Trong nồi, nước súp cà chua sôi lên ùng ục. Nấm hương, táo đỏ, kỷ tử lăn tăn bên trong, mùi vị từ từ thấm ra ngoài, khiến nồi lẩu càng thơm hơn. Hơi nóng bốc lên mang theo vị chua chua của cà chua, hít vào một hơi, mùi chua đó làm cho nước bọt tuôn ra, kích thích vị giác vô cùng.
“Ôi trời ơi!” Mã Khắc vừa vào đã ngửi được hương vị mê người này, hai mắt sáng lên, kinh ngạc nói: “Đây là hương vị gì? Cà chua… Không! Thơm hơn. A, là lẩu!”
Hắn đã thấy nồi lẩu trong phòng ăn. Nồi làm bằng đồng, đặt trên bếp lò, hơi nóng bốc lên, mùi thơm bay ra thật sự quyến rũ.
Lục Nghiên mỉm cười, nói: "Ta dùng cà chua xào lên cho vào nước dùng, hương vị so với tưởng tượng của ta ngon hơn một chút. Mã Khắc ngươi nếu đã đến rồi thì lưu lại dùng cơm đi.”
“Lục, ngươi đúng là một cô nương thần kỳ.” Mã Khắc kinh hãi kêu, sau đó đưa bó hoa trên tay cho nàng, nghiêng người ôm nhẹ để chào, nói: “Thấy ngươi khỏe mạnh như vậy ta rất vui.”
Lục Nghiên nhận đóa hoa, nói: “Cảm ơn ngươi đã quan tâm, Mã Khắc. Hiện tại ta thấy rất tốt.”
Đó là một bó bách hợp, không biết Mã Khắc mua ở đâu, bên trong còn có vài nụ hoa chưa nở. Cánh hoa trắng như tuyết nửa hở nửa đóng, đài hoa xanh tươi, vô cùng xinh đẹp.
Mã Khắc nhìn thấy Cố Tứ Gia đang đứng một bên, hỏi: “Vị này là…”
Vừa tiến vào hắn đã thấy người đàn ông đứng bên cạnh Lục Nghiên. Hắn tỏa ra khí thế áp bức, thân hình dong dỏng cao, gương mặt anh tuấn, đứng ở đó dù không nói gì cũng không thể khiến người ta quên mất mình.
Lục Nghiên kéo tay Cố Tứ Gia lại, nói: “Đây là vị hôn phu của ta, Cố Tử An.”
“Cố Tử An… Chào ngươi, ta là Mã Khắc, rất hân hạnh được biết ngươi.”
“Xin chào, ta là Cố Tử An.”
Hai người làm quen với nhau, Lục Nghiên đem hoa bách hợp cắm vào bình. Hôm nay nàng mẵ một bộ váy dài chít eo màu trắng, bên trên thêu hoa văn vô cùng cầu kỳ tinh xảo, làm lộ ra vòng eo thướt tha của nàng, cũng tôn lên được thân hình cao gầy. Làn tóc dài được búi hờ, lộ ra chiếc cổ xinh đẹp. Tóc đen như mun, da trắng như tuyết, môi đỏ răng trắng, thập phần kiều diễm quyến rũ.
Ánh mắt thưởng thức của Mã Khắc đảo trên người nàng, trong mắt thuần túy là sự tán thưởng, không hề có một chút suy nghĩ xấu xa nào. Hắn nói với Cố Tứ Gia: “Lục là một cô nương thật xinh đẹp, khác hoàn toàn với nữ nhân ở chỗ chúng tôi.”
Chính là khí chất khác biệt. Nữ nhân D Quốc nhiệt tình, còn Lục Nghiên thì mềm mại uyển chuyển, nhìn rất hiền dịu. Nhưng điều đó không có nghĩa là nàng yếu đuối!
“… Trù nghệ của nàng thật phi thường, điểm tâm do nàng làm ra ăn rất ngon!”
Mã Khắc giơ lêb ngón tay cái, trong đầu nghĩ đến điểm tâm của Lục Nghiên, nước miếng liền muốn ứa ra. Thật sự rất ngon, không ngờ trên đời này còn có món ăn ngon như vậy.
“Cố tiên sinh, ngươi quả là rất may mắn.” Mã Khắc cảm thán.
Cô nương tốt như vậy chính là bảo vật quý. Có thể có được món bảo vật này, cần giữ gìn cho thật kỹ.
Cố Tứ Gia nhìn Lục Nghiên, đáy mắt liền mềm mại hơn, hắn nói: “Điều này ta biết rõ.”
Đối phương nhìn thấy được ánh mắt của hắn, xoay đầu lại nhìn hắn rồi mỉm cười. Một cái nhăn mày, một cái nháy mắt, nhìn qua vô cùng bình thường nhưng lại lộ ra được sự thân mật và tín nhiệm đối với Cố Tứ Gia.
Điều quan trọng nhất của một nồi lẩu chính là nước lẩu, nước lẩu ngon thì coi như đã thành công hơn phân nửa, sau đó chính là đồ ăn kèm. Tỏi bằm nhuyễn, đầu hành cắt khúc, tương ớt đặc chế, còn có tương làm từ hạt mè. Tổng cộng Lục Nghiên sơ chế khoảng hai mươi mấy loại nguyên liệu, đặt ngay ngắn chỉnh tề một bên, chờ ngươi thêm vào.
Lẩu sôi, có thể cho thức ăn vào.
Cho vào thịt bò dê heo cá,… Dao pháp của Lục Nghiên rất tốt, miếng thịt cắt ra mỏng vừa phải. Từng miếng thịt hồng hồng được cho vào nồi, xoay xoay hai lần, biến thành màu trắng thì có thể vớt lên ăn. Lúc này thịt vừa mềm vừa thơm.
Tôm bóc vỏ, lấy thịt bằm thành tôm viên, sau khi chín thì thấm vị chua nhạt của cà chua, rất ngon, hương vị cũng đặc biệt lạ miệng.
Khoai tây cắt từng miếng dày, cho vào nồi nấu lâu một chút nhưng khi chín lại cực kỳ tuyệt vời, nước lẩu thấm vào khoai, ăn mềm mại ngon vô cùng.
Bữa ăn này có không ít người. Ban đầu, mọi người còn khách khí, sau càng ăn càng nhiệt tình, không hề cố kỵ. Đồ ăn vừa cho vào nồi không bao lâu đã bị gắp hết, có khi còn chưa kịp chín.
Tốc độ gắp của Lục Nghiên không nhanh, chỉ có thể cắn đũa nhìn mấy đôi đũa khác bay tứ tung trước mặt, nồi lẩu liền sạch sẽ không còn gì, thậm chí đậu hũ và nấm hương bên cạnh cũng bị ăn hết.
“Đây.” Cố Tứ Gia nhanh tay lẹ mắt, thịt dê sau khi cho vào nồi không bao lâu, khua đũa một cái thì đã gắp được một miếng lớn, đặt vào bát của Lục Nghiên.
Thịt dê đã được tẩy sạch mùi hôi, ăn vào miệng chỉ còn cảm giác thơm mềm. Lục Nghiên cảm thấy rất thỏa mãn, hai mắt híp lại —— quả nhiên mùa đông thì phải ăn lẩu.
Mã Khắc ăn mà mồ hôi ra ướt đẫm quần áo, nhưng lại vô cùng sung sướng. Hắn thích lẩu của nước Z nhưng lẩu ở đây không quá chua thì lại quá cay, có khi lại chỉ là nước lẩu suông. Cay quá thì không ăn nổi, canh suông thì không có vị gì. Thế nhưng món cà chua này, ăn vào cảm nhận đủ loại hương vị, lại thơm ngon, rất hợp khẩu vị của hắn.
Ăn xong, mỗi người đều rót một ly trà xanh để xua đi vị ngán, sau đó nằm dài trên ghế. Ăn uống no đủ, thật là sảng khoái.
Mã Khắc miễn cưỡng duy trì tư thái ưu nhã, chỉ là ngồi thẳng lưng không lâu, hắn theo bản năng mà dựa vào ghế. Ăn quá nhiều, bụng căng đến mức không thể chống đỡ được.
“Lẩu cà chua này thật sự quá tuyệt vời. Ta rất muốn mỗi ngày đều được ăn. Lục, ngươi đúng là lợi hại…” Mã Khắc cảm thấy, nếu không phải bụng đã không còn chứa được nữa, hắn rất muốn ăn tiếp.
Lục Nghiên pha trà một bên, nghe vậy cười nói: “Các ngươi thích là được. Bất quá lẩu thỉnh thoảng ăn thì ngon, nhưng mỗi ngày đều ăn thì sẽ thấy ngán nhanh thôi.”
Ngữ điệu nàng mềm mại, mày mắt mờ ảo dưới làn khói trắng, nhìn thập phần yên bình, trầm tĩnh. Mọi người ai nấy đều sinh ra cảm giác những năm tháng trải qua thật bình an, hạnh phúc.
Thoải mái quá!
Mã Khắc thở dài: “Hèn chi bọn họ đều thích trà đạo của Z Quốc, ngửi mùi thơm của trà quả nhiên có tác dụng tĩnh tâm.”
Lục Nghiên nói: “Thật ra lá trà cũng có thể làm ra nhiều món ngon, ăn vào nhẹ nhàng khoan khoái.”
Hai mắt Mã Khắc sáng lên nhìn nàng.
Lục Nghiên bật cười: “Lần sau ta làm, nhất định sẽ mời ngươi nêma thử!”
“Nhất ngôn cửu đỉnh!” Sợ Lục Nghiên đổi ý, Mã Khắc lập tức nói ra.
Thời gian uống trà, không khí thật an nhàn, bình yên.
Mã Khắc cầm chén trà, nhìn chằm chằm hình ảnh của mình được phản chiếu bên trong mặt nước, nói: “Lục, chuyện làm ăn lần này khiến ngươi tới đây như thế nào rồi?”
Nghe vậy, biểu cảm Lục Nghiên chợt thay đổi, lắc đầu nói: “Hợp đồng đã ký rồi, nhưng xảy ra chuyện này, ta thấy việc làm ăn này sợ là không làm được."
Mã Khắc mỉm cười nhìn nàng, hỏi: "Một khi đã như vậy, ngươi có muốn hợp tác với ta không?”
Lục Nghiên nhướn mày nhìn hắn.
"Ta đối với tay nghề của ngươi rất có lòng tin. Ngươi ra công thức, ta ra nhân lực vật lực. Tiền lời chúng ta chia đôi. Ngươi thấy thế nào?” Mã Khắc chậm rãi nói, bộ dáng thập phần tự tin, giống như là suy nghĩ đã rất lâu.
Chia đôi… Lục Nghiên chỉ việc đưa ra công thức, giống như chỉ cần ngồi không cũng có tiền. Đối với nàng chính là có lời, không cần nói tới nhân mạch của Mã Khắc có thể đem thương phẩm đẩy ra toàn thế giới, Lục Nghiên không có khả năng cự tuyệt.
Lục Nghiên do dự hồi lâu, sau đó mở miệng nói: “Có thể. Nhưng ta có một yêu cầu. Chính là thương phẩm hợp tác giữa hai chúng ta, nhất định phải để tên ‘Thực Mãn Lâu"”.
Mã Khắc vô cùng kinh ngạc, một lúc sau mới nói: “Lục, ngươi quả là một người thông minh.”
Dùng tên “Thực Mãn Lâu”, sau này nếu bọn họ không thể hợp tác tiếp, chỉ cần tên này còn tồn tại thì vẫn còn thanh danh và tiền bạc.
Thực Mãn Lâu Lục gia, đến một lúc nào đó sẽ khiến toàn thế giời biết đến mình.
Hai người thương lượng một số chi tiết, chờ đến khi ra hợp đồng sẽ ký tên quyết định.
Cố Tứ Gia ở một bên không nói gì. Đây là việc làm ăn của Lục Nghiên, hắn chỉ có thể hỗ trợ chứ không được nhiều lời xen vào.
“Hiện tại, chúng ta xem như quan hệ đối tác, hẳn là sẽ rất gần gũi.”
Lục Nghiên nhìn Mã Khắc, lộ ra biểu cảm do dự, nói: “Thật ra, ta có một chuyện muốn nhờ Mã Khắc ngươi giúp một tay. Ta nghĩ cũng chỉ có ngươi mới có thể giúp được.”
Hai mắt Mã Khắc lóe lên, nói: “Chuyện gì? Ngươi nói ta nghe thử xem.”
Không hề nhận lời.
“… Ta muốn một người!” Lục Nghiên chỉnh lại biểu cảm, vô cùng nghiêm túc nói: “Hắn tên là Lý Chí. Là người Z Quốc, hiện tại là giáo sư nghiên cứu quân sự ở D Quốc…”
Vừa nghe là nghiên cứu quân sự, trong lòng Mã Khắc liền đoán được một chút. Đến khi Lục Nghiên nói xong, hắn cảm thấy đúng như những gì mình nghĩ.
"Chuyện này..." Mã Khắc lắc lắc đầu: "Lục, việc nghiên cứu quân sự, ta căn bản không xen vào được, ta chỉ là một thương nhân mà thôi."
Lục Nghiên mỉm cười, bộ dạng không hề thất vọng, nói: "Ta biết đã làm khó ngươu. Có điều bị tiên sinh Lý Chí này là người Z Quốc, thể xác và tinh thần đều thuộc về Z Quốc. Hơn nữa, không có lúc nào hắn không nghĩ về việc trở về quê hương. Người như vậy, không hề trung thành với D Quốc các ngươi, các ngươi giữ hắn ở lại, căn bản không hề có tác dụng gì.”
Mã Khắc im lặng.
Lục Nghiên dừng một chút, tiếp tục nói: "Các ngươi giữ hắn lại D Quốc là vì coi trọng tài năng của hắn. Chỉ là các ngươi tin rằng hắn sẽ vận dụng hết tài năng cho các ngươi sao? Không chừng, vì các ngươi buộc hắn ở lại mà hắn sinh ra oán khí, tạo nên phiền oái cho các ngươi.”
Nghe đến đó, biểu cảm Mã Khắc rốt cuộc cũng buông lỏng vài phần.
Lục Nghiên mỉm cười: "Nếu ngươi có thể giúp ta chuyện này, ta nguyện ý cùng ngươi thực hiện một giao dịch..."
Mã Khắc nhìn về phía Lục Nghiên, nói: "Để ta suy nghĩ đã."