Nếu không phải không tìm thấy hộ chiếu, Giản Tiêu dù thế nào cũng không muốn bước vào căn nhà đó lần nữa. Trên đường đi, anh hy vọng Giản Triều đã đến câu lạc bộ hoặc công ty, nhưng mọi chuyện lại không như mong đợi.
Bữa sáng thịnh soạn được bày sẵn trên bàn ăn nhưng không có ai thưởng thức, Giản Triều mệt mỏi ngồi trên ghế thay giày ở hành lang, trông ông ta giống như Giản Tiêu, cả đêm không ngủ.
Tối qua, Giản Triều đã dùng rất nhiều số điện thoại để gọi cho Giản Tiêu, ban đầu là của dì giúp việc và tài xế trong nhà, tất cả đều bị anh cúp máy và chặn số, sau đó có lẽ bất đắc dĩ, ông ta lại đổi thành số của Văn Dật và Đàm Sảng.
Giản Tiêu vẫn không nghe máy.
Dù có ngu ngốc đến mấy cũng đoán được đã xảy ra chuyện gì, nên khi thấy anh bước vào nhà, Giản Triều cũng không hỏi một câu anh đã đi đâu.
"Dì ơi, tôi đến lấy hộ chiếu." Anh đi ngang qua phòng khách, trực tiếp nói với người giúp việc đang rửa dọn bên bồn rửa.
"Hả? Hộ chiếu của cậu, không, không có ở chỗ tôi..." Dì giúp việc khó xử nhìn anh, rồi lại liếc nhìn người đàn ông chủ nhà đi theo sau.
"Con cần hộ chiếu làm gì?" Giản Triều dừng lại bên cạnh anh.
Anh cúi đầu nhìn chiếc mũ bảo hiểm xe máy trong tay mình, cố gắng không nhìn mặt người kia, sợ rằng mình không kìm được mà làm ra chuyện bất hiếu gì đó.
"Dì ơi," Giản Tiêu cố nén giận, "Tôi muốn đi Úc, nhưng không biết đã để hộ chiếu ở đâu, dì giúp tôi tìm nhé."
"Ồ, vậy... tôi sẽ tìm... tìm giúp cậu..."
"Không cần tìm nữa." Giản Triều thở dài, bảo dì giúp việc, "Dì đi mua chút đồ đi."
"Vâng." Dì ấy không hỏi cần mua gì, cởi tạp dề ra rồi vội vàng rời khỏi như trốn chạy.
"Hộ chiếu của con ở chỗ ba."
Giản Tiêu không còn cách nào khác, phải quay lại đối mặt với ông ta: "Trả lại cho tôi."
"Con đi Úc làm gì?"
"Tôi đi làm gì, chẳng phải ông rõ hơn tôi sao?" Giản Tiêu nhìn ông ta, từng từ một: "Từng hành động của em ấy, bây giờ không phải ông nắm rõ hơn tôi à?"
"Vậy nên, vậy nên con thà không cần ba, không cần gia đình này, cũng phải đi tìm cậu ta?"
Loại đạo đức giả tạo này nếu là trước đây, có lẽ anh sẽ do dự trong một giây, nhưng bây giờ, Giản Tiêu chỉ thấy buồn cười: "Đúng vậy, không phải ông cũng mất trí nhớ rồi chứ? Khi ông ra tay đánh tôi, tôi đã nói rồi, tôi muốn ở bên em ấy, các người chấp nhận cũng được, không chấp nhận cũng không sao, điều đó không quan trọng."
"Con trai, có thể nghe ba khuyên một câu được không?"Trước khi phẫu thuật, rõ ràng ông ta vẫn gọi thẳng tên anh, bây giờ lại gọi một tiếng con trai mà mặt không đổi sắc, nghe mà Giản Tiêu cảm thấy buồn nôn: "Không thể. Trả hộ chiếu cho tôi."
"Con trai, tất cả mọi chuyện khác, ba đều có thể nhượng bộ, chỉ có chuyện này là không thể, Giản Tiêu, chỉ có chuyện này thôi. Con thích làm vận động viên thì cứ làm, chúng ta dưỡng thương cho tốt, con muốn tham gia giải đấu nào thì tham gia, ba có thể tìm cách liên hệ với huấn luyện viên tốt nhất cho con. Con không thích vào công ty, thích đi du lịch bằng xe máy, cũng rất tốt, bây giờ ba gần như đã nghỉ hưu rồi, có thể đi cùng con. Trước đây ba không để tâm đến con, nhưng sau này..."
Con người rốt cuộc có thể giả dối đến mức nào, Giản Tiêu không còn hứng thú muốn biết, anh vô cảm cắt ngang lời nói suýt nữa khiến người ta rơi nước mắt của Giản Triều: "Hộ chiếu."
"Giản Tiêu! Con không cảm thấy đây là sự chỉ dẫn của Chúa sao?" Quả nhiên, Giản Triều không chịu dừng lại, nắm tay đập mạnh vào cạnh bàn bếp, cuối cùng lộ ra bản chất thật của mình, "Con không thể, không thể đi tìm cậu ta, không thể tiếp tục dây dưa với đàn ông! Đồng tính luyến ái là bẩn thỉu! Là đáng xấu hổ! Là sẽ bị trừng phạt giống như tất cả tội nhân khác! Vì vậy! Vì vậy con mới quên cậu ta, đây là cơ hội để Chúa ban cho con sám hối, để con lựa chọn lại một lần nữa! Con còn muốn tiếp tục lầm đường lạc lối sao?"
"Sự chỉ dẫn của Chúa? Cơ hội để sám hối?" Giản Tiêu nhẹ nhàng đặt mũ bảo hiểm xuống, tiến gần thêm một bước, "Vậy là Chúa của ông sai khiến ông đi phá mật khẩu điện thoại của người khác, đi rình mò đời tư của người khác? Phải không?"
"Con..." Giản Triều ngây ra, theo bản năng lùi lại một bước.
"Chẳng lẽ chính Chúa của ông đã dạy ông lừa dối và che giấu mọi thứ? Chối bỏ tất cả những gì đã xảy ra? Chúa của ông chẳng phải ghét nhất những cái lưỡi nói dối và những kẻ gieo rắc hiềm khích hay sao? Ông không phải là tín đồ của Người sao? Ông làm vậy có phải đáng bị Người phán xét hơn không? Làm những việc này rồi, ông vẫn còn rảnh rỗi lo lắng tôi có bị quả báo hay không?" Mỗi câu anh nói ra, anh đều tiến thêm một bước, ép Giản Triều liên tục lùi lại, "Ông nói xem, có phải đến cả Chúa của ông cũng không thể chịu nổi những gì ông đã làm, nên mới để tôi nhớ lại tất cả không?"
"Đúng, đúng vậy. Chúng ta đều là tội nhân, vậy thì cùng nhau chịu trừng phạt đi." Giản Triều vừa sợ vừa giận, toàn thân run rẩy, bị anh nói đến không thể phản bác, nhưng vẫn cương quyết không chịu nhượng bộ, "Giản Tiêu, nếu con dám đi tìm cậu ta, thì đừng quay về nữa, đừng coi ba là ba con!"
"Ông xứng sao." Giản Tiêu không nổi giận, chỉ lạnh lùng liếc ông ta một cái, rồi quay lưng bước đi không ngoảnh lại.
Việc đầu tiên anh làm khi về nhà là báo mất hộ chiếu trực tuyến và nộp đơn xin cấp lại hộ chiếu mới. Sau đó, anh soạn một lá đơn xin nghỉ việc rất cẩn thận, gửi cho tổng giám đốc phòng kinh doanh và không quên gửi bản sao cho Văn Dật. Cuối cùng, anh thông qua câu lạc bộ bay của Tằng Bá Nghiêm để liên lạc với William.
"Sức khỏe của cậu ổn rồi chứ? Có thể bay được chưa?" William rất phấn khích khi nhận được cuộc gọi.
"Ừ, gần như ổn rồi. William, ngày mai, anh tiện không, tôi đến câu lạc bộ gặp anh nhé?"
Mặc dù có những bức ảnh và video mà Nguyệt Thời Ninh để lại hỗ trợ, anh đã nhớ ra mình từng tham gia giải vô địch thế giới và đoạt cúp, nhưng vẫn có rất nhiều đoạn ký ức mà anh cảm thấy vô cùng lạ lẫm, bao gồm cả việc William đến Trung Quốc như thế nào, cũng như nhiều chi tiết luyện tập. Dù đã xem đi xem lại video nhưng cũng không có kết quả gì.
"Đương nhiên, gần ba tháng rồi, tôi đoán cậu chắc cũng sắp quay lại!" William cười lớn, rõ ràng không biết gì về việc anh bị mất trí nhớ.
"Ừ, vậy hẹn mai gặp lại."
Việc cấp lại hộ chiếu mất 7 ngày làm việc, trước khi lên đường đến Úc, anh vừa khéo có thời gian xử lý những việc bị trì hoãn suốt gần ba tháng qua, trong đó quan trọng nhất là chuyện thi đấu.
Anh dậy sớm, còn chưa kịp ăn sáng đã xuống lầu, ai ngờ bên cạnh chiếc xe mô tô lại đậu một chiếc xe của công ty. Lẽ nào Giản Triều lại lôi Văn Dật đến làm thuyết khách? Mặc dù Văn Dật không phải là kẻ gây ra mọi chuyện, nhưng rõ ràng anh ta có cơ hội giúp anh một tay mà lại chọn cách im lặng. Giản Tiêu có thể hiểu sự lựa chọn của anh ta, nhưng hiểu là một chuyện, chấp nhận lại là chuyện khác.
Anh nhíu mày, trực tiếp đi vòng qua chiếc xe hơi, bước lên xe mô tô.
"Chờ đã." Cửa sổ phía sau của chiếc xe từ từ hạ xuống.
Giản Tiêu ngẩn người, quay lại thấy Văn Vũ Đường ngồi trong xe: "Mẹ? Sao mẹ lại đến đây..."
Văn Vũ Đường khẽ mỉm cười với anh.
Gần đây bà thường cười, tính tình thay đổi rất nhiều so với trước, thậm chí những công việc ở công ty mà bà chưa bao giờ buông tay cũng không đả động một lời, tập trung nghỉ ngơi, thậm chí còn đồng ý thử tập những bài thể dục đơn giản để tăng cường sức khỏe tim phổi theo đề nghị của anh.
"Con định đi đâu?"
"Đến câu lạc bộ, con hẹn huấn luyện viên để bàn về chuyện thi đấu."
Bà thẳng tính, từ trước đến giờ không ngại đối mặt với xung đột, chắc chắn chuyện rình mò đời tư bà không biết và cũng không cho phép, nên Giản Tiêu không giận bà, nhưng việc bà không chủ động giúp anh tìm lại ký ức thực sự khiến anh lạnh lòng.
Bà gật đầu, ra hiệu cho tài xế mở cửa bên kia: "Làm phiền con một chút không sao chứ?"
Giản Tiêu nghĩ một chút, William mấy chục năm nay luôn ngủ muộn dậy muộn, giờ này tám phần là vẫn chưa dậy, hơn nữa có vài lời, sớm muộn cũng phải nói rõ ràng. Vì vậy anh tháo mũ bảo hiểm ra, từ xe mô tô chuyển sang ngồi cạnh Văn Vũ Đường.
Tài xế đóng cửa xe lại nhưng không lên xe, để lại không gian riêng tư cho hai mẹ con.
"Mặc dù con hồi phục tốt, nhưng chơi dù lượn phải cẩn thận." Bà chỉ vào ngực anh, "Trong vòng ba tháng, không được bay đường dài, dù tỷ lệ rất thấp, nhưng vẫn có rủi ro."
"Mẹ, ngồi máy bay rủi ro chẳng lẽ còn lớn hơn rủi ro phẫu thuật ghép gan sao?" Giản Tiêu cười khổ, "Con đã biến mất gần ba tháng rồi. Tự vấn lương tâm, con đối với gia đình này, đối với mọi người đều không hổ thẹn, nếu muốn thêm nữa thì con cũng không có. Hơn nữa con đã nói thẳng với mẹ rằng con thích em ấy, hy vọng có thể sống với em ấy suốt đời, nên mẹ không cần lãng phí thời gian, mẹ cũng không ngăn được con đâu."
"Con nhớ hết rồi?" Văn Vũ Đường hỏi.
"Vâng... Là ông ấy nói với mẹ à?"
"Không. Từ hôm kia con đi bệnh viện tái khám xong là không có tin tức gì, ba con cũng không về hội sở, mẹ thấy lạ nên gọi điện hỏi xem có chuyện gì, có phải con có vấn đề gì về sức khỏe mà giấu mẹ không. Ông ấy ậm ừ cho qua bảo không có chuyện gì..." Bà mỉm cười lắc đầu, "Mẹ không yên tâm, trước tiên hỏi bệnh viện, bác sĩ Cao nói con mọi thứ đều bình thường, mẹ liền đoán rằng con chắc chắn đã nhớ lại gì đó rồi, nên bảo tài xế đưa mẹ về nhà ngay lập tức. Về đến nơi mới phát hiện anh trai con cũng bị ba con gọi về, hai người đang tranh cãi, ai cũng không thuyết phục được ai. Cô giúp việc kể với mẹ rằng, sáng hôm qua con với ba cãi nhau vì hộ chiếu, bất hòa mà đi."
"Không chỉ vì hộ chiếu."
"Ừ, ba con thấy không giấu được nữa nên đã nói hết mọi chuyện cho mẹ rồi. Chuyện này, là ông ấy quá đáng."
"Nhưng tại sao mẹ không nhắc nhở con một câu, con cứ nghĩ mẹ đã ngầm đồng ý chuyện này." Giản Tiêu không kìm được mà hỏi.
Văn Vũ Đường thở dài, ngả đầu ra sau ghế: "Hôm ở bệnh viện, mẹ chỉ gặp con có một lần, cũng không nói được mấy câu, mãi đến khi xuất viện trên đường về hội sở, ông ấy mới nói với mẹ rằng con mất trí nhớ, hơn nữa lại chỉ quên mỗi Nguyệt Thời Ninh. Ông ấy bảo, hiếm khi gia đình mình có cơ hội làm lại từ đầu, có thể bù đắp cho con, những năm qua từ công ty đến gia đình, tất cả mọi việc lớn nhỏ đều do mẹ quyết định, lần này ông ấy xin mẹ nhất định phải nghe theo ông ấy. Ba mẹ đã bàn bạc rất lâu mới đạt được thỏa thuận, mẹ đồng ý để mọi thứ thuận theo tự nhiên, không chủ động nhắc đến, nhưng mẹ cũng đã cảnh báo ông ấy rồi, bác sĩ nói tổn thương của con không nghiêm trọng, hồi phục cũng không phải chuyện gì khó, những thứ này sớm muộn gì con cũng sẽ nhớ lại, ai ngờ ông ấy vì vậy mà tự tiện động vào điện thoại của con..."
Bà vỗ vỗ cánh tay của Giản Tiêu ra hiệu anh nhường đường, sau đó từ ngăn chứa đồ giữa hai ghế lấy ra một chiếc ví da màu đen đưa cho anh.
Anh ngờ vực kéo khóa ra, phát hiện bên trong không ngờ lại là hộ chiếu của mình, cùng với một tấm vé hạng nhất ngày 19 tháng 9, điểm đến chính là Sydney.
"Khi một mình ở ICU, khắp người đều đau, chỉ còn bộ não là hoạt động được. Mẹ không thể không tự hỏi, nếu lần này không qua khỏi, đời này còn điều gì tiếc nuối hay không... Suy nghĩ mãi, hình như cuộc đời mẹ sao cũng khá trọn vẹn, chỉ là đối với con... Hôm đó con nói với mẹ rằng con luôn đau đầu, làm chính mình thì không thể khiến mẹ vui lòng... Nhưng dù vậy, con vẫn sẵn sàng mạo hiểm tất cả để cứu mẹ..." Vân Vũ Đường nghiêng đầu chớp chớp mắt, đôi mắt ươn ướt liền tan biến ngay sau đó, "Thôi, bây giờ nói những lời vô ích này cũng chẳng có tác dụng gì nữa, có những điều đã bỏ lỡ rồi thì chính là bỏ lỡ, nói gì cũng không bù đắp nổi. Nhưng ít nhất, hiện tại vẫn còn kịp, kịp để không để lại nhiều tiếc nuối cho bản thân. Sau này con không cần phải đau đầu nữa. Mẹ sẽ chăm sóc tốt cho bản thân, bỏ rượu, tập thể dục thường xuyên. Còn con, cứ thoải mái làm chính mình đi. Mẹ biết con sẽ không tha thứ cho ba con, nhưng ngôi nhà này mãi mãi là nhà của con."
"...Mẹ. Con không thể tha thứ cho ông ấy, ông ấy cũng hoàn toàn không chấp nhận được con và người mà con yêu, sao phải tiếp tục dày vò nhau nữa." Khoảnh khắc này cuối cùng cũng đã đến, đối diện với người mẹ vẫn chưa hoàn toàn bình phục, Giản Tiêu không đành lòng, nhưng vẫn kiên định lắc đầu, "Bây giờ, con đã có gia đình của riêng mình rồi."
Vân Vũ Đường sững người, đôi mắt lại ngay lập tức đỏ hoe: "Đúng, cũng phải thôi." Bà thở dài bất lực, "Có câu nói thế này, ba mẹ và con cái là duyên phận do trời định, chỉ đồng hành với con trên một đoạn đường ngắn trong cuộc đời rồi sau đó mỗi người một ngả. Còn người thực sự do con lựa chọn, có thể đồng hành lâu dài bên con, chính là bạn đời của con... Giản Tiêu... Con còn trở về không?"
Anh không trả lời, chỉ mỉm cười: "Mẹ nhớ giữ gìn sức khỏe."
Nguyệt Thời Ninh đã đoán trước được là Giản Triều giở trò, nhưng không ngờ Giản Tiêu thực sự sẽ vì điều đó mà rời xa gia đình. Cậu bật ngồi dậy: "Anh... anh thực sự không trở về nữa? Nhưng... đó dù gì cũng là nhà của anh..."
"Đã từng là." Giản Tiêu đẩy cậu nằm lại, sửa lại lời cậu, "Bây giờ, em mới là nhà của anh, là người thân mà anh muốn sống chung cả đời."
Nguyệt Thời Ninh nhìn anh hồi lâu, đôi mắt ấy không có chút do dự, cũng không có một chút tiếc nuối hay không nỡ, chỉ có sự lưu luyến đối với hiện tại và mong đợi đối với tương lai chưa biết, dường như anh nhẹ nhõm hơn trước.
Nguyệt Thời Ninh đưa tay tháo khuyên tai, lật người, tìm cái lỗ nhỏ trên bụng trên của mình, đặt lại viên ngọc trai hình giọt nước lên bụng dưới của Giản Tiêu.
"Anh không đeo khuyên rốn, là đang đợi em trả lại phải không?"
Giản Tiêu không trả lời, cúi đầu nắm lấy tay cậu, khẽ hôn lên lòng bàn tay.
Một cảm giác nhột nhạt tràn đến, Nguyệt Thời Ninh không kìm được muốn rút tay ra, nhưng không thành công, cả năm ngón tay của cậu đều bị nắm chặt.
Giản Tiêu cúi mắt, nhìn cậu thật gần: "Anh nhớ em từng nói muốn xin học ở trường bên Anh, sao không đi? Tại sao lại đến Sydney?"
"Không phải là học thiết kế, mối quan hệ và cơ hội em vốn đã có sẵn, mỗi năm qua châu Âu nhiều lần đã ngán ngẩm rồi, vừa bẩn vừa chật chội, chi bằng chọn một thành phố mà mình thích hơn. Hơn nữa, UNSW thật sự rất tuyệt, hoàn toàn không khiến em thất vọng chút nào."
"Chỉ vì thế thôi sao?" Giản Tiêu không chịu bỏ qua.
Nguyệt Thời Ninh thở dài một hơi: "Thật ra trước hai mươi tuổi, em rất sợ phải hoạch định tương lai. Đặc biệt là năm đầu đại học, bà ngoại em đổ bệnh nặng. Lúc đó em mới thực sự nhận ra, sớm muộn gì em cũng sẽ mất họ, phải một mình bước đi trên con đường còn lại. Em không dám tưởng tượng cuộc sống chỉ có mình mình sẽ ra sao, chỉ biết vùi đầu kiếm tiền, mong ông bà có thể sống thật lâu trăm tuổi... Cho đến khi anh xuất hiện. Hôm đó em hỏi anh, cuộc sống lý tưởng của anh là như thế nào. Anh nói, ban ngày làm việc, tan làm thì sống với nhau hai người, ngày lễ ngày nghỉ thì ra biển lướt sóng bay dù lượn, đợi đến khi kiếm đủ tiền, chúng ta sẽ bắt đầu đi du lịch khắp thế giới... Giản Tiêu, những hình ảnh đó quá đẹp, đẹp đến mức em cũng bắt đầu có thể mong đợi cuộc sống sau này, mệt mỏi hay tâm trạng không tốt, chỉ cần nghĩ đến điều đó, lập tức có thể vui vẻ trở lại." Cậu dừng lại, trán nhẹ nhàng tựa lên bụng dưới của Giản Tiêu, hơi thở dồn dập làm nó phập phồng rõ rệt, "Vì vậy, đến đây, cũng là để thử xem, tương lai của anh, có phải cũng là tương lai của em hay không."
Khi đôi môi chạm vào trán cậu, biểu cảm của Giản Tiêu rất thành kính, như một tín đồ đang hôn lên thánh tượng.
Sau một thời gian dài chờ đợi, Nguyệt Thời Ninh cuối cùng, cũng có thể bình tĩnh bắt đầu một nụ hôn với anh, nhẹ nhàng, dịu dàng, từ từ sâu lắng.
Mọi thứ đều chậm rãi và quyến luyến, giống như một chiếc xe lâu ngày chưa khởi động, cần kiên nhẫn điều chỉnh và hòa hợp, Giản Tiêu sau thời gian dài dưỡng thương, vừa hồi phục để tập luyện bay dù, đầu ngón tay không tránh khỏi sinh ra những vết chai mỏng, cọ vào da khiến cậu tê dại bất thường.
Nguyệt Thời Ninh bị ôm chặt trong một khoảnh khắc, toàn thân run rẩy, vội vàng lùi lại: "Vết thương của anh!"
"Không sao." Nhưng Giản Tiêu không chịu buông tay, gần như ép cậu vào cơ thể mình, "Để anh ôm em một chút..."