Thời điểm biết phải làm món ăn, nội tâm La Lập là cự tuyệt.
Cũng không phải bởi vì hắn không biết nấu ăn mà là hắn không thích nấu ăn… Tuy là một trong cường giả thiên tài đứng đầu trong Tu La Cổ Thành nhưng La Lập không phải sinh ra trong gia đình phú quý.
Thời điểm còn nhỏ, La Lập trưởng thành trong xóm nghèo, hắn không giống thánh nữ, thánh nữ từ nhỏ đã xem như chìa khóa vàng, vừa sinh ra đã là ánh trăng ánh sao, quyết định tương lai bất phàm.
Mà La Lập hắn, có thể có thành tựu như hôm nay, đều dùng huyết lệ trao đổi.
Hắn hy sinh rất nhiều, cũng đạt được rất nhiều.
Nhưng trí nhớ lúc nhỏ của hắn rất khó quên.
Nấu ăn gì đó, đã là ký ức rất xa xôi trong đầu hắn.
Khi đó, hắn vẫn là một tên đánh thuê trong một quán của Tu La Cổ Thành…
Lắc đầu, La Lập hoàn hồn, hắn mở nắp nồi, nhất thời có một luồng hơi nóng bắt đầu bay lên, cùng mùi hương quen thuộc, khiến trong lòng La Lập trăm mối cảm xúc ngổn ngang.
Hắn không thích nấu ăn, nhưng hắn biết nấu ăn.
Lấy ra món ăn từ trong nồi, món ăn sáng loáng hấp dẫn kia khiến người chung quanh không nhịn được nhìn lại.
Cho dù là Tu La Thánh Nữ cũng kinh ngạc.
Nàng thật không biết La Lập còn có năng lực hạng nhất như vậy.
Chỉ cần chính tay làm món ăn mới biết nấu ăn khó bao nhiêu… Tu La Thánh Nữ dựa vào động tác của Bộ Phương, nhưng cuối cùng mở nồi, nàng vẫn phát hiện, so với món ăn của Bộ Phương, quả là khác biệt giữa trời và đất…
Tuy có mùi hương nhưng so với mùi hương của thịt kho tàu của Bộ Phương, quả là chênh lệch giữa đom đóm với trăng sáng.
Mở nắp nồi ra, Bộ Phương lấy ra thịt kho tàu sáng loáng quang hoa, đổ vào trong dĩa sứ thanh hoa đã chuẩn bị tốt.
So với dĩa sứ màu trắng, Bộ Phương càng thích dùng dĩa sứ thanh hoa, bởi vì thoạt nhìn có cách điệu.
Thời gian dần trôi qua.
Quá trình nấu ăn của mọi người cũng dần chấm dứt.
Năm cường giả, gia nhập đại quân nấu ăn, có người thành có người thất bại.
Người thất bại đã hóa thành từng đầu bếp không đầu.
Còn người thành công cũng không dám thả lỏng.
Bởi vì bọn họ biết, khảo nghiệm chân chính còn chưa bắt đầu!
Tôn giả Đao Bá mỉm cười, ngửi mùi hương lan tràn trong không khí, nhịn không được nheo mắt lại, giống như giải phóng thể xác là tinh thần, vô cùng hưởng thụ.
- Thật là hoài niệm, thật là thơm a…
Tôn giả Đao Bá nỉ non nói.
Rất nhanh, hắn mở mắt, trong mắt trở nên lạnh lùng vô cùng.
Hắn đảo qua mọi người, cuối cùng bắt đầu từ cường giả chỗ đầu tiên.
Trên trán cường giả toát đầy mồ hôi, cả người khẩn trương run rẩy.
Nhìn tôn giả Đao Bá dần bước đến gần, tinh thần cường giản ày giống như sắp sụp đổ.
- Đừng khẩn trương, để bản tôn xem đồ ăn của ngươi.
Tôn giả Đao Bá dịu dàng nói.
Nhưng dịu dàng kia cũng khiến cường giả này càng thêm hết hồn.
Cường giả kia chậm rãi đẩy món ăn hắn nấu xong ra.
Đó là một mâm món ăn trông thật tệ, nước canh thưa thớt, có màu tối đen…
Tôn giả Đao Bá cầm món ăn lên, ngửi thử,…
Cường giả kia nhìn chằm chằm tôn giả Đao Bá.
Bỗng nhiên, đôi mắt hắn co rụt lại, cả gương mặt không còn chút huyết sắc.
Bởi vì tôn giả Đao Bá sau khi thử một ngụm món ăn của hắn, lập tức dùng ánh mắt lạnh như băng nhìn quét qua hắn.
- Đây là món ăn ngươi nấu? Muốn truyền thừa của ta, ngươi dùng món ăn này cho ta ăn? Mùi khét, vị thối, thịt hoàn toàn không xử lý tốt… Ngươi hoàn toàn không phù hợp! Ở lại luyện tập trù nghệ đàng hoàng đi!
Tôn giả Đao Bá lạnh lùng nói.
Tâm thần cường giả kia co rụt lại, ngay sau đó gầm lên giận dữ!
- Không không không! Ta không muốn chết! Ta không cần truyền thừa nữa! Thả ta ra đi!
Cường giả này nháy mắt bùng nổ, chân khí trên người bắt đầu khởi động, đứng lên, giống như tầng mây đang quay cuồng.
Ầm ầm ầm!
Nhưng tôn giả Đao Bá vẫn cười lạnh, nhìn cường giả bùng nổ kia, trong mắt lộ ra tia khinh thường.
Nơi này là không gian hồn hải của hắn, ở nơi này, hắn chính là thần, không ai có thể kháng cự.
Vung tay lên, tiếng kêu thảm thiết của cường giả kia vang lên, cả người đều đứng ngốc tại chỗ, ngay sau đó, cái đầu bùng nổ trong nháy mắt, máu tươi rơi đầy đất.
Lại là một đầu bếp không đầu xuất hiện.
Tôn giả Đao Bá giống như vừa làm xong một chuyện nhỏ không đáng kể gì, khoác tay chậm rãi đi tiếp.
Hắn tiếp tục thưởng thức, cũng tiếp tục có người biến thành đầu bếp không đầu.
Khi từng đầu bếp không đầu xuất hiện, tất cả mọi người cảm thấy càng thêm kinh hãi.
Tôn giả Đao Bá này… quả nhiên là người điên!
Nam tử vải bố rất bình tĩnh, khi tôn giả Đao Bá đến trước vị trí hắn, miệng của hắn thậm chí còn cong lên độ cong tự tin.
- Tôn giả mời nếm thử, đây là thịt kho tàu thủy tinh tại hạ nấu.
Nam tử vải bố vung tay lên, nhất thời chân khí chống đỡ lên dĩa màu trắng, đặt món ăn đến trước mặt tôn giả Đao Bá.
Tôn giả Đao Bá dùng ánh mắt thâm thúy nhìn nam tử vải bố, ngay sau đó, ánh mắt nhìn món ăn.
Nhưng vừa nhìn thấy, ánh mắt tôn giả Đao Bá đã hiện lên nét say mê.
- Thịt kho tàu thủy tinh… món ăn quen thuộc cỡ nào a.
Tôn giả Đao Bá cảm thán.
Một đôi đũa dùng linh tài hồng sắc tạo thành xuất hiện trong tay tôn giả Đao Bá, gắp một khối thịt kho tàu trong suốt, sau khi thưởng thức, liền cho vào trong miệng.
Bẹp bẹp…
Vừa vào miệng, dầu mà không nị, loại xúc cảm non mềm khiến tôn giả Đao Bá không tự giác nhíu mày, cả gương mặt đều là thần sắc hạnh phúc.
- Hương vị của Thao Thiết Cốc, hương vị quen thuộc… Ngươi là người của Thao Thiết Cốc sao?
Tôn giả Đao Bá mở mắt, tươi cười nhìn nam tử vải bố.
- Tại hạ là người hành tẩu thế hệ mới của Thao Thiết Cốc… Văn Nhân Sửu.
Nam tử vải bố nhếch môi, cung kính thi lễ với tôn giả Đao Bá.
Hắn thật tự tin, hắn tin tưởng về so đấu trù nghệ, không ai là đối thủ của Thao Thiết Cốc.
Truyền thừa lúc này hắn nhất định phải có được.
Phải biết rằng, tôn giả Đao Bá và Thao Thiết Cốc có quan hệ khó nói rõ.
- Người hành tẩu của Thao Thiết Cốc sao? Không tồi… không tồi…