chứ! Anh có biết tạo ra thiết kế hiện tại khó thế nào không hả! Làm ơn ấn tượng hơn đi! Đừng nói với em… anh bảo rằng em phải tạo lại nó đấy nhé?”
Imouto của tôi siết chặt và lắc lắc tôi trong khi nói không ngừng. Có vẻ như từ quan điểm của kẻ nghiệp dư thì nó có vẻ không khó, nhưng có một sự khác biệt lớn giữa ễnh ương và cóc. Tất nhiên là tôi không tính bảo em ấy tạo lại. Tôi đập cả hai tay vào nhau và nói với Lucia bằng giọng trấn an.
“T-Tất nhiên, anh không bảo em làm việc đó. Dù có là ễnh ương thì anh vẫn nghĩ nó rất tuyệt vời. Đúng là anh nghĩ nó không giống phfu thủy lắm, nhưng anh không bảo em phải tạo lại nó! Ngoài ra thì……. Anh muốn em tạo phép thuật có thể biến ra suối nước nóng. Em biết đấy, cái mà Anthem có thể bước vào.”
“Không có… ma thuật nào như vậy cả.”
“Vậy thì tạo ra đi? …Ổn thôi, nếu là Lucia thì có thể làm được mà.”
“………Kuh.”
Lucia nhìn chằm chằm tôi với đôi mắt đẫm nước và búng tay một cách tao nhã. Một vật thể to lớn rơi xuống trước mặt tôi. Và mắt Tino mở to. Thứ ấy là một con gấu bông. Nó rõ ràng là bản sao của tôi với kích thước thật. Lucia kiềm chặt cổ Cry-kun thú bông bằng tay trái và liên tục dùng tay phải đấm vào huyệt thái dương của nó. Lực dao động phát ra khiến tôi cũng phải run rẩy. Em ấy hẳn có rất nhiều uất ức trong người. Đây chắc là thời kì nổi loạn của ẻm rồi[note40159].“Lucia-chan đang có một khoảng thời gian khó khăn~. Dù không có Cry-chan bên cạnh mọi thứ đều rất bình yên~.”
“Oi, phải rồi, Lucia. Nếu em cần một suối nước nóng, anh sẽ đào cho. Đưa cái xẻng đây là được.”
“Em cũng muốn chị lấy ra~một con gấu bông hình Master cho em nữa ạ…”
Liz, Luke và Tino nói thêm vào. Tôi thì chỉ im lặng quay đi chỗ khác. Ngay lúc đó, Sytry, người đi thực hiện các đàm phán, đã quay lại. Em ấy đã thay từ yutaka sang bộ áo choàng thường ngày, và ẻm đang cầm một cái chổi quét dài cỡ mét rưỡi trên tay. Sytry nhìn Lucia đang đấm con gấu bông vẻ thắc mắc trong một khắc, rồi nhanh chóng quay về phía tôi và nói với giọng điệu thường ngày.
“Không may là, chẳng có suối nước nóng nào đủ lớn cho Onii-chan đi vào cả. Em đã được cho phép đào một cái nhưng… Ta làm gì đây?”
Tất nhiên là chúng tôi sẽ đào một cái rồi.