Diệp Tinh và con trai được đưa đến Cố phủ. Khi Lục Nghiên nghe tin này, nhịn không được mà lắc đầu, không tán đồng việc làm này. Nếu là nàng, cho dù phải lưu lạc bên ngoài cả đời, nhưng không có tam thư lục lễ, không bái đường thành thân, nàng sẽ không bước vào Cố gia một bước. Diệp Tinh làm như vậy chẳng khác nào chặn đường của bản thân.
Nếu không vào Cố phủ, Diệp Tinh đã sinh cho Cố gia tằng tôn, nghĩa là quyền chủ động hoàn toàn nằm trong tay nàng, muốn đi hay lưu lại đều dựa vào tâm ý của nàng. Một khi đã bước chân vào Cố gia là đã đem quyền chủ động của mình giao cho Cố phu nhân, trở thành dính líu không rõ ràng với Cố gia.
Quan trọng nhất vẫn là Cố phu nhân không phải người tốt bụng gì.
"Nếu ta là nàng ấy, nhất định sẽ không làm vậy..." Lục Nghiên lắc đầu.
Chuyện đó nói đến cùng cũng không có quan hệ gì với nàng, nàng không quá để tâm, nghe Xuân Hạnh nói xong lỗ tai này chui qua lỗ tai kia, nhưng Xuân Hạnh ngược lại vô cùng quan tâm.
"Sau này người gả vào Cố gia, nhìn thấy vị Diệp tiểu thư này không biết sẽ có bao nhiêu xấu hổ nữa." Gặp mặt tình địch trước kia, phải hết sức đỏ mắt a. Xuân Hạnh không dám tưởng tượng cảnh đó sẽ như thế nào.
Hòa Hương trừng mắt nhìn, có chút hưng phấn nói: "Đến lúc đó, Diệp tiểu thư kia thấy tiểu thư nhà chúng ta còn phải gọi một tiếng Tứ thẩm thẩm. Hừ, đáng đời nàng trước kia vênh váo đắc ý trước mặt tiểu thư!" Ngữ khí có chút sung sướng khi người khác gặp họa.
Những thống khổ của chủ nhân cơ thể này đa số đều do vị Diệp Tinh Diệp tiểu thư ấy tạo thành. Mặc dù nàng ta không trực tiếp làm tổn thương nguyên chủ nhưng biết rõ Cố Thành có vị hôn thê vẫn còn cùng với hắn phát sinh quan hệ, cử chỉ thân mật. Dù là đồn đãi nhưng cũng khiến nguyên thân đau đớn về tinh thần.
Lục Nghiên không phải nguyên thân, không thể cảm thụ giống nàng ấy nên cũng không thấy chuyện này có gì. Chỉ là một người không quan trọng, tại sao phải để trong lòng chứ?
Từ khi hôn ước của nàng và Cố Thành giải trừ, ân oán giữa bọn họ cũng đã tiêu tán đi mất, có điều Lục Nghiên vẫn muón nói rõ ràng với hai nha đầu này, tránh cho bọn họ về sau nói ra những lời không lọt tai.
"Ta và Cố Thành đã không còn quan hệ gì từ lâu, các ngươi cũng không cần quá chú ý đến việc này, ta không để ý đến nó. Chuyện của ta và Cố Tứ Gia là vì ta thích hắn mà hắn cũng thích ta, không liên quan gì đến Cố Thành và Diệp Tinh, các ngươi hiểu chưa?"
Chuyện giữa nàng và Cố Tứ Gia cũng không có khúc mắc phức tạp gì, chỉ là cảm thấy đối phương rất hợp với mình thôi.
"Vì vậy, về sau các ngươi cũng không cần để bọn họ trong lòng, hiểu không?" Lục Nghiên hỏi.
Xuân Hạnh và Hòa Hương nhìn nhau, đáp: "Vâng."
Ở Cố gia, Cố Tứ Gia nhận được lời nhắn của Cố phu nhân, cùng Trương phó quan về nhà. Bên ngoài gió lạnh giá rét, trong phòng lại vô cùng ấm áp. Cố phu nhân trồng mấy chậu hoa bách hợp, trong thời tiết này vẫn ngoan cường ra nụ, đứng thẳng ngạo nghễ, có vẻ đã sắp nở hoa.
Cố Tứ Gia vừa vào đến phòng đã nhướn mày lên.
Hôm nay gia đình thật đông đủ. Cố tướng quân bình thường bận rộn đến mức không thấy bóng dáng đang ngồi ngay ngắn ở vị trí chủ vị. Vài phòng di nương cũng đến đông đủ, còn có hai vị nãi nãi cùng Cố Nhị gia không ra ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt mà ngồi ở trong này.
Ngoài ra còn có vị Diệp tiểu thư mới được đón về ngày hôm qua đang ngoan ngoãn đứng sau lưng Cố Đại nãi nãi.
"Mẫu thân tìm ta?" Cố Tứ Gia bỏ mũ xuống, đưa cho Trương phó quan cầm, tiến lên hỏi.
Đây là nam nhân xuất sắc nhất Cố gia, cả thân quân trang màu đen, eo thon vai rộng, dáng người cao gầy, kinh nghiệm sa trường rất nhiều, khí thế tiêu sái nghiêm nghị, gương mặt lại cực kỳ giống Cố phu nhân, thập phần anh tuấn. Khó trách các cô nương trong thành bị hắn làm cho si tâm không biết bao nhiêu.
Cố phu nhân mỉm cười, nói: "Có một số việc muốn nói với con. Con ngồi xuống đi. A Hương, bưng cho Tứ Gia một chén trà nóng."
Không cần Cố phu nhân nói, A Hương đã sớm chuẩn bị xong trà nóng, trừ trà nóng còn bưng lên một phần điểm tâm. Cố phu nhân chỉ vào điểm tâm, nói: "Tứ nãi nãi của ngươi đưa tới. Đứa nhỏ này thật là có tâm, hai ngày nay, mỗi ngày đều kêu người đen điểm tâm đến, hương vị cũng không tồi."
Đâu phải chỉ là không tồi, chính là ngon vô cùng a.
Nghe vậy, Cố Tứ Gia liền cười. Khuông mặt lạnh lùng nhu hòa đi vài phần, làm cho hắn trở nên dễ gần hơn không ít.
"Nàng rất thích chơi đùa tìm hiểu những thứ này. Mẫu thân thích là tốt rồi."
Cố Đại nãi nãi bĩu môi, nói: "Tay nghề tốt cũng không lên được mặt bàn. Mọi người có thấy đại tiểu thư nhà ai mà cả ngày đứng trong phòng bếp? Thật là kỳ cục."
Biểu cảm trong mắt Cố Tứ Gia liền lạnh đi: "Nàng thích là được. Trong mắt ta, chỉ cần nàng vui vẻ, làm cái gì cũng được, cái gì cũng tốt. Ta không để ý, đại tẩu cũng không cần nhiều lời."
Cố Đại nã nã biến sắc. Lời này không phải đang nói, bà đang xen vào chuyện của người khác?
Cố Nhị nã nãi mím môi cười. Đại tẩu này của bà vĩnh viễn không biết suy nghĩ. Cố Tứ Gia tính tình vốn lạnh lùng, trừ Cố thái thái, hắn không cho ai mặt mũi. Ngươi đối với đãi khách khí với hắn thì hai bên đều tốt, nếu không, khó coi chỉ có một mình ngươi.
Cố Đại nãi nãi nhìn trái nhìn phải, không có ai nói giúp bà, chỉ có thể lặng lẽ hờn dỗi một mình, trong lòng rất hoảng sợ.
Điểm tâm này được cho thêm sô-cô-la do Kim tặng Lục Nghiên. Trong sô-cô-la có sữa nên hương vị mềm mại hơn, có chút đắng nhưng chỉ vừa đủ, không quá ngọt gây ngán.
"Ta thích món điểm tâm vị trà hôm trước nàng đưa, rất ngon." Cố Nhị nãi nãi mở miệng nói, trên mặt đều là ý cười, xem ra là thật lòng thích.
Cố Tứ Gia mặt không chút thay đổi nhìn đĩa điểm tâm trước mắt này. Lục Nghiên kêu người mỗi ngày đem điểm tâm đến, nhưng lại không phải đưa cho hắn?
"Mẫu thân gọi ta đến, chắc không phải chỉ vì để ta nếm thử điểm tâm này đi?" Cố Tứ Gia hỏi.
Cố tướng quân nha một tiếng, không kiên nhẫn, hấp tấp nói: "Là có chuyện muốn hỏi ngươi. Ngươi thành thật nói với ta, thê tử kia của ngươi có phải không thể sanh con hay không?"
Biểu cảm Cố Tứ Gia trong nháy mắt liền lạnh hơn, ánh mắt nặng nề lướt qua người đang ngồi đó, nói: "Lời này người nghe ai nói?"
Cố Nhị gia vẫy tay nói: "Không phải ta nha, cái gì ta cũng không biết a."
"Là đại tẩu ngươi nói." Cố phu nhân không có ý định giấu diếm hộ Cố Đại nãi nãi.
Cố Đại nãi nãi: "..."
"Ta cũng là nghe Diệp Tinh nói!" Bà nhìn về phía Diệp Tinh.
Diệp Tinh: "..."
Trong lòng giống như vạn mã chạy qua, nàng hoàn toàn không nghĩ đến Cố Đại nãi nãi nhanh như vậy đã bán đứng mình.
Tất cả ánh mắt đổ dồn qua, nhất là đôi mắt Cố Tứ Gia, thập phần áp bách.
Biểu cảm Diệp Tinh có chút miễn cưỡng, nói: "Lúc ta ở Bảo Xuân Đường có nghe Hoàng đại phu nhắc tới việc này. Ông ta nói Lục tiểu thư rơi xuống nước vào tiết trời mùa đông nên cơ thể nhiễm cảm lạnh, đường con cái sau này có thể sẽ không được như ý."
Bảo Xuân Đường là y quán có tiếng Lục Thủy Thành, y thuật rất tốt, mà Hoàng đại phu là người xem bệnh cho Lục Nghiên. Diệp Tinh biết được chuyện này cũng chỉ là cơ duyên xảo hợp.
"Diệp tiểu thư là ngoại nhân, đối với chuyện nhà của Cố gia cũng thực hứng thú. Không biết ngươi lấy lập trường gì để nói ra lời này? Tùy ý nghe được vài chữ liền chạy đi nói cho người khác, có dã tâm như vậy thật đáng chết!" Ánh mắt Cố Tứ Gia sắc bén, nói một phen khiến mặt Diệp Tinh biến đỏ biến trắng xong lại đỏ.
Hai chữ "ngoại nhân" càng làm cho nàng xấu hổ và tức giận hơn.
Cố Đại nãi nãi có chút bất mãn nói: "Diệp Tinh sao có thể xem là người ngoài?"
"Không có tam thư lục lễ thành thân, cũng không có hôn ước, như thế nào có thể xem là người Cố Gia?" Cố Tứ Gia không phải là người quá hà khắc nhưng lần này Diệp Tinh khiến hắn thật sự nổi giận, mỗi câu nói đều chọc đến chỗ ngứa trong lòng Diệp Tinh.
"Tốt xấu gì nàng cũng sinh cho Cố Thành một đứa trẻ, coi như phân nửa là người Cố gia." Cố Đại nãi nãi nói.
Lời này của bà lại càng làm cho Diệp Tinh cảm thấy khó chịu. Thì ra nàng chỉ được xem là phân nửa người Cố gia thôi sao?
Cố Đại nãi nãi nhìn về phía Cố thái thái, nói: "Mẫu thân, ngài xem thái độ của Tứ Gia kìa. Diệp Tinh cũng là vì Cố gia chúng ta, vì Tứ Gia. Lục gia bên kia sự tình lớn như vậy cũng dám gạt, chờ Tứ Gia cưới Lục Nghiên kia rồi không phải chính là cưới gà mái không thể đẻ trứng sao?"
Trong lòng bà cũng thấy may mắn Cố Thành nhà mình không cưới Lục Nghiên, không thì bà không phải không có cháu nội mập mạp ẵm bồng hay sao?
Nghe vậy, biểu cảm Cố Tứ Gia liền thay đổi, ánh mắt tàn nhẫn như đao phủ.
"Răng rắc."
Họng súng đen chỉa thẳng vào mình, thần sắc Cố Đại nãi nã hoảng hốt, kinh sợ. Bà sợ đến mức cả người run lên liên hồi, lắp bắp nói: "Tứ...Tứ Gia. Tiểu thúc,... ngươi định làm gì vậy? Ta, ta là đại tẩu của ngươi..."
Cố Tứ Gia lạnh như băng nhìn bà, đôi mắt ghét bỏ nói: "Ta biết ngươi là đại tẩu của ta, nếu không ngươi đã không yên ổn ngồi đây. Ta chỉ muốn cho ngươi biết, hiện tại ta rất tức giận, ngươi nên biết tại sao ta như vậy. Tứ nã nãi nhà ta thế nào không cần ngươi xen vào. Nếu lần sau ngươi còn "lỡ lời" như vậy, ta cũng không ngại khuyên huynh trưởng đổi một đại tẩu khác cho ta."
Tại sao lại tức giận?
Khong phải chỉ mắng Lục Nghiên một câu thôi sao?
Trong lòng Cố Đại nãi nãi nghẹn khuất lại hoảng sợ, Nhưng ánh mắt Cố Tứ Gia làm cho người ta chỉ có thể sợ hãi không thể không gật đầu.
"Đang ở nhà sao lại lấy súng ra?" Cố Thái thái mở miệng.
Cố Tứ Gia đem súng đưa cho Trương phó quan, nói: "Mẫu thân cũng biết tính ta, trước giờ ta đều bao che khuyết điểm. Tứ nã nãi của ta như thế nào là chuyện cảu ta, ta không thích người khác nói xấu nàng."
Bình thường Cố Tứ Gia lạnh mặt đã khiến người ta cảm thấy khó tiếp cận, một khi hắn tức giận lại càng đáng sợ hơn. Ánh mắt lạnh lùng bễ nghễ trên chiến trường chém giết rất nhiều người, ép tới người khác không thể thở được.
Đây là lần đầu tiên Diệp Tinh thấy có người bao che khuyết điểm lại nói ra đúng tình hợp lý như vậy. Không thể không nói, nàng rất hâm mộ Lục Nghiên, nàng ta có đức có tài gì mà khiến Cố Tứ Gia che chở như vậy?
"Đứa nhỏ này..." Cố Thái thái lắc đầu không nói. Nếu không phải Cố Đại nãi nãi quá đáng thì Cố Tứ Gia đã không đến mức động súng.
Cố Đại nãi nãi bị Cố Tứ Gia dọa run rẩy chưa dứt, bà sợ Cố Tứ Gia sẽ động thủ thật với mình. Bà không dám giận Cố Tứ Gia, chỉ có thể giận chó đánh mèo lên Lục Nghiên, trong lòng thêm vài phần chán ghét.
Diệp Tinh cúi đầu, cố gắng tàng hình. Ngay cả Cố Đại nãi nãi cũng bị oán hận, sao nàng có thể đối mặt trực tiếp với lửa giận của Cố Tứ Gia?
Cố Tướng quân gõ gõ bàn, nói: "Được rồi, giương cung bạt kiếm làm gì. Ngươi nói cho ta biết, đại tẩu ngươi nói có đúng hay không? Nha đầu Lục gia kia thật sự có trở ngại đường con cái?"
Cố Tứ Gia trầm mặc một hồi, gật gật đầu.
Hắn không định sẽ gạt người Cố gia, việc này sớm muộn gì mọi người cũng sẽ biết, chi bằng hiện tại nói sớm một chút cho rõ ràng.
"... Chuyện này ta đã sớm biết, nhưng không phải đại sự gì nên không nói cho mọi người." Hắn nói một cách bình tĩnh.
"Như thế mà còn không phải là đại sự?" Cố Nhị gia trong lòng thầm than. Tứ đệ này của hắn đúng là làm cho hắn phải kinh ngạc mà.
"Đây chính là đại biểu cho việc ngươi cưới Lục Nghiên thì sẽ tuyệt hậu." Ánh mắt Cố Tướng quân nặng nề nhìn hắn: "Như vậy ngươi cũng xem là chuyện nhỏ?"
Cố Tứ Gia nhướn mày: "Ta cưới nàng không phải vì hài tử, có hay không cũng có gì lớn lao? Nếu phụ thân để ý, vậy ngài kêu đại ca và nhị ca cố gắng nhiều một chút, dù sao cũng đều là cháu trai cháu trai như nhau."
Cố Tướng quân nhìn hắn một lúc lâu, đột nhiên vỗ đùi, quay đầu nói với Cố phu nhân: "Xem đi, ta đã nói Tử An giống ta, tuyệt đối không để ý chuyện hài tử có hay không mà."
Cố Thái thái liếc mắt nhìn hắn, trong lúc mọi người không thể tin chuyện đang xảy ra thì mở miệng nói: "Nếu ngươi không để ý thì không có gì phải ngại. Dù sao đó là cuộc sống của hai đứa, hai đứa vui vẻ là được rồi."
Bọn người Cố Đại nã nãi: "..."
Diệp Tinh trừng to mắt. Cố Tứ Gia thì cũng thôi đi, vừa thấy liền biết bị nha đầu Lục Nghiên kia ám rồi, nhưng Cố Thái thái bọn họ là làm sao vậy? Bọn họ thật sự không để ý Lục Nghiên có thể sinh con hay không sao?
Trong mắt Cố Tứ Gia mang theo ý cười, nói: "Có thể lấy được Nghiên Nghiên, ta đã rất vui."
Cố phu nhân gật đầu, nói: "Không còn chuyện gì nữa, ngươi trở về đi."
Cố Tứ Gia đứng dậy, đi vài bước, đột nhiên quay đầu nói: "Chuyện này hôm nay đã nói rồi thì cho qua. Ta không hi vọng sau này nghe những lời như vậy nữa, nhất là trước mặt Tứ nãi nhà ta. Tính tình nàng hiền lành dịu dàng nhưng không có nghĩa ta cũng như vậy."
Diệp Tinh cúi đầu, trong lòng tràn đầy chua xót, vừa hâm mộ lại ghen tị với Lục Nghiên. Cố Tứ Gia có thể vì nàng ta đến ngay cả hài tử cũng không cần!
Nghĩ đến Cố Thành, Diệp Tinh càng buồn bã hơn. Nếu Cố Thành có thể quyết đoán đượ ba phần như Cố Tứ Gia thật là tốt biết bao...