☆Izumi Yuuna ngưỡng mộ Shinomiya Ranmu☆
...Tôi đứng sau sân khấu, hai tay ôm chặt lấy lồng ngực.
Phù―― tôi bèn hít một hơi thật sâu.
Khi nhắm mắt lại, thì tâm hồn tôi...
vẫn còn là Watanae Yuuka, đang mặc trang phục của Yuuna.
Thế nhưng một khi đã bật công tắc―― tôi đã biến đổi từ Watanae Yuuka thành Izumi Yuuna.
"...Được rồi!"
Chiếc áo tunic màu hồng, cùng với váy ngắn và đôi vớ đen.
Không chỉ trang phục, mà còn mái tóc giả màu nâu tết hai bím trên đỉnh đầu.
Tôi đang trở thành Yuuna.
Đeo kính áp tròng trên đôi mắt, dù không có cặp kính, nhưng tôi vẫn có thể nhìn rõ.
Sau khi thả lỏng hai vai, tôi liền nở nụ cười... như Yuuna.
Sẽ ổn thôi――vì nhờ có Yuu-kun, tôi đã có thể mỉm cười tự nhiên.
"――Yuuna, sắp tới lúc rồi nhỉ."
"Oái!?"
Tự dưng bị vỗ nhẹ vai từ phía sau...g-giật cả mình đó!?
Xin đừng bước đến mà không phát ra tiếng động chứ, Ranmu-senpai.
"Lo liệu cho cả chuyến du lịch ngoại khoá và buổi live. Xem ra cô đã hoàn thành được nhỉ."
"Vẫn chưa đâu. Cho đến khi buổi live kết thúc, vẫn chưa thể nói là hoàn thành được."
"...Fufu. Quả thực, đúng là vậy nhỉ."
A. Ranmu-senpai đã mỉm cười rồi.
Tôi rất hiếm khi thấy Ranmu mỉm cười như vậy... đã có chuyện gì tốt xảy ra chăng?
"Yuuna. Tôi ý nhé, nghĩ rằng cô có tài năng đó. Không phải là khen hay tự mãn đâu... mà là thật lòng đấy."
"Ế? C-Cảm ơn rất nhiều! Được Ranmu-senpai nói như vậy... khiến em thấy ngại quá..."
Do cảm thấy xấu hổ, tôi bèn để tay về phía sau, xoa đầu trong lúc ngại ngùng.
Ranmu-senpai bỗng nhìn chằm chằm về phía tôi.
"――Cô còn nhớ chuyện tôi kể về Matogi Kei không?"
"Vâng. Người Ranmu-senpai ngưỡng mộ, từng là người mẫu hàng đầu, là một trong những người sáng lập nên 『60P Production』... đúng không nhỉ?"
"Ờ. Niềm tin của cô ấy là 『Muốn đứng trên đỉnh cao, phải sẵn sàng vứt bỏ mọi thứ, cống hiến tất cả cho cuộc đời』. Lần đầu tiên khi nghe điều đó, tôi... thực sự đã nghĩ, thật tuyệt vời. Bởi vậy nên tôi muốn giống như cô ấy――dù có đánh mất chính mình, cũng phải sẵn sàng hy sinh, tiếp tục chiến đầu vì ước mơ. Tôi đã thề như vậy, và ngay lúc này... tôi đang ở đây."
Đây đúng là suy nghĩ đậm chất Ranmu-senpai nhỉ.
Thực sự, tôi nghĩ điều đó rất ngầu.
Nhưng dù cố gắng đến mấy, tôi cũng không thể bắt chước cách sống đó được.
"Thế nhưng, Yuuna. Cô lại khác nhỉ. Không vứt bỏ mọi thứ, mà giữ lại những thứ quan trọng――để rồi toả sáng."
"...Thế nào nhỉ? Em không có nghĩ về những thứ như niềm tin, tới mức có thể diễn đạt bằng từ ngữ cụ thể đâu."
Tôi vừa nói vừa lỡ cười.
Ranmu-senpai, chắc hẳn sẽ nghĩ rằng "Ngây thơ!" nhỉ.
Thế nhưng――tôi vốn là người như vậy, xem ra không còn cách khác rồi?
"Nhưng mà... tuy những gì em nói nghe có vẻ mơ hồ. Dù là em, hay người hâm mộ, hay những người quan trọng với em... miễn là mọi người có thể vui vẻ mỉm cười, thì thật tốt. Em muốn cố gắng để có thêm nhiều nụ cười đó, dù chỉ một chút thôi――đó là những gì em nghĩ."
"...Cách sống của cô, tuy trái ngược lại với tôi. Nhưng cô――hãy cứ đi trên con đường cô đã chọn. Câu trả lời đó, không biết sẽ đem lại kết quả như thế nào đây."
Ranmu-senpai sau màn mở đầu――tiếp tục nói như thể đang đưa ra lời tuyên chiến vậy.
"Cô dù có bước đi trên con đường nào. Tôi nhất định cũng sẽ bước trên cô. Như đã thề sẽ sống giống như Matogi Kei――tôi sẽ leo lên đỉnh cao hơn bất kỳ ai, và cho cô thấy điều đó."
...Tôi đã luôn nghĩ, Ranmu-senpai rất tuyệt vời.
Tôi muốn toả sáng như Ranmu-senpai. Vì tôi thực sự ngưỡng mộ Ranmu-senpai.
Thế nhưng――tôi không phải là Ranmu-senpai.
Dù ngưỡng mộ và kính trọng... nhưng tôi không muốn trở thành Ranmu-senpai.
Tôi sẽ nỗ lực theo cách của tôi.
Để có thể bắt kịp Ranmu-senpai――dù chỉ một chút thôi.
"Nào, đến lúc khai màn rồi đó. Vậy thì, Yuuna――hôm nay chúng ta, hãy cùng nhau toả sáng!"
"...Vâng! Ranmu-senpai!!"
Thế rồi, tôi liền đặt tay mình lên bàn tay đang chìa ra của Ranmu-senpai.
Hai người chúng tôi lên tiếng――và giơ thẳng tay lên bầu trời.
""『Yurayura★Kakumei』――sân khấu, bắt đầu!!""
Vậy thì, Yuu-kun... hãy ủng hộ em nhé?
Bởi vì từ giờ――em sẽ bắt đầu toả sáng.