Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Lục Thủy Thành là thành phố trung tâm của tỉnh S, đương nhiên cực kỳ phồn hoa náo nhiệt. Chi nhánh mới của Thực Mãn Lâu mở ngay tại con đường sầm uất nhất của Lục Thủy Thành.
Hai tầng tửu lâu hướng ra ngoài, có thể nhìn thấy dòng sông chảy qua. Áng chiều ngả về tây, màu sắc đỏ tươi chiếu vào mặt sông, dòng nước trong xanh gợn sóng cực kỳ lấp lánh xinh đẹp.
Lục Nghiên mở cửa sổ ra, gió mùa xuân thổi vào thật mát, trong cơn gió vẫn còn chút lạnh.
"Kêu người tu sửa chỗ này một chút." Lục Nghiên nhìn thoáng qua, phân phó Liễu Ngu.
Tòa nhà này được vây quanh bởi sự náo nhiệt phồn hoa của Lục Thủy Thành, người qua lại rất nhiều, cũng vì vậy mà giá cả khá cao. Thế nhưng đối với Lục gia mà nói, bây giờ chuyện đó không phải là vấn đề. Trong một năm ngắn ngủi, dựa vào Thực Mãn Lâu, Lục gia đã tích cóp được không ít tài phú. Tốc độ tích lũy thật sự rất nhanh. Theo lời người ta nói, cưới Lục Nghiên chính là ôm lấy hũ vàng.
Tu chỉnh bố trí tửu lâu mới cần tốn rất nhiều thời gian, đến khi làm xong đã tới mùa hè. Ngày khai trương cửa tiệm, khí trời rất tốt, trời quang mây tạnh, vừa mở cửa đã náo nhiệt vô cùng, người đứng chật kín. Việc này khiến những tửu lâu khác hâm mộ ghen ghét nhưng không ai dám làm gì —— Đại tiểu thư Lục gia là vị hôn thê của Cố Tứ Gia, việc này có ai mà khong biết? Làm sao có người dám động thủ với Lục gia?
Thực Mãn Lâu làm ăn càng ngày càng nhộn nhịp còn nhà máy của nàng cũng thật sự khó tin. Những sản phẩm do nhà máy sản xuất rất được hoan nghênh ở nước Y, tin tức truyền đến càng khiến nhiều người tò mò hơn, đặc biệt là các thương nhân.
Tục ngữ nói "thương nhân lãi nặng", chỗ nào có thể kiếm tiền thì sẽ tập trung nhiều ở đó. Z Quốc là nơi có thị trường rộng lớn, đám người nước ngoài kia thi nhau tranh đoạt chiếm lĩnh thị trường, mà Kim cũng là một trong số những thương nhân đó.
Ở nước Y, Kim chỉ là một quan quân phổ thông nhị đẳng, trong quân đội lại đảm nhiệm một chức vụ không quan trọng. Từ khi đến nước Z, ngồi suy nghĩ lại, Kim chắc chắn rằng đây là quyết định đúng đắn thứ hai trong cuộc đời hắn. Còn quyết định sáng suốt nhất chính là gặp Lục Nghiên và cùng nàng làm ăn buôn bán.
Là người đầu tiên ký hợp đồng làm ăn với Lục Nghiên, hơn nữa còn trợ giúp Lục Nghiên khá nhiều chuyện nên Kim có những phúc lợi mà những thương nhân hác không có. Những lần sau, thấy bọn thương nhân kia tiêu phí số tiền khổng lồ để có thể ký kết hợp đồng với Lục Nghiên mà còn tỏ ra rất cao hứng, còn hắn chỉ phải chi trả một số tiền cao hơn vốn không bao nhiêu.
Thời điểm đó, nhãn hàng Thực Mãn Lâu của Lục gia ở khắp nước Y là một thứ xa xỉ phẩm, giá cả vô cùng cao.
Ai có thể có vận khí tốt như hắn chứ?
Gặp gỡ được Lục Nghiên ở nước Z này chính là may mắn lớn nhất cuộc đời hắn, nàng đúng là Thiên Sứ mà! - Kim cảm thán trong lòng.
Thực Mãn Lâu được người ngoại quốc chào đón vượt xa tưởng tượng của mọi người. Bởi vì bán cho người nước ngoài, ẩm thực và phong tục tập quán của họ khác nước Z nên Lục Nghiên còn thay đổi công thức, sau khi thay đổi lại càng hợp ý của bọn họ hơn.
Đám người nước ngoài này không biết dùng từ ngữ thế nào để miêu tả mỹ thực mình ăn được, chỉ biết khi đầu lưỡi nếm được nó, nháy mắt tư vị tuyệt diệu tràn ra, bọn họ liền biết mình đã bị thứ mỹ vị này chinh phục, thỏa mãn từ tận đáy lòng, hạnh phúc vô cùng.
"Ôi Chúa ơi! Hương vị này thật sự khiến người ta mê muội!"
"Mỹ thực thần bí Z Quốc thật sự quá ngon, đáng tiếc ta đã mua nhiều lần cũng không có hàng..."
"Thực Mãn Lâu a~ ta yêu nó! Nó đúng là lễ vật do Thượng đế ban tặng!"
Đồ ăn của Thực Mãn Lâu cập bến nước Y trong vòng một tuần đã không còn hàng để bán. Hơn nữa bởi vì nước Z và nước Y cách nhau khá xa nên chuyến hàng tiếp theo được lên giá, mọi người đã mang một nỗi thèm khát muốn ăn nó đến cực điểm, bất tri bất giác tạo thành một cách quảng bá hiệu quả.
Hàng hóa vừa được tung ra lần nữa, rất nhanh đã không còn gì, những người muốn mua mà không mua được trở nên ồn ào náo loạn!
Tình huống này khiến Kim phải trợn mắt há mồm. Ngoài việc kiếm được một số tiền lời thì Kim còn trở nên nổi tiếng ở nước Y. Trong nháy mắt, hắn đã trở thành thương nhân hàng đầu ở đây, đi đến đâu cũng được hoan nghênh chào đón, quả thực làm cho hắn có chút sung sướng lâng lâng.
Đương nhiên, những thứ này không chỉ biểu thị cho tiền bạc và danh tiếng, mà còn đại diện cho sức mạnh quyền lực.
"Lục..." Nhìn thấy Lục Nghiên, Kin nhịn không được nhào tới ôm nàng một cái thật chặt.
Hôm nay Kim mặc mộ bộ đồ tây màu đen, bên trong túi áo khoác còn cài một cành hoa hồng đỏ. Bộ tóc vàng rực lay động dưới ánh mặt trời, nhìn thật sự khí phái.
Lục Nghiên mỉm cười: "Kim. Dạo này nhìn ngươi rất vui vẻ."
"Đều nhờ vào Lục ngươi a!" Kim tủm tỉm cười nhìn Lục Nghiên, ánh mắt giống như đang nhìn thấy châu báu. "Hiện tại ta là quan quân nhất đẳng rồi đó."
Đây cũng là chuyện khiến hắn hưng phấn nhất. Lúc trước khi đến nước Z, một mặt là vì thích đất nước này, nhưng nguyên nhân chủ yếu nhất là vì hắn bị quân đội xa lánh, bị người khác chèn ép, đến nước Z chính là bị lưu đày.
Còn bây giờ thì sao? Hắn đã trở thành nhất đẳng quân nhân của nước Y, những người lúc trước xử ép hắn khi nhìn thấy hắn đều phải cúi người. Thật là sung sướng!
Nghe hắn nói vậy, Lục Nghiên cũng mừng thay cho hắn, tự tay rót một ly nước ô mai ướp lạnh, nói: "Chúc mừng ngươi, KIm. Đây đúng là tin tốt."
Kim khẽ gật đầu, cười nói: "Lần này ta tới đây là để thương lượng với ngươi tăng thêm số lượng đơn đặt hàng."
Khách đến cửa nhưng Lục Nghiên lại không vui mừng, ngược lại có chút buồn rầu.
"Có vấn đề gì sao?" Kim hỏi.
Lục Nghiên cười khổ, nói: "Kim. Đơn đặt hàng của nhà máy chúng ta đều đang phải làm đến sang năm rồi, thật sự quá nhiều."
Thương phẩm của Thực Mãn Lâu được ủng hộ rất nhiều, những thương nhân khác sẽ không bỏ qua cơ hội hợp tác với nàng. Người ta thì một đơn hàng cũng không có, Lục Nghiên lại ghét bỏ có quá nhiều, làm đến không xong.
Nhà máy của nàng rất lớn nhưng đơn đặt hàng hiện tại chồng chất, nhân công bên trong vừa vui vừa bực. Vui vì đơn đặt hàng nhiều, tiền lời cũng sẽ nhiều. Bực cũng vì đơn quá nhiều, bọn họ dù có tăng ca làm việc cũng không thể làm xong.
"Bất quá Kim ngươi cũng không phải người ngoài, ngươi là bạn tốt của ta, không thể giống với người khác." Lục Nghiên lại nói.
Nghe vậy, Kim lập tức cảm động nhìn Lục Nghiên, nói: "Lục, ngươi thật sự quá tuyệt vời. Ta yêu ngươi!"
Cố Tứ Gia vừa bước vào cửa đã nghe thấy lời này, cước bộ dừng một chút rồi làm như không có gì mà đến bên cạnh Lục Nghiên. Dáng người hắn cao lớn, dong dỏng, cho dù đứng cạnh thân hình to lớn như Kim cũng khiến cho vị khách nước ngoài này cảm thấy áp lực không nhỏ.
Sao cảm thấy lạnh quá vậy nhỉ...
Kim sờ tay vào gáy mình, trong lòng nói thầm.
"Sao chàng lại tới đây?" Lục Nghiên nhìn thấy Cố Tứ Gia liền kinh hỉ.
Chiến sự gần đây khá căng thẳng, Cố Tứ Gia vô cùng bận rộn, đã ba tháng rồi Lục Nghiên không nhìn thấy hắn. Hiện tại gặp được, nàng thấy hắn có vẻ gầy đi rất nhiều, làn da cũng đen sạm đi, đôi mắt tràn đầy sát khí, khí thế bức người. Chỉ có lúc đối diện với Lục Nghiên mới ấm áp đi vài phần.
Cố Tứ Gia đổ một thân mồ hôi. Tiết trời bên ngoài khá nóng nhưng trong phòng vô cùng mát, nhất là khi nhìn thấy Lục Nghiên lại càng làm tâm tình hắn trở nên an tĩnh hơn, dĩ nhiên là cảm thấy át mẻ.
"Ngoài tiền tuyến tạm thời đã an ổn hơn, sắp tới ta sẽ có nhiều thời gian bên cạnh nàng..." Cố Tứ Gia nói, ánh mắt "lơ đãng" đảo qua Kim. Đôi mắt sắc bén nặng nề thật khiến người ta rét lạnh.
Kim căng thẳng vô cùng. Hắn không hiểu tại sao mình lại cảm thấy vị Cố Tứ Gia này nhìn mình có chút tức giận như vậy?
"Lục, chuyện làm ăn ngày khác chúng ta lại bàn tới..." Kim rất biết cách làm người. Hắn đoán hai người này đã lâu không gặp, chắc chắn có lời tư mật muốn nói, liền cười tủm tỉm lên tiếng: "Ta không quấy rầy các ngươi nữa."
Nghe vậy, ánh mắt Cố Tứ Gia nhìn Kim rốt cuộc cũng vừa lòng hơn.
Thấy thế, trong lòng Kim không khỏi khen ngợi mình —— hắn quả nhiên là một thương nhân thông minh!
Kim rời khỏi, Lục Nghiên cũng buông lỏng rất nhiều. Lúc nói chuyện với Cố Tứ Gia liền mang theo vài phần thân mật: "Chàng ăn cơm trưa chưa?"
Cố Tứ Gia lắc đầu. Hắn vừa xuống xe đã thay đồ rồi chạy đến đây.
Lục Nghiên đáp một tiếng, nói: "Vậy chàng ngồi đây đi, ta xuống bếp chuẩn bị điểm tâm cho chàng."
"Không cần, thời tiết nóng bức, nàng kêu người hầu làm là được rồi."
"Không sao, bọn họ làm không ngon như ta. Chàng vốn kén chọn, nếu để bọn họ làm sợ là chàng không ăn được mấy miếng."
"..."
"Ta xuống bếp với nàng." Cố Tứ Gia nói lời thỉnh cầu tiếp theo.
Lục Nghiên suy nghĩ rồi gật đầu: "Cũng được."
Hai người xuống bếp, dáng người Lục Nghiên cao gầy thon thả, nhìn vô cùng nhanh nhẹn, đứng cạnh Cố Tứ Gia cao lớn lãnh ngạnh, càng nhỏ xinh mĩ lệ hơn.
Cố Tứ Gia ở gần Lục Nghiên giống như một con sói bị thuần phục, khí chất tuy băng lãnh nhưng không hề áp bức, còn lộ ra vài phần nhu thuận nghe lời.
"Trời nóng nực nên ta tùy tiện làm cho chàng một ít đồ ăn...Ừm, mì gà lạnh chua cay thế nào? Ăn vào khá mát mẻ." Lục Nghiên trưng cầu ý kiến Cố Tứ Gia, nhìn thoáng qua nguyên liệu trong bếp, thật sự rất phù hợp.
"Được, nàng làm cái gì ta đều rất thích ăn." Cố Tứ Gia rất kén ăn nhưng chưa bao giờ chê món Lục Nghiên làm. Phải nói, dựa vào tay nghề của Lục Nghiên, mặc kệ nàng làm gì cũng đều thập phần mỹ vị, hợp khẩu vị hắn vô cùng.
Lục Nghiên cười, xoay đầu kiễng chân sờ đầu Cố Tứ Gia, bộ dáng rất sung sướng.
Cố Tứ Gia tùy ý nàng xoa đầu, cả người thu liễm tính khí hung hãn. Không còn là một sát thần Tứ Gia nghiêm nghị bên ngoài, thu lại móng vuốt mãnh thú, nhẹ nhàng cẩn thận đối đã với nàng như đối với bảo vật bản thân.
Mì gà lạnh chua cay: