Sau khi buổi live kết thúc êm đẹp, tôi và Yuuka quay trở về khu du lịch ngoại khoá――bất ngờ thay, chẳng có một ai nghi ngờ cả.
Quả là Nihara-san. Tuy tôi hoàn toàn không biết cô ấy đã đánh lừa như thế nào.
"Haaa... Tao muốn đi xem buổi live quá, Yuuichiii..."
Masa vừa ăn bữa tối vừa thở dài. Xin lỗi nha... vì chỉ có mỗi tao được đi xem.
"Nè, nè, món cá này ngon đấy chứ?"
"Mình biết. Mình chưa từng ăn món này, chả phải là tuyệt nhất hay sao?"
"...Uầy, thật đấy! Quả nhiên đồ ăn Okinawa, rất là ngon nhỉ!!"
Trong lúc nhóm nữ của lớp đang trao đổi chuyện phiếm, Yuuka đột nhiên chen ngang.
Khi thấy Yuuka tự dưng hào hứng nói chuyện, bọn họ tròn xoe mắt lại như bất ngờ.
Có lẽ, hưng phấn từ buổi live vẫn còn đó, nên chắc hẳn em ấy đã lỡ để lộ bản tính rồi.
Dường như đã nhận ra điều đó――Yuuka bỗng xấu hổ, khẽ cúi đầu xuống và lẩm bẩm bằng giọng điệu lạnh lùng như mọi khi.
"...Ngon quá mức, khiến tôi mất cả tỉnh táo."
――Buổi trưa ngày mai, chúng tôi sẽ qua sân bay và rời khỏi Okinawa.
Cứ tưởng 5 ngày 4 đêm sẽ dài lắm... nhưng một khi đến nơi, thì đã kết thúc chóng vánh.
"Chà... biển vào đêm, cảm giác thần bí thật nhỉ. Nếu đi một mình thì có chút đáng sợ... Ehehe~ Nhưng đã có Yuu-kun ở đây rồi, thì không sao hết!"
Vào buổi đêm cuối tại Okinawa.
Tôi cùng với Yuuka――dắt tay nhau đi bộ trên bãi biển không một bóng người.
Nihara-san đã nói "Ngày cuối du lịch ngoại khoá, chắc chắn phải có một buổi hẹn đêm của cặp bồ!", rồi lại tranh thủ giúp chúng tôi. Thực sự là một người bạn thích lo chuyện bao đồng... và đáng tin cậy.
"Nè, nè, chúng ta có thể tiến gần bãi biển chút không? Đừng buông tay em nhé?"
"Anh không buông đâu. Ở đây tối lắm, nếu không đi sát nhau thì nguy hiểm lắm đó."
"...Ừm. Nhưng dù không tối đi nữa, em vẫn thích đi sát Yuu-kun đấy?"
――Đừng tấn công bất ngờ kiểu đó chứ.
Vì tim tôi đã lỡ đập thình thịch rồi, trong tình huống này.
Và thế là, Yuuka liền đi sát gần biển, cởi giày với tất ra.
Em ấy đặt mũi chân xuống biển, vẫy đạp tí tởn... trông rất vui sướng.
"Thực sự, quả là một chuyến du lịch ngoại khoá vui vẻ..."
"Đúng vậy nhỉ. Anh cũng sẽ không quên――chuyến đi lần này, suốt cả đời."
Và chúng tôi ngồi xuống bãi biển.
Vừa lắng nghe tiếng sóng, vừa tận hưởng gió đêm.
"Nhưng em không nghĩ, Yuu-kun lại đến buổi live đó... Em đã bất ngờ đấy. Ranmu-senpai... chắc đã nhận ra Yuu-kun thực chất không phải là em trai của em nhỉ?"
"Ừm... Anh cảm nhận rằng, có lẽ từ trước khi gặp mặt, cô ấy đã biết rồi."
Không ai có thể đoán được――đó là những gì toát lên từ Shinomiya Ranmu.
"...Em ý nhé, rất là kính trọng Ranmu-senpai, em thực sự... rất ngưỡng mộ senpai."
Yuuka đang ngồi liền tựa vào vai tôi.
Và em ấy khẽ thủ thỉ.
"Nhưng mà nhé. Em... không muốn sống như Ranmu-senpai. Em muốn nỗ lực hết mình cho công việc lồng tiếng, nhưng em cũng rất yêu Yuu-kun, Momo-chan. Em cũng rất yêu Nayu-chan và Isami nữa――em không thể chỉ chọn một được. Dù có thể là ích kỷ."
"...Không đâu. Đó không phải là cách nghĩ sai hay gì cả."
Shinomiya Ranmu sẵn sàng vứt bỏ mọi thứ, hướng đến đỉnh cao, tôi nghĩ sự quyết tâm của cô ấy rất tuyệt vời.
Izumi Yuuna nhất định sẽ trân trọng những điều yêu thích――sự quyết tâm của Yuuka chả phải cũng tuyệt vời hay sao.
"Shinomiya Ranmu, đã thề sẽ sống tận tuỵ, bồi dưỡng năng lực lồng tiếng và idol, với mục tiêu là người mẫu hàng đầu mà cô ấy ngưỡng mộ. Izumi Yuuna, đã thề sẽ cố gắng để mọi người, dù là gia đình, người hâm mộ hay bạn bè đều có thể mỉm cười. Tuy khác nhau nhưng... không có cách nghĩ nào là sai mà?"
"Ahaha. Như vậy là ngang hàng với Ranmu-senpai còn gì? Em vẫn còn..."
"――Dù Yuuka cảm thấy như thế nào. Thì anh... vẫn luôn là 『Tử thần lạc cõi tình』 của Yuuna-chan."
Tôi nói vậy, rồi nhìn thẳng vào――đôi mắt Yuuka đang ngồi kế bên mình.
"Bất kỳ thời điểm nào, anh vẫn sẽ ủng hộ lựa chọn của Yuuka. Riêng điều đó... chắc chắn sẽ không thay đổi."
"Ư-Ừm... cảm ơn anh."
Yuuka ngại ngùng bỗng cúi xuống, chân trước khẽ đạp vào cát.
Giống như một cô bé... so với diễn viên lồng tiếng đã khiến buổi live tuyệt vời trở nên thành công ban trưa, tưởng chừng như là giả vậy.
"Đây, Yuuka."
"――Hể?"
Tôi vội vã... đưa chiếc hộp đã đóng gói cẩn thận vào hai tay Yuuka.
Yuuka ngẩn ngơ nhìn vào――hai mắt bắt đầu sáng lấp lánh.
"Yuu-kun, em mở ra có được không?"
"Ư-Ừm..."
Nếu bị nhìn với ánh mắt tràn đầy kỳ vọng như vậy, thì độ khó sẽ tăng đấy.
"A... đây, là thứ em muốn!"
Bên trong chiếc hộp――là quả cầu tuyết.
Dưới hình vòm mái trong suốt là một chú cá heo thu nhỏ màu hồng đang bơi lội.
"Yuuka cứ nhìn chằm chằm nó tại khu đồ lưu niệm ở thuỷ cung... nên anh nghĩ là em muốn có nó. Anh định mua để làm quà cho em vì đã vất vả với buổi live."
"Em yêu! Em rất yêu Yuu-kun!! Ehehe~ Hạnh phúc quá, yêu quá..."
Không không, có gì ghê gớm lắm đâu.
Không biết là đã quá tự phụ hay không... mà giờ tôi lại cảm thấy xấu hổ, nóng bừng cả mặt.
"V-Vậy thì Yuuka... đến lúc quay lại ryokan rồi đó?"
"Hể, không muốn. Em muốn tận hưởng món quà này thêm chút nữa."
"Ế, chờ đã!? Nếu em kéo như vậy――"
Do quá xấu hổ, tôi định đứng dậy để nhanh chóng quay về――thì bị Yuuka kéo chặt lấy vì không muốn quay về.
Tôi chợt mất thăng bằng... và ngã nhào về phía Yuuka.
"――――Uu?"
"...Hể?"
Kết quả là――cơ thể của tôi đã đè lên Yuuka.
Môi và môi... đã chạm nhau.
"X-Xin lỗi, Yuuka!!"
Tôi vội vã tách ra khỏi Yuuka, quay lưng lại và đặt tay lên môi.
Cảm giác mềm mại và ấm áp... vẫn còn ở đó.
"Yuu-kun..."
Khi nghe thấy giọng nói đó, tôi lập tức quay lại về phía sau.――Trên bãi cát, là Yuuka với dáng ngồi thục nữ.
Ngón trỏ đặt trên môi, trông có chút tiếc nuối.
Em ấy khẽ nheo mắt lại... và ngước lên nhìn tôi.
"Yuu-kun đúng là bạo thật... nhưng mà sướng quá..."
"Không, không, etou! Vừa nãy là sự cố! Là sự cố mà!!"
"Vậy thì... chúng ta lại sự cố, thêm một lần nữa nhé?"
"Em đang nói gì vậy!? Sự cố đã kết thúc sao lại bắt đầu nữa chứ!?"
――Những lời trao đổi xấu hổ đó trên bờ biển đêm trong chuyến du lịch ngoại khoá cao trung năm hai.
Một ngày nào đó, chắc chúng tôi sẽ nhớ lại.
Những kỷ niệm này sẽ trở nên lấp lánh như quả cầu tuyết, thật tuyệt biết bao.