Mỗi bạn nhỏ một phiếu, theo kết quả bầu chọn, không nghi ngờ gì, đội đỏ giành chiến thắng. Khán giả tưởng rằng tập này đã sắp kết thúc.
Hóa ra vẫn còn, nội dung trình chiếu khiến khán giả không khỏi bất ngờ.
Màn hình chuyển cảnh, lần nữa phát sóng trận đấu của hai đội.
Thời gian diễn ra cuộc thi, đội đỏ đã nấu xong thịt xốt chua ngọt, đội xanh vẫn đang bận rộn chia bốn nồi cánh gà coca. Cảnh chiếu ban nãy đa phần đều quay đội xanh, bởi đội đỏ đã làm xong.
Khán giả vốn cho rằng đội đỏ đang nghỉ ngơi chờ đợi, cho nên nhìn thấy hình ảnh được chiếu trên tivi lúc này, bọn họ đều không nén nổi kinh ngạc.
Mễ Lộ lần nữa cầm muỗng khuấy điên cuồng, dùng cả hai tay đảo nồi thịt xốt chua ngọt lên, thức ăn bay lên cao, quay vòng rồi rơi lại nồi, cứ vậy lặp đi lặp lại.
Có người vẫn mờ mịt không hiểu cô đang làm gì, nhưng cũng có người đã nhận ra, cô đang tự hạ nhiệt cho món ăn.
Nếu phát theo trình tự bình thường, chắc hẳn người xem vẫn đang thắc mắc hành động của Mễ Lộ, nhưng có đoạn đánh giá của các bạn nhỏ trước đó, mọi người đều đã rõ tường tận.
Sau đoạn trình chiếu ngắn, chương trình trở về tiến độ thông thường, bây giờ đến phần giao lưu với MC và nhận xét từ ba giám khảo.
MC tò mò hỏi Mễ Lộ: ''Vì sao cô có thể nghĩ ra chuyện hạ nhiệt món ăn vậy?''
Mễ Lộ cũng hơi ngạc nhiên đáp: ''Bởi vì tôi cũng từng là trẻ con mà; thích ăn ngọt, không thích đồ có xương, trừ khi được làm sẵn, không thích ăn nóng. Đa số mọi người đều cảm thấy thức ăn nóng hổi mới ra lò mới ngon, nhưng trẻ con ăn chỉ thấy rát miệng.''
''Trẻ con không nghĩ tới chuyện trước khi ăn phải thổi nguội, hơn nữa cũng không có kiên nhẫn cho chuyện đó, thế nên muốn nấu ăn cho bọn trẻ, phải điều chỉnh độ nóng thích hợp.''
Mễ Lộ cong mi cười.
MC cùng Nhiếp Trạch, Võ An đều rơi vào trầm ngâm, bọn họ đương nhiên cùng từng là trẻ con, nhưng đối với những việc lúc nhỏ, hiển nhiên sớm đã không còn ấn tượng gì chứ đừng nói đến lúc nấu nướng.
Khán giả xem đến đây mới nhận ra đội đỏ thắng hoàn toàn không phải dựa vào may mắn, mà đội đỏ đã sớm nấu thật nhanh, để dành thời gian hạ nhiệt thức ăn. Mọi chuyện đều đã rõ ràng.
Có người ngưỡng mộ Mễ Lộ thật chu đáo, nhưng cũng có người vẫn còn nghi ngờ chiến thắng của cô.
''Mễ Lộ đỉnh quá, vậy mà cũng nghĩ ra được, không thể nào không đạt hạng được.''
''Có thể suy nghĩ thấu đáo như vậy, nhất định phải là một người rất yêu nấu ăn, yêu những món mình làm, và cũng muốn nó được người khác yêu thích.''
''Mắc cười quá, lúc trước tôi cho rằng chuyện để trẻ con chấm điểm đã lố bịch lắm rồi, xem đến đây thậm chí còn lố bịch hơn. Nấu ăn cần chú ý sắc, hương, vị, chưa từng nghe nói còn phải chú ý độ nóng, nóng thì chờ nguội rồi ăn có gì đâu? Tìm đâu cái đám trẻ con này vậy? Đần độn như nhau...''
''Đội đỏ thắng là đúng, nhưng vẫn có điểm may mắn. Dù sao đội xanh nấu bằng nồi nhỏ, hương vị khẳng định hơn đội đỏ rồi. Thật đáng tiếc.''
Ngay sau đó đến phần nhận xét của ban giám khảo.
Sau khi các bạn nhỏ nếm xong, các vị giám khảo cũng lần lượt nếm thử thành phẩm của hai đội.
Phương Lê vẫn độc miệng như cũ: ''Tôi muốn hỏi hai thí sinh đội xanh một chút, trong lúc giao lưu với MC, hai người nói rằng nồi to nấu không ngon như nồi nhỏ, vậy tôi muốn hỏi, vì sao lại không ngon bằng?''
Tâm trạng Nhiếp Trạch chùng xuống, đáp: ''Bởi vì nồi to sẽ khiến thức ăn nấu không đều, nhiệt độ khác nhau, hương vị khó mà đồng nhất.''
Phương Lê tiếp tục nói: ''Cho nên hai người chia làm bốn nồi, là bởi vì tin rằng nồi to sẽ khiến thức ăn không đều vị? Không biết dùng muỗng đảo lên hay sao?''
Nhiếp Trạch căng da đầu trả lời: ''Chúng tôi bình thường đều nấu trong nồi nhỏ, lượng thức ăn không quá nhiều, cho nên vẫn tự tin với nồi nhỏ hơn...''
Phương Lê cười cười: ''Vừa nãy tôi mới nếm thử thịt xốt chua ngọt của đội đỏ, rất ngon, không hề có vấn đề gì, bốn nồi gà coca của hai người cũng không hề ngon hơn. Cho nên tôi cảm thấy, hai người thua không hề oan uổng.''
Hạ Tùng Quân là minh tinh, đối với chuyện nấu ăn cũng không thạo lắm, thấy hai thí sinh đội xanh hơi xấu hổ, cô nói vài câu làm dịu không khí, không dám bình luận gì thêm: ''Lần này các bạn nhỏ mới là giám khảo, tôi không đánh giá đâu.''
Trình Vĩnh Gia nhìn về phía Mễ Lộ, trong mắt có thần sắc phức tạp, nhưng nhanh chóng bị ông che giấu, bình thản nói: ''Hạ Tùng Quân nói rất đúng, giám khảo lần này là các bạn nhỏ, hoặc có thể nói, thực khách lần này là các bạn nhỏ.''
''Làm một đầu bếp, thực khách cũng chính là giám khảo của mình. Khẩu vị mỗi người là không giống nhau, đầu bếp thấy ngon nhưng chưa chắc khách cũng cảm thấy như vậy. Khi không biết ai sẽ là người ăn món của mình, đầu bếp nấu dựa theo khẩu vị bản thân, vậy là chuyện bình thường. Nhưng nếu đã biết rõ, người đầu bếp phải điều chỉnh sao cho phù hợp với khách, đó là tố chất cần thiết của người làm bếp.''
''Thực khách ngày hôm nay của chúng ta là các bạn nhỏ đây. Đội đỏ nấu ra món ăn hoàn toàn dựa trên khẩu vị của trẻ nhỏ, giành được chiến thắng là chuyện hiển nhiên. Chú ý tới nhiệt độ của món ăn, hoàn toàn không phải trùng hợp, càng không phải may mắn. Đội đỏ giành thắng lợi, bởi vì đã nắm rõ mục tiêu của trận thi lần này.''
Sau lời của Trình Vĩnh Gia, mỗi người ở trường quay đều như nghiệm ra gì đó, khán giả bừng tỉnh, hiểu được ý nghĩa của phần thi này.
Đội đỏ giành chiến thắng, Mễ Lộ cùng Chung Cầm được vào vòng trong, Nhiếp Trạch và Võ An đấu một loại một để quyết định ai đi tiếp. Trận đấu này vô cùng quan trọng, thắng sẽ lọt vào top , thua cũng chỉ có thể lu mờ rời cuộc chơi.
Lần ghi hình kế tiếp không có bóng dáng của Mễ Lộ, cho nên cô có thể nghỉ ngơi được tháng.
Cô dò hỏi A Sơ: ''Hay là em đi học lái xe nha?''
Lúc trước anh từng nói qua, nếu cô có thế lái được xe, việc di chuyển của hai người sẽ tiện hơn nhiều.
A Sơ gõ trán cô: ''Tự tin vào tay nghề nấu nướng của mình vậy à? Phía trước còn có trận chung kết, em còn có tâm tình học lái xe?''
Mễ Lộ cọ cọ tay anh: ''Phải, không phải chúng ta đã hoàn thành mục đích tham gia cuộc thi này rồi à? Bếp của Mễ gia đã quảng bá xong rồi còn gì.''
''Hiện tại người theo dõi weibo cũng rất nhiều, hơn nữa cũng đã vào được chung kết, không đạt hạng nhất thì cũng có thể lấy giải ba mà.''
Mễ Lộ còn điều chưa nói, rằng nhờ có cuộc thi này, A Sơ nhớ ra chuyện trước kia, bọn họ mới xác định tình cảm. Trong lòng cô, cuộc thi này mãi mãi là một dấu ấn may mắn của cô và anh. Cho nên có giành được quán quân hay không cũng không quan trọng, bởi cô đã tìm được điều quý giá nhất tại đây rồi.
Bây giờ cô học lái xe, sau đó mua một chiếc, tối tối cô cùng A Sơ có thể cùng nhau đi hóng gió.
Đôi mắt Mễ Lộ sáng long lanh, chớp chớp nhìn A Sơ, hi vọng anh có thể nhìn ra khát khao trong lòng mình.
A Sơ thở dài trong lòng một hơi: ''Mễ Lộ, chuyện học lái xe không cần vội. Trước kia bị mất tích, giấy tờ tùy thân cùng bằng lái của anh cần phải chứng thực một thời gian, nhưng mà vẫn dùng được.''
''Anh có thể làm tái xế của em, muốn đi đâu anh đều chở. Trước mắt em cứ lo chuyện thi đấu đã.''
''Hạng nhất và hạng ba đương nhiên khác nhau. Dù đều là thí sinh của cuộc thi, nhưng người khác chỉ nhớ rõ quán quân thôi. Trận chung kết, chúng ta sẽ cùng cố gắng hết sức, được không em?''
Mễ Lộ ảo não vỗ trán: ''Được được, em quên mất anh có thể lái xe, A Sơ... À không phải, Lâm Khác.''
Cô vẫn chưa quen với cái tên Lâm Khác này, mặc dù gọi A Sơ có vẻ thân mật hơn, nhưng trước giờ cô vẫn luôn gọi như vậy, hơn nữa còn là tên cô đặt cho anh, cho nên không cảm thấy có gì ái muội.
Còn hai chữ Lâm Khác xa lạ này, mỗi lần nói ra cô đều thấy mình như bị líu lưỡi, cả nói ngày mới thốt ra được chữ.
Mỗi lần gọi tên này, mặt cô đều không nhịn được đỏ lên.
Rõ ràng đều là gọi cả họ tên, có gì đâu mà đỏ mặt? Mễ Lộ hơi buồn bực, nhưng càng nghĩ lại càng thấy ngượng ngùng.
Lâm Khác... Người đàn ông đứng cạnh bên cô, vừa là A Sơ, lại có chút không giống A Sơ.
Có lẽ bởi vì anh đã nhớ lại chuyện trước kia, cũng có lẽ bởi vì mối quan hệ giữa hai người thay đổi, cô có thể nhìn thấy những phương diện khác của anh.
Lâm Khác bây giờ đối với Mễ Lộ, vừa quen thuộc, cũng vừa xa lạ.
Cũng chính là nét quyến rũ khó cưỡng nhất.
A Sơ thật ra không để ý cách gọi của Mễ Lộ lắm, Lâm Khác là tên thật của anh, còn A Sơ là tên gọi riêng của hai người bọn họ. Bất quá anh phát hiện mỗi lần gọi Lâm Khác cô sẽ đỏ mặt, cho nên anh vô cùng kiên quyết bắt cô gọi Lâm Khác.
Anh muốn đếm xem cô phải gọi đến lần thứ mấy thì mới không đỏ mặt nữa.
Nhưng mà đã nhiều ngày như vậy, Mễ Lộ gọi cả trăm lần, vẫn không chút tiến bộ nào.
A Sơ đột nhiên nảy ra ý tưởng: ''Nếu không đạt được giải quán quân, phạt em gọi Lâm Khác lần.''
''Có muốn lấy giải hay không, đều tùy thuộc vào em.''