"Hôm qua đúng là xui xẻo mà..."
Masa khuôn mặt suy sụp, đang càu nhàu bên cạnh tôi.
Ngày thứ ba của chuyến du lịch ngoại khoá――hiện tại nhóm chúng tôi đang đi tới thuỷ cung.
Bên trong bể cá rộng lớn, là vô vàn các loại cá, và có một con cá manta khổng lồ đang bơi.
"Này, Yuuichi... đến giờ mày kể cho tao rồi đấy. Hai người họ đã mặc đồ bơi như thế nào? Kiểu sexy như Ranmu-sama? Hay là kiểu dễ thương như Yuuna-hime?"
"Ồ, Masa. Nhìn kìa, là con cá cúi đó."
"Từ hôm qua mày đã làm như chả có gì cả! Chơi xấu vậy, mày tính độc chiếm à!!"
Im đi mày.
Tôi sẽ không nói một lời đâu. Để nó tưởng tượng vớ vẩn Yuuka mặc đồ bơi... tôi không thích điều đó.
"Gì thế, sao ầm ĩ vậy? Kurai, mới hồi phục xong mà cậu đã sung sức quá nhỉ?"
"...Nihara. Này, kể cho tôi đi... hôm qua cậu đã mặc đồ bơi kiểu gì?"
"...Chà, trực tiếp quấy rối tình dục kìa. Được, để mình đi nói với sensei."
"Chờ!? Chờ đã, chờ đã Nihara! Lúc nãy tôi suy nghĩ không thấu đáo, lỡ buột miệng――"
Nihara-san bước đi, tay cầm điện thoại và Masa đang mải đuổi theo.
Và sau khi hai người đó đi mất...
"Yuu-kun, chỉ còn lại hai chúng ta thôi!"
Yuuka đeo kính đang nhìn quà lưu niệm, không hiểu sao bỗng cười tủm tỉm, rồi nhảy tung tăng qua chỗ tôi.
"Ehehe~ Momo-chan đỉnh thật nhỉ! Cậu ấy đã nói 『Mình sẽ giúp hai cậu đi chơi với nhau, cứ thoải mái mà hẹn hò nhé?』... rồi làm vậy!"
"Ể? Ban nãy Nihara-san đã cất công thế chỉ để thu hút sự chú ý của Masa ư!?"
Tuyệt thật đấy, tokusatsu gyaru với năng lực giao tiếp đáng sợ.
Tôi cảm tạ nhưng cũng cạn lời.
Yuuka liền kéo lấy tay tôi, nhẹ nhàng cất tiếng như đang hát.
"Nè, cùng nhau đi xem mấy cửa hàng thôi, Yuu-kun! Quả cầu tuyết này, đáng yêu quá trời!!"
"Ồ, cá heo rồi thì cá manta, có nhiều loại thật đấy nhỉ."
"Thú nhồi bông phía này cũng đáng yêu nhỉ. A, nhưng mà... Yuu-kun thì đáng yêu hơn đó!"
"Không không!? Nếu so sánh với chim cánh cụt nhồi bông, thì đâu thể nói thế được!"
"Ahaha! ...Vui thật đó, du lịch ngoại khoá."
Yuuka vừa ngắm nhìn quả cầu tuyết chứa cá heo màu hồng――vừa lẩm bẩm trong vui sướng.
...Đối với Yuuka, chuyến du lịch ngoại khoá đầu tiên cũng như cuối cùng này, là cơ hội tạo ra thật nhiều kỷ niệm vui vẻ.
Được vậy thì tốt rồi, là suy nghĩ của tôi từ đáy lòng.
Cũng có lẽ là vì, tôi có cảm giác như thế.
Bởi vì, tôi cảm nhận rằng――đây là chuyến du lịch ngoại khoá vui nhất từ trước tới giờ.
◆
"Oi, Yuuichi! Chơi ném gối đê!!"
"Nghiêm túc à mày? Mới có 7 giờ thôi đó? Giờ này chơi ném gối chả phải là quá sớm hay sao, Masa."
Thằng này không thèm trải đệm mà lại lấy mỗi gối ra để chơi ném gối.
Cơ mà, nếu phải chung phòng với những thằng con trai không đến mức gọi là quá thân thì tôi nên làm gì.
Chẳng nhẽ chơi ném gối hai người với thằng Masa? Không phải ném bóng thì ném gối... tôi không thích kiểu này...
"――Nhân tiện thì, Yuuichi. Về buổi live 『Yurayura★Kakumei』 ngày mai, mày tính trốn khỏi đây như thế nào?"
Masa đột nhiên ghé mặt lại gần, thì thầm vào tai tôi.
Sao mày nói như thể đang vạch ra kế hoạch thoát hiểm vậy.
"Trốn khỏi đây như thế nào hả. Mày có mang vé không?"
"Tuy không mang nhưng... Ranmu-sama và Yuuna-hime sẽ đáp xuống Okinawa, cùng chỗ với chúng ta đó? Ít nhất thì tao cũng muốn đến gần để hít chung một bầu không khí."
"Mày đẳng cấp quá rồi đó."
Nếu thằng này biết 『Yuuna-hime』 là người trong nhóm, chắc hẳn sẽ sốc chết đấy. Đương nhiên là vậy.
...Nhắc mới nhớ, ngày mai đã là buổi live rồi.
Yuuka, liệu có ổn không đây. Em ấy không quá căng thẳng thì tốt, nhưng――
"...Tôi xin phép."
Đúng lúc đó.
Âm thanh gõ cửa vang lên, bỗng có một cô gái bước vào... phòng chúng tôi.
Mái tóc buộc đôi ngựa. Cặp kính mỏng đeo trên mắt.
Điểm duy nhất khác biệt, chính là bộ yukata đang mặc trên người, khác với bộ đồng phục thường ngày.
Đó là Watanae Yuuka.
Đôi mắt có chút xếch lên, tuy có chút khó đoán với khuôn mặt không biểu cảm của em ấy――nhưng có vẻ là chế độ ở trường.
"Wa, Watanae-san!?"
Masa tròn mắt trước vị khách mới đến bất ngờ.
Ba đứa con trai khác chung phòng với chúng tôi cũng bắt đầu xì xào khi thấy Watanae Yuuka.
Quả thực nếu chỉ biết Yuuka ở trường... thì bọn nó có mơ cũng không nghĩ rằng em ấy sẽ bước vào phòng con trai.
"Sakata-kun, tôi nhờ chút có được không?"
"Ế, sao vậy?"
"...Tôi nhờ chút, có được không?
Không hiểu sao Yuuka chẳng hề giải thích, mà chỉ nhấn mạnh từng từ.
Không không, đáng ngờ lắm đó? Là du lịch ngoại khoá đó?
Nếu suy nghĩ thông thường, đây chả phải là――sự kiện như cô gái tỏ tình với chàng trai mình thích hay sao.
"――――Yuuichi."
Trong khi còn mải lo lắng, Masa chợt vỗ nhẹ vai tôi và bắt đầu cười nhạo.
"Toang rồi nha mày... nhìn cái mặt đó, chắc chắn là biết mày sắp bị thuyết giáo rồi."
"...Hả?"
À không. Aa.. quả thực là vậy.
Với khuôn mặt không biểu cảm, đôi mắt nhìn chằm chằm ngước lên về phía tôi của Yuuka――người không biết sẽ tưởng rằng em ấy đang nhìn tôi với ánh mắt giận dữ.
Để họ hiểu nhầm cũng thuận lợi thôi, tạm thời tôi liền đu theo bầu không khí.
"Thật à... Etou, đi đâu vậy, Watanae-san?"
"...Ngoài phòng, một lúc thôi."
"Ngoài phòng á. Có chuyện gì thế?"
"...Đủ rồi. Qua đây."
――――Ngoài phòng, qua đây.
Hoàn toàn là những câu của một người đang giận mà.
Đây là cách tốt nhất mà em có thể nghĩ ra đó, Yuuka. Mặc dù tôi nghĩ là em ấy đang nói mà không suy nghĩ gì thật.
◆
...Và như vậy.
Tôi cùng Yuuka bước ra khỏi phòng con trai.
"Thế, có chuyện gì vậy, Yuuka?"
"Yuu-kun, phía này! Căn phòng phía này... hiện đang không có ai cả!!"
"...Không có ai?"
"Ừm, thế nên... em nghĩ, chúng ta hãy làm thôi."
Hể. Chỉ hai người, trong căn phòng không có ai... làm gì cơ?
――Etou, lẽ nào.
Là làm chuyện ấy?
"...Momo-chan đã bảo với em. Đây là phòng dành cho người không khoẻ."
"Aa... nhắc mới nhớ, Masa có nói là hôm qua đã dùng phòng này."
Trong khi trao đổi với em ấy, trong lòng tôi――cũng rạo rực không ngừng.
Bởi vì, trong đêm du lịch ngoại khoá, tại căn phòng không có ai ngoài hai chúng tôi.
...May quá. Tôi đã tắm trước rồi.
――――Yuu-kun. Hãy... cùng em tạo nên kỷ niệm của hai người chúng ta nhé?
Nói cách khác, là chuyện ấy nhỉ?
Bước lên nấc thang người lớn, trong chuyến du lịch ngoại khoá... tôi mới năm hai cao trung thôi, cơ mà tuyệt thật đấy...
"Giờ thì... em bắt đầu nhé, Yuu-kun?"
Đầu của tôi đã ngừng hoạt động rồi.
Và, Yuuka táo bạo cũng bắt đầu.
Nhảy――trong căn phòng chỉ có hai người chúng tôi.
...Hửm?
"À rế? Etou, có khi nào đây là... nghi thức tán tỉnh?"
"Nghi thức tán tỉnh!? Uu... tức là em vẫn chưa làm tốt? Vậy thì, hãy nhìn em một lần nữa――vì em phải làm hoàn hảo để ngày mai làm thật!"
"Ngày mai làm thật!? Vậy, hôm nay em định làm gì!?"
"Ế, là luyện tập đó!? Bởi vì ngày mai――là buổi diễn in-store live đó."
...In-store live?
À, là làm thật cái đó nhỉ. Cuối cùng thì mọi thứ trong đầu tôi đã sáng tỏ.
Nói cách khác, lý do Yuuka gọi... là để nhờ tôi quan sát khách quan em ấy luyện tập vũ đạo cho buổi ngày mai. Chuyện là vậy à.
Etou... sao em không nói luôn từ đầu, Yuuka? Khiến tôi tốn công rạo rực rồi.
――――Sau khi lấy lại tinh thần.
Yuuka liền nhảy theo bài hát của 『Yurayura★Kakumei』.
Tuy đã xem phiên bản ngắn đăng trên trang video chính thức... nhưng cảm giác điệu nhảy của em ấy mượt hơn hẳn.
Vì Yuuka... cũng đã bỏ công sức tương đương mà.
Sau buổi diễn ở Oosaka, em ấy đã mệt lử mà ngủ quên trên Shinkansen khi trở về, còn ngủ thoáng qua tại nhà Hachikawa-san nữa.
"...Em đã nói là sẽ lo liệu cho cả chuyến du lịch ngoại khoá mà nhỉ."
Ngay khi bài nhảy kết thúc, Yuuka điều chỉnh lại hơi thở của em ấy và nói.
"Dù là vì người hâm mộ, hay vì Ranmu-senpai, em sẽ không để mọi người thất vọng――em phải cố gắng. Thế nên là. Xin lỗi nhé, dù đang nghỉ ngơi... nhưng em lại kéo anh đi theo."
"...Ừm. Anh sẽ luôn đi theo em mà. Bởi vì anh là 『chồng』 tương lai của Yuuka... và là 『Tử thần lạc cõi tình』."
"Ừm! Cảm ơn, Yuu-kun... 『Tử thần lạc cõi tình』-san!!――Yuuna có thể nỗ lực được, là vì có anh ở bên đó. Thế nên, 'cảm ơn anh', là những gì Yuuna đang nghĩ đó?"
――――Lời thoại đó.
Là animation ngắn dùng để thông báo của 『Yurayura★Kakumei』, là lời thoại của Yuuna.
Thế nhưng, lúc này... lời thoại đó lại có liên kết với Yuuka đến bất ngờ.
"Yuuna, và Yuuka... cũng sẽ cố gắng! Thế-nên-là... hãy cùng nhau tươi cười lên nhé?"
◆
――Cuối cùng thì, ngày diễn đã tới.
Trong ngày thứ 4 của chuyến du lịch ngoại khoá 5 ngày 4 đêm, ngày 『Yurayura★Kakumei』 khai mạc buổi in-store live tại Okinawa.
Bầu trời Okinawa hôm nay đẹp rực rỡ, không có một đám mây.
Giống như trái tim kiên định của Yuuka vậy...
Lịch trình sơ qua của ngày hôm nay, sẽ là như thế này.
1. Yuuka sẽ di chuyển đến chỗ đợi, tôi cũng sẽ đi cùng
2. Hachikawa-san sẽ đón Yuuka bằng ô tô, chở đến buổi in-store live
3. Tôi sẽ quay về khu du lịch ngoại khoá, cùng với Nihara đánh lừa Masa, để một ngày trôi qua
4. Sau khi buổi live kết thúc, Hachikawa-san sẽ đưa Yuuka về, vậy là có mặt đầy đủ.
"Thế thì, tạm thời mình sẽ nói dối để hai cậu không bị phát hiện. Sakata, nhớ phải hộ tống Yuu-chan đoàng hoàng nhé. Yuu-chan thì... hãy cố gắng nha! Mình ủng hộ cậu đó!!"
"Ừm! Mình đi đây, Momo-chan!!"
Được động viên bởi Nihara-san, Yuuka liền vui vẻ tạo tư thế chiến thắng.
"Nihara-san, cảm ơn cậu. Vì đã hợp tác với chúng tôi."
"Không. Bạn bè đang cố gắng mà không giúp đỡ, thì người hùng trong lòng mình sẽ không cho phép đâu. Cơ mà, Kurai đã khiến giáo viên bực vì tự ý chạy ra ngoài, nên việc nói dối cũng không khó đến thế."
Masa đã nói là làm, thằng này định đến hội trường buổi in-store live dù không có vé.
Có vẻ thằng này đã trốn khỏi khu du lịch ngoại khoá trước cả chúng tôi――tiếc thay, lại bị Gousaki tìm thấy, ngay lúc này đang phải nghe thuyết giáo.
"Mau đi đi. Nếu bị tìm thấy thì phiền phức lắm. Bên này――cứ giao cho Momono-sama."
Được người bạn đáng tin cậy tiễn đi... tôi và Yuuka đã trốn khỏi khu du lịch ngoại khoá.
Hai người chúng tôi vội vã chạy đến địa điểm gặp mặt đã hẹn trước với Hachikawa-san.
"Yuu-kun và Momo-chan... cảm ơn. Và, xin lỗi nhé... vì em đã ích kỷ."
"Không phải ích kỷ đâu. Bọn anh cũng muốn đi du lịch ngoại khoá cùng Yuuka――và tận hưởng buổi live nữa."
Trong lúc kéo tay Yuuka... tôi chợt nghĩ đến Yuuna-chan.
Alice Idol đã cứu rỗi tôi vào thời điểm cùng cực của cuộc đời――Yuuna-chan.
Một idol không nổi tiếng đến vậy trong 『Alice Stage』, nào ngờ lại được tham dự sự kiện như thế này... đến cả trong mơ tôi cũng không dám nghĩ.
Và vì buổi live quan trọng của cô gái Yuuna-chan đó――tôi không tưởng tượng nổi sẽ có ngày được giúp đỡ em ấy.
"Yuuka. Tuy đáng tiếc nhưng anh không thể đến đó. Thế nhưng... anh sẽ ủng hộ em bằng tất cả những gì anh có. Dù là Yuuna-chan, hay Izumi Yuuna-chan――hay là Watanae Yuuka."
"Ừm, em biết rồi! Cảm ơn vì mọi khi, Yuu-kun――và cả 『Tử thần lạc cõi tình』-san nữa!!"
Sau đó, tôi và Yuuka đã đến địa điểm chờ.
Cũng gần sát thời gian rồi.
Giờ chỉ cần Hachikawa-san đón thôi là có thể đến kịp buổi in-store live.
Vừa lo cho cả chuyến du lịch ngoại khoá lẫn in-store live... bằng cách nào đó chúng tôi đã vượt qua được.
――――Đó, là những gì tôi đã nghĩ.
"...Hachikawa-san sao muộn thế nhỉ? Chúng ta cũng đợi khá lâu rồi."
"Chuyện gì vậy? Kurumi-san liệu có ổn không đây... A, chờ chút nhé, Yuu-kun."
Đúng lúc có cuộc gọi đến, Yuuka bèn bắt máy.
"Alo, Kurumi-san? Chuyện gì vậy――Hể? Chị bị xịt lốp, và đang kẹt xe ư? ... Sẽ không đến kịp giờ ạ?"
Khuôn mặt của Yuuka tối sầm lại trong lúc nói chuyện điện thoại, và tôi hiểu rõ lý do cho chuyện này.
Kẹt xe? Không đến kịp giờ?
Đây chả phải là――tình huống nguy cấp hay sao?