Đám người Lục Nghiên đứng ở đó gât rất nhiều sự chú ý của người khác. Lục Nghiên đứng hàng đầu, mặc một bộ váy dài màu hạnh hoàng, lộ ra mắt cá chân xinh đẹp tinh xảo, từ đầu đến chân toát ra quý khí mỹ lệ vô cùng.
Sau lưng nàng có vẻ là bảo tiêu. Khí chất lãnh ngạnh hung hãn. Những người tò mò gần đó vừa liếc mắc nhìn đã thấy bên hông họ có dắt cái gì đó mà phồng to liền sợ hãi thu hồi ánh mắt.
Thứ phồng lên bên hông kia chẳng lẽ là súng? Nghĩ đến chuyện đó, mọi người nhịn không được mà hít vào một ngụm lãnh khí.
Đám người kia vừa nhìn đã biết không dễ chọc. Hi vọng bọn họ đừng mang đến phiền toái cho người khác.
Lục Nghiên nhìn chằm chằm cửa sắt lớn sau đó ấn chuông cửa. Chỉ chốc lát đã có một lão bộc mặc áo dài màu xanh vội vàng đi ra.
"Các vị... có việc gì không?" Ánh mắt lão bộc đục ngầu đảo qua người bọn họ giống như đang nghiên cứu.
Lục Nghiên mỉm cười, nói: "Chào ngài, lão nhân gia. Ta đến tìm chủ nhà."
Lão bộc nói: "Xin lỗi, tiên sinh nhà ta không có nhà."
"Ngươi cứ nói với hắn, ta họ Lục!" Lục Nghiên ngắt lời ông: "Ta biết chủ nhà của ngươi đang ở đây."
Lão bộc đánh giá bọn họ một lát, trầm mặc hai giây, nói: "Mong các vị chờ một lát."
Nói xong ông xoay người vào nhà. Lát sau đã thấy một nam nhân trung niên râu ria xồm xoàng vội vàng đi ra, y phục trên người giống như vừa khoác đại vào, nút thắt còn cài lộn xộn.
Nhìn thấy bọn Lục Người, hắn có chút kinh nghi bất định (kinh ngạc khó hiểu): "Vị tiểu thư này..."
"Lục Lập Tùng là gia gia của ta!" Lục Nghiên lấy lá thư ra, thành khẩn nói: "Gia gia ta đã qua đời vào bốn năm trước cho nên phong thư này được chuyển cho ta."
Nghe được tin Lục lão gia tử qua đời, đôi mắt hắn như co rút lại, lộ ra biểu cảm kinh ngạc. Hắn nhìn sơ qua bức thư, xác định đây chính là bức do chính mà gửi đi, thần sắc có chút phức tạp, nói: "Tại sao lại như vậy, năm ấy ta còn thấy thân thể lão gia tử thập phần khỏe mạnh."
Lục Nghiên lộ ra biểu cảm ảm đạm, nói: "Gia gia đã lớn tuổi, bị bệnh cấp tính, không vượt qua được."
"Ngươi tên là gì?"
"Lục Nghiên."
Nam nhân gật đầu, mở cửa cho bọn họ vào: "Vào đây đi đã."
"Ta họ Thư, tên là Đông Ly. Ngươi gọi ta thúc thúc là được..." Hắn mở miệng nói.
"Thúc thúc." Lục Nghiên lập tức kêu một tiếng. Tiểu cô nương bộ dạng xinh đẹp, khí chất thanh lãnh trầm tĩnh làm cho người ta sinh ra cảm giác tin cậy.
Thư Đông Ly đánh giá một lúc rồi âm thầm gật đùa, khí độ như thế này quả nhiên là cháu gái của Lục lão gia tử.
Bọn họ ngồi xuống ghế, lão bộc bưng trà lên, Lục Nghiên thấp giọng cảm ơn.
Thư Đông Ly thở dài: "Ta vẫn còn nhớ rất rõ phong thái năm đó của Lục lão gia tử. Không ngờ đến lúc có tin tức lại là ông đã qua đời."
Lục Nghiên nói: "Ta cũng không ngờ gia gia thế nhưng lại quen biết với thúc thúc. Càng không ngờ ông lại lén lút đầu tư cho nghiên cứu của mọi người. Thậm chí bốn năm trước, ông đã đem tất cả vốn liến của Lục gia ra đầu tư. Chắc ngài không biết, không có số tiền đó, Lục gia chúng ta nhém xíu đã sụp đổ."
Nghe vậy, thần sắc Thư Đông Ly có chút khoan dung, lẩm bẩm nói: "Bốn năm trước..."
Bốn năm trước đúng là thời điểm nghiên cứu của bọn họ gặp trục trặc. Không còn cách nào khác, hắn đành mở lời xin giúp đỡ từ Lục lão gia tử xa xôi ngàn dặm. Không phụ sự kì vọng của hắn, Lục lão gia tử nhanh chóng gửi một số tiền lớn đến, phòng nghiên cứu mới thoát khỏi nguy cơ. Nhưng hắn không ngờ rằng trong đó có nội tình như vậy.
"Lục lão gia tử là một người đại nghĩa!" Thư Đông Ly chỉ có thể cảm thán.
Sau khi gửi số tiền đó vào bốn năm trước, Lục lão gia tử không còn liên hệ gì với bọn họ. Thư Đông Ly tưởng rằng ông đang bất mãn với bọn họ nên buồn bực không thôi, nghĩ muốn nghiên cứu cái gì đó ngay lập tức để báo đáp cho ông. Không ngờ, đến lúc nghiên cứu ra cái gì đó thì Lục lão gia tử đã qua đời.
Phục hồi tinh thần từ suy nghĩ của mình, Thư Đông Ly nhìn tiểu cô nương trước mặt, thần sắc bi thương.
Lục Nghiên thấy vậy, nói: "Ta thấy trong thư, thúc thúc nói nghiên cứu có tiến triển vượt bậc. Ta đối với chuyện này có chút hứng thú. Không biết thúc thúc có thể mở mang tầm mắt cho ta hay không."
Thư Đông Ly lắc đầu: "Ngươi là một tiểu cô nương, không cần quan tâm những thứ này."
Lục Nghiên nhíu mày, nói: "Thúc thúc có từng nghe qua Cố gia tỉnh S?"
Cố gia tỉnh S?
Thư Đông Ly gật đầu, không rõ tại sao Lục Nghiên đột nhiên lại nhắc tới Cố gia.
"Vị hôn phu của ta là Thiếu tướng Cố gia." Lục Nghiên chăm chú nhìn Thư Đông Ly, hắn kinh ngạc đến cực điểm. Trong mắt nàng như đang cười, nói: "Ngài biết, nước ta hiện nay vấn đề quân sự vô cùng nan giải. Cho nên, đối với nghiên cứu của thúc thúc, ta thật sự cảm tahyá hứng thú. Hiện tại ở Lục gia, ta là đương gia. Ta là cháu gái của gia gia, thúc thúc có thể hoàn toàn tin tưởng ta."
"Cố Thiếu tướng là vị hôn phu của ngươi...." Thư Đông Ly có chút hoảng hốt thốt ra: "Hôn phu của ngươi không phải là Cố gia Tôn thiếu gia sao?"
Lục Nghiên: "..."
Nàng không ngờ ngay cả việc đó Lục lão gia tử cũng nói cho vị tiên sinh Thư Đông Ly này biết.
"Chuyện này nói ra vô cùng dài dòng..."
"Ta có rất nhiều thời gian!"
Lục Nghiên: ".... Dù sao thì ý chính là ta với vị tôn thiếu gia của Cố gia kia đã giải trừ hôn ước. Hiện tại vị hôn phu của ta, chồng tương lai ta là Tứ gia của Cố gia."
Thư Đông Ly ngạc nhiên nói: "Nói cách khác, vị hôn phu trước kia của ngươi bây giờ phải gọi ngươi một tiếng thẩm thẩm?"
Lục Nghiên gian nan gật đầu.
"Phải vậy chứ, đại chất nữ!" Thư Đông Ly vỗ vỗ bả vai Lục Nghiên, mặt mày vui vẻ: "Ta nghe nói Cố Tứ Gia này rất khó trị, nhiều danh môn khuê tú đều không thể làm hắn để ý. Thế nhưng ngươi lại có thể rói Cố Tứ Gia này lại, thật sự..."
Hắn duỗi ngón tay cái lên.
Lục Nghiên nhất thời dở khóc dở cười. Vị Thư Đông Ly tiên sinh này tính tình cởi mở hơn rất nhiều so với những gì nàng nghĩ.
Thư Đông Ly mở miệng nói: "Đại chất nữ đối với nghiên cứu của chúng ta cảm thấy hứng thú đương nhiên ta không có ý kiến Ngươi là cháu gái của Lục lão gia tử, ngươi mở miệng, ta không có lý do gì cự tuyệt. Chỉ là, trừ ngươi ra, còn có người khác hứng thú với nghiên cứu của chúng ta. Đối phương cũng là người có tiếng nói ở bên trên, lai giả bất thiện a."
Nghe vậy, Lục Nghiên vô cùng sửng sốt.
Lai giả bất thiện: xuất phát từ câu "lai giả bất thiện, thiện giả bất lai", nghĩa là chỉ người đến nhưng không có ý tốt, nếu có ý tốt thì đã không đến.
Chương này ngắn quá nên chiều có luôn chương sau nhá các nàng.