Chuyến du lịch ngoại khoá tưởng chừng là dài, đã trôi qua trong thoáng chốc.
Do hôm qua và hôm nay là ngày nghỉ bù――nên tôi chỉ đang lăn lông lốc quanh nhà.
Nhân tiện thì, Yuuka đã bảo rằng "Em đi gặp Momo-chan nhé." và đã ra ngoài từ sáng sớm.
Em ấy sung sức hơn tôi tưởng.
So với Yuuka thì, đi chơi nhóm 5 ngày 4 đêm đã khiến cơ thể tôi mệt mỏi rã rời rồi. Điểm gốc còn sót lại là số 0 tròn trĩnh. Tôi chả còn sức mà bước chân ra ngoài.
Chưa kể, Yuuka còn biểu diễn in-store live nữa cơ?
Đáng nhẽ em ấy phải mệt hơn tôi gấp mấy lần chứ?
Có khi, đúng như lời Shinomiya Ranmu đã nói――diễn viên lồng tiếng thực sự rất cực nhọc?
Hôn thê của tôi, Watanae Yuuka――có rất nhiều khuôn mặt.
『Khuôn mặt ở nhà』, hồn nhiên ngây thơ, tràn đầy năng lượng, thích được chú ý.
『Khuôn mặt ở trường』, đeo kính, nhạt nhẽo trầm lặng, cứng nhắc.
Và, 『khuôn mặt của diễn viên lồng tiếng Izumi Yuuna』, gửi gắm nụ cười và hạnh phúc đến mọi người, luôn luôn nỗ lực.
Tôi chợt nhớ đến Yuuka tại Okinawa.
Phố Kokusai Doori, đền thờ, bãi biển, thuỷ cung... Dù là chuyến du lịch ngoại khoá đi quanh biết bao địa điểm.
Hay là buổi in-store live, đứng trên sân khấu biển diễn cùng nhóm với Shinomiya Ranmu, 『Yurayura★Kakumei』.
Yuuka thực sự đã tận hưởng mọi khoảnh khắc.
Thời còn học sơ trung, do bị bạn cùng lớp bắt nạt, Yuuka đã nhốt mình trong nhà gần một năm trời――và không tham gia được chuyến du lịch ngoại khoá.
Yuuka cũng đã không tham gia được chuyến du lịch ngoại khoá hồi tiểu học vì bị ốm.
Thế nên chuyến đi này... đối với Yuuka, là lần đầu cũng như lần cuối.
Một sự kiện quan trọng như vậy, không ngờ lại trùng lịch với buổi in-store live.
Khi ấy, em ấy hẳn đã rất bối rối.
Đối với Izumi Yuuna không mấy khi được lên sân khấu biểu diễn, đó chính là một cơ hội ngàn năm có một.
Thế nhưng, nếu bỏ chuyến du lịch ngoại khoá này... Yuuka sẽ hối hận cả đời.
Du lịch ngoại khoá. Hay là in-store live.
Trong tình huống cùng cực chỉ có hai lựa chọn duy nhất, Yuuka――đã lựa chọn cả hai.
Yuuka đã nói, dù là du lịch ngoại khoá hay in-store live, em ấy cũng sẽ tận hưởng 100%, và đã hạ quyết tâm.
Kết quả là, em ấy đã thực hiện một lịch trình dày đặc đến bất ngờ――và tận hưởng cả hai.
Hình bóng đó của Yuuka, thực sự đã toả sáng.
Giống hệt như vai diễn của em ấy, Yuuna-chan, cô gái xinh đẹp mạnh nhất vũ trụ, là tồn tại đã thực thể hoá "vẻ đẹp" của thế gian này.
Đến cả tôi, người quan sát, cũng cảm thấy ấm lòng... quãng thời gian năm ngày qua.
"Yuu-kun! Em về rồi đây!!"
Trong lúc tôi đắm chìm trong suy tư, thì cửa phòng khách đột mở, bước vào là Yuuka với nụ cười tươi trên mặt.
Mái tóc đen khẽ đung đưa trên vai.
Em ấy nhìn chằm chằm vào tôi với đôi mắt lấp lánh như thuỷ tinh mỹ nghệ.
Và đột nhiên lao tới chỗ tôi.
Đây không phải là ẩn dụ.
Mà thực sự là em ấy bay thẳng vào người tôi."Hự."
Tôi đang nằm lăn lông lốc trên sofa, thì một áp lực khổng lồ ập đến.
"Mu'nyu~"
Cùng với đó, là một cảm giác mềm mại... và hấp dẫn.
"A! X-Xin lỗi, Yuu-kun!! Em yêu Yuu-kun quá, nên lỡ..."
Yuuka đang nhìn tôi say đắm, chợt nhận ra đã làm quá trớn. Thế rồi, em ấy vừa làm bộ mặt hoang mang, vừa thăm dò sắc mặt của tôi.
Đôi mắt xếch lên đó là sao...
"Này, em chơi bất công đó! Có dùng khuôn mặt đó cũng vô ích thôi, cứ làm anh tưởng là chết chứ!"
"Xin lỗi, e thẹn~"
"E thẹn gì chứ!? Vẫn chưa biết lỗi đúng không?"
"Em biết rồi! Em biết lỗi nhiều rồi, nên mới không thể tách khỏi Yuu-kun đó... Ehehe, mùi thơm quá!"
Yuuka bỗng úp mặt vào áo tôi, cứ lắc lấy lắc để mà không để ý gì.
Chắc chắn là chưa biết lỗi rồi.
Chưa kể, mỗi lần Yuuka cử động, là những phần mềm mại của em ấy lại khẽ chạm vào cơ thể tôi.
Thực sự thì tôi muốn em ấy dừng lại.
"Đỡ lấy."
"Đau!?"
Tạm thời thì, tôi đành lấy tay đập nhẹ đầu và đẩy Yuuka ra, rồi bật người dậy.
Yuuka đáp lại "Mu~" và phồng má lên.
Em ấy nhìn liếc về phía tôi, trong khi tay vẫn đặt trên trán.
"Tệ lắm đó, Yuu-kun..."
"Ế, anh không định đánh mạnh vậy... đau đến thế à? Nếu anh lỡ quá tay thì xin lỗi nhé, Yuu――"
"Em không đau trán đâu! Ngược lại, được Yuu-kun chạm vào khiến em có chút sung sướng đó mà!! Ý em nói là em muốn tận hưởng mùi hương của Yuu-kun thêm nữa đó!!"
"Em đang nói gì vậy!? Em không để ý đến lời nói của bản thân à!?"
Tôi cảm giác hôn thê của mình ngày càng ngốc hơn thì phải.
À không, có khi em ấy chỉ để lộ bản chất cho tôi thấy khi ở nhà...
"Mà, được thôi nhỉ... Với lại anh cũng đã quen với kiểu đụng chạm thái quá của Yuuka rồi."
"Cảm ơn anh, Yuu-kun! Iu anh nhìu!!"
Ngay khi được tôi chấp thuận, Yuuka liền mỉm cười mãn nguyện.
Thực sự thì, biểu cảm thay đổi xoành xoạch như kính vạn hoa của em ấy... đúng là nhìn không thấy chán mà, hôn thê của tôi.
"...À. Đúng rồi, Yuu-kun!"
Yuuka quay vòng lại, như đang để tâm đến điều gì đó, rồi chợt lên tiếng.
Và em ấy mỉm cười hồn nhiên, không khác gì một đứa trẻ.
"Em đã nhận được ảnh chụp du lịch ngoại khoá từ Momo-chan... chúng ta cùng xem nhé?"
◆
Vài phút sau.
Trên bàn ăn tối là một lượng lớn ảnh chụp đã được in ra.
"...Toàn bộ chỗ này, là do Nihara-san chụp ư?"
"Đúng vậy đó. Momo-chan chụp ảnh giỏi thật nhỉ!"
『Momo-chan』 là bạn cùng lớp với chúng tôi.
Bề ngoài là 『gyaru hướng ngoại』, nhưng thực chất lại là
『dân cuồng tokusatsu』, cô ấy đã trở thành bạn thân nhất của Yuuka sau một sự kiện tại lễ hội mùa hè.
Cô ấy cũng chung nhóm du lịch ngoại khoá lần này, đồng thời cũng đã hỗ trợ rất tốt chúng tôi khi Yuuka cần biểu diễn in-store live.
"Với lại ý? Em cũng đã nhận được ảnh hậu trường buổi live từ Kurumi-san đó!"
"Ảnh hậu trường của buổi live!?"
Hachikawa Kurumi-san là quản lý của Izumi Yuuna ・ diễn viên lồng tiếng thuộc văn phòng lồng tiếng 『60P Production』.
Chị ấy là người ở bên Izumi Yuuna nhiều hơn bất kỳ ai, nên chắc hẳn cũng sẽ chụp được ảnh hậu trường――nhưng để tôi xem chúng, liệu có ổn không vậy?
Hachikawa-san đem lại cảm giác như một người rất nghiêm túc với công việc.
Nhưng khi đã tắt công tắc, Hachikawa-san... nói ra thì, khá là xoã.
Đặc biệt là khi đã say rượu là người khác cũng bất lực, hay là cư xử không khác gì một nữ sinh đại học.
Thế nên tôi cảm thấy cực kỳ bất an, không biết chị ấy có chụp phải những bức ảnh nguy hiểm hay không...
"Ehehe... Ta-da!"
Yuuka với khuôn mặt vui vẻ liền đưa tôi xem một bức ảnh mà chẳng hề lo lắng gì.
Đó là――Izumi Yuuna và Shinomiya Ranmu.
Trước gương là một loạt đồ trang điểm xếp thành hàng, có vẻ như đây là phòng thay đồ phía hậu trường.
Shinomiya Ranmu liếc ngang về phía máy ảnh trong lúc ngồi.
Izumi Yuuna thì nở nụ cười tươi, hai tay giơ hai ngón "peace peace".
"Bức này được nhỉ! Kurumi-san đã chụp nó sau khi buổi live kết thúc... Ranmu-senpai trông tươi hơn hẳn mọi khi đó!!"
"...Ừm. Tuy không rõ nhưng, cảm giác là anh hiểu."
Khác với Yuuka, bình thường tôi chả có cơ hội nhìn kỹ Shinomiya Ranmu.
Nhưng, trong bức ảnh này――tôi có thể nhìn ra một nụ cười nhỏ ẩn giấu sau khuôn mặt của cô ấy.
Cả hai đều hoàn thành buổi live đầy mãn nguyện――chắc hẳn là cảm thấy rất thoải mái... một bức ảnh xứng đáng gọi là best shot.
"Mặt Yuuka trông cũng được nhỉ."
"...Fuhehe~ Được tức là đáng yêu đúng không? Vui quá, em được Yuu-kun khen rồi♪"
Chỉ bằng vài từ thôi mà Yuuka đã vui ra mặt.
Tha cho anh đi chứ, mồ.
Tấn công đột ngột bằng khuôn mặt đó là tim tôi đã đập thình thịch rồi.
"Vậy, vậy thì, đến lúc xem ảnh du lịch ngoại khoá Nihara-san chụp thôi nhỉ..."
"Ừm! À, anh xem bức này nè!! Là khi chúng ta dùng bữa tại phố Kokusai Doori đó! Rafute ngon thật nhỉ!"
"Là thời điểm này rồi, Masa rõ ràng đã ăn đồ sống."
Masa, tức Kurai Masaharu, là thằng bạn cây khế đam mê 『Alice Stage』 của tôi.
Tôi ・ Yuuka ・ Nihara-san ・ Masa đã lập nhóm 4 người du lịch ngoại khoá nhưng... do tinh tướng nên thằng này đã ăn đồ sống một mình.
Thế là, vào ngày thứ 2, Masa đã dính ngộ độc thực phẩm, và tiếc thay, đã phải nằm xuống . Kết quả là chỉ còn mình nó đã phải nằm lại phòng trọ.
"Dù Kurai-kun đã không đến được, nhưng bãi biển cũng rất vui nhỉ――!!"
Yuuka vui vẻ chỉ tay vào bức ảnh――chụp tại bãi biển.
Là Yuuka trong bộ bikini, cúi người về phía trước, đang vớt nước biển lên.
Phần ngực hơi tuột khỏi áo ngực, dưới ánh sáng ngược, tuy nhìn không rõ được 100% nhưng... đúng là không phòng bị mà.
Bức ảnh này là sao.
Một bức ảnh kỳ tích như thế này, cậu đã dùng kỹ thuật nào để chụp được nó vậy. Nihara-san.
"Ầy."
"Oái!?"
Vì vội ghé mắt sát Yuuka mặc bikini (ảnh), nên tôi vô thức uốn người lại.
Đến tôi cũng bất ngờ, nhưng đây là phản ứng đương nhiên rồi.
Ấy vậy mà, người đưa ảnh ra――lại bĩu môi như thể đang rất không hài lòng.
"Tại sao anh lại tránh né? Nhìn thêm nữa chứ, Yuu-kun."
"Không không, phản ứng của em lạ vậy? Là ảnh em trong đồ bơi mà? Bình thường khi bị nhìn, Yuuka sẽ cảm thấy xấu hổ lại còn!"
"Tại vì, Yuu-kun không muốn nhìn chứ bộ!"
"Em tự dưng nổi hứng như vậy, làm anh bất ngờ đó!!"
"Ế? Vậy... tức là anh thực sự muốn nhìn thấy em trong bộ đồ bơi se-sexy đó à?"
Tại sao lúc này hai mắt của hôn thê tôi lại sáng lấp lánh thế.
Thiệt tình, tôi không thể hiểu nổi mà.
Cuộc hội thoại này còn tiếp tục thì trở nên kỳ cục mất... phải chuyển sang bức khác để nói thôi.
"À, Yuuka. Bức này là khi chúng ta đi thuỷ cung nè."
"Mồ, Yuu-kun rõ ràng là đang cố lảng tránh mà... Oaa!! Momo-chan đúng là chụp ảnh mát tay thật! Fuhehe, biết bao cá bơi xung quanh kìa, là buổi hẹn của em với Yuu-kun đó♪"
Lần này em ấy bắt đầu hí hửng về những kỷ niệm tại thuỷ cung.
Vẫn đơn giản như mọi khi nhỉ, Yuuka.
――Quả cầu tuyết cá heo màu hồng mà chúng tôi đã tìm thấy tại thuỷ cung.
Đó là món quà tôi đã tặng cho Yuuka, chú cá heo đó... hiện đang được đặt tại phòng khách, nơi chúng tôi có thể quan sát được.
"Hà... du lịch ngoại khoá, vui thật đó. Nhờ Yuu-kun, Momo-chan, Kurai-kun――mà chuyến du lịch ngoại khoá đầu tiên cũng như cuối cùng này của em, thực sự đã trở thành kỷ niệm tuyệt vời nhất. Cảm ơn nhé, Yuu-kun?"
"À không, bọn anh có làm gì đâu. Yuuka đã không từ bỏ, dù là du lịch ngoại khoá hay buổi live và tự nỗ lực mà, phải không."
"Kỷ niệm vui vẻ, nếu không có những người em yêu quý, thì không thể được tạo ra mà."
Yuuka nói vậy, rồi nheo mắt khẽ cười.
"Thế nên là, cảm ơn anh. Thực sự... cảm ơn anh, Yuu-kun. Em yêu anh nhiều lắm."
――Đừng nhìn chằm chằm anh với đôi mắt chân thành đó chứ.
Ánh mắt xinh đẹp, trong suốt như bầu trời xanh của Yuuka... khiến tôi không thể nhìn trực diện em ấy được.
Do đó, tôi đành phải tránh mặt sang chỗ khác.
Và tôi vội cầm lấy một bức ảnh trên bàn mà không nghĩ gì.
"Vậy, vậy thì, tiếp theo là bức này! Bức này chụp khi n――"
Tôi vừa định nói, thì đã vô thức nuốt lại lời của mình.
Bởi vì đây... là một khung cảnh mà tôi không hề biết.
Yuuka không phòng bị, đang ngủ ngon trong đệm tại phòng con gái.
Phía góc tấm ảnh, có lẽ là hai ngón tay "peace" của người chụp ảnh, Nihara-san.
À không, "Yay" gì ở đây chứ.
Rõ ràng là ảnh chụp trộm mà?
Thế là――nhờ bức ảnh chụp trộm đó, tôi đã nhìn được.
Bộ dạng Yuuka trong lúc ngủ, yukata đã nới lỏng, lộ rõ bộ ngực...
"Gyaaaaaaaaa! Momo-chan ngốccccc!!!"
Cùng với tiếng hét thất thanh đó, Yuuka vội giật lấy tấm ảnh từ tay tôi, kéo vạt áo rồi giấu ảnh vào trong bụng.
Cách giấu ảnh điệu nghệ thật.
"Em muốn cho anh xem ảnh đồ bơi đến thế, vậy mà phản ứng khác biệt này là sao?"
"B-Bởi vì... có ai lại muốn cho người mình yêu xem bộ dạng há miệng trong lúc ngủ chứ! Yuu-kun, ngốc!!"
Em ấy lại giận vô cớ rồi.
Để ý việc há miệng hơn cả da dẻ... tâm hồn thiếu nữ phức tạp quá.
――Mà, sao cũng được.
Khuôn mặt cứng nhắc ở trường. Khuôn mặt nỗ lực hết mình đầy toả sáng khi lồng tiếng.
Và, khuôn mặt của mọi khi, hồn nhiên ngây thơ ở nhà.
Bởi vì, dù là Watanae Yuuka nào đi nữa, mỗi khi nhìn thấy em ấy, cảm giác như tôi được tiếp thêm một phần năng lượng vậy.
Nên tôi, Sakata Yuuichi――đã trải qua mỗi ngày, với nụ cười trên môi.