Nhà họ Hà hiện tại giống như một tòa nhà không có sinh khí. Người bị nhốt trong đó ban đầu mờ mịt bối rối, hiện tại lại chết lặng tuyệt vọng. Đối với bọn họ, ở trong này chính là đang chờ chết, mỗi người núp trong phòng là vì không hiết mình phải làm gì bây giờ.
Một mùi hương lách vào từng khe cửa, đôi mắt đang trân tráo nhìn trần nhà bỗng giật giật, ánh mắt lóe lên vài tia sáng. Mặc kệ người ta có bao nhiêu tuyệt vọng chăng nữa thì đói khát sẽ không vì điều đó mà biến mất.
“Ọt ọt ọt.”
Hương vị mê người chui vào mũi, biểu cảm chết lặng cũng hồi phục lại. Ngửi được hương thơm thì chiếc bụng đói nãy giờ cũng kháng nghị nhiều hơn, không ai có thể kháng cự được mùi thức ăn.
Một người, hai người, ba…
Mọi người chôn mình trong phòng đều bị mùi thơm mê người dẫn dụ ra ngoài. Ánh sáng mặt trời chiếu vào mặt họ, lộ ra hình ảnh gầy gò tiều tụy, như cái xác không hồn.
Càng gần nhà bếp, mùi hương kia càng thêm rõ ràng. Bên trong món này chắc chắn có ớt, tuy gây sặc nhưng lại càng hấp dẫn hơn, làm tuyến nước bọt không ngừng tuôn ra.
Nhà bếp ở ngay trước mắt, bên trong vô cùng hỗn loạn. Tiểu cô nương mặc một bộ đồ xanh nhạt ngồi vào bàn, lưng thẳng eo thon, từ cửa nhìn vào chỉ thấy gò má.
Sống mũi nàng cao thẳng, đôi môi đầy đặn đỏ mọng còn có chiếc cằm thật sự cân đối với hương mặt. Mái tóc đen như ô mộc của nàng đặt cạnh làn da tuyết trắng thật sự làm lóa mắt, cả người đẹp đến mức thở không nổi.
Mặt trời chiếu vào cửa, vừa vặn dừng trên người nàng, những hạt bụi bay bay trong gió xung quanh nàng, nhìn đẹp như một bức tranh, khiến người ta dù có tĩnh lặng như hồ nước mùa thu cũng không thể không động đậy.
Trong nháy mắt, người đứng ở cửa đều dâng lên sự thành kính, đó là sự tôn trọng với những thứ mỹ lệ. Người đẹp lúc nào cũng khiến người ta muốn bảo hộ.
Nghe thấy động tĩnh, Lục Nghiên xoay người lại. Khác với bọn họ lôi thôi dơ bẩn, Lục Nghiên thập phần sạch sẽ nhẹ nhàng, gương mặt trái xoan khéo léo tinh xảo, quần áo tinh tươm đẹp đẽ, đối với tình cảnh u ám trong bếp đúng là một trời một vực, làm cho mọi người cảm thấy xấu hổ.
"Lục tiểu thư..." Có người thật cẩn thận gọi một tiếng, khó khăn kéo kéo quần áo trên người. Nàng nhớ rằng mình đã mấy ngày chưa thay đồ rửa mặt, không cần đoán cũng biết có bai nhiêu dơ bẩn nên không dám nhìn thẳng vào mắt Lục Nghiên.
Lục Nghiên nhìn bọn họ, nói: “Các ngươi chắc là rất đói. Ta có làm một ít thức ăn, các ngươi lại đây ăn đi.” Trước mặt nàng bày một bàn đồ ăn, nhìn qua thật khiến ngón tay phải nhúc nhích.
Mọi người cảm thấy do dự.
Lục Nghiên nhìn trong đám người liền nhận ra Tiểu Cúc, nói: “Tiểu Cúc, ngươi lại đây.”
Tiểu Cúc do dự, bước qua vô cùng chậm rãi.
Lục Nghiên múc cho nàng một bát cháo, nói: “Ta lấy canh xương để nấu cháo, bên trong cho một ít rau xanh. Các ngươi mấy ngày nay cũng không ăn gì nên không thể ăn những món nhiều dầu mỡ, uống chút cháo lót dạ trước đi.”
Tiểu Cúc ngạc nhiên nhìn nàng, cảm nhận được độ ấm của bát cháo trong tay. Nàng lơ mơ không rõ cúi đầu uống một ngụm, nháy mắt, vị canh xương hầm cùng cháo ngọt chui tọt vào cổ họng.
Ngon quá…
Cháo vừa vào miệng liền khiến người ta cảm thấy thèm thuồng. Tiểu Cúc vừa ăn, nước ămts vừa chảy như mưa. Lần đầu tiên nàng biết được một chén cháo bình thường cũng có thể uống ngon như vậy, ngon đến mức làm người ta muốn khóc.
Người khác thấy thế, bụng đã đói từ lâu càng khó mà nhịn được. Lục Nghiên gọi một tiếng, cả đám cũng không ngượng ngùng bưng bát lên vùi đầu ăn lấy ăn để.
Ngon quá đi…
Muỗng cháo vừa vào miệng, hai mắt cả đám sáng lên. Bọn họ chưa từng ăn món nào ngon như vậy. Mỗi nguyên liệu trong bát cháo này đều được phát huy đến cực hạn. Rõ ràng là nguyên liệu phổ thông nhưng trong tay Lục Nghiên lại trở thành mỹ vị tuyệt đến mức như vậy.
Trong lúc bọn họ ăn thì Lục Nghiên kéo một chiếc ghế nhỏ lại ngồi ở cửa, ánh nắng mặt trời chiếu vào nửa người nàng. Gương mặt trắng như ngọc, trắng đến mức cứ như trong suốt. Cả người nàng tỏa ra cảm giác yếu đuối, tựa như đồ sứ, chỉ cần chạm nhẹ cũng sẽ vỡ nát.
“Lục Tiểu thư này thật sự đẹp quá.” Bọn họ đều là hạ nhân ở Hà gia, nửa ngày cũng chỉ có thể nặn ra hai chữ “đẹp quá” để khích lệ nàng.
Những người làm như bọn họ ở cạnh phòng bếp nên mới nghe thấy mùi thức ăn, những nơi xa hơn hoàn toàn không nghe thấy được.
“Đúng vậy. Ta chưa thấy ai có thể đẹp hơn Lục tiểu thư. Nàng nhất định là tiên nữ trên trời rớt xuống.”
"Hơn nữa đồ ăn Lục tiểu thư làm cũng rất ngon a, ta chưa từng ăn món gì ngon như vậy hết."
Mọi người vừa ăn vừa nhỏ giọng nói chuyện, lúc này nhìn bọn họ ngoại trừ có hơi lôi thôi thì tinh thần khí tức đều sống động, nhìn giống như một con người chứ không phải tử thi nữa.
Thức ăn ngon sẽ khiến người ta cảm thấy hạnh phúc, cũng sẽ làm cho người ta sinh ra hi vọng vô hạn.
Lục Nghiên nhìn xung quanh, ngón tay vuốt ve cây súng trong tay áo, ngẫm nghĩ lại tình huống hiện tại. Nản lòng mấy ngày, hiện tại cũng nên xốc lại tinh thần.
Toàn bộ khu Thạch Liên bây giờ đều rối loạn, khi Lục Nghiên ở trong phòng có thể nghe thấy tiếng khóc lóc ầm ĩ bên ngoài. Cái chết luôn khiến người ta hoảng loạn, nhất là lại không biết khi nào mình sẽ chết.
Một khi phát điên, không ai biết có thể dẫn đến chuyện gì.
Hiện tại khu vực này đã bị phong tỏa toàn bộ, nội bất xuất ngoại bất nhập, trật tự hỗn loạn, xảy ra bạo động cũng sẽ là chuyện sớm muộn. Ai mà biết bọn người đó có thể gây ra chuyện thế nào.
Đến lúc đó, an nguy của bản thân sẽ trở thành một vấn đề quan trọng, nàng cần đảm bảo tính mạng của mình!
Lục Nghiên không phải người chấp nhận ngồi chờ chết. Đương nhiên, nàng cũng hoảng loạn, sợ hãi mình sẽ chết hay mình sẽ bị lây nhiễm bệnh viêm loét, nhưng trong tình huống này không thể tuyệt vọng, không được buông xuôi.
Chưa bước đến ranh giới giữa sự sống và cái chết thì không ai biết được mình còn đường cứu vãn hay không. Nói không chừng, ngày mai, sự việc lại có chuyển biến, những chuyên viên nghiên cứu kia sẽ nghiên cứu ra thuốc trị khỏi căn bệnh này.
“Lục tiểu thư…”
Đang suy nghĩ, Tiểu Cúc đi đến gọi nàng.
Lục Nghiên bình tĩnh lại, ngẩng đầu lên thấy nàng ta đang nhìn mình, ánh mắt sợ hãi.
Chẳng lẽ nhìn ta rất đáng sợ? Lục Nghiên nghĩ.
Tiểu Cúc thấy Lục Nghiên da trắng như tuyết, trong lòng thầm nói Lục tiểu thư thật xinh đẹp, không dám chạm vào người nàng, sợ rằng vừa chạm vào sẽ vỡ tan. Nàng ngồi xuống bên cạnh Lục Nghiên, nhỏ giọng hỏi: “Lục tiểu thư không sợ sao?”
Bọn họ đều hoảng sợ bị lây viêm loét, sợ mình sẽ chết, cả đám giống như con chim sợ cành cong, khẩn trương vô cùng. Nhưng chỉ có vị Lục tiểu thư này lúc nào cũng xinh đẹp như hoa, trầm tĩnh như nước. Chỉ cần ở bên cạnh nàng cũng sẽ trở nên tỉnh táo hơn.
Lục Nghiên mỉm cười, ngẩng đầu lên nhìn mặt trời, nói: “Sợ hãi. Ta là người tất nhiên cũng sẽ sợ hãi. Nhưng có nhiểu chuyện, nếu ngươi lo sợ sẽ không thể làm được. Hiện nay chuyện còn chưa tới mức cùng đường, nên phải có hi vọng. Ít nhất, chúng ta vẫn còn sống, nếu còn sống thì không nên bạc đãi bản thân, phải sống cho thật tốt.”
Tiểu Cúc giống như đã hiểu, ôm đầu gối, hỏi: “Chúng ta sẽ chết hay không, Lục tiểu thư?”
Sẽ chết sao…
Lục Nghiên nhìn bầu trời, trong lòng nghĩ, vấn đề này, không ai có thể trả lời được.
“Mặc kệ có chết hay không, bây giờ chúng ta còn sống thì nên thật tỉnh táo, không được vô tri vô giác.”
Những lời này, không phải Lục Nghiên nói với một mình Tiểu Cúc mà đang nói với tất cả những người sau lưng nàng.
Lục Nghiên đứng dậy quay đầu nhìn về mấy người đang vểnh tai nghe, nói: “Chuyện chưa đến mức tuyệt vọng. Lần trước ta có hỏi, người phía trên đã sớm nghiên cứu về căn bệnh này. Nói không chừng rất nhanh, chúng ta sẽ được ra ngoài. Vì vậy các ngươi nên đi rửa mặt một chút đi.”
Lục Nghiên đã rất kìm chế. Nếu là trước kia, dơ bẩn như vậy, nàng tuyệt đối không cho phép bọn họ ngồi vào bàn.
Nghe vậy, bọn họ có chút ngượng ngùng. Hiện tại coi như đã ăn uống no đủ, không còn tuyệt vọng, cả đám bắt đầu nấu nước vệ sinh cơ thể.
“Không biết tại sao, bộ dạng của Lục tiểu thư có chút đáng sợ a. Rõ ràng khả ái như vậy…” Vừa nhóm lửa, cả đám xúm lại thì thầm nói nhỏ. Nghe được câu nói này đều không hẹn mà gật đầu.
Vừa rồi, lúc Lục Nghiên nghiêm mặt, bọn họ lập tức cảm thấy căng thẳng, cả người run lên, do sợ hãi mà trở nên lắp bắp.
Tiểu cô nương nhìn ôn nhu dịu dàng, mềm mại như vậy, tại sao nghiêm mặt lại có thể đáng sợ thế chứ!
Cả đám nấu nước rồi tắm rửa xong thì bị Lục Nghiên phân phó ra nắng đứng, nói là tiêu độc sát trùng, cũng là để nấm mốc trên người tản đi. Núp trong phòng nhiều ngày, lại gặp mưa, cả người quả thật trở nên mốc meo.
Lục Nghiên cũng ngồi phơi nắng chung với bọn họ. Ánh nắng mặt trời mùa thu không quá chói chang nên ra tắm nắng, cảm giác cũng khá thoải mái.
“Lục tiểu thư, về sau chúng ta phải làm gì đây?”
Chỉ một bữa ăn, mọi người đã coi Lục Nghiên là chủ nhân. Trong lúc bọn họ tràn đầy tuyệt vọng không biết phải làm gì thì Lục Nghiên xuất hiện, bọn họ không tự chủ sinh ra một loại cảm xúc ỷ lại vào nàng.
Lục Nghiên nói: “Làm sao ư… Thì cứ giống như trước, ăn uống ngủ nghĩ. Các ngươi nên chú ý một chút, ta sợ sẽ có người xông vào đây.”
Bạo động rất đáng sợ. Lục Nghiên cảm thấy, bọn họ nhất định phải phòng trước mọi tình huống có thể xảy ra.
Ai nấy gật đầu tỏ vẻ đã hiểu. Tòa nhà Hà gia bốn phía tường thành vây quanh, muốn xông vào cũng không phải chuyện dễ.
Xế chiều có một nhóm bác sĩ xuống kiểm tra. Các bác sĩ này cứ một tuần sẽ đến kiểm tra một lần. Tâm trạng bọn họ hiện tại rất mệt mỏi, chỉ có thể dốc sức chữa trị được bao nhiêu hay bấy nhiêu.
Trước mắt, Lục Nghiên không xuất hiện bất kỳ trạng thái nào liên quan đến viêm loét, ngược lại là Hà Nhị gia, lần này bị kiểm tra ra là đã bị lây nhiễm.
“Không, không thể nào. Ta không thể bị lây viêm loét!” Biểu cảm Hà Nhị gia rất dữ tợn, đôi mắt hằn lên những vệt máu, thoạt nhìn vô cùng đáng sợ. Trên cánh tay hắn đã bắt đầu xuất hiện tình trạng thối rữa nhưng hắn không chịu chấp nhận sự thật.
Ai cũng không muốn chết thê thảm như vậy!
Bởi vì viêm loét mà người ở khu Thạch Liên đã vơi đi một nửa. Ngay cả bác sĩ cũng có người bị lây nhiễm.
Tình huống càng ngày càng nghiêm trọng nhưng lại không tìm được cách giải quyết.