Cho đến khi xe dừng lại trước cổng sân, Nguyệt Thời Ninh vẫn chưa tìm thấy chút cảm giác thực tế nào, cảm giác này giống như ngày Giản Tiêu xuất viện.
Mọi thứ trước mắt giống như một bộ phim, và cậu là khán giả duy nhất.
Giản Tiêu bước xuống xe trước, giúp cậu đẩy kính bảo hộ lên đỉnh đầu.
Chiếc áo khoác đi xe mới vừa vặn và phong độ, giống hệt như những gì cậu đã tưởng tượng khi Đới Hoan Hoan hoàn thành thiết kế cuối cùng.
Giản Tiêu cúi đầu, dùng ngón tay gạt tóc đang bị vướng vào mép mũ bảo hiểm và lông mi của cậu: "Không mời anh vào sao?"
Nguyệt Thời Ninh hoàn hồn, chạm vào túi tạp dề phẳng lì, lúc này mới nhớ ra mình thậm chí còn quên mang ba lô, chìa khóa nhà vẫn ở trên quầy của tiệm cà phê... Cậu ngơ ngác nhìn cổng sân đang đóng chặt.
Giản Tiêu lập tức hiểu ý: "Không sao, đến khách sạn anh ở trước đi, không xa đâu."
Cậu máy móc gật đầu, người kia mới giúp cậu kéo kính bảo hộ xuống lại, quay người lên xe.
Băng qua trục đường chính, âm thanh động cơ liên tục thu hút ánh mắt của người đi đường, họ đứng chờ đèn đỏ ở giao lộ rộng rãi trước cung điện Hoàng hậu, không ít người đã giơ máy ảnh lên, cũng không biết là chụp người hay là chụp chiếc mô tô phiên bản giới hạn hiếm có.
Tuy nhiên tất cả những điều này Nguyệt Thời Ninh đều không có tâm trí để ý, suốt cả quãng đường, Giản Tiêu như cố ý trêu chọc cậu, xe liên tục thử thách trong ranh giới nguy hiểm, đổi làn thường xuyên, cua gấp, phanh gấp, khiến cậu lắc lư trái phải, cậu đành phải bỏ tay nắm phía sau ghế ngồi, chuyển sang bám lấy vai anh.
Giản Tiêu vẫn không hài lòng, liếc nhìn cậu qua gương chiếu hậu, gỡ tay cậu từ vai mình ra, kéo xuống eo mình, mạnh mẽ ấn vào, trước là tay trái, sau là tay phải.
Vì vậy cậu bị ép phải ôm lấy anh.
Hình như... cũng không có gì thay đổi. Sau ba tháng dưỡng bệnh, anh chẳng hề gầy đi, cũng không hề tăng cân, thân thể vẫn khỏe khoắn và săn chắc, phần eo không hề lộ ra chút mỡ thừa nào. Khoảng khắc bị cậu ôm, bụng anh co lại một chút. Theo thói quen, tay Nguyệt Thời Ninh vô thức sờ về phía trước, quanh rốn bằng phẳng, không cảm nhận được bất kỳ đồ trang sức nào.
Tại sao vậy nhỉ, tại sao anh lại không đeo khuyên rốn nữa? Là do anh quên mất thói quen của mình sao? Anh còn quên gì khác không?
Hay là... tất cả những gì trước mắt thực ra chỉ là một giấc mơ tỉnh táo khác?
Cậu âm thầm siết chặt vòng tay, càng ngày càng chặt hơn, nếu đây là mơ, so với việc đối mặt với sự thất vọng khi tỉnh lại, chi bằng sớm quay về thực tại.
Giản Tiêu hơi cúi người, đẩy tay cậu xuống một chút: "Hai hôm nay mưa, vết mổ hơi đau."
Nguyệt Thời Ninh ngẩn ra.
Bên gan trái, vết mổ là ở phần bụng bên trái, cậu vội vàng buông tay trái ra, luống cuống không biết phải làm sao, tay cậu lơ lửng trong không trung hồi lâu, cuối cùng chỉ có thể nhẹ nhàng nắm lấy nếp gấp của chiếc áo ở bên eo anh.
Đây là tình tiết không có trong mơ, trong ấn tượng của cậu, Giản Tiêu gần như sẽ không bao giờ thẳng thắn thừa nhận đau đớn, cho nên...
"Anh là thật sao." Cậu thử mở lời, giọng nói vì căng thẳng quá độ mà khàn đặc đến mức không ra hình thù.Người đó nghe thấy liền khựng lại, tốc độ xe cũng giảm theo.
Giản Tiêu một tay giữ tay lái, tay còn lại rút chiếc găng tay da, mở miệng cắn phần đầu găng tay, rồi dùng tay kia nắm chặt lấy tay cậu, da kề da, giọng nói mang theo sự run rẩy khó nhận ra: "Anh là thật. Anh là thật."
Thật sự là thật, làm sao có thể... là thật được chứ...
Sức ép của các đốt ngón tay tạo ra từng cơn đau, Nguyệt Thời Ninh thấy sống mũi cay xè, toàn bộ lồng ngực đều ngập tràn cảm giác chua xót.
Cậu mơ màng được anh đưa vào một tòa nhà, xuống xe, thang máy đi lên thật lâu họ mới đến nơi.
Đóng cửa lại, Giản Tiêu cởi bộ đồ chạy xe, quay người một cái ôm chặt lấy cậu, ép cậu lên cửa, hôn lên mắt cậu, hôn lên đầu mũi cậu, sau đó là khóe miệng, anh vừa hôn, vừa gọi cậu không ngừng: "Ninh Ninh..."
Nụ hôn bất ngờ làm Nguyệt Thời Ninh một lúc không kịp phản ứng.
Cậu cứng nhắc dựa vào tấm ván cửa, cảm nhận sự nóng bỏng nơi môi anh xâm nhập vào, liếm láp dần trở thành cắn xé, nhiệt độ từ thân thể đối phương xuyên qua da thịt, xâm nhập vào từng thớ xương thịt, một bàn tay từ vai cậu trượt xuống eo, tay Giản Tiêu khiến cậu không khỏi thở gấp, rên khẽ, mọi tế bào trên cơ thể cậu vào giây phút này đều sôi trào, bản năng đáp lại sự kêu gọi quen thuộc này.
Chỉ riêng não bộ không phối hợp.
Thể xác và linh hồn cậu tách rời trong khoảnh khắc, phân chia thành một nửa là sự đáp lại nồng nhiệt, và một nửa là kẻ tỉnh táo đang quan sát.
Nửa nồng nhiệt chứa đựng tất cả mong đợi, nhớ nhung, nhẹ nhõm và niềm tin cuối cùng không bị phụ bạc.
Nửa tỉnh táo lại khơi gợi bao nhiêu ấm ức, giận dữ, và cả những lời oán trách không ai nghe thấy.
Thái dương đập thình thịch, đập đến mức nửa bên đầu đều nhức nhối, nhân lúc Giản Tiêu cuối cùng cũng nhận ra sự khác thường mà dừng lại, Nguyệt Thời Ninh quay đầu, đưa tay đẩy anh ra.
Giản Tiêu lấy ống tay áo thấm mồ hôi trán cậu: "Sao vậy?"
Nguyệt Thời Ninh cúi đầu nhìn chiếc tạp dề bẩn và đôi giày lấm lem trên người mình, giọng nhỏ hẳn: "Không sao, chỉ là đột ngột quá."
Anh tiến lại gần, bốn mắt nhìn nhau: "Đồng ý theo anh về, không nghĩ rằng anh sẽ như vậy sao."
Cậu sững người, dù biết đối phương cố ý xoa dịu bầu không khí, nhưng đối mặt với sự chênh lệch tâm lý to lớn, cậu hoàn toàn không thể kiềm chế sự sôi trào của cảm xúc, tức giận cười nói: "Đúng... đúng vậy, cũng phải thôi."
Nói xong, Nguyệt Thời Ninh đột ngột đẩy Giản Tiêu đang không đề phòng một cái loạng choạng, thừa lúc anh còn ngơ ngác liền vòng ra sau lưng anh, đưa tay cởi chiếc khóa ở thắt lưng anh, làm chiếc quần tụt xuống, rồi chuyển sang cởi đồ của mình.
Tạp dề, áo hoodie lần lượt bị cậu ném mạnh xuống đất.
"Anh, không phải ý này. Ninh Ninh." Giản Tiêu ngỡ ngàng nhìn cậu qua gương ở tiền sảnh, xoay người muốn giải thích.
Nhưng Nguyệt Thời Ninh không muốn nghe, chỉ mím chặt môi, bực bội gạt tay anh ra, cố chấp xoay người anh lại, đối phương không thực sự đối đầu với cậu, trong chớp mắt đã bị cậu mạnh mẽ ép sát vào gương, lực mạnh quá, trán đập ra một tiếng "bốp".
Cậu dùng đôi bàn tay lạnh lẽo, vén áo Giản Tiêu lên, thô bạo xoa bóp vùng bụng nổi gân xanh, lướt qua từng thớ da nhạy cảm.
"Anh muốn chính là như vậy, đúng không?"
Ba tháng không một chút tin tức, cậu từ bàng hoàng đến thấp thỏm, từ không cam lòng đến chấp nhận, từ mong đợi đến tê liệt... bây giờ hai người xa cách đã lâu gặp lại, rõ ràng nên vui mừng khôn xiết, nhưng nhìn thấy Giản Tiêu vẫn ung dung như thường, dường như suốt thời gian qua những bất an, chật vật, đau buồn thất vọng chỉ có một mình cậu gánh chịu.
Giản Tiêu không nói một lời, lặng lẽ chịu đựng cơn giận dữ bất ngờ của cậu, để cậu cắn ra từng vết răng đỏ trên gáy và vai anh, để cho chiếc áo ba lỗ đen cuối cùng bị kéo giãn biến dạng, đường chỉ ở vai đứt tung.
Người càng được nuông chiều, càng dễ buông thả, Nguyệt Thời Ninh chính cậu cũng không ngờ khi mình tức giận lại có thể mạnh mẽ đến thế, đường vai bị kéo bung, áo ba lỗ bị lột ra thô bạo, lộ ra làn da hơi nhạt màu vì lâu không phơi nắng.
Tay Nguyệt Thời Ninh run lên, chiếc áo từ từ tuột xuống, rơi xuống chân.
Cậu sững sờ nhìn vết sẹo chạy từ ngực thẳng xuống, rồi lệch qua bụng dưới bên trái, tất cả cảm xúc giận dữ phút chốc đông cứng lại, thay vào đó là một cơn đau nhói.
Bác sĩ Cao quả không hổ danh là tay dao ghép gan hàng đầu trong nước, vết rạch dài hơn hai mươi centimet nay đã lành lặn rất đẹp, qua quá trình chăm sóc và dưỡng bệnh kỹ lưỡng, không hề có sẹo lồi hay sưng tấy, chỉ còn lại một vệt đỏ đậm ngay ngắn, và...
"Anh..." Nguyệt Thời Ninh không thể kiềm chế được nữa, siết chặt vai anh, tay cậu run lên không ngừng, nước mắt ứa ra: "... Có đau không..."
Cậu nhìn qua làn nước mắt, trân trối nhìn hình xăm mới toanh trước ngực
Hình xăm trăng lưỡi liềm, phần trên hẹp và phần dưới rộng, viền đen và nét vẽ giống hệt như cách cậu tự tay vẽ, bên trong là những đốm xanh mờ nhạt đậm nhạt loang lổ, lấp lánh những ánh sao nhỏ, vì vừa xăm chưa lâu nên da xung quanh còn hơi đỏ...
Giản Tiêu chậm rãi xoay người, nâng mặt cậu lên, dùng mu bàn tay nhẹ nhàng lau đi những giọt nước mắt lăn dài trên má. Lúc này Nguyệt Thời Ninh mới nhận ra, không biết từ bao giờ đôi mắt anh cũng đã trở nên ướt át.
"Đau lắm. Thợ xăm bảo, chỗ này là đau nhất. Nhưng mà, đau mới nhớ được..." Mắt Giản Tiêu đỏ hoe, nụ cười đầy vẻ áy náy khó diễn tả, hỏi: "Có đẹp không?"
Nguyệt Thời Ninh nghẹn ngào gật đầu.
"Chưa hoàn thành đâu, vết sẹo phẫu thuật phải mất hơn nửa năm mới ổn định hoàn toàn, đến lúc đó vệt đỏ này sẽ mờ đi, trở nên gần giống với màu da xung quanh, nên phần dưới phải đợi thêm một thời gian." Giản Tiêu nắm lấy ngón tay cậu, nhẹ nhàng lướt qua vết sẹo, "Ở đây, có thể xăm thêm một con đường ánh sáng, giống như chiếc thang lên mặt trăng vậy." Anh tựa trán vào trán cậu, "Chỉ cần nhìn thấy là sẽ nhớ đến em, sẽ không bao giờ quên nữa. Ninh Ninh... xin lỗi... xin lỗi... xin lỗi... đừng khóc nữa được không..."
Nguyệt Thời Ninh lắc đầu liên tục, làm sao mà không khóc được đây, nước mắt cậu đã bắt đầu tích tụ từng giọt một kể từ lúc Giản Tiêu vì bị suy hô hấp mà được đưa vào phòng cấp cứu, từ lâu đã đầy trong một chiếc đồng hồ cát khổng lồ, cậu thậm chí còn không dám bước đi mạnh quá, sợ nó vỡ vụn... giờ đây chiếc đồng hồ cát ấy đã bị Giản Tiêu tự tay lật ngược lại.
"Anh ngốc quá... sao lại có thể quên em được chứ..."
Nguyệt Thời Ninh khóc rất lâu mới bình tĩnh lại, trên người toàn là dấu vết nước mắt, cũng không phân biệt được là của ai.
Khóc còn mệt hơn cả làm việc, đầu óc cậu ù ù, mệt đến mức không muốn bước đi nữa, nằm xuống trên đùi Giản Tiêu, nhắm mắt trách móc anh: "Khi nào thì nhớ ra vậy? Nếu đã nhớ ra rồi, sao lại không trả lời tin nhắn của em..."
Giản Tiêu vừa dùng ngón tay chải lại mái tóc ướt đẫm nước mắt của cậu, vừa thở dài: "Nói ra thì dài lắm."
Quên Nguyệt Thời Ninh quả thực là một sự cố ngoài ý muốn, nhưng việc bấy lâu nay không thể khôi phục lại đoạn ký ức quý giá này, lại là nhờ công của Giản Triều.
Sau ca phẫu thuật, Văn Vũ Đường không phụ lòng lá gan của Giản Tiêu, dù tuổi đã không còn trẻ nhưng bà vẫn cố gắng phục hồi sức khỏe.
Cuối tháng bảy, bà thuận lợi vượt qua đợt kiểm tra sức khỏe, bác sĩ tươi cười khen ngợi bà, chúc mừng bà sắp được xuất viện, chỉ cần cẩn thận giữ gìn thì không bao lâu nữa sẽ có thể từng bước hồi phục lại cuộc sống như người bình thường.
Vì vậy, Giản Triều quyết định cả ba người nhà họ lại ở thêm hơn một tháng tại câu lạc bộ tư nhân.
Vết thương của Giản Tiêu đã lành gần như hoàn toàn, câu lạc bộ có môi trường tuyệt đẹp, yên tĩnh, các thiết bị tiện nghi đầy đủ, anh đã quay trở lại với những bài tập thể lực nhẹ nhàng, vừa bầu bạn với Văn Vũ Đường, vừa kiên trì chạy bộ nửa tiếng mỗi sáng, và dần dần thêm vào những bài tập tạ. Giản Triều còn nhiệt tình đề nghị, mỗi chiều đều tận tay chỉ dạy anh đánh golf. Những lúc như vậy, thường có nhân viên y tế hỗ trợ Văn Vũ Đường đứng gần đó theo dõi, lá gan khỏe mạnh của Giản Tiêu đang lớn dần trong cơ thể bà, giúp bà thoát khỏi căn bệnh vàng da suốt bao năm, da dẻ khôi phục lại sắc trắng hồng hào như thời trẻ.
"Chơi golf không chỉ rèn luyện thân thể, mà còn rèn luyện khả năng tư duy và bản lĩnh của con người." Giản Triều đứng phía sau chỉnh lại tư thế cho anh, "Mười tám lỗ golf, trên đường đi có thể xảy ra đủ loại tình huống bất ngờ, con phải tìm cách đưa bóng trở về lộ trình tối ưu nhất, vượt qua mọi chướng ngại để đi đến chiến thắng cuối cùng. Có phải rất giống với cuộc đời không?"
Giản Tiêu không phản đối, trong định nghĩa của anh, cuộc đời không có một tiêu chuẩn thắng lợi thống nhất.
Mặc dù đã quen với tình trạng mất trí nhớ của mình từ lâu, nhưng trước mắt là khung cảnh mà anh chưa bao giờ dám nghĩ tới, rõ ràng gia đình vừa mới có thêm hai cháu gái nhỏ, người ba chờ đợi từ lâu lại dành phần lớn sự chú ý cho anh, Giản Tiêu vừa được sủng ái vừa không khỏi có cảm giác như bị tách rời.
Có được những điều mà mình từng mơ ước, đáng lẽ phải cảm thấy hạnh phúc, nhưng cuộc sống quá đỗi gần gũi với gia đình lại là điều vô cùng lạ lẫm đối với anh, anh hoàn toàn không biết phải đối diện như thế nào. Giản Triều kể cho anh nghe hết thảy những chuyện thường nhật nhàm chán trong hai năm vừa qua kể từ khi trở về nước, anh vậy mà cũng giống như đại đa số những người cùng tuổi, mỗi ngày đều chỉ đi lại giữa công ty và nhà.
Giản Tiêu ngoài mặt thì bình thản, trong lòng lại không ngừng bối rối, anh không thể nào ngờ được một ngày nào đó mình lại sống thành ra như vậy. Trong tiềm thức, anh luôn cảm thấy trong cơ thể bị lấy đi thứ gì đó, cảm giác trống rỗng ấy giống như một loài động vật ăn đêm, thường âm thầm cựa quậy trong giấc ngủ, toan chiếm trọn tâm hồn anh.
Xuất viện sáu tuần, kết quả tái khám của Giản Tiêu khiến bác sĩ rất hài lòng, anh cuối cùng cũng lấy lại được chiếc điện thoại của mình từ tay Giản Triều.
Anh nóng lòng muốn tìm lại những manh mối về ký ức, nhưng mãi vẫn không tìm được điểm đột phá.
Trong hộp thư phần lớn là những ghi nhận mua sắm thiết bị tập luyện hoặc vật dụng sinh hoạt, trên các trang thương mại điện tử trong nước anh hầu như không có chi tiêu gì.
Anh không phải là người giao thiệp rộng, thích ở một mình, album ảnh và trang cá nhân nhàm chán đến phát chán, chỉ có một vài tấm ảnh xe mô tô, vài tấm ảnh phong cảnh không người, và vài món ăn chẳng đầu chẳng đũa... Lật xem danh bạ liên lạc gần đây, hoặc là những trao đổi công việc khô khan, hoặc là gia đình, người bạn duy nhất là Tằng Bá Nghiêm, chủ câu lạc bộ dù lượn, đoạn hội thoại dừng lại ở nửa năm trước, khi anh hẹn thời gian đến câu lạc bộ bay dù.
Giản Tiêu bực bội ném điện thoại sang một bên, nhưng bác sĩ nói, muốn bay dù, ít nhất phải đợi ba tháng.
Anh từng rất ghét kiểu người mua một ly cà phê ăn một bữa cơm cũng phải đăng lên trang cá nhân check-in chụp ảnh, nhưng bây giờ, anh lại vô cùng ghen tị với họ, ít nhất họ đã ghi lại được những dấu vết của cuộc sống, dù quan trọng hay không, đều có thể lần theo.
"Quên rồi thì quên đi. Không nhất thiết phải nhớ lại, thả lỏng một chút, đừng ép mình." Mỗi lần anh muốn tìm từ ba mình một chút thông tin hữu ích, Giản Triều đều lập tức mở kinh thánh khuyên răn anh, khuyên anh đừng sa lầy vào khó khăn trước mắt mà không thể tự thoát ra, phải nhìn về phía trước, thậm chí còn cố gắng dẫn dắt anh cùng tin tưởng Đức Chúa Trời.
Điều này khiến Giản Tiêu có một loại ảo giác, giống như cha anh không mong muốn anh khôi phục trí nhớ.