"Sakata-kun. Nghiêng nó về phía này đi."
Trong lúc tôi đứng trên thang gấp và lắp bảng hiệu tại lối vào phòng học.
Từ phía dưới―――Watanae Yuuka điềm nhiên lên tiếng.
"Etou, nghiêng về đâu vậy?"
"Sang trái đi. Kurai-kun, thử hạ bên đó thấp xuống xem sao."
"Ồ, ồ."
Masa, người cầm bên còn lại của bảng hiệu, cứ như thể đang run rẩy trước Yuuka mà điều chỉnh lại vị trí.
Sau khi ngắm lại một lần nữa bảng hiệu đã được sửa.
"...Ừm. Thẳng rồi đấy."
Vừa dứt lời xong, Yuuka liền bước vào trong phòng học.
Khi thấy Yuuka đã rời khỏi tầm mắt, Masa liền thì thầm vào tai tôi.
"Watanae-san, vẫn đáng sợ như mọi khi."
"Vậy à? Vừa nãy tao thấy cô ấy chỉ đang nói chuyện như bình thường thôi mà."
"Chỉ là nội dung thôi. Còn cách cô ấy nói chuyện... thế nào nhỉ, đáng sợ lắm? Cảm giác lạnh lùng ý."
"Chả phải idol Ranmu-chan của mày cũng vậy hay sao? Cách nói chuyện của cô ấy cũng thẳng thừng theo kiểu ngầu lòi lạnh lùng đấy thôi."
"Ranmu-sama thì lại tốt... cảm giác như một nữ hoàng kiêu hãnh mà không ai có thể tiếp cận vậy. Đến tao cũng phải sợ đó! Quả nhiên Ranmu-sama là nhất mà!!"
Nói chuyện chả ăn khớp được mấy nhỉ... mà, sao cũng được.
Sau khi bước xuống thang gấp, lần này đến lượt tôi bước vào phòng học để xác nhận lại xem nội thất đã đầy đủ chưa.
Lý do phải vội như vậy, chính là vì ngày mai―――sẽ là ngày diễn ra lễ hội văn hoá.
Do chỉ còn một ngày nữa, nên hôm nay các lớp và câu lạc bộ đều đang tất bật để hoàn tất công việc chuẩn bị.
Bầu không khí tấp nập bao quanh trường học.
Thực lòng thì, đối với người luôn tránh tiếp xúc nhiều nhất có thể như tôi, bầu không khí này―――không thể nói là thoải mái được.
Thế nhưng... tôi đã quyết là sẽ tham gia hết mình.
"Ồ! Được đấy, được đấy! Dù là sử dụng bàn thông thường, nhưng chỉ cần trùm lên khăn trải bàn cái là khác ngay nhỉ! A, từng này trang phục có ổn không? Có đủ dùng không?"
Trung tâm của phòng học, đại diện lớp của lễ hội văn hoá ・ Nihara-san đang đưa ra rất nhiều chỉ thị.
Nihara-san, bình thường là một người hồn nhiên thánh thiện và đem lại không khí cho mọi người. Năng lực giao tiếp và khả năng trao đổi với đa phần các thành viên trong lớp của cô ấy, rất có ích trong những trường hợp như thế này.
Quả là gyaru.
Mặc dù che giấu sở thích tokusatsu, nhưng bản chất vẫn là người hướng ngoại nhỉ...
"Momono... cậu thực sự sẽ mặc bộ đó à? Bình thường cậu đã dễ thương rồi, mặc đồ hầu gái chả phải tốt hơn sao."
"Không không. Đã là đại diện của lớp, quả nhiên mình phải làm khuấy động không khí cho quán 『cà phê cosplay』 của lớp A năm 2 rồi. Thế nên mình mới phải chọn bộ thu hút nhất để kéo khách hàng đó."
Nihara-san vừa nói―――vừa khoác vào bộ trang phục quái thú.
Một con quái thú đi bằng hai chân trông khá mạnh, toàn thân là một màu đen, giống như một con bọ-khủng long.
Tôi cũng biết rồi. Đây là kẻ địch trứ danh của Cosmo Miracle Man.
"Pururururu..."
"M-Momono!? Làm mình giật bắn luôn... cái tiếng kỳ quặc vừa nãy là gì vậy?"
"Chà, tiếng quái vật mình làm vừa rồi, khá là hài hước đấy chứ? Pururururu..."
"Không không, đáng sợ lắm đó! Nổi cả da gà ý."
Từ ngoài nhìn vào, tưởng chừng như Nihara-san đang làm liều để khuấy động không khí.
Chứ thực chất, tôi nghĩ Nihara-san chỉ muốn mặc trang phục quái thú trước mặt người khác một cách hợp pháp thôi... kiểu đó không phải là lạm dụng quyền hành à.
"Sakata-kun. Qua đây giúp tôi một tay được không?
Yuuka chợt vỗ vai tôi, người vẫn còn đang nhìn con quái thú đang lạm dụng quyền hành.
Qua cặp kính mềm đó, bằng khuôn mặt không cảm xúc, em ấy nhìn chằm chằm về phía tôi.
"Nhờ cậu xếp từng loại đồ uống ở khoảng trống phía sau."
"À, aa. Được thôi."
Tôi liền di chuyển sau tấm màn để xếp đồ uống thành các loại khác nhau theo lời của Yuuka.
Yuuka bám theo phía sau tôi, không hề nói một lời mà đóng kín tấm màn lại.
Thế rồi... em ấy cứ dòm mắt về phía tôi.
Và cười mỉm―――như thế chỉ có hai người ở nhà.
"Ehehe! Được ở riêng với Yuu-kun rồi."
"Etou... còn giúp việc thì sao?"
"Fufufu... không có chuyện đó đâu? Đó là vì, em chỉ muốn ở riêng với Yuu-kun một cách hợp pháp thôi."
"Em đang nói gì với khuôn mặt tự đắc đó vậy!? Khi nào về nhà thì sẽ chỉ có chúng ta thôi, đâu cần phải đánh liều như thế này, anh không đùa đâu!!"
"Em có đùa đâu. Em muốn bổ sung năng lượng Yuu-kun mà."
"Bleh", em ấy thè lưỡi như muốn làm nũng.
Trong bộ dạng ở trường... Yuuka liền ôm chặt lấy tôi.
Thế rồi... em ấy tách ra khỏi người tôi, sau độ năm giây.
"Ừm! Năng lượng Yuu-kun, bổ sung hoàn tất! Được rồi, em sẽ cố gắng hết sức!!"
"Đây là nghi thức gì vậy... anh có phải là điểm trữ năng lượng đâu?"
"Không. Đối với em, đó là nguồn sức mạnh... dẫn lối chăng."
Sau khi quay lưng lại với tôi, Yuuka khẽ thì thầm.
"Em đã nói với Isami là sẽ cố gắng hết sức mà. Nhưng quả thật, em không giỏi mấy thứ như thế này... Em đã cảm thấy mệt mỏi và lo lắng. Thế nên là... xin lỗi nhé, Yuu-kun. Lúc nào cũng phải để anh chiều chuộng như thế này."
Yuuka nói vậy và quay đầu về phía tôi―――rồi nở một nụ cười hồn nhiên.
"Thế nên, em sẽ tiếp tục cố gắng trong khoảng thời gian còn lại! Yuu-kun... hãy cùng nhau tạo ra một lễ hội văn hoá thật tuyệt vời nhé."
"...Ừm. Đúng vậy nhỉ. Cùng nhau cố gắng nào."
Thế rồi, sau vài phút, chúng tôi bước ra khỏi tấm màn.
Một lần nữa, Yuuka đã quay lại công việc chuẩn bị, với khuôn mặt lạnh lùng và cứng nhắc như thường.
Y hệt mọi khi, sự thay đổi đó lại khiến tôi phải nở nụ cười trong bất giác.
◆
Sau khi chúng tôi bố trí xong và quay trở về nhà, đồng hồ đã điểm 7 giờ tối.
Không chỉ mệt về thể chất mà còn cả tinh thần... tôi vừa nghĩ, vừa ngả lưng xuống sofa tại phòng khách mà không thay đồ.
『Em đã đến sân bay rồi. Tầm khoảng tiếng nữa em sẽ qua nhà.』
Nayu chợt gọi đến ngay khi tôi mở điện thoại lên.
Gọi điện cho tôi trước khi tới nơi, hiếm thật đấy... do mọi khi con bé cư xử tệ quá, nên điều thường tình này cũng khiến tôi phải bất ngờ.
Cơ mà, con bé quay lại Nhật Bản có sớm quá thì phải? Ví tiền của bố tôi, liệu có ổn không đây...
"Yuuka. Tầm khoảng tiếng nữa con bé Nayu sẽ đến đấy."
"Vâng. Isami cũng gọi cho em, báo là sẽ đến tầm đó."
Yuuka vừa nói, vừa đặt cặp kính lên bàn và tháo bỏ cột tóc.
Để tham dự lễ hội văn hoá ngày mai từ sáng sớm, bắt đầu từ hôm nay, cả Nayu lẫn Isami sẽ tá túc tại nhà của chúng tôi.
Lần cuối bốn người tụ họp chắc phải từ trước đợt Comiket rồi.
Miễn Nayu và Isami không cãi nhau lần nữa thì tốt rồi... tôi vừa suy nghĩ thẩn thở.
―――Không biết từ khi nào, Yuuka đã biến mất khỏi phòng khách.
"À rế? Yuuka?"
Tôi liền thay đổi tư thế ngồi và đảo mắt xung quanh trong cơn sốt ruột, thì "tạch" một tiếng, cửa phòng khách chợt mở ra.
"Ta-da!!"
Đích thân tạo hiệu ứng âm thanh, và bước vào phòng khách―――chính là Yuuka trong trang phục hầu gái.
Bộ hầu gái với thiết kế váy liền thân màu đen, tà váy khẽ bay quanh đầu gối.
Giữa đôi vớ dài đen tuyền đó là cặp đùi khoẻ khoắn―――cùng phân đoạn được ban cho cái tên là 'lãnh địa bất khả xâm phạm'.
Chiếc tạp dề màu trắng và những viền xếp nếp dễ thương.
Mái tóc đen dài xoã thẳng xuống, được tô điểm bởi chiếc băng đô trắng thuần khiết.
Từ màu tóc. Đến màu mắt. Và cả vóc dáng. Dù khác nhau hoàn toàn, nhưng...
Cứ như thể―――Yuuna-chan trong trang phục hầu gái, đang hiện lên trước mắt tôi.
"...T-Thế sao? Có hợp với em không? C-Chủ nhân♪"
Yuuka vừa nở một nụ cười e thẹn, vừa thốt lên một câu thoại chết người.
"A, nhân tiện thì bộ hầu gái gốc là váy dài nhé!? Để ai khác ngoài Yuu-kun thấy chân trần, đúng là xấu hổ thật mà..."
Dù chưa được hỏi nhưng em ấy đã cố bào chữa luôn rồi.
Một tay Yuuka đang giữ chiếc khay dùng cho lễ hội văn hoá... và tay còn lại thì chìa về phía tôi.
"Yuuka lúc nào cũng muốn chủ nhân hạnh phúc... Em sẽ dốc hết sức để cố gắng! Thế nên là từ giờ, hãy... luôn ở bên em nhé, có được không?"
Gì vậy. Cô gái này tính mê hoặc tôi đấy à?
Tình huống cao điểm cực độ này có thể phá hoại tâm trí của bất kỳ nam sinh cao trung nào.
"...Không được, ư?"
Yuuka khẽ thủ thỉ, như thể đang cố kìm nén lại nỗi phiền lòng.
Đâu đó trong giọng nói của em ấy, có phảng phất sự lo lắng.
Kích thích bởi sắc giọng không tự nhiên đó của Yuuka... trong vô thức, tôi liền chìa tay ra và nắm chặt lấy em ấy.
"Em không cần phải cố quá đâu. Chủ nhân, thì tha cho anh đi, nhưng... nếu là 『vợ chồng』 thì. Anh muốn được ở bên em... từ bây giờ."
"...Cảm ơn anh, Yuu-kun."
Sau khi―――nhẹ nhàng thả tay tôi ra.
Yuuka bắt đầu ôm lấy tôi... chặt, và thật chặt.
Tự dưng em ấy làm vậy, cũng khiến tôi cảm thấy bất ngờ.
Thuận theo đó―――tôi cũng vòng tay ra sau lưng Yuuka và ôm chầm lấy em ấy.
"...Em kể lại chuyện cũ, có được không?"
"...Ừm."
"Hồi sơ trung ý, em cũng... giống như Yuu-kun, từng có một thời gian không đến trường, em đã nói vậy đúng không?"
Thế rồi Yuuka.
Vừa ôm lấy người tôi, vừa bắt đầu giãi bày về―――『tổn thương trong quá khứ』.
"Isami ý. Con bé đã nói, hồi còn bé xíu, em khá là nghịch ngợm nhỉ?"
"Aa, đúng là vậy nhỉ. Kiểu như 『Tôi là số một!』, phải không?"
Tôi chợt nhớ lại những bức ảnh của Yuuka hồi còn nhỏ mà tôi đã thấy trong kỳ nghỉ hè.
"Mà, có nghịch ngợm thì dần dần em cũng trở nên điềm tĩnh hơn, nhưng... dù sao thì cái tính thích nói nhiều của em, cũng không thay đổi ý? Dù là hồi tiểu học, hay là khi vào sơ trung rồi, em vẫn chỉ nói chuyện suốt với những người bạn thân thiết... nên em mới được gọi là 『otaku nói nhiều』."
"Từ hồi đó Yuuka đã là otaku nhỉ."
"Yuu-kun cũng từng nói, từ hồi xưa đã là otaku rồi mà. Có khác gì em đâu! Em rất thích anime và manga, và em đã nói rất say mê, rằng chúng thú vị như thế nào, rằng 『tiến triển lý tưởng mà em nghĩ』 sẽ như thế nào―――"
Tiến triển lý tưởng theo suy nghĩ!?
Trong thoáng chốc, tôi nghe được một thông tin đậm chất lịch sử đen tối... nhưng sẽ lệch chủ đề mất, nên tôi quyết định dừng việc đùa tại đây.
"Mà, hồi sơ trung anh cũng công khai sở thích otaku, và nói chuyện rất hướng ngoại... nên anh có thể hình dung ra được."
"Em thì không phải theo kiểu hướng ngoại đâu!? Chỉ là, mỗi ngày cao hứng nói chuyện với những người bạn cùng chung sở thích ở góc lớp... thế nhưng em đã quá ồn ào. Có thể nói là đem lại ấn tượng xấu."
Đúng vậy, ngay khi Yuuka nói ra điều đó.
Tôi có thể cảm nhận được sức nặng―――ẩn trong bàn tay của em ấy, đang truyền qua lưng mình.
"Dường như là vào năm hai sơ trung. Một nhóm nữ khác, nói thế nào nhỉ... đã trêu chọc bọn em. 'Bọn tao đang nói chuyện bên cạnh mà cứ xì xồ cái gì đó', hay là 'rõ ràng là đang lảng tránh tao mà'. Bọn họ cứ thế mà lấn tới, dù nhóm bọn em cũng chả phải là nhiều người... không rõ vì sao mà họ lại không ưa được em. Kiểu như vậy."
"Thế tức là..."
Suýt chút nữa thôi là Yuuka đã gào khóc, nhưng em ấy đã kiềm chế lại được bản thân.
Yuuka đã nói là 『trêu chọc』.
Chắc hẳn, những gì đã xảy ra, không thể gói gọn lại chỉ bằng một chữ đáng yêu như vậy.
Không hiểu sao, chỉ vì cái lý do vớ vẩn là ngứa mắt, mà Yuuka―――đã bị các bạn nữ trong lớp quấy rối.
"Ban đầu em cũng nhẫn nhịn đó? Nhưng những người bạn thân thiết của em, cũng không muốn bị cuốn vào chuyện này... và họ đã không còn bắt chuyện với em nữa. Thế là, giống như... mối liên kết đã bị cắt đứt vậy."
"...Vậy à."
Những lúc như thế này... mà lại không nói được lời hay ý tốt nào, đến cả tôi cũng cảm thấy bản thân thật nhục nhã.
Nếu là Isami, dù có phải dùng những câu nịnh bợ thì em ấy cũng sẽ làm. Nếu được nghe câu "thế thì cũng không sao mà", chắc Yuuka sẽ có chút hoài nghi.
Dù vậy, tôi không muốn Yuuka phải cảm thấy bất an.
Thay vì không nói gì―――tôi liền ôm chầm lấy Yuuka vào lòng, và khẽ xoa đầu em ấy.
"...Ehehe. Yuu-kun, cảm ơn anh."
"Không cần đâu. Anh chưa làm được gì để em cảm thấy biết ơn mà."
"Không có chuyện đó đâu. Yuu-kun lúc nào cũng khiến em... dẫn em đến một thế giới lấp lánh hơn mà."
Thế rồi Yuuka―――bắt đầu kể cho tôi về thời gian em ấy không đến trường.
Yuuka, sau khi bị cô lập bởi những người bạn không muốn bắt chuyện với em ấy nữa, dần dần trở nên sợ hãi việc đến trường, thế rồi em ấy đã nhốt mình trong nhà.
Nhờ vào việc đọc LN, manga và xem anime, dần dần em ấy đã quên đi vết thương tinh thần, thế nhưng.
Khi đêm đến, em ấy bật khóc không vì điều gì.
Khi sáng dậy, em ấy tự dưng lại cảm thấy đau bụng.
Trong tình trạng khốn khổ đó, Yuuka... đã cô lập với thế giới bên ngoài trong gần một năm.
Còn tôi sau khi bị Raimu từ chối, đã chui rủi trong phòng, chỉ trong khoảng một tuần.
Chỉ tới mức đó thôi mà đã nói là tuyệt vọng hả mày.
Tôi cảm thấy xấu hổ với bản thân.
Bởi vì, so với nỗi phiền muộn ngu ngốc của tôi――――『Tổn thương trong quá khứ』 của Yuuka, còn lớn hơn gấp vạn lần.
"Phải chứng kiến em như vậy ở ngay kế bên... nên Isami đã trở nên bao bọc thái quá, em cũng hiểu điều đó. Bởi vì tình trạng của em hồi đó tệ đến mức vậy..."
"Thế nên là, dù có cư xử như soái ca đi nữa, thì Isami vẫn là Isami."
"Ahaha. Đúng vậy nhỉ. Aa, giống như cách tán đổ gái, giá mà con bé chịu tôn trọng chị gái hơn thì tốt biết mấy. Thực sự là vậy."
Sau khi được tôi pha trò, Yuuka cũng giải toả được nỗi lòng và đáp lại như than thở.
Thế rồi, Yuuka hít lấy một hơi.
Và em ấy lại ôm lấy tôi, nhưng lần này còn chặt hơn nữa.
"...Năm ba sơ trung ý, em đã tham gia buổi thử giọng của 『Alice Stage』. Dù nhốt mình trong phòng suốt một năm cơ, em bất ngờ lắm đó? Cả bố mẹ lẫn Isami cũng không nói nên lời... Em muốn tự mình tạo ra một 『thế giới những câu chuyện』, y hệt như cách mà manga và anime đã tiếp sức cho em vào khoảng thời gian khó khăn nhất... em thực sự nghĩ vậy. Và rồi, em đã được ứng tuyển!"
Sau đó Yuuka đã lấy hết can đảm... và đến trường trong vài tháng còn lại.
Để rồi gạt bỏ cảm xúc mà đi lên Tokyo.
Trong khoảng thời gian sống một mình, Yuuka đã cân bằng giữa cuộc sống cao trung và sự nghiệp lồng tiếng.
Thế rồi―――câu chuyện kết hôn đột ngột vào năm hai xuất hiện, cho đến bây giờ.
"...Hết rồi! Em xin lỗi vì đã kể mấy chuyện buồn ướt át như thế này. Với cả... cảm ơn vì đã lắng nghe em nói. Yuu-kun."
"Không đâu, anh mới phải cảm ơn... vì đã kể cho anh nghe. Yuuka."
Thế rồi, không biết tự bên nào, mà chúng tôi dần dần tách ra khỏi nhau.
Yuuka trước mắt tôi, sau khi kể xong câu chuyện tăm tối của em ấy... đang rạng rỡ mỉm cười, như thể ngôi sao sáng nhất trên bầu trời.
"Tại sao em cứ tủm tỉm như vậy, Yuuka?"
"Không đâu. Em chỉ đang suy nghĩ nghiêm túc là em đã yêu Yuu-kun nhiều lắm thôi! Nghiêm-túc đó."
"Câu chuyện vừa nãy có yếu tố như vậy à?"
"Chắc chắn là có rồi, đúng không. Dù trở thành diễn viên lồng tiếng nhưng em vẫn không làm tốt, người đã tiếp cho em dũng khí hồi đó, chính là 『Tử thần lạc cõi tình』-san. Kể cả bây giờ, mỗi ngày em đều được hạnh phúc nhờ vào Yuu-kun. Nếu nghĩ lại thì... chả phải là em đã yêu anh rất nhiều mà."
"Không không. Ngược lại chứ, ngược lại. Yuuna-chan chính là người đã trao hy vọng cho 『Tử thần lạc cõi tình』. Kể cả bây giờ, nhờ vào Yuuka, mỗi ngày tuy có chút náo động, nhưng anh luôn cảm thấy vui vẻ. Thế nên anh mới là người đã―――"
"Anh mới là người đã ư?"
"À, à không... không có gì. Không có gì đâu."
"Vậy là không được nha. Anh phải trả lời rõ ràng, không là em không thả về đâu~"
"Về đâu là về đâu chứ. Ở đây là nhà mà?"
"Đừng để ý tiểu tiết làm gì! Giờ thì, anh mau nói đi nào? Anh mới người đã? ...Y? ...êu?"
"Chỉ đạo theo kiểu gì vậy!? Cơ mà, chả phải Yuuka mới là người tự nói―――"
"Này nhé. Em sốt ruột lắm rồi, hai người mau đi trải đêm đi? Nghiêm túc đấy."
Thế rồi, trong lúc hai người chúng tôi mải nói chuyện.
Tôi chợt nghe thấy giọng nói của cô em ruột thịt đáng ghét phát ra từ hành lang.
Mặt của tôi với Yuuka bỗng chạm vào nhau, rồi từ từ hướng sang phía hành lang.
Ở đó là―――Nayu đang nhăn mặt, và Isami đang mỉm cười đậm chất soái ca, đang đứng cạnh nhau.
"Nayu-chan. Thế nên biết đọc không khí mới quan trọng đấy. Bây giờ hai người họ trông tình tứ như vậy, một khi đêm đến là sẽ bùng cháy lên đó. Mà, Nayu-chan vẫn còn là trẻ con nên chắc không biết đâu."
"Hả? Ồn ào, cái đồ soái ca không khí."
"S-Soái ca không khí... Chị không thể bỏ qua điều vừa rồi."
Chưa gì đã bắt đầu cãi nhau rồi, tí nữa sẽ ra sao đây?
"Nayu, Isami... hai đứa đã ở đây từ khi nào vậy?"
"Hả? Cũng phải gần mười phút rồi đó? Cứ ôm nhau trong thế giới của riêng hai người đi. Tch."
"Quả là Yuunii-san nhỉ. Có thể khiến Yuuka làm nũng như vậy... 『Anh phải trả lời rõ ràng, không là em không thả về đâu~』, ahaha... Yuuka đáng yêu thật đấy."
"Isami, em chắc chắn đang chọc chị đúng không!? Đồ ngốc, đồ ngốc! Mồ!! Hai đứa đã đến nhà thì ít nhất cũng phải lên tiếng chứ! Xấu hổ lắm đó, mồ!!"
―――Mọi chuyện đã diễn ra như vậy.
Buổi đêm trước lễ hội văn hoá còn náo động hơn cả mọi khi.
Và―――cuối cùng thì ngày mai sẽ là lễ hội văn hoá.
Đối với tôi hay là Yuuka... để lễ hội văn hoá ngày mai trở thành lễ hội tuyệt vời nhất, chúng tôi sẽ phải cố gắng hết sức.