Tu La đại quân lại một lần nữa bao vây bốn phía.
Lần này, bao vây Thiên Lam Thành!
Tin tức kia sau vài ngày yên lặng, nhanh chóng truyền khắp toàn thành.
Bầu trời sáng sớm cũng trở nên xám xịt, mây đen giăng đầy, phảng phất như khúc nhạc dạo đầu của một cơn bão táp, làm cho mọi người bất giác có chút hồi hộp.
Không khí trong Thiên Lam Thành vào giờ khắc này trở nên rất trang nghiêm, trên mặt mọi người đều toát ra vẻ quyết đoán.
Tu La đại quân khinh người quá đáng, phá huy Thiên Diệu Thành, rồi đến Thiên Đan Thành, hiện giờ ngay cả tòa Đan Thành cuối cùng của Đan Phủ cũng không buông tha? Đây là muốn hoàn toàn đạp bằng Đan Phủ sao!
Đây là muốn đuổi tận giết tuyệt sao!
Rút cuộc là có thù oán gì? Khiến Tu La cổ thành đối đãi với Đan phủ như vậy?
Trên mặt mọi người đều hiện lên vẻ quyết liệt, bọn họ sinh ra là người của Đan Thành, chết là quỷ Đan Thành, cho nên cho dù Tu La đại quân tiến công cũng sẽ không lùi bước.
Các Luyện Đan Sư thay bộ dạng lôi thôi lúc luyện đan, mặc luyện đan bào mới tinh, đi theo đại quân đứng trên tường thành, khí tức kinh khủng lan tràn, trực diện với đại quân đang chậm rãi từ đàng xa kéo đến.
Trên mặt bọn hắn mang theo khí thế trước nay chưa từng có, cho dù là Luyện Đan Sư, khi bảo vệ gia viên, cũng có khí thế ngút trời!
Tinh Thần Tháp.
Tinh Thần Tháp vốn nên tọa lạc ở Thiên Đan Thành hiện giờ đã bố trí ở Thiên Lam Thành.
Trên Tinh Thần Tháp tinh quang lưu chuyển, không ngừng phát ra năng lượng mênh mông.
Dưới Tinh Thần Tháp, vô số cao tầng Đan Phủ đứng nghiêm, bọn họ âm thầm chờ đợi, hiện giờ Tu La đại quân đang tấn công Đan Thành, bọn họ cần người lãnh đạo, cũng chính là Phủ chủ đại nhân.
Chỉ cần Phủ chủ vừa xuất quan, bọn họ đối mặt với Tu La đại quân, còn có sức đánh một trân.
Hồi lâu sau.
Cánh cửa cổ xưa của Tinh Thần Tháp chậm rãi mở ra, vang lên tiếng ken két.
Một bóng người từ bên trong chậm rãi đi ra, khí tức mênh mông tràn ngập.
Trên người Phủ chủ Đan Phủ Lạc Đan Thanh cũng có quang hoa đang lóe lên, khí thế không ngừng tăng lên, trên đỉnh đầu, hồn thê màu xanh phóng ra ánh sáng cực hạn.
Thương thế của Lạc Đan Thanh tựa hồ đã hoàn toàn khôi phục.
Nhìn Phủ chủ cường đại như thế, không ít người lấy lại lòng tin, bọn họ hưng phấn nhìn Lạc Đan Thanh, chờ đợi Lạc Đan Thanh ra lệnh.
- Đan Phủ không thể bị ức hiếp! Tu La tặc tử phá hủy Thiên Diệu Thành và Thiên Đan Thành, bọn chúng muốn tiêu diệt gia viên của chúng ta, chúng ta không thể ngồi đây chờ chết, nhất định phải đứng lên phản kháng! Hiện giờ, không phải là Tu La tặc tử chết, thì chúng ta sẽ chết!
- Nhưng dù chết, chúng ta cũng phải làm đối phương thắng thảm hại, để cho đối phương biết...!chúng ta không thể chịu khuất nhục!
Lạc Đan Thanh gầm nhẹ nói, hơi thở uy nghiêm, ánh mắt vô cùng sắc bén, nhìn thẳng lên bầu trời.
Những tiếng gầm rú từ trong miệng cao tầng Đan Phủ vang dội.
Các cường giả trong Thiên Lam Thành bắt đầu hành động, nhanh chóng hội tụ ở ngoài thành, trên mặt người nào cũng lộ ra vẻ quyết đoán.
Trận chiến này, là một trận đánh cuối cùng, để bảo vệ tôn nghiêm của bọn họ!
Quán ăn Vân Lam.
Cánh cửa bằng đồng mở ra.
Bộ Phương đứng ở cửa quán ăn, chắp tay ra sau lưng, nhìn lên bầu trời không ngừng hội tụ đám mây huyết sắc, sắc mặt lạnh dần.
Minh Vương dựa vào cửa, khóe miệng cũng nhếch lên, nắm thanh cay chăm chỉ mút mút, ánh mắt nhìn về nơi xa, vẻ lạnh lùng cũng từ từ hiện lên.
- Một bầy kiến hôi, lại muốn bắn chết sinh linh Minh Khư ...!Bổn vương sẽ dạy cho bọn chúng một bài học!
Bộ Phương nghe thấy lời này, nhất thời nghiêng đầu sang chỗ khác, liếc nhìn Minh Vương.
- Vậy ngươi cũng lên đi..., ở đây ăn thanh cay làm gì...
- Bổn vương đang ấp ủ tâm tình, hơn nữa, nhân vật chính bao giờ cũng xuất hiện cuối cùng...!Nếu bổn vương tự nhiên chạy ra như vậy, có phải rất mất mặt hay không?
Minh Vương không để ý tới Bộ Phương, vẫn vui thích mút thanh cay, vẻ mặt hưởng thụ.
Bộ Phương nhếch khóe miệng, Nam Cung Vô Khuyết nghiêng đầu nói với Bộ Phương:
- Ta đoán Tiểu Cáp sợ đánh thua sau đó phải cai thanh cay ba ngày, cho nên hiện tại ăn thanh cay cho đủ.
- Xảo trá, chớ nói lung tung...!Là hai ngày!
Minh Vương nghiêm túc nói.
Bộ Phương và Nam Cung Vô Khuyết nhất thời trợn mắt.
...
Tường thành Thiên Lam Thành cũng không rộng lớn và cao vút như Thiên Đan Thành, nhưng hiện giờ trong mắt cường giả của Tu La cổ thành, tường thành đơn giản này lại tràn đầy khí thế cuồng bá.
Trên mặt các cường giả Thiên Lam Thành Những đứng trên tường thành đều toát ra vẻ điên cuồng, vô cùng hung mãnh.
Tu La Hoàng nhìn một màn này, khóe miệng khẽ nhếch lên.
Quả nhiên...!Ép quá mức, cho dù là thỏ cũng sẽ nổi điên cắn người, huống chi là cường giả Đan Phủ.
Đám cường giả này chuẩn bị đánh cược một lần.
Nhưng...
Kinh nghiệm chiến tranh của Tu La Hoàng lớn hơn các Luyện Đan Sư cả ngày chỉ biết ở trong mật thất luyện đan này rất nhiều, hắn biết rõ tâm tư lúc này của đám người kia.
Cho nên, hắn cũng không lập tức hạ lệnh công thành, mà ra lệnh quân đội dừng lại chỉnh đốn chuẩn bị.
Trên tường thành, Lạc Đan Thanh mặc một chiếc áo choàng luyện đan màu xanh, sắc mặt vô cùng lạnh lùng, nhìn chăm chú vào Tu La Hoàng phía dưới.
- Ồ? Thương thế của ngươi lại khôi phục nhanh như vậy sao? Không phải sử dụng bí pháp gì chứ...!Hay là đan dược cấm kỵ?
Tu La Hoàng mặc khôi giáp, đội nón bảo hiểm kim khí, đứng trên chiến xa, vai khiêng Tu La Kiếm, chăm chú nhìn Lạc Đan Thanh trên tường thành.
Trên tường thành Thiên Lam Thành sắc mặt không ít người cũng biến đổi, nhìn về phía Lạc Đan Thanh, mặt lộ vẻ hoảng sợ.
Bí pháp, đan dược cấm kỵ...!những thứ này có tác dụng phụ rất lớn, một khi sử dụng, rất dễ khiến căn cơ bị hao tổn, thậm chí sinh cơ bị hao tổn.
- Ta là Phủ chủ Đan Phủ, cần gì phải dùng đường tắt, các hạ đã có cường giả Tiềm Long Vương Đình tương trợ, chắc hẳn muốn trợ giúp Tiềm Long Vương Đình hợp nhất Đan Phủ ta đúng không? Nếu như vậy...!Đan Phủ ta cũng sẽ không thúc thủ chịu trói! Muốn chiến thì chiến!