- Thắng bại của cuộc so đấu...!Bộ Phương thắng, Văn Nhân Sửu thua!
Thanh âm giống như tiếng trống chiều vang dội, tâm thần mọi người đều run lên, ánh mắt rơi xuống người Bộ Phương và Văn Nhân Sửu.
Vẻ mặt Bộ Phương rất bình tĩnh, nằm trên ghế, có chút thích thú, tựa hồ đã sớm dự liệu được kết quả, không có chút nào lo lắng.
Còn Văn Nhân Sửu giờ phút này, đã sớm không còn huyết sắc.
Hắn thua...!Hắn thật sự thua rồi!
- Trận đấu kết thúc, lời thề trừng phạt bắt đầu...!Văn Nhân Sửu bị tước đoạt quyền lợi nấu nướng, vĩnh viễn không còn là đầu bếp, tước đoạt con dao làm bếp, thuộc về đối thủ.
Hai mắt Văn Nhân Sửu vô thần.
Trong hư không trên hư ảnh khổng lồ, phảng phất có một đôi mắt vô hình rơi xuống người hắn, khiến cho hắn cảm thấy khí lực cả người giống như bị lấy hết.
Đây chính là cái giá phải trả của trận thi đấu đầu bếp.
Hắn thua, sẽ phải trả giá những thứ hắn hoàn toàn không cách nào thừa nhận.
Sao?
Bộ Phương sững sờ, nhướng mày.
Chính là thấy con dao làm bếp băng tinh trong tay Văn Nhân Sửu hiện ra, bay về phía hắn.
Đây chính là tước đoạt con dao làm bếp? Tước đoạt quyền lợi nấu nướng...
Cái giá của trận so đấu này thật sự có chút tàn nhẫn.
Bộ Phương cau mày, nhìn sắc mặt Văn Nhân Sửu không có chút máu, khóe miệng khẽ nhếch lên.
Hắn không đồng tình, bởi vì hắn biết, nếu như hiện giờ hắn là người thất bại, vậy giờ phút này người bị tước đoạt con dao làm bếp chính là hắn, người vĩnh viễn không cách nào tiếp tục nấu nướng cũng chính là hắn.
Ban đầu khi Văn Nhân Sửu nhắc đến so đấu, mục đích chính là để hoàn toàn chặt đứt đường lui của Bộ Phương.
Chẳng qua hắn không nghĩ tới, thực lực chân chính của Bộ Phương lại mạnh như vậy.
Lòng dạ Bộ Phương cũng không rộng lớn, thậm chí có chút ích kỉ.
Con dao làm bếp băng tinh bay đến, rơi vào trong tay Bộ Phương.
Bộ Phương giơ tay lên, cầm lấy con dao làm bếp.
Con dao làm bếp màu băng lam tản ra ánh sáng lấp lánh, phảng phất như một miếng hàn băng chìm trong biển sâu, lạnh lẽo như băng.
Phía trên lại có hàn khí nhàn nhạt phiêu đãng.
- Hảo đao.
Bộ Phương than thở tán thưởng.
Hắn vuốt ngón tay lướt trên con dao, loại cảm giác thấu xương khiến da thịt hắn căng cứng, khiến khóe miệng Bộ Phương khẽ giật giật.
Con dao làm bếp này mặc dù không bằng Long Cốt Thái Đao của hắn, nhưng cũng là một thanh đao tốt hiếm có.
Trong ánh mắt Văn Nhân Sửu tràn đầy bi thống...!Hắn nhìn con dao làm bếp trong tay Bộ Phương, miệng ngập ngừng, muốn nói lại thôi.
Trên người hắn có một lực trói buộc cường đại khiến cho hắn vô cùng khó chịu, chính là lực trói buộc của lời thề.
Bộ Phương liếc nhìn Văn Nhân Sửu, khóe miệng khẽ nhếch lên, ngón tay nhúc nhích, nhất thời con dao làm bếp màu băng lam chuyển động trong tay hắn, tách ra đao hoa ánh sáng như ngọc.
Văn Nhân Sửu nhìn thấy, nội tâm cũng co quắp.
- Ngươi...
Trái tim Văn Nhân Sửu phảng phất muốn vỡ ra.
- Chúc mừng Kí Chủ chiến thắng nhị đẳng đầu bếp Văn Nhân Sửu của Thao Thiết Cốc, đạt được con dao làm bếp, phần thưởng “tủ đựng dao” chuyên dụng chuyên dùng để thu thập dao làm bếp.
Nếu không tiến lên trên con đường nấu ăn, ngươi sẽ thối lui, tủ đựng dao không chỉ thu thập dao làm bếp của người thất bại, hơn nữa còn nhắc nhở Kí Chủ, tiếp tục rèn luyện nấu ăn và chăm chỉ hướng tới con đường của Thần nấu ăn.
Thanh âm nghiêm túc cỉa Hệ Thống vang vọng trong đầu Bộ Phương.
Sau một khắc, tâm thần Bộ Phương run lên.
Một cổ ý niệm lan ra.
Những đốm sáng trắng hiện ra trước mặt, hóa thành một Truyền Tống Trận, từ đó...!có một chiế tủ gỗ đàn hương cổ kính màu hồng đậm hiện ra.
Mọi người hơi có chút kinh ngạc về chiếc tủ đột nhiên xuất hiện này.
Khi Văn Nhân Sửu nhìn thấy tủ bát này, tròng mắt cũng đột nhiên trở nên vằn đỏ, lại càng phát ra tiếng gào thét.
Hắn không xa lạ gì với loại tử này, ở Thao Thiết Cốc có rất nhiều thiên tài đầu bếp đều sẽ dùng loại hộc tủ này thu thập con dao làm bếp của người thất bại trong so đấu...
Đây là khuất nhục đối với người thất bại!
- Ta hận! !
Văn Nhân Sửu giận dữ, khí huyết cả người cũng run sợ.
Bộ Phương bình thản liếc nhìn hắn một cái, vẻ mặt cũng không thay đổi, hắn mở hộc tủ, trong tủ trống rỗng.
Nhưng những giá đỡ dao lại tinh xảo, hoa lệ đứng vững.
Đặt con dao làm bếp băng tinh vào trong tủ, Bộ Phương nhìn con dao cô đơn đứng trong tủ bỗng nhiên trầm mặc.
Đúng như lời nói của Hệ Thống, nấu ăn giống như võ đạo, mặc dù có chút bất đồng, nhưng cuối cùng vẫn là con đường dẫn đến đỉnh cao.
Trên con đường rộng lớn này, chỉ có người thắng mới có thể vĩnh hằng.
Mục tiêu của Bộ Phương là trở thành Trù thần, vì vậy hắn dĩ nhiên không thể có bất kỳ buông lỏng, chăm chỉ luyện tập nấu ăn mới là căn bản.
Nếu không cuối cùng có một ngày, Long Cốt Thái Đao của hắn cũng có thể nằm trong tủ dao của người khác...
- Đây là một lời cảnh báo ta, cũng là một lời nhắc nhở cho ta...
Bộ Phương lẩm bẩm tự nói.
Cả người Văn Nhân Sửu chấn động, rốt cục xụi lơ xuống ghế, khí lực cả người bị lấy hết, không thể cứu vãn.
Hắn biết, tất cả những chuyện này là hắn tự làm tự chịu.
- Tại sao...!Ta lại thất bại, ta là người của Thao Thiết Cốc đi lại trên Đại lục, ta là nhị đẳng đầu bếp của Thao Thiết Cốc, tại sao ta có thể thất bại?
Ánh mắt Văn Nhân Sửu vô thần lẩm bẩm.
Bộ Phương thu xong tủ dao, xoay người nhìn về phía Văn Nhân Sửu.
- Ngươi thua không phải rất bình thường sao? Ngươi sở trường làm cá, nhưng ta không sở trường làm cá...!Ngươi dùng sở trường của mình cũng không thể thắng ta, ngươi thua còn cái gì hối hận?
Sắc mặt Bộ Phương không chút thay đổi nói.
Bộ Phương không phải sở trường làm cá? !
Con ngươi Văn Nhân Sửu lay động, ngẩng đầu, nhìn về phía Bộ Phương, ngập ngừng hỏi:
- Vậy ngươi sở trường cái gì?
Nhìn Văn Nhân Sửu một cái, Bộ Phương nhẹ nhàng thở ra một hơi, hai tay chắp sau lưng, mặt nhìn về phía phòng bếp, làm người ta có một loại cảm giác bí hiểm.
Mọi người đều có chút tò mò, lỗ tai dựng lên.
Mong đợi Bộ Phương trả lời.
Hồi lâu sau, một giọng nói sâu kín vang lên.
- Dù sao không phải là cá...