My Plain-looking Fiancee is Secretly Sweet with me

chương 5: mọi người thường gọi hôn thê như thế nào?

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Từ trường về đến nhà thường mất khoảng 15p.

Sau khi cuốc bộ được một đoạn, tôi liền đi qua ngã tư rồi rẽ phải.

Từ trước tới giờ tôi chưa từng thấy một ai tan trường đi về bằng con đường này.

Ngay từ đầu cũng hiếm có người dùng con đường này, nên không mấy ai nhận ra tôi.

Trên con đường bình yên và vắng lặng đó...

"Yuu-kun!"

Đây là lần đầu tiên có người gọi tên tôi. Hơn nữa là với một giọng thắm thiết và thân mật.

Tôi hoảng hốt quay lại và thấy một Yuuka-chan đang hổn hển vẫy tay về phía tôi.

"Cách xưng hô, cách xưng hô! Chúng ta vẫn đang trên đường về đó! Đừng gọi tên anh lớn như vậy chứ!"

"Xin lỗi, xin lỗi, em chỉ định bắt kịp với Sakata-kun thôi mà?"

Biết vậy, nhưng mà đổi cách gọi tên cũng có giải quyết được gì đâu...

"...Em không định giữ bí mật chuyện đính hôn của chúng ta à?"

"Tất nhiên là có rồi! Anh đã nói là không muốn bị trêu chọc hay dính vào mấy thứ phiền phức mà!"

"Phải không?"

"...Nhưng, đuổi theo hôn phu để về nhà cùng nhau... cảm giác hồi hộp thế nào ý ạ."

"...Mặc dù em đã nói là sẽ giữ bí mật chuyện đính hôn?"

"Tất nhiên rồi ạ!"

Thấy phản ứng của cô ấy, tôi chỉ biết thở dài.

Yuuka-chan hồn nhiên tươi cười bước cạnh tôi... hoàn toàn khác so với Watanae Yuuka ở trường.

Dù biết phải cẩn thận nhưng hành động của cô ấy không khớp với lời nói tí nào.

Không hổ danh là diễn viên lồng tiếng của Yuuna-chan... Đều là hai cô gái ngốc nghếch.

Vài phút sau khi chúng tôi về nhà, tiếng chuông cửa reo lên đến từ nhân viên vận chuyển.

Từng món đồ một của Yuuka-chan lần lượt được họ bưng vào căn phòng cũ từ năm ngoái của Nayu.

Dần dần, căn phòng bắt đầu nhuộm đầy sắc màu của Yuuka-chan.

"Để xem nào... Cái này để đây, cái này để kia..."

Mặc dù nhân viên vận chuyển đã rời đi rồi, nhưng Yuuka-chan vẫn đang mải mê sắp xếp đồ đạc.

Cảm thấy có chút ngượng khi nhìn vào phòng con gái nên tôi quay trở lại phòng khách một mình.

Ở đây còn có một thùng các-tông chưa mở.

Khi bê nó vào phòng Yuuka, tôi một lần nữa nhớ lại rằng, từ hôm nay hai người chúng tôi sẽ sống chung một nhà.

"Yuu-kun, đã để anh phải đợi rồi~"

Trong lúc đầu tôi đang tràn đầy suy tư, Yuuka-chan bất chợt quay lại phòng khách, có vẻ như đã hoàn thành việc dọn dẹp.

Cô ấy có mái tóc đen dài, chạm đến vai và để xoã ra, không giống như ở trên trường.

Khi gỡ bỏ cặp kính ấy, đôi mắt của cô sụp xuống có chút đỗi dễ thương.

Cô ấy mặc một chiếc đầm xanh nhạt và nở nụ cười dễ thương như cún con.

"Cảm giác như, khi chuyển đồ đạc vào, em nhớ lại rằng mình sẽ sống cùng với Yuu-kun bắt đầu từ hôm nay..."

Sau câu nói đó, Yuuka cúi mặt xuống đầy e thẹn.

Thấy cô ấy như vậy, tôi cũng không kiềm chế được cơn xấu hổ của mình.

Hiện giờ có hai chiếc cốc ở trên bàn.

Có một chiếc màu đen tôi thường dùng.

Chiếc còn lại in hình nhân vật thỏ nổi bật là của Yuuka-chan.

"Yuu-kun."

"Sao vậy, Yuuka-chan?"

"Yuu~kun~"

"Sao nghe khác người vậy..."

"Hừm..."

Yuuka khoanh tay lại, lắc đầu với vẻ mặt nghiêm nghị.

Tôi không hiểu cô ấy đang nghĩ gì, nhưng có vẻ là chuyện rất quan trọng.

"『Yuu-kun』『Yuuka-chan』――với tư cách là hôn thê, chúng ta gọi nhau như vậy liệu có ổn không?"

"Ể? Có vấn đề gì à?"

"Không. Trong anime, có nhiều cách khác... Em nghĩ chúng ta nên thử cách hợp lý nhất."

Trước khi não tôi kịp xử lý, Yuuka hướng ngón trỏ về phía tôi đầy e thẹn và bật thành tiếng:

"Aa... A-Anh yêu... [note30330]"

Thời gian trong căn phòng đã dừng lại.

Khuôn mặt của Yuuka nhuộm đỏ như cà chua.

Có lẽ tôi vừa thấy điều không nên thì phải. Tôi nhanh chóng quay mặt lại.

"...Q-Quả thực hơi xấu hổ nhỉ..."

"V-Vậy thì... M-Mình ơi [note30331]..."

Tôi phụt hết phần trà vừa uống khỏi mồm.

"Sao em có thể nói thế với một khuôn mặt nghiêm túc vậy?! Chả phải cái đó còn xấu hổ hơn à?!"

"Còn d-darling[note30332] thì sao?"

"Cặp đôi ngốc nghếch à?"

"Anh thật lạnh lùng đó... C-Chủ nhân [note30333]..."

"Cái đó lệch nghĩa hoàn toàn rồi!"

Ban đầu Yuuka-chan còn rất ngại ngùng cơ mà...

Có khi đang nói chuyện nên cô ấy mới hào hứng thế này.

Hoặc là do bản năng của một diễn viên lồng tiếng.

Cảm giác như cô ấy càng lúc càng nhập vai vậy――

"Hôm nay em, Yuuka... sẽ nỗ lực hết sức để phục vụ chủ nhân nya☆" [note30334]

Một vài phút sau.

Có một cô gái đang trầm cảm cúi mặt xuống bàn, mồm còn lẩm bẩm: "Em lỡ đi quá xa rồi..."

"Thiệt tình... Em cứ bị cuốn theo tâm trạng như vậy..."

"...Thật xấu hổ..."

Có một sự khác biệt không hề nhẹ giữa Yuuka ở trường và Yuuka ở nhà. Thật khó mà tin được cả hai lại là một.

"Em đã thử gần hết cách gọi rồi, vậy đã thoả mãn chưa?"

"Ừm... nhưng..."

Đến bây giờ vẫn chưa đủ ư?

"Được em gọi là Yuu-kun đã khiến anh cảm thấy đặc biệt rồi."

"Nhưng khi anh gọi em là Yuuka-chan thì..."

"Hửm?"

"Cách gọi đó, em không cảm thấy đặc biệt chút nào."

Yuuka-chan có chút buồn rầu, rồi cô ấy lập tức chỉ tay về phía tôi.

"Có những cô gái cũng gọi em là Yuuka-chan. Cảm giác bình thường quá."

"Bình thường không đủ tốt ư?"

"Không đủ! Ý em là, hai ta sẽ cưới nhau vào một ngày nào đó nên..."

Tuy lúc trước còn hớn hở nhưng bây giờ giọng của cô ấy đã yếu dần đi, khuôn mặt thì rầu rĩ.

Nhìn vào biểu cảm liên tục thay đổi đó, tôi có thể liên tưởng đến một đoàn tàu lượn siêu tốc.

Không thể phủ nhận được đây là diễn viên lồng tiếng của Yuuna-chan.

Một cô gái năng động và vụng về, dễ phiền muộn chỉ vì lỡ làm quá trớn.

Thấy Yuuka-chan nhỏ nhắn dễ thương như vậy, cảm giác như tôi muốn ôm cô ấy vào lòng.

"...Yuuka."

"Hể?!"

Yuuka nhìn về phía tôi đầy ngạc nhiên. Tôi liền bình tĩnh giải thích cho cô ấy:

"Nếu gọi em là Yuuka thì sao? Chắc chắn sẽ có cảm giác đặc biệt, dù chỉ là một chút..."

"Aa...A...Aaa..."

Yuuka, hiện đã mất đi khả năng diễn đạt, đang lắc đầu liên tục.

Thấy vậy, tôi nở nụ cười trước cô gái hồn nhiên và chân thật ấy.

"Vậy thì, anh sẽ nói lại một lần nữa. Bắt đầu từ bây giờ, hãy chiếu cố anh nhé, Yuuka."

"Yuu-kun."

"Sao vậy?"

"Yuu-kun, Yuu-kun."

"Sao vậy Yuuka?"

"Em chỉ muốn gọi tên anh thôi~ Yuu-kun, Yuu-kun, Yuu-kun...Ehehe~"

Yuuka không ngừng gọi tên tôi.

Thấy nụ cười hạnh phúc đó, tôi chắc hẳn cô ấy đang thích thú với việc này.

Dù cuộc trò chuyện của chúng ta có chút tầm thường và vô vị...

Nhưng tôi ngạc nhiên khi nghĩ rằng có khi điều này cũng không quá tệ...

"Yuu-kun, Yuu-kun! Yuu-kun, Yuu-kun! Yuu-kun? Yuu-kun!!! Y-yuu-kun?!"

"Tại sao cái cuối nghe như anh sắp chết vậy?!"

Lúc nào cũng quá trớn vậy, cô gái này...

Truyện Chữ Hay