Triêu Dương đến sớm năm phút đồng hồ so với thời gian hẹn, nhìn chữ Phúc vàng lấp lánh ánh đỏ chói lọi trên cửa, Triêu Dương mỉm cười.
Chuông cửa vang lên không lâu thì bên trong vọng tới tiếng nói trong veo của Đình Đình, “Dì Trữ phải không?”
“Chương Triêu Dương.” Triêu Dương ở ngoài cửa cao giọng nói.
Một giây sau, cửa mở vào phía trong, lộ ra khuôn mặt của Đình Đình, “Mời vào.”
Triêu Dương đi vào thế giới riêng của Đình Đình.
Đình Đình đưa tay xoa xoa lên tạp dề kéo Triêu Dương vào nhà “Ngồi tự nhiên nhé, cơm tối sẽ xong rất nhanh.”
Sau đó liền vào trong phòng bếp.
Triêu Dương cảm thấy hơi ngoài ý muốn.
Hắn thấy địa chỉ nhà riêng thì cho rằng Đình Đình định mời hắn ăn riêng nhưng vào trong nhà mới biết đây là chỗ ở của Đình Đình. Khắp nơi trong nhà lộ ra dấu vết riêng của Triệu Đình Đình. Trên bàn trà bày ảnh chụp kỷ niệm cô đi du ngoạn khắp nơi, trên mặt tường đối diện cửa phòng treo ảnh chụp trắng đen cực lớn, trong tấm ảnh Đình Đình mặc quần áo múa ba-lê, cánh tay thon giơ lên, mũi chân chỉa xuống đất, đôi mắt sáng cụp xuống, nhẹ nhàng giống như một nụ hoa sen xanh chớm nở.
Đình Đình từ phòng bếp đi ra thấy Triêu Dương ngẩn người nhìn bức ảnh trắng đen cực lớn thì khẽ cười, đưa cho hắn một ly nước chanh ấm “Đó là hình tôi chụp lúc mười sáu tuổi, chớp mắt mà đã sắp qua mười năm.”
Triêu Dương nhận ly nước uống một ngụm “Tư thế rất chuyên nghiệp.”
Đình Đình cũng nhìn về phía bức ảnh chụp trắng đen với hắn “Trước kia tôi học khiêu vũ, vốn định thi học viện vũ đạo.”
Triêu Dương xoay đầu lại nhìn một bên mặt Đình Đình. Hôm nay mái tóc dài đen dày của cô cột thành một cái đuôi ngựa, dùng dây cột tóc có đính những hạt tròn đủ màu như kẹo buộc ở sau gáy, lộ ra cái trán trơn bóng đầy đặn. Một chiếc áo dày có nón dài đến gối che giấu tất cả đường cong của cô, một cái tạp dề thêu hình mèo Kitty như muốn che mất cô khiến cô có vẻ cực kỳ nhỏ nhắn xinh xắn.
Lúc này Đình Đình nghiêng đầu, “Tôi béo hơn trước phải không? Nếu người khiêu vũ dừng lại sẽ béo.”
Triêu Dương lắc đầu, “Không, như vậy là vừa vặn.”
Trong phòng bếp đột nhiên vọng đến tiếng “Xích xích” của chất lỏng sôi trào tràn trên lửa phát ra.
“A —— canh của tôi ——” Đình Đình hét thảm một tiếng, không quản gì đến tư thái lễ tiết chạy như điên về phòng bếp bỏ lại Triêu Dương.
Triêu Dương nhìn bóng lưng vô cùng lo lắng của Đình Đình bỗng nhiên cảm thấy rất muốn cười nhưng nghĩ đến cô gái da mặt mỏng lại nhịn được.
Triêu Dương đặt ly thủy tinh trong tay xuống, cởi áo lông trên người đặt ở thành ghế sa lon, đi theo Đình Đình vào trong phòng bếp.
Trên bàn trong phòng bếp đã bày món ăn đã xào xong, chỉ có trên bếp gas còn đang nấu một nồi nước. Có điều cái nồi nước này trong một chốc nói chuyện phiếm mà tràn ra như muốn dập tắt hết ngọn lửa phía dưới, lúc này chỉ còn lại ngọn lửa màu vỏ quýt đang thoi thóp đung đưa cháy trên bếp.
Đình Đình cầm khăn lau trong tay, kiệt lực cứu vãn cục diện nhưng do canh trào ra quá nhiều nên một cái khăn lau hoàn toàn không giải quyết được vấn đề.
Triêu Dương đi qua vỗ vai Đình Đình “Để tôi.”
Đình Đình chán nản giao chiếc khăn lau, ánh mắt trông chờ nhìn Triêu Dương tắt lửa trước, sau đó rất nhanh bưng nồi nước xuống chuyển sang phần bếp không bị trào nước canh mở lửa nhỏ tiếp tục nấu. Sau đó, đem cái khăn lau đã hút đầy nước bỏ vào trong bồn rửa, đổi một cái khăn lau sạch sẽ tiếp tục dọn dẹp nước canh tràn đầy trên bếp.
“Tạm thời vậy đã, bởi vì bây giờ món ăn cũng còn để ở chỗ này, chờ nấu nướng xong, phun một ít Mr.Muscle thì sẽ sạch.” Triêu Dương vừa rửa tay sạch sẽ trong bồn nước vừa nói với Đình Đình.
“Uh.” Đình Đình ngây ngốc nhìn qua. Kỳ thật trong lòng đang ảo não, chỉ nói hai câu thôi mà canh này đã tràn hết ra thật chẳng để lại chút mặt mũi nào cho bản cô nương.
Triêu Dương nhìn Đình Đình đang ngây ngốc, trong lòng mềm xuống sờ đỉnh đầu của cô một cái, “Tôi đói bụng, có thể ăn cơm chưa?”
“A? Được.” Đình Đình nghe xong liên tục gật đầu không ngừng, “Có thể chứ.”
“Những thức ăn này đều lấy ra sao?” Triêu Dương chỉ một ngón tay về phía những món ăn đã nấu xong trên bàn bếp. “Thức ăn rất phong phú nhỉ.”
Đình Đình vừa mới từ trong rối rắm hoàn hồi về, vừa định đưa tay vén tóc mái đã bị Triêu Dương nhẹ nhàng nắm cổ tay.
“Trên tay toàn là dầu đó.” Triêu Dương giật mình. Cổ tay trong tay mình nhỏ xíu xiu.
Đình Đình cười ngây ngô, “A, quên mất.”
Trong lòng lại rối lên. Để hắn thấy chân tay mình vụng về sẽ nghĩ như thế nào chứ?
Chờ Đình Đình rửa tay xong thì trên cơ bản Triêu Dương đã giúp cô đặt tất cả món ăn lên bàn cơm trong phòng khách rồi, Đình Đình chỉ cầm chén đũa thìa làm mấy công việc vụn vặt.
“Cô ngồi đi, canh nóng để tôi đi bưng.” Triêu Dương ấn Đình Đình xuống ghế, đi vào bếp múc canh bày ở chính giữa bàn ăn.
Qua chén canh nóng hổi Đình Đình nhìn sang Triêu Dương ở phía đối diện, trong lòng tự nhiên hoảng hốt như thể thấy một đôi vợ chồng đang chung sống.
Triệu Đình Đình, mày đừng suy nghĩ lung tung! Đình Đình âm thầm nói với chính mình, thích đến luống cuống tay chân, thật không có tiền đồ mà.
Triêu Dương không hiểu tâm sự con gái trăm chuyển ngàn hồi của Đình Đình cầm lấy chiếc đũa, “Tôi không khách khí nhé.”
Đình Đình rốt cục trấn định lại “Trình độ nấu ăn của tôi rất bình thường, một bàn này hôm nay còn phải dựa vào mẹ và bác chỉ đạo, không thể so sánh với anh được. Nếu như không thể ăn…, cũng mong bao dung, lượng thứ.”
Triêu Dương cười rộ lên. Bây giờ con gái chưa lập gia đình biết nấu đồ ăn không phải là không có nhưng chỉ có rất ít. Đình Đình chịu tự mình xuống bếp rửa tay nấu canh thật sự đã làm cho Triêu Dương rất vui mừng rồi.
“Em gái của tôi kết hôn, có con đã ba tuổi rồi mà vẫn không biết nấu ăn, so với cô, Đình Đình cô đã hơn rất nhiều.” Triêu Dương cũng không phải an ủi Đình Đình. Em gái của hắn chỉ nhỏ hơn Đình Đình một tuổi mà thôi, đến bây giờ cũng vẫn còn ở nhà dưỡng già, cho tới bây giờ mười ngón không dính nước, không để ý đến chuyện bên ngoài, một lòng chỉ làm người tiêu dao.
Ngược lại so với em gái của hắn, gia cảnh Đình Đình rất tốt mà cô vẫn chăm chỉ làm việc, thiết thực làm người quả là khó mà có được.
Triêu Dương gắp một ít rau đậu đen xào cho vào miệng sau đó lim dim mắt.
Rau đậu đen xào cực ngon miệng, không có một chút vị chat nào, chỉ thêm một ít nước tương và mù tạc rồi xối một chút dầu vừng ở trên. Món khai vị cực kì nhẹ nhàng khoan khoái.
“Tôi bị nấm mèo đen trộn mù tạt anh mời ngày đó dẫn dắt.” Đình Đình cũng tự gắp lên một miếng, um, ăn ngon, món ăn này xem như thành công.
“Rất có năng lực đó.” Triêu Dương tán thưởng, nghệ thuật nấu đồ ăn này đúng là nắm được thì sẽ thông hết.
Triêu Dương lại ăn một miếng cá hồi sushi, thịt cá cắt tuy hơi dày nhưng không chút nào ảnh hưởng khẩu vị, hột gạo đầy đặn dẻo thơm, độ chua vừa đủ, dù cho rong biển cuốn có chút lỏng, dưa chuột cắt lớn nhỏ không đều cũng không ảnh hưởng đến hương vị của sushi.
Nhìn đôi mắt to của Đình Đình nhìn hắn trừng trừng đầy vẻ khẩn trương, Triêu Dương đẩy kính mắt “Đây là sushi của tiệm nào vậy? Ăn thật ngon.”
Đình Đình nở nụ cười, mắt cong như trăng khuyết, lộ ra một hàm răng trắng “Tiệm Triệu Đình Đình.”
“Tôi phải ăn thêm mấy cái nữa.” Triêu Dương mỉm cười, cô bé này thật dễ dụ, chỉ một câu ăn ngon đã mặt mày hớn hở.
Sự khẩn trương của Đình Đình dần dần tan đi bắt đầu nói nhiều.
“... Có một lần đi Trà Mã Cổ Đạo, khắp núi đồi đều là cây trà, trong không khí giống như phiêu tán màu xanh. Hướng dẫn du lịch địa phương dẫn bọn tôi xem một cây trà cổ đã có năm trăm năm tuổi. Dân bản xứ coi nó là thần trà. Gốc cây trà cổ kia cao như vậy ——” Đình Đình so sánh với nóc nhà, “Lần đầu tiên tôi mới biết thì ra cây trà có thể cao lớn như vậy...”
Triêu Dương vừa gắp tôm bóc vỏ Đình Đình xào với trà long tĩnh ăn, vừa nghe Đình Đình kể những chuyện cô biết khi đi đường.
“Dân bản xứ dùng nước trên núi uống trà. Nước suối thanh tịnh sạch sẽ, không cần nấu khử độc cũng có thể uống. Bọn họ rót nước suối vào trong ống trúc, sau đó đặt trên lửa đun nóng, chờ nước trong ống trúc sôi rồi mới cho trà vào. Nước trà pha ra có mùi thơm ngát từ trúc, thấm vào ruột gan, uống ngon cực kỳ. Uống một ly trà ống trúc như vậy, mệt nhọc leo núi nửa ngày tựa hồ thoáng cái đều biến mất, cả người lại tràn đầy sinh lực.”
Lúc Đình Đình miêu tả như vậy, hai mắt sáng ngời, giống như ánh sao rạng rỡ trên bầu trời, làm cho trong người nghe không khỏi thán phục ngưỡng mộ
“Nghe cô nói như vậy, tôi cũng muốn đi Trà Mã Cổ Đạo.” Triêu Dương nói. “Nếu như cô không chủ trì tiết mục mỹ thực… mà đi chủ trì tiết mục du lịch, nhất định cũng rất được hoan nghênh.”
Đình Đình mở to hai mắt, cô nhớ rõ cô chưa từng nói với Triêu Dương về công việc của mình nhưng sau đó bừng tỉnh hiểu ra mà cười “Anh xem tiết mục của tôi.”
Triêu Dương gật gật đầu “Cả nhà tôi đều thích xem tiết mục này. Đúng là tôi quá dở không nhận ra cô ngay.”
Đình Đình hơi thẹn thùng, “Người dẫn chương trình mỹ thực mà không biết nấu món ăn, khiến anh chê cười rồi.”
Triêu Dương không khỏi nhớ tới đêm mới gặp gỡ, cô đói đến bụng kêu ục ục “Người dẫn chương trình mỹ thực mà đói bụng đến cái bụng bồn chồn cũng rất hiếm thấy.”
A a a ~~~~ Đình Đình che mặt, thật đúng quá!
Triêu Dương không đành lòng thấy Đình Đình rối rắm vội vàng nói sang chuyện khác, “Cô nói trình độ nấu ăn của mình bình thường mà đã nấu ngon như vậy, nếu như trình độ cao siêu thì đơn giản có thể so sánh với khách sạn năm sao rồi.”
“Không có ăn ngon như anh nói.” Đình Đình sao lại không biết Triêu Dương đang nói sang chuyện khác, “Tôi đây chỉ là múa đao trước mặt Quan Công, múa rìu qua mắt thợ, tự bêu xấu mình.”
Triêu Dương lắc đầu, sao lại có người tự hạ thấp mình như thế? Bây giờ bên ngoài người nào không phải có ba phần kiêu ngạo thì muốn nói thành mười phần kiêu ngạo, ngựa gầy ốm không giả dạng làm lạc đà? Cô gái ngốc, không tự mình bộc lộ thì cũng không thể quá mức khiêm tốn thế chứ.
“Sao anh lại có thể nấu ăn ngon như vậy?” Đình Đình vẫn rất ngạc nhiên, xem khí chất Triêu Dương cũng không giống như một người quen thuộc với nồi niêu, vậy mà tài nấu ăn lại cao siêu như thế.
“Tôi?” Triêu Dương sững sờ, lập tức cười một cái, “Mỹ thực có thể khiến cho tâm trạng con người tốt lên mà tôi thì muốn mỗi ngày đều có tâm tình tốt, cũng làm cho người chung quanh có được tâm tình tốt.”
Đình Đình biết rõ đây chẳng qua là đáp án cho có nên cũng không hỏi nữa chỉ cười nói, “Ăn có no không? Trong phòng bếp còn cơm, tôi nấu dư nhiều lắm.”
“Tốt, thêm một chén.” Triêu Dương cũng không khách khí, hắn luôn hưởng thụ thức ăn trước mặt.
Đình Đình đứng dậy vào phòng bếp xới cơm.
Đúng lúc này ở cửa phòng vọng đến tiếng chìa khóa cắm vào ổ khóa, cửa đẩy ra cùng với giọng ấm áp của một người đàn ông, “Đình Đình, nấu món gì mà thơm như vậy?”
Triêu Dương nghe tiếng nhìn lại. Người đàn ông anh tuấn từng gặp một lần trên hành lang hội sở lúc trước, đang đẩy cửa tiến vào.
Trông thấy Triêu Dương ngồi ở trước bàn ăn, người đàn ông nhíu mày rậm lại.
Triêu Dương ngồi tại chỗ mỉm cười.
Đình Đình bưng chén cơm từ trong phòng bếp đi ra, trông thấy Phan Công Tử cầm chìa khóa giống như nam chủ nhân về nhà đứng ở cửa ra vào, ngây ngốc.