Một trong những biểu hiện của sự thanh lịch của thương nhân là chú trọng đến hình thức, không để người khác cảm thấy khó xử, khi mọi người đã có chút say, buổi tiệc vui vẻ kết thúc.
Phòng vệ sinh ở nhà hàng cao cấp được trang trí tinh xảo, ánh sáng mềm mại, hương thơm thanh nhã.
Nguyệt Thời Ninh ngồi trên nắp bồn cầu một lúc rồi, tối nay cậu không tránh một ly nào, thậm chí còn chủ động uống nhiều.
Rượu có ảnh hưởng xấu đến thần kinh thị giác, cậu theo chỉ dẫn của bác sĩ, nếu có thể thì không uống, huống hồ cậu uống rượu không nhiều, tửu lượng cũng không tốt.
Đêm nhận thông báo nhập học đại học, lần đầu tiên cậu uống rượu với ông bà ở nhà, cũng là lần đầu tiên say. Uống bốn ly bia, vừa khóc vừa cười, hôm sau hoàn toàn mất trí nhớ. Năm ngoái khi giành được giải thưởng MDC Global Best Newcomer, cậu uống hơi quá chén ở nhà Nhqn Quân, hai ly bia và nửa ly rượu trắng, lần đó không say hoàn toàn, ý thức còn tương đối rõ ràng, nhưng không thể về nhà mà ngủ luôn, còn nói mớ. Nhan Quân trêu cậu nói tất cả những gì cậu không nói khi tỉnh táo đã nói trong mơ.
Vì vậy, cậu không uống rượu thường xuyên, chỉ tìm lý do để tránh, sợ bị phù nề ảnh hưởng công việc, càng sợ làm hỏng hình tượng.
Rượu vang có hậu vị mạnh, mới đầu uống một ly cảm thấy hơi say, khi gần kết thúc mới nhận ra đã say, âm thanh xung quanh đều bị lẫn với tiếng ù ù, không nghe rõ, vì vậy cậu tránh những người khác, muốn ở đây giải rượu, không ngờ càng giải càng choáng.
Cũng không lỗ, Đới Hoan Hoan vừa mới kiểm tra, chai rượu Ausone năm 2005 từ Bordeaux, giá thị trường gần chục vạn...
Điện thoại trong túi lại bắt đầu rung, cậu ấn nút nhận cuộc gọi, Đới Hoan Hoan có vẻ lo lắng, nói mọi người đã đi hết, không cần phải trốn nữa, hỏi cậu có sao không, tại sao vào lâu vậy, có cần giúp đỡ không.
Cậu lắc đầu, cúp máy, đợi một lúc, chậm chạp đứng dậy mở cửa buồng, không ngờ bên bồn rửa tay có người đang đợi cậu.
"Tối nay em uống nhiều quá."
"Vâng." Nguyệt Thời Ninh cười, dùng mu bàn tay chạm vào má, vẫn đang tản nhiệt, "Uống nhiều quá."
Ý thức còn rất rõ, nhưng phản ứng chậm chạp, suy nghĩ lộn xộn, đầu óc đầy ắp nhiều câu hỏi "tại sao".
Ví dụ như, tại sao anh không họ Văn, tại sao không nói cho em biết danh tính thật của anh, tại sao họ lại phân biệt đối xử với anh và anh trai, tại sao anh lại tỏ ra dửng dưng với sự việc tối nay như vậy.
"Em chưa nói hết thì đã cúp máy, Đới Hoan Hoan nhờ anh vào tìm em." Giản Tiêu bình thản đưa tay về phía cậu, "Đi thôi, anh đưa em về."
"Giản Tiêu." Khu vực não bộ chịu trách nhiệm kiềm chế cảm xúc bị rượu làm tê liệt, những lời đã kìm nén cả buổi tối giờ đây tuôn ra ngoài, "Anh chẳng lẽ là người được nhà họ Văn nhận nuôi... hay là, anh là con riêng?"
Người bị hỏi ngẩn ra: "Hả?"
"Vậy tại sao họ không muốn yêu thương anh?" Rượu làm cậu tầm nhìn của Nguyệt Thời Ninh càng thêm mơ hồ, anh bước lại gần, cố gắng tìm trong ánh mắt Giản Tiêu một chút oán hận hoặc suy sụp.
"Không, không phải không yêu thương anh." Giản Tiêu bình tĩnh, không hề có dấu vết bị lộ, "Họ cũng yêu anh, nhưng con người ai cũng có phần thiên lệch, ba mẹ cũng vậy, họ sẽ thích người hơn, điều đó rất bình thường."
Lòng Nguyệt Thời Ninh bỗng dưng bị một thứ gì đó siết chặt. Cậu thà rằng Giản Tiêu có chút tối tăm, ích kỷ, có thể mắng mỏ vài câu để giải tỏa, còn hơn là hiện tại, một vẻ ngoài dễ chịu, hiểu biết đến thế.
Cậu tiến sát hơn, chăm chú nhìn vào đôi mắt đó: "Không bình thường. Anh ta không phải người tốt hơn. Anh thì... không đúng... không đúng." Cậu lắc đầu mạnh, nắm chặt cổ áo sơ mi chỉnh tề của Giản Tiêu, "Anh cũng không tốt, anh lừa em."Kẻ say không kiểm soát được lực, kéo bung cổ áo gọn gàng, vài sợi chỉ bị đứt, cúc áo trên cùng sắp rơi ra.
"Ừ, là anh sai, cho anh xin lỗi." Giản Tiêu ôm lấy cậu, vỗ nhẹ vào lưng, mũi cậu chạm vào anh, khi nói chuyện, sự rung động của âm thanh truyền qua làm cho mũi và xương chân mày của cậu đau nhức.
"Đừng khóc..."
Giản Tiêu xếp lại tóc rối của cậu, nhẹ nhàng hôn lên những giọt nước mắt chưa rơi, còn cậu lại làm điều ngược lại, hít một hơi thật sâu, cắn mạnh lên môi của người đó.
Mặc dù biết đó không phải trò đùa, Giản Tiêu vẫn không tránh né, miệng hơi mở, để môi dưới bị cắn chảy máu, từng dòng máu nhỏ ra, liếm đi lại lập tức xuất hiện.
Vị giác tạm thời mất cảm giác, Nguyệt Thời Ninh không cảm nhận được vị tanh ngọt của máu, chỉ cảm thấy trong cổ họng đầy sự đắng chát.
Cậu vốn có rất nhiều câu hỏi muốn chất vấn người trước mặt, nhưng giờ đây, cậu quá đau lòng đến mức không thể thốt ra được.
Giản Tiêu đã chuẩn bị tâm lý cả buổi chiều, tự nghĩ có thể đối diện với mọi khả năng một cách bình tĩnh.
Chất vấn, giận dữ, ấm ức, thất vọng, lạnh lùng. Anh đã nghĩ đến nhiều cách để cứu vãn, dĩ nhiên cũng đã nghĩ liệu đối phương có thể không muốn nghe giải thích, trực tiếp biến mất khỏi thế giới của anh.
Nhưng anh không bao giờ nghĩ rằng, câu hỏi duy nhất mà Nguyệt Thời Ninh nghẹn ngào thốt ra sau cả buổi tối lại là "Tại sao họ không yêu anh".
Cảm thấy lực cắn dần yếu đi, Giản Tiêu nắm cằm cậu, cố gắng dùng nụ hôn bình thường để làm dịu sự mất kiểm soát vì say rượu của cậu.
Khi hoàn toàn bình tĩnh lại, anh buông tay, đầu Nguyệt Thời Ninh tựa vào vai anh, thì thầm: "Em thấy buồn ngủ quá."
"Cố gắng chút nữa, anh sẽ đưa em về."
Đới Hoan Hoan đã lái xe đến, Giản Tiêu sắp xếp cậu vào ghế sau, thắt dây an toàn cho cậu.
"Anh ngồi ở ghế sau cùng cậu ấy nhé..." Cô gái nhìn qua gương chiếu hậu, "Có thể trong túi lưng ghế có một cái gối cổ."
Giản Tiêu sờ thử, quả nhiên có, anh nâng đầu Nguyệt Thời Ninh lên, đặt cổ dài thon của cậu vào gối mềm.
Thông thường hay nói chuyện, nhưng Đới Hoan Hoan suốt dọc đường lại không nói gì, chỉ thỉnh thoảng thở dài.
Cô đưa xe đến cửa thang máy bãi đỗ xe: "Giản Tiêu, tôi không lên đâu, sáng mai còn có việc..."
"Ừ."
Đầu của người đó nghiêng qua một bên, Giản Tiêu gạt tóc chắn mắt của cậu ra, nắm vai cậu lắc nhẹ: "Tỉnh đi em, đã về đến nhà rồi."
Nguyệt Thời Ninh mở mắt, sờ vào cửa xe đẩy ra, khi đứng dậy lại bị dây an toàn kéo lại, cậu ngơ ngác cúi đầu.
Giản Tiêu mở khóa an toàn, đẩy vai cậu, cùng cậu xuống xe, nhận bình nước và hộp cơm từ Đới Hoan Hoan qua cửa sổ, đưa cậu lên tầng.
Vừa vào nhà, Nguyệt Thời Ninh ngã xuống sofa không còn tiếng động, Giản Tiêu không vội rời đi, trước tiên vào bếp, mở đèn nhỏ nhất trên quầy bar, xắn tay áo rửa sạch hộp cơm.
Khi quay lại phòng khách muốn bế cậu lên giường ngủ, anh phát hiện Nguyệt Thời Ninh vẫn mở mắt, ánh sáng yếu làm cho đôi mắt màu xanh trong suốt của cậu gần như trong suốt, ánh nhìn không có tiêu điểm rõ ràng, trông vẫn chưa tỉnh táo.
Giản Tiêu cúi xuống, thử nắm tay của cậu treo bên cạnh sofa, Nguyệt Thời Ninh không chống cự, chỉ từ từ quay đầu nhìn anh.
"Đã hơn mười một giờ rồi, đi rửa mặt rồi lên giường ngủ đi. Ngày mai không phải còn có việc sao." Anh nói nhẹ nhàng.
Nguyệt Thời Ninh chớp mắt, rút tay về, tự mình đứng dậy, chân trần, vòng qua anh đi vào nhà vệ sinh, khi đi qua bàn ăn, cậu dừng lại, nghiêng đầu nhìn một cái rồi tiếp tục đi.
Giản Tiêu mới nhận thấy trên bàn ăn có một hộp lớn hơn cả lò vi sóng.
Anh bước tới, thông tin trên hộp chưa được gỡ ra, món hàng từ Nhật Bản gửi đến, băng dính đã bị cắt, nắp hộp hờ hững.
Trên bàn còn có một cây bút lông và một tấm thiệp chưa viết xong.
Hoặc có thể đã viết xong, chỉ có bốn chữ: "Gửi Giản Tiêu."
Tên được vẽ hai bên bằng đôi cánh nhỏ. Nguyệt Thời Ninh đã nói rằng, trong tên anh có một đôi cánh, nên anh có thể bay.
Giản Tiêu đặt tấm thiệp xuống, do dự đặt tay lên hộp, không chắc hiện tại mình còn có quyền nhận lấy nó không.
"Đưa cho anh. Người khác không dùng được."
Giản Tiêu quay đầu, không biết âm thanh nước dừng từ khi nào, Nguyệt Thời Ninh lặng lẽ đứng trước cửa phòng tắm, vì mệt mỏi mà mắt cụp xuống. Ánh sáng ngoài cửa sổ là một màu xanh nhạt lạnh lẽo, chiếu nghiêng xuống chân anh, làn da quá trắng phản chiếu mạnh mẽ, như một thiên thể trôi nổi trong vũ trụ đen, phát ra ánh sáng đơn độc.
"Chúc ngủ ngon." Cậu nói xong thì quay về phòng ngủ một mình, đóng chặt cửa, không còn động tĩnh.
Anh bật đèn, kéo ghế ra ngồi xuống, đặt chiếc hộp lên đùi, cẩn thận xé miếng dán niêm phong, mở lớp xốp bảo vệ ra, rồi lấy chiếc mũ bảo hiểm ra, nâng lên trước mắt.
Vỏ ngoài bằng sợi carbon màu xám kim loại, kính chắn gió màu nâu caramel chuyển dần. Hai chiếc khuy bạc mờ cố định kính chắn gió được tô điểm bằng những đường chỉ đen cực kỳ tinh tế, kéo dài về phía sau tạo thành một đôi cánh đang dang rộng. Vì độ chênh lệch màu sắc rất nhỏ nên khi đứng yên chúng khó mà nhận ra, nhưng khi xoay nhẹ, dựa vào ánh sáng chuyển động mới có thể nhìn thấy rõ. Phần lót bên trong là lớp da cừu non màu xanh đêm, sờ vào mịn màng và mềm mại.
Đầu ngón tay bất ngờ chạm vào một chất liệu cứng, Giản Tiêu ngẩn ra, lật chiếc mũ bảo hiểm lại, phát hiện có một hình thêu mặt trăng.
Đường kim mũi chỉ dày dặn, sợi chỉ từ màu bạc chuyển đều sang màu xanh nhạt, hình dạng trên hẹp dưới rộng, không hoàn toàn đối xứng. Đây là nét vẽ ký tên của Nguyệt Thời Ninh, sau này anh mới biết đây là thói quen từ nhỏ đến lớn của cậu, có chút gì đó mang ý nghĩa tuyên bố chủ quyền.
Mặt trăng nằm cách thái dương khoảng ba bốn centimet, anh không khỏi giơ tay gõ gõ phần xương sọ tương ứng.
Không lâu trước, anh vẫn ngồi trên chiếc ghế này tăng ca. Nhỏ mắt xong, anh ngả người dựa vào lồng ngực Nguyệt Thời Ninh, nhắm mắt nghỉ ngơi, đột nhiên có một bàn tay đặt lên chỗ đó.
"Các nhà khoa học nói, trong này có một vùng gọi là vùng dưới đồi [1]." Giọng Nguyệt Thời Ninh như chính con người cậu ấy, trong đêm hè oi bức chẳng khác nào dòng suối mát lành.
[1] VTA - Ventral Tegmental Area: Hệ thống này của bộ não sản sinh ra dopamine, vốn là một chất kích hoạt tự nhiên, sau đó sẽ truyền chất xuống các khu vực não khác. Đó chính là cái mang lại cho chúng ta sự tập trung, năng lượng, sự ham muốn và động lực để giành lấy giải thưởng to lớn nhất của cuộc sống: một người bạn đời.
"Là gì?" Giản Tiêu lười biếng hỏi.
"Là vùng phụ trách cảm giác rung động. Khi nghĩ đến người mình thích, gọi tên người đó, nhìn thấy những thứ liên quan đến họ, vùng này sẽ phát ra tín hiệu rung động. Giống như dòng điện... Ái...ưm!" Giản Tiêu nhắm mắt, trong dòng điện ấy kéo cổ cậu lại, áp sát môi mình.
Anh bất giác mỉm cười, dùng tay áo lau chỗ tay mình vừa chạm vào trên chiếc mũ bảo hiểm, rồi cẩn thận đặt nó lại vào trong hộp.
Anh rón rén đi vào phòng tắm rửa mặt rồi quay lại ngồi trên ghế sô pha, không rời đi.
Khi tỉnh dậy, chắc cậu ấy sẽ muốn nghe anh giải thích.
Lúc khát nước tỉnh dậy, phát hiện trên đầu giường có sẵn nước, Nguyệt Thời Ninh uống vào lại thấy ngọt lạ kỳ.
Lần thứ hai tỉnh giấc, trời đã tờ mờ sáng, đầu cậu hơi căng nhưng không đau.
Còn sớm, sau khi say rượu mặt sẽ bị sưng phù, cần phải dậy sớm để làm giảm sưng.
Ngồi trên sàn bên cạnh cửa sổ thực hiện vài động tác vận động cơ thể đơn giản, đến khi mồ hôi rịn ra một chút, cậu cầm chiếc cốc trống trên đầu giường đi vào bếp rót nước, phát hiện đáy cốc còn sót lại chút chất lỏng màu vàng nhạt, ngửi thử, là mật ong.
Hình như hôm qua Giản Tiêu đưa cậu về, có lẽ là anh đã để lại thứ này... Nên cậu mới không bị đau đầu sao?
Ngay lúc tiếng nước chảy từ vòi vang lên, khóe mắt cậu bất chợt thấy thứ gì đó trên ghế sô pha động đậy, khiến cậu giật mình, suýt nữa đánh rơi chiếc cốc vào bồn rửa.
Lại gần nhìn kỹ, thì ra có người đang ngủ trên ghế sô pha cả đêm, chân mày hơi nhíu lại, cúc áo sơ mi chẳng còn chiếc nào, tất cả đều đã bung ra, nhăn nhúm như mảnh vải rách. Có lẽ là ngủ không thoải mái nên đã cởi ra, giữa đêm bị gió lạnh thổi vào lại phải khoác lên người.
Dù vậy vẫn không tỉnh dậy.
Cũng phải thôi. Vì buổi họp báo hôm qua, Giản Tiêu đã thức liền hai ba ngày không ngủ ngon giấc.
Nguyệt Thời Ninh lấy một chiếc chăn từ trong phòng ngủ đắp lên cho anh. Lúc cậu cúi xuống, Giản Tiêu vừa vặn trở mình, môi dưới đã đóng một mảng máu đông lớn.
Cậu hít vào một hơi khí lạnh, mơ hồ nhớ lại quả thực mình đã cắn nát môi của Giản Tiêu, nhưng vết thương này còn nghiêm trọng hơn trong trí nhớ của cậu. Cậu nghi hoặc mở miệng sờ thử răng nanh của mình, cũng đâu có nhọn lắm, vậy mà dùng lực đến mức nào đây chứ...
Tác giả có điều muốn nói:
Sẽ có một số tình huống kéo dài~