Mỹ Thực Gia Ở Dị Giới

chương 710: 710: minh vương đánh cược thanh cay 1

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Tam trưởng lão mang theo ma nữ An Sênh và Giang Linh xuất hiện phía trước quán ăn.

Mặc dù hiện giờ quán ăn đã khiến cho mọi người phẫn nộ, rất nhiều người đều kêu gào muốn Bộ Phương cút ra khỏi Thiên Lam Thành.

Nhưng uy nghiêm của Tam trưởng lão vẫn tồn tại, hắn vừa xuất hiện, tất cả mọi người đều yên tĩnh, nhìn hắn, mong đợi hắn lên tiếng.

Bộ Phương cau mày đứng trước cửa quán ăn, hắn bình thản nhìn lão giả.

Ma nữ An Sênh ở phía sau lão giả kia, không ngừng nhướng mày, tựa hồ đang muốn truyền lại tin tức gì cho Bộ Phương.

Ánh mắt tam trưởng lão rơi xuống người Bộ Phương, lần đầu tiên hắn nhìn thấy vị tiểu đầu bếp bị Tu La Hoàng nhắc đến.

Mặc dù nói lần này Tu La đại quân tiến công Đan phủ, tiểu đầu bếp này chỉ là một cái cớ, nhưng có thể được làm cái cớ, dĩ nhiên cũng có chỗ không bình thường rồi.

Nghe nói ban đầu tiểu đầu bếp này đã giết chết không ít cao thủ trong Tu La cổ thành.

Vì vậy mới trở thành mục tiêu và cái cớ của Tu La Hoàng.

Nhưng lần này mục đích lớn nhất Tam trưởng lão đến đây không phải vì tiểu đầu bếp này.

Mà là vì Minh Vương anh tuấn bên cạnh tiểu đầu bếp kia, Giang Linh đã nói cho hắn, vị nam tử anh tuấn kia chính là vị cường giả đại nhân nàng phóng thích ra từ trong Thiên Khuyết bí cảnh, dựa theo chỉ thị của hắn.

Khi thấy Minh Vương, nội tâm Tam trưởng lão không khỏi kích động.

- Tất cả mọi người lui ra...!Tu La đại quân công thành không chỉ vì đầu bếp này, chuyện này không trách tiểu đầu bếp này, mọi người phải lý tính.

Tam trưởng lão hít sâu một hơi, sau đó xoay người nhìn về phía mọi người, nói với đám người đang phẫn nộ.

Ở Đan phủ, mấy vị trưởng lão có uy vọng rất cao, mặc dù không bằng Phủ chủ, nhưng mọi người vẫn nghe theo.

Nếu Tam trưởng lão đã mở miệng, rất nhiều người lập tức thối lui.

Cho dù không cam lòng, cũng thối lui ra khỏi phạm vi quán ăn, đứng từ xa nhìn quán ăn.

Bộ Phương thấy đám người thối lui, có chút bất ngờ nhìn lão giả, không nói gì, xoay người trở lại trong quán ăn.

Còn Tam trưởng lão mang theo ma nữ An Sênh và Giang Linh bước chân vào bên trong quán ăn.

Tam trưởng lão tiến vào quán ăn, sắc mặt bình thản đánh giá xung quanh, phát hiện hoàn cảnh quán ăn này khá tốt, trong miệng khen ngợi mấy câu, sau đó nhìn về phía Minh Vương, trên mặt không khỏi hiện ra vẻ kích động.

- Đại nhân...!Ngươi còn nhớ ta không?

Tam trưởng lão vừa nhìn thấy Minh Vương, vẻ hưng phấn trong mắt càng thêm nồng đậm, trên khuôn mặt tràn đầy khe rãnh, nếp nhăn cũng khẽ nhảy lên.

Minh Vương ngây người, lão đầu này là ai, hắn làm sao nhớ được?

Nhưng sau khi cẩn thận quan sát, Minh Vương cũng hít vào một hơi.

- Ngươi chính là đứa nhỏ Bổn vương gặp khi du ngoạn Tiềm Long Đại Lục ngày trước sao? Sao lại xấu như vậy?

Minh Vương ngạc nhiên.

Tam trưởng lão nhìn thấy Minh Vương nhận ra mình, trong lòng kích động không thôi.

Thì ra giữa Tam trưởng lão và Minh Vương còn có một đoạn gút mắt khó có thể nói rõ.

Khi Tam trưởng lão đang cung kính tâm tình với Minh Vương, ma nữ An Sênh làm khách quen của quán, rất thuần thục gọi món ăn cho ba người.

Bộ Phương cũng không quấy rầy Tam trưởng lão và Tiểu Cáp nói chuyện, xoay người tiến vào trong phòng bếp bắt đầu nấu nướng.

Đợi đến khi mùi đồ ăn tràn ngập, bắt đầu lan tỏa khắp quán.

Bộ Phương bưng món ăn đi ra khỏi phòng bếp.

Trên bàn ăn, Tam trưởng lão và Minh Vương đã nói chuyện xong, chỉ thấy Tam trưởng lão mặt mày hồng hào, vẻ mặt thỏa mãn.

Bộ Phương kinh ngạc nhíu mày, nhìn Minh Vương, lại nhìn Tam trưởng lão, giữa hai người này rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Đặt một phần thịt kho tàu trước mặt ma nữ An Sênh, Bộ Phương kéo một cái ghế ngồi xuống, nhẹ nhàng thở ra một hơi.

- Ngươi không phải ở Thiên Đan Thành sao? Tại sao lại rãnh rỗi tới Thiên Lam Thành?

Bộ Phương nghi ngờ nói.

Diệu Thủ Hồi Xuân đại điển vừa kết thúc, nữ nhân ngực lớn này tựa hồ cũng đã trở lại Thiên Đan Thành, Bộ Phương không ngờ lại thấy nàng xuất hiện ở đây.

Câu hỏi của Bộ Phương, khiến ma nữ An Sênh đang háo hức muốn ăn nhất thời chậm lại, không khỏi lộ ra vẻ đau thương.

Nàng dùng chiếc đũa kẹp một miếng thịt kho tàu còn đang bốc khỏi bỏ vào trong miệng, bi thương nói:

- Thiên Đan Thành...!Thiên Đan Thành đã thất thủ rồi.

Bộ Phương sững sờ.

Thiên Đan Thành cũng thất thủ rồi? Là Đan Thành lớn nhất của Đan Phủ...!Thiên Đan Thành không nên yếu như vậy chứ?

Mấy ngày trước Thiên Diệu Thành vừa vặn bị công phá, nhanh như vậy đã truyền ra tin tức Thiên Đan Thành bị phá hủy...!Chẳng lẽ trong Thiên Đan Thành không có cao thủ sao?

- Tu La cổ thành nói mục tiêu của bọn chúng là ngươi...!Nhưng chúng ta không tin, đây chỉ là một cái cớ! Nếu như không có người của Tiềm Long Vương Đình tương trợ, cho dù Tu La Hoàng có mười lá gan, hắn cũng không dám tấn công Đan phủ ta!

Tam trưởng lão học theo An Sênh, cũng gắp một miếng thịt kho tàu đút vào trong miệng.

Miếng thịt này vừa vào miệng, nếp nhăn trên mặt hắn phảng phất cũng như sống lại, không ngừng nhảy lên.

Món thịt này...!đúng là ngon!

Tiềm Long Vương Đình? Bộ Phương sững sờ...!Thao Thiết Cốc hình như chính là thế lực của Tiềm Long Vương Đình, chẳng lẽ Tiềm Long Vương Đình đang muốn tìm địa điểm cho Thao Thiết Cốc?

Nhưng Bộ Phương suy nghĩ một lúc thấy khả năng này rất nhỏ.

Mâu thuẫn giữa hắn và Thao Thiết Cốc cũng không lớn, không thể nào mở rộng đến tranh đấu giữa các thế lực, trình độ rất lớn nhất định là Tiềm Long Vương Đình muốn đạt được thứ gì đó từ Đan Phủ.

Mình chẳng qua trở thành một cái cớ khai chiến mà thôi.

Nhưng cảm giác như vậy...!rất không thoải mái.

Truyện Chữ Hay