Ngày 16 tháng 6, Nguyệt Thời Ninh kết thúc show diễn cuối cùng của mình tại Tuần lễ Thời trang Milan, lập tức lên chuyến bay đêm về nước, trên đường từ sân bay về nhà lại vội vã đi lấy chiếc bánh sinh nhật đã đặt trước đó, về đến nhà đã là trưa ngày 17.
Vừa bước vào cửa thì gặp Giản Tiêu đang thay giày ở cửa, trong tay còn cầm một chiếc túi giấy dài.
"Đi đâu đấy?" Nguyệt Thời Ninh cẩn thận ôm lấy hộp bánh, thở hổn hển lau mồ hôi.
"Anh đến bệnh viện, còn về nhà một chuyến." Giản Tiêu mở túi ra, lấy một chai rượu trắng khô có in hình hai con gà trống, "Mẹ anh nghe nói em sẽ cùng anh mừng sinh nhật sớm, bảo tài xế đưa anh về lấy cái này."
"Do... Domaine Leflaive..." Cậu lắp bắp đọc, cũng không biết phát âm đúng hay không, dù sao cũng là tiếng Pháp, vậy thì chắc chắn là rượu của một trang trại rượu ở Pháp.
"Rượu trắng khô năm 2008, nghe nói là khó tìm lắm." Giản Tiêu đưa tay định bóc nhãn rượu.
Nguyệt Thời Ninh vội vàng che lấy miệng chai: "Anh định làm gì đấy!"
"Uống chứ còn gì..."
"Không được uống." Cậu ôm lấy chai rượu không buông, "Hai ngày nữa anh còn phải phẫu thuật, rượu là thứ hại gan nhất đấy! Đợi đến khi anh hoàn toàn hồi phục rồi mới được uống."
Giản Tiêu bất đắc dĩ cười: "Được rồi, vậy em cất giúp anh đi."
Nguyệt Thời Ninh tạm thời để chai rượu nằm trong ngăn kéo của phòng thay đồ ở tầng hai tránh ánh sáng, điều chỉnh nhiệt độ máy lạnh trong phòng này xuống 15 độ, rồi lập tức đặt mua một chiếc tủ rượu nhỏ. Không cần phải tra cũng biết, bộ sưu tập của Văn Vũ Đường chắc chắn là không hề rẻ... Theo như Giản Tiêu miêu tả, một trong những căn biệt thự của nhà họ đã sửa đổi gara ngầm thành hầm rượu, diện tích bằng một sân bóng rổ, với vô số loại rượu vang cao cấp. Với Văn Vũ Đường, đó không chỉ là bộ sưu tập mà còn là khoản đầu tư, những chai rượu cũ có năm tốt sẽ tăng giá một cách đáng kinh ngạc. Nhiều năm trước, bà đã từng nếm được trái ngọt, tuy không thể so sánh với công việc chính, nhưng đối với bà đó cũng là một thú vui trong cuộc sống.
Dĩ nhiên, bà ấy không thiếu những sở thích khác, đều liên quan đến việc kiếm tiền, trang sức, tác phẩm nghệ thuật, chỉ cần lăn lộn một vòng là kiếm được hàng triệu, thậm chí hàng chục triệu.
Đúng là nhà tư bản xấu xa. Nguyệt Thời Ninh âm thầm phỉ nhổ.
"Mì Ý nướng xong rồi." Giản Tiêu ngồi xổm trước lò nướng gọi cậu.
"Đến ngay! Anh đừng ăn vội! Vẫn chưa xong đâu!" Cậu ba bước thành hai nhảy xuống lầu, từ trong kho lục ra một gói giấy được bảo quản kỹ lưỡng.
Giản Tiêu vốn không kén ăn, chỉ là trước đây ở quán rượu tại Úc, anh đã ăn nhiều hơn một chút, và không bỏ qua bất kỳ cơ hội nào để thêm nấm truffle, nên trước khi Nguyệt Thời Ninh lên đường sang châu Âu, cậu đã nhờ Nhan Quân mua giúp loại nấm truffle đen tốt nhất.
Trên khay nướng mì Ý, cậu bào cả một cục nấm truffle thành từng lát, chồng chất thành một ngọn núi nhỏ. Trước đây chỉ dùng nấm đùi gà để luyện tập, cảm giác khi bào nấm truffle có phần khác biệt, lần đầu bào chưa đều lắm. May mà mùi hương nồng nàn, thu hút sự chú ý của thực khách.
Giản Tiêu chớp mắt: "Hình như hơi nhiều quá rồi..."
"Có dinh dưỡng. Anh cần bổ sung nhiều đạm." Nguyệt Thời Ninh cất dao bào, rồi như ảo thuật, cậu lấy ra một cây đũa phép hình ngôi sao năm cánh, đốt cháy đầu nhọn nhất, cắm vào vị trí 12 giờ trên chiếc bánh kem.
Những tia lửa bắn ra tung tóe, dù đã cắt ngắn phần tay cầm, nhưng đối với một chiếc bánh kem sáu inch, hiệu ứng này vẫn rất hoành tráng.
"Giống như sao chổi sắp đâm vào Trái Đất." Giản Tiêu vừa chụp hình vừa cười.
Nguyệt Thời Ninh nhíu mày, nghe không thấy may mắn chút nào: "Đừng nói bậy. Mau ước đi."Trước khi ngọn lửa tắt, dưới sự yêu cầu mãnh liệt của Nguyệt Thời Ninh, Giản Tiêu chắp tay thành kính và nhắm mắt lại.
Điều ước đầu tiên, mong ngày mai ca phẫu thuật thành công.
Điều ước thứ hai, mong họ sẽ mãi mãi yêu nhau.
Điều ước thứ ba...
Giản Tiêu suy nghĩ rất lâu, nhận ra rằng hiện tại anh đã không còn gì để mong muốn, những gì cần có và không cần có anh đều đã có cả, dù cuộc đời kết thúc vào ngày mai cũng không còn mấy hối tiếc, hạnh phúc đến mức khiến người ta phải ganh tị.
Anh lén mở mắt, thấy Nguyệt Thời Ninh cũng căng thẳng nhắm mắt, môi mím thành một đường, khi nuốt nước bọt, hai lúm đồng tiền nhỏ ngắn ngủi hiện ra.
Trông còn thành tâm hơn cả người thọ.
Vì vậy anh lại nhắm mắt và tiếp tục ước điều ước thứ ba – hy vọng tất cả điều ước của Nguyệt Thời Ninh sẽ thành hiện thực.
Không có nến để thổi, hai người chỉ biết trừng mắt nhìn nhau chờ cho đũa phép cháy hết.
Trước và sau Tuần lễ thời trang, Nguyệt Thời Ninh kiểm soát ăn uống rất nghiêm ngặt, bữa tối chỉ ăn vài miếng lặt vặt, phần lớn thời gian cậu đang gắp đồ ăn, cắt bánh hoặc rót đồ uống cho Giản Tiêu.
Giản Tiêu đã quen với việc ăn uống dưới ánh nhìn của cậu, khi anh gặp được một con sò điệp đẹp mắt, anh sẽ gỡ bỏ lớp phô mai chứa nhiều calo phía trên rồi đút cho cậu ăn.
"Em... có đang nghe không..."
Nguyệt Thời Ninh đã nhìn anh đến ngây người từ lâu, Giản Tiêu giơ tay véo nhẹ mũi cậu.
"Hửm?" Cậu bừng tỉnh.
Giản Tiêu nhíu mày, cậu đang lo lắng. Những ngày chạy show liên tục, cộng với lo lắng về ca phẫu thuật ngày mai, khiến cả người Nguyệt Thời Ninh căng cứng.
"Ít nhất em cũng phải ăn một miếng bánh chứ?" Anh bê đĩa bánh từ phía đối diện qua ngồi cạnh cậu, để hai người có thể dễ dàng tiếp xúc cơ thể với nhau. Người này rất thích được vuốt ve, đầu, cổ hoặc vai. Giản Tiêu một tay xoa đùi cậu, một tay đẩy đĩa bánh về phía cậu: "Chẳng phải em bảo bánh của tiệm này siêu ngon, ít nhất phải đặt trước một tuần sao?"
Nguyệt Thời Ninh lộ vẻ khó xử, nhưng vẫn cố gắng xiên một quả việt quất trên lớp kem muối caramel mà ăn: "Ừm, ngon thật."
"Thật qua loa." Giản Tiêu cố tình trêu cậu, bày ra vẻ mặt thất vọng.
"Vậy... để em thử thêm một miếng nữa..." Nguyệt Thời Ninh hạ quyết tâm, lấy nĩa xiên một miếng bánh bông lan phủ đầy kem, như người đi vào chỗ chết mà đưa vào miệng.
Giản Tiêu không nhịn được cười, vội vàng nắm lấy tay cậu: "Anh đùa thôi. Ngốc quá." Sau đó, anh xoay hướng cổ tay cậu, đút miếng bánh cho mình ăn.
Nguyệt Thời Ninh tức tối, trực tiếp lấy tay quẹt một ngón kem bôi lên mũi anh.
Giản Tiêu nhanh nhẹn ngẩng đầu, trực tiếp ngậm lấy nửa ngón tay cậu, từ khớp ngón tay liếm đến đầu ngón, vị kem ngọt mặn vừa phải, hương thơm phô mai nướng, và mùi khói của que diêm khi vừa cháy, tất cả đều trôi xuống bụng anh.
Nguyệt Thời Ninh bị màn tấn công bất ngờ của anh làm cho sửng sốt, ngơ ngác nhìn anh, không giống như mọi khi, không lập tức phản đòn và trêu chọc lại anh.
"Lại đây." Dù sao cũng đã ăn gần hết, anh kéo Nguyệt Thời Ninh vào phòng, nhẹ nhàng hôn cậu, nhìn thấy làn da cậu từ màu trắng trong suốt bị anh trêu đùa đến chuyển thành màu hồng nhạt.
"Đừng." Nguyệt Thời Ninh hôn rất kiềm chế, còn cố gắng giữ chặt đôi tay nghịch ngợm của anh lên tấm cửa: "Đừng có sờ nữa, mai còn... ưm!"
Giản Tiêu ngậm lấy môi dưới của cậu, mạnh mẽ cạy mở hàm răng, hút lấy đầu lưỡi đang trốn tránh, nhiệt độ cơ thể của Nguyệt Thời Ninh lúc nào cũng thấp hơn anh một chút, ngay cả trong miệng cũng vậy, cảm giác giống như hoa quả để ở nhiệt độ phòng, phải ngậm một lúc mới hòa quyện với anh.
"...Đừng lo ngày mai." Nói xong anh lại hôn tiếp.
Cơ thể là thành thật nhất, sự chống cự vô ích của Nguyệt Thời Ninh chỉ kéo dài trong chốc lát, rồi cậu không thể cưỡng lại sự cám dỗ mà đắm chìm cùng anh.
Nụ hôn sâu làm người ta choáng váng, trong phòng có điều hòa, làn da rịn mồ hôi rồi nhanh chóng bị hong khô, trở nên lạnh lẽo, chỉ có phần tiếp xúc gần kề là nóng bỏng.
Đến thời khắc cuối cùng, Nguyệt Thời Ninh dừng lại, bàn tay cậu nhẹ nhàng lướt qua phần bụng nổi gân xanh của anh, chầm chậm đi xuống, bao bọc cả hai vào làm một, vừa thở dốc vừa nói: "Anh... hôm nay... không vào."
"Ừm..." Giản Tiêu nheo mắt lại mới có thể nhìn rõ đôi mắt xanh ướt át ngay trước mặt. Giống như đại dương nông bị ánh sáng xuyên qua, đáy biển phát sáng lấp lánh, chỉ cần bước vào sẽ cảm nhận được sự mềm mại lan tỏa khắp cơ thể. Thật ra anh không nghe rõ Nguyệt Thời Ninh nói gì, chỉ riêng việc kiểm soát bản thân không đụng chạm mạnh để lại dấu vết trên người cậu đã tiêu tốn toàn bộ sức lực, lúc này Nguyệt Thời Ninh có nói gì, cho dù là muốn mạng ai cũng khiến người ta không thể từ chối.
Giản Tiêu nâng mặt cậu lên, hôn lên đôi mắt ấy, chìm đắm trong biển xanh ấy...
Giải tỏa xong quả nhiên cơ thể cũng thoải mái hơn nhiều, nằm dài trên giường thở dốc một lát, Nguyệt Thời Ninh giục anh đi tắm, thậm chí còn nhất quyết đòi gội đầu giúp anh.
"Bác sĩ nói màng nhĩ thủng cơ bản đã liền lại rồi." Giản Tiêu muốn tự tay gội đầu.
Nhưng Nguyệt Thời Ninh lại gạt tay anh ra, lắc lắc đầu, cầm vòi hoa sen cẩn thận xoay đầu anh, để dòng nước chảy vòng qua tai anh, nơi đã được nhét một cục bông mềm mại: "Anh, quà sinh nhật vẫn đang trên đường đến, lúc đặt mua em không biết là sẽ mừng sinh nhật sớm, phải đến ngày mốt mới đến. Khi đó ca phẫu thuật của anh chắc cũng đã xong rồi."
"Quà gì vậy?" Anh tò mò.
"Đợi anh xuất viện rồi tự về mà mở." Nguyệt Thời Ninh úp úp mở mở.
...Lại phải đợi.
Sau khi xuất viện sẽ rất bận rộn, phải thưởng thức rượu ngon, phải tiếp tục chuyện dang dở hôm nay, và còn phải mở món quà sinh nhật bí ẩn nữa.
Nếu màng nhĩ có thể hồi phục nhanh hơn người bình thường, thì những vết thương ở chỗ khác cũng sẽ là như vậy đúng không, vì thế chỉ cần kiên nhẫn chờ vài ngày là được.
"Được rồi, anh ra ngoài trước đi."
"Để anh giúp em gội." Giản Tiêu lắc đầu, cầm lấy vòi hoa sen, cầm luôn cả lược, trước tiên chải mượt mái tóc dài cho cậu. Tóc của người mẫu chuyên nghiệp, cũng như làn da và vóc dáng, cần được chăm sóc kỹ lưỡng, đặc biệt là trong Tuần lễ thời trang. Chải xong mới được làm ướt tóc, sau dầu gội và dầu xả còn phải dùng mặt nạ dưỡng tóc, tắm rửa mà không mất một tiếng thì không xong...
Bảy giờ rưỡi sáng, Nguyệt Thời Ninh tỉnh dậy đúng giờ, thực ra cậu chưa bao giờ bước vào giấc ngủ sâu, một phần là vì những ngày gần đây cậu bay qua các múi giờ khác nhau quá thường xuyên dẫn đến rối loạn nhịp sinh học, phần khác là vì lo lắng.
Khi xoay người, cậu chợt nhận ra Giản Tiêu cũng đã mở mắt từ sớm như cậu, hai người không vội rời giường, đắp chung một tấm chăn, quấn lấy nhau thêm nửa tiếng đồng hồ cho đến khi cơn đói ập đến.
"Dậy ăn sáng thôi, mấy ngày tới anh sẽ không được ăn uống đàng hoàng đâu." Nguyệt Thời Ninh gỡ cánh tay đang ôm chặt sau lưng mình ra.
Giống như mọi ngày nghỉ khác, cùng nhau rửa mặt, cùng nhau mặc đồ ngủ, một người thì không thích mặc áo, một người thì không thích mặc quần dài, một người chiên trứng nướng bánh mì, một người pha cà phê rửa trái cây, nhưng hôm nay, cà phê của Giản Tiêu được thay bằng một ly matcha latte không chứa caffeine.
Ăn xong bữa sáng, Nguyệt Thời Ninh tưới nước cho góc cây xanh trong nhà. Chỉ trong nửa năm ngắn ngủi, chiếc kệ trống rỗng giờ đã đầy ắp, dù tuần trước cậu đi châu Âu nhưng Giản Tiêu cũng không quên tưới nước cho chúng. Chậu cây cậu yêu thích nhất, loài thu hải đường cá hồi, lại nở ra hai chùm hoa nhỏ màu trắng, trông thật đáng yêu. Ban đầu chậu cây có những chiếc lá chỉ to bằng bàn tay, giờ đây phát triển rất tốt, cậu đã chuyển nó từ ngăn kéo lên đỉnh tủ, chiếc cuống lá dài nhất đã hơn một mét, những chiếc lá trắng mờ còn lớn hơn tờ giấy A4, với gân lá màu xanh đậm, trông giống như những lá thư hình trái tim treo trên cành.
Cậu từng đăng một bức ảnh lên vòng bạn bè, Đới Hoan Hoan ghen tị không thôi, nghe nói chậu cây của cô đã suýt chết đến hai lần, không còn cách nào khác, cô đành phải trả nó về lại chỗ cửa sổ của Linh. Rõ ràng chỉ cách nhau vài mét, cùng tưới nước, cùng phơi nắng, nhưng cô lại không thể nuôi sống nó.
"Thôi kệ, chắc mua chậu giả là hợp với mình nhất." Đới Hoan Hoan đã lưu lại trang cá nhân của blogger về thực vật mà cậu giới thiệu, tuy không hứng thú với nội dung, nhưng lại thích anh chàng chủ kênh, một nghệ nhân cắm hoa, mỗi tuần cô đều canh giờ livestream để ngắm trai đẹp cắm hoa, còn thỉnh thoảng than thở tại sao anh ấy không đi làm diễn viên, uổng phí một gương mặt đẹp như vậy.
"Buổi quảng bá phim, sau này em không đi nữa à?" Giản Tiêu nằm dài trên ghế sofa hỏi.
"Đi chứ, từ tháng bảy bắt đầu, sẽ phải chạy rạp nửa tháng. Có thể còn phải quay quảng cáo mới của Jane, chính là cái này." Nguyệt Thời Ninh lắc lắc cổ tay, khi lô vòng tay ngọc trai Baroque đợt đầu ra mắt, Stella đã để cậu chọn hai chiếc vòng có kích thước lớn nhất, khóa cài là đá opal, quốc bảo của Úc. Một chiếc cậu tự đeo, một chiếc tặng cho Giản Tiêu. Chiếc vòng tay mới đã thành công thay thế chuỗi hạt đàn hương mà Giản Tiêu thích đeo nhất, ngoại trừ khi đi làm, anh lúc nào cũng đeo nó trên tay.
Hai người quẩn quanh không làm gì cho đến ba giờ rưỡi chiều, tài xế nhà Văn đã đến đúng giờ, Giản Tiêu phải nhập viện trước để chuẩn bị cho ca phẫu thuật ngày mai.
Nguyệt Thời Ninh cầm đồ, tiễn anh xuống đến tầng hầm để xe, cửa sau tự động mở, tài xế bước xuống chủ động cầm lấy balo đựng đồ dùng cá nhân từ tay cậu, đặt vào cốp xe.
Giản Tiêu ngồi vào trong xe, Nguyệt Thời Ninh cúi người, nhoài nửa người vào trong xe để giúp anh thắt dây an toàn, rồi mới nhận ra ghế sau của chiếc xe sang trọng này cũng tách biệt như ghế trước.
"Lạnh quá." Giản Tiêu nắm lấy tay cậu, không để cậu rời đi.
Nguyệt Thời Ninh rùng mình, với góc độ này, lời nói gần như thì thầm bên tai, hơi thở của anh nhẹ như cỏ đuôi chó cọ vào khiến cậu ngứa ngáy.
Cậu quay đầu lại, nhẹ nhàng hôn lên khóe môi anh, ngực cậu bỗng dưng thấy nặng nề: "Anh..."
Đi làm, trước khi đi dặn anh đi đường cẩn thận.
Ra nước ngoài công tác, trước khi đi dặn anh nhớ mình nhé.
Thế nhưng Giản Tiêu lên bàn phẫu thuật là lần đầu tiên, Nguyệt Thời Ninh không biết lúc này nên nói gì cho đúng, trong đầu cậu bất giác nhớ lại từng trang một, những hướng dẫn và cảnh báo phẫu thuật mà cậu đã nghiền ngẫm đi nghiền ngẫm lại. Nguy cơ đầu tiên trong quá trình phẫu thuật – sự cố khi gây mê, phản ứng dị ứng, ức chế tim và hô hấp, thậm chí là tử vong...
Gần đến hạ chí, buổi trưa là thời điểm oi bức nhất, vậy mà cậu lại bị luồng gió từ cửa thông gió của tầng hầm thổi qua, khiến lông tóc dựng đứng.
"Ninh Ninh." Giản Tiêu cười, vòng tay qua cổ cậu, vuốt mái tóc dài của cậu thành đuôi ngựa, rồi nhẹ nhàng hôn lên trán cậu: "Ngoan ngoãn ở nhà chờ anh, em nhé."
Kally: Chời ơi tự dưng tui thấy yêu niên hạ quá.